Duyên Làm Phu Quân

Chương 96



 
Editor: Thanh Việt 
 
“Điện hạ, Kim gia nương tử nói chuyện với một tiện tì.” Cửa nội thất bên ngoài mở ra, một nha đầu đi đến nói.
 

Tam Công chúa đã đổi váy áo xong, ngồi ở ghế thượng vị chơi với chiếc vòng trên cổ tay.
 
“Làm ầm ĩ sao?”
 
Nha đầu kia lắc đầu nói: “Chỉ là nói vài câu, liền tránh ra.”
 
“Nô tỳ kia không cản?” Tam Công chúa ngẩng đầu hỏi.
 
Nha đầu đó tiếp tục nói: “Bị tỳ nữ bên người Kim gia nương tử chặn lại.”

 
Tam Công chúa khẽ cười nói: “Thật vô dụng.”
 
Nha đầu lại nói: “Lần này cái kẻ tên là Vân Song cũng không có xuất hiện.”
 
“Nha đầu đó luôn luôn rất quỷ quyệt.” Tam Công chúa thổi móng tay, nghiêng người nói: “Quét sạch mấy cái đuôi đi, dù sao cũng là trong phủ của hoàng tỷ ta, lỡ mà để cho tỷ ấy biết, ta cũng không dễ nói chuyện.”

Nha đầu hành lễ thật sâu nói: “Đã giải quyết tốt.”
 
“Thật không thú vị.” Tam Công chúa chậm rãi đứng lên, vịn tay nô tỳ đi xuống, nàng biết hoàng huynh đang không tiếc thứ gì mà cố gắng lôi kéo các sức mạnh mới trong triều, nhưng để đường đường là một Công chúa như nàng đi thăm dò thê tử của một tên thứ cát sĩ, thật đúng là làm người ta khó chịu. Kì thực, nếu không phải phụ hoàng thấy Kim Phong Hoa hữu dụng, nàng cũng thật hoài nghi có phải hoàng huynh nổi lên tâm tư không nên với tên thứ cát sĩ kia hay không.
 
Tiên Y cũng cảm thấy khó chịu cực độ, đều là tâm tình thấp thỏm vào phủ dự tiệc, nhưng phủ Tứ Hoàng tử lại thoải mái hơn nