Duyên Làm Phu Quân

Chương 47



Chương 47
Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y cảm thấy những ngày này cứ như là nàng đang nằm mộng, thuận theo tự nhiên thành hôn, từ nô tài trở thành chính thê của thiếu gia. Mà thiếu niên dính máu đầy tay kia, từ khi ra khỏi kinh thành giống như là thay đổi tính nết, nào là khiêm tốn có lễ, đối nhân ôn hoà, đúng lúc nàng cho rằng Kim Tam thiếu gia đang muốn bỏ ác hướng thiện cũng là lúc hắn quyết định đi lên con đường công danh? Lúc nàng nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của Tiên Y khong phải vui sướng, cũng không phải nửa ưu nửa hỉ nửa nọ lọ kia, mà là cảm thấy quốc gia này sợ là sắp xong rồi. Đừng hỏi nàng vì sao lại có dự cảm như vậy, cũng đừng hỏi nàng tại sao lại có cảm giác Kim Phong Hoa cường hãn như vậy, đôi khi giác quan thứ sáu của nữ nhân còn chính xác hơn một đống chứng cứ.
 

Xem ra, tên kia không phải tính bỏ ác theo thiện, căn bản là gã đã dự mưu tất cả ngay từ lúc bắt đầu rồi. Tiên Y ở Kim phủ vì không phụ trách tiền nên cũng không biết Kim Phong Hoa cùng Tưởng phu tử quen nhau như thế nào, nhưng nàng rất rõ ràng, Kim Phong Hoa sợ là từ lúc Hàn di nương bắt đầu cảm thấy không tốt đã bắt đầu tính toán rồi, bởi vì mỗi học sinh muốn tham dự khoa khảo đều cần phải bắt đầu thi từ cấp huyện, nhất định phải về lại nguyên quán. Cho dù ba đời nhà ngươi đều là sinh ra ở kinh thành, chỉ cần hộ tịch còn nằm ở quê thì tất cả học sinh đều phải lên đường về quê tham gia huyện thí một năm một lần vào tháng hai. Từ giờ đến tháng hai sang năm còn đến tận nửa năm, Tiên Y tin tưởng đoạn thời gian này với Kim Phong Hoa mà nói, tuyệt đối là đủ.
 
Nhưng việc của Kim Phong Hoa cũng không làm Tiên Y phải tốn nhiều tâm tư, rất nhanh nàng đã hoà nhập với hắn, sáng sớm đi thư quán đưa tin, Kim Phong Hoa đi đến niệm thư, còn Tiên Y lại bị đưa đến chỗ Tưởng phu nhân đã được Kim Phong Hoa nhờ cậy, học tập làm thế nào để trở thành một danh môn phu nhân chân chính. Tiên Y nhiều năm cúi đầu làm nô tỳ, từ trước tới nay nàng không nghĩ mình sẽ có được một ngày như vậy, mỗi ngày đứng thẳng lưng học tập lăn lộn đến tối, những quy tắc khom lưng uốn gối nàng tự nhận đã được mẫu thân giáo dục thật tốt để trở thành nô tài, lúc này lại trở thành chướng ngại trong việc học tập tri thức quy củ mới của nàng. Tuy rằng nội tâm nàng không cho rằng mình là một nô tài hạ tiện, nhưng thói quen đã nhiều năm vẫn làm nàng theo bản năng tự hỏi theo cách nghĩ của một nô tỳ, hành động theo cách của một nô tỳ làm.

 
Nhưng cũng may Tưởng phu nhân chưa bao giờ lộ ra một tia không kiên nhẫn, đương nhiên người trực tiếp dạy dỗ Tiên Y không phải là cô ta mà là một ma ma giáo dưỡng từ trong cung ra, đó là ma ma đã từng dạy dỗ Tưởng phu nhân khi còn nhỏ. Ma ma cả đời này chưa từng được gả, nhà mẹ họ Sở, là người thường ngày thì nhìn hiền lành, nhưng một khi đụng đến việc lại trở nên nghiêm túc, y chang ác ma. Chỉ cần ngươi phạm phải một sai lầm nhỏ, bà ấy tuy không dùng cách xử phạt về thể xác, cũng không mắng chửi, chỉ dùng cặp mắt có chút vẩn đục nhìn nàng, hận không thể cho ngươi chôn đầu vào bùn, lại làm ngươi cảm thấy áy náy đến mức muốn tìm một lỗ nẻ nào đó mà nhét người vô. Nhưng mà Tiên Y không thể không thừa nhận, dưới cường độ huấn luyện cao như vậy, chỉ qua mười ngày, từ khí chất đến cử chỉ của Tiên Y như thoát thai hoán cốt, ngay cả Trần ma ma cũng nhịn không được cảm thán giáo dục của đại gia tộc tất nhiên không thể cùng đẳng cấp với quan gia còn cấp thấp. Bên trong một người là dùng vô số tài phú văn hoá nhồi nhét mà thành, cho dù mặt ngoài học được phong phạm nhưng bên trong lại trống trơn, chỉ cần người sáng mắt liền sẽ thấy được rất nhanh, khó mà qua mắt. Cho nên Tiên Y chẳng những muốn học quy củ bên ngoài mà thường ngày Tưởng phu nhân còn đặc biệt rút ít thời gian ra dạy dỗ nàng, từ thư pháp đến tài nghệ, nhiều môn nhiều loại, ngay cả cách phối quần áo, bốn mùa ẩm thực cũng phải học qua. Trải nghiệm quan trọng nhất trong quãng cuộc đời của Tiên Y cứ thế trôi qua trong sự phong phú.
 
Nhìn sự lột xác của Tiên Y, Kim Phong Hoa cảm thấy yên lòng, hắn biết người kia chỉ cần đồng ý liền sẽ thật tâm dốc túi ra mà làm, đối với nàng hay hắn đều là một khối tài sản lớn. Kim Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện đến như vậy nhưng hắn đã dốc trên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng. Bỏ qua Hàn di nương một bên thúc đẩy và lòng hiếu kì của hắn lúc đầu, qua những ngày sống như một đôi phu thê bình thường, hình bóng nữ nhân vốn có cũng được không có cũng thôi này đột nhiên như được nước rửa sạch làm cho càng ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ được dung mạo nàng, cũng hiểu được tiểu tâm tư của nàng, đã cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng. Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai có thể ngăn cản bước chân hắn, nếu có thể tiến được thêm bước nào hắn không ngại vứt bỏ bất kì kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hi vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân của hắn, tuy rằng tương lai cho dù hắn muốn cưới một thê tử xuất thân danh môn cũng không khó, nhưng nếu bên người vẫn là Tiên Y thì hắn cảm thấy thoải mái hơn, đây chính là kết luận sau mấy ngày suy nghĩ, đó là lí do hắn mạnh mẽ làm cho Tưởng phu nhân phải đồng ý yêu cầu kì lạ này. Bất luận kết quả ra sao cũng làm cho hắn vừa lòng.
 
Nhìn thê tử càng ngày càng lưu loát hơn, Kim Phong Hoa buông bút lông trong tay xuống, cười chờ đợi, hằng ngày vào thời điểm này Tiên Y luôn sẽ bưng tới một chén đồ ngọt, có đôi khi là điểm tâm, đôi khi lại là nước ngọt, đúng khẩu vị thích đồ ngọt của Kim Phong Hoa. Kim Phong Hoa kéo bàn tay mềm mại không xương, nhìn chén bánh sữa đậu đỏ, nhớ tới kiếp trước nếu có người biết thói quen của hắn sẽ lập tức bị diệt khẩu, không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt.
 
“Làm sao vậy? Không ăn được sao?” Tiên Y phát hiện ra Kim Phong Hoa có chút thích đồ ngọt, tuy rằng nàng cảm thấy một đại ma đầu cao thâm khó lường lại thích ăn đồ ngọt thì có chút buồn cười, mỗi lần nàng nhìn biểu tình của hắn khi ăn đồ ngọt, nàng cảm thấy đó là mĩ vị ngon nhất trên thế giới này. Đó là nguyên do mấy hôm nay nàng không ngừng tìm kiếm đồ ngọt, dù sao thích đồ ngọt cũng nên ăn thứ tốt cho sức khoẻ.
 
Kim Phong Hoa lần này không động muỗng mà ôm Tiên Y vào lòng, Tiên Y lúc trước đã từng cứng đờ không được tự nhiên, còn giờ đây da mặt nàng dày cả thước rồi, không thèm để ý. Huống chi trừ bỏ bản tính của Kim Phong Hoa, một thiếu niên xinh đẹp như vậy đặt ở ngay bên miệng, sao có thể buộc nàng không ăn được đây, nàng còn rụt rè thấp thỏm cái rắm, nữ nhân cũng phải có quyền lợi chết dưới hoa mẫu đơn a!
 
“Ăn ngon lắm.” Kim Phong Hoa đáp chậm, hắn luôn cảm thấy Tiên Y giống như là đồ ngọt rải mật đường vậy, hương vị ngọt ngào kia đặt bên người mình luôn làm hắn cảm thấy vui vẻ, huống chi giờ đã ăn vào bụng rồi càng cảm thấy ăn hoài không chán.

 
Tiên Y nghe không hiểu, chỉ cảm thấy Kim Phong Hoa đáp lời nàng cho có lệ, nàng liền kéo tay hắn nói: “Đậu đỏ này ninh cùng với nước đường, bánh sữa cũng mất đi mùi tanh, vị thơm ngọt lại không ngấy, ngươi nếm thử đi, bảo đảm ngươi sẽ thích.”
 
Kim Phong Hoa cố chấp ôm người trong lòng thêm một lát rồi mới nếm thử đồ ăn làm hắn hứng thú, quả nhiên vừa vào miệng đã tan, hắn rất thích.
 

“Ta nghe Quan Kỳ nói trước đó vài ngày Thái di nương tới sao?”
 
Tiên Y rót đầy li trà long nhãn của hắn: “Không chỉ vậy, còn có thẩm thẩm nhị phòng của ngươi. Cứ nhìn đông nhìn tây, chẳng biết là lại đánh chủ ý gì.”
 
“Đơn giản là nhìn trúng nhà của ta thôi.” Đối với những tính toán trong lòng mấy người này, Kim Phong Hoa đã trải cả một đời người rồi, có tâm tư đen tối gì hắn chưa thấy đâu. Cho dù người khác có thiệt tình đối đãi với hắn, hắn cũng có thể nghĩ xấu về người khác nữa kìa, huống chi những người này thật sự là có mục đích khác.
 
Tiên Y trong lòng cũng đồng ý, nhưng dù sao cũng không phải thân thích nhà mình, nàng chỉ có thể khuyên nhủ: “Không phải đều là phân gia sao? Sao bọn họ lại khó coi đến mức nhìn vào nhà của cháu trai được.”
 
“Chỉ là suy nghĩ vì cái gì Kim Chí Bảo kia.” Nghĩ rằng học tại thư quán là thanh cao, rồi lại muốn từ hắn mà mắc nối quan hệ qua Tưởng phu tử sao, Kim Phong Hoa cảm thấy không sao cả nói: “Nói cho bọn họ biết đây là nơi ở của chúng ta. Nếu bọn họ vẫn còn đến dây dưa cứ nói, sau núi Lâm Thanh không nơi nào không thể chôn người.”
 
Tiên Y đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa sờ đến lề của cuốn sách trạch đấu thì phải, nhưng rất nhanh đã bị Kim Phong Hoa bạo lực ngăn cản, cái gì mà nữ nhân tính kế, cái gì mà trưởng bối áp lực, đối mặt với một nam nhân tàn nhẫn, võ nghệ cao siêu này thì mấy thứ kia thật yếu ớt.
 
Nhận được tin tức, biết Kim Phong Hoa sẽ sống luôn ở đây, sau khi Kim Chí Bảo vào thư quán, Hà thị và Thái di nương không có động tác gì nữa, tuy rằng lâu lâu vẫn đến ăn ăn lấy lấy, nhưng rốt cuộc vẫn cố kỵ quan hệ của Kim Phong Hoa cùng Tưởng phu tử, sợ ảnh hưởng đến Kim Chí Bảo kia, sợ rằng đến lúc không đắc thủ, lấy được toà nhà thì thây cũng không thể bảo toàn.
 
Cuộc sống phu thê hai người không ngừng học tập trôi qua, Tiên Y cho dù khả năng lĩnh ngộ tốt cũng không có khả năng trở thành một nữ nhi được giáo dưỡng từ nhỏ ở thế gia, nhưng lấy thân phận nàng và thân phận của Kim Phong Hoa hiện tại, Tưởng phu nhân đã cảm thấy Tiên Y học được không ít, hơn nữa học gì cũng cần phải có thời gian lắng đọng lại. Vì thế Tưởng phu nhân liền không để cho Tiên Y cả ngày học tập mấy động tác buồn tẻ nữa, ngược lại lại mang nàng đi tham gia cuộc tụ hội của mấy phu nhân quan lại, học sinh trong huyện Lâm Thanh, cho nàng lần lượt được ăn uống chơi đùa, có cơ hội có được kinh nghiệm tiếp người đãi vật cùng với nghệ thuật nói chuyện của bọn nữ tử. Những thứ đó có lẽ hiện tại sẽ không có ích cho lắm, nhưng lấy dã tâm của Kim Phong Hoa, Tiên Y sớm hay muộn đều sẽ phải đối mặt với những nữ nhân ngày càng có phẩm cấp cao, thậm chí một ngày sẽ phải tiếp xúc với hoàng tộc. Nếu hiện tại không học thực tiễn thật tốt, như vậy một ngày kia đến Tiên Y sẽ có khả năng trở thành trói buộc của Kim Phong Hoa.
 
Tưởng phu nhân tuy rằng bị bắt phải dạy dỗ Tiên Y, nhưng chung đụng với Tiên Y đã lâu tất nhiên sẽ có cảm tình, nàng không biết nếu thật sự có một ngày Tiên Y chặn đường của Kim Phong Hoa, y có thể hay không sẽ không hề lưu tình vứt bỏ cô ấy. Cho nên hiện tại Tưởng thái thái không ngừng giúp cho Tiên Y tự thân tăng lợi thế của bản thân, chỉ có hữu dụng, tương lai mới có thể sóng vai với Kim Phong Hoa mà đứng. Hiển nhiên, Tiên Y cũng hiểu rất rõ điểm này.
 

“Kim nương tử, ta nghe nói trước kia ngươi từng là nô tỳ Kim phủ?”
 
“Ta còn nghe nói, nô tỳ trong kinh thành có yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt, chỉ cần làm sai một chuyện nhỏ sẽ bị kéo xuống phạt đánh?”
 
Tiên Y ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc còn hơi mang theo ý cười, hôm nay Tưởng phu nhân không tới, nàng đã biết tất nhiên sẽ có một trận đấu ác liệt, lại không nghĩ rằng sẽ thật sự có mấy người ngu thế này.
 
“Kim gia ở kinh thành tất nhiên nghiêm khắc, nói thế nào đi nữa cũng là phủ của Hình bộ Lang trung, nhưng chắc trong phủ Lại bộ Thượng thư còn có quy củ hơn, thường thấy Hầu tước phu nhân hay đi ra đi vào.”
 
Phòng khách lập tức an tĩnh lại, trong lòng Tiên Y đang lạnh lùng trào phúng bọn họ, chỉ là mấy nữ nhân hương thân lại dám có lá gan cười nhạo nàng. Tuy nàng từ Kim gia ra, cũng không tính toán trở về nhưng không có nghĩa nàng không thể dựa thế. Nói gì chăng nữa nàng cũng là Kim Tam thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.
 
“Thông minh cái gì, cũng chỉ là một đứa con của thiếp.” Yên lặng qua đi, trong góc truyền đến một giọng nói thật nhỏ.
 
Tiên Y căn bản coi như không nghe thấy, chỉ có thê tử của một học sinh, Lương thị, thường có giao hảo với nàng mới kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: “Tháng trước cô mẫu ta từ kinh thành đã trở lại, ta nghe nói cô nương Đại thiếu gia nhà ngươi cưới hôm kia bị bệnh, hôn sự mới bị chậm lại.” 
-------------------------------------------------------------------------------
Thanh Việt: Một bé bự thích đồ ngọt.


Bình Luận (0)
Comment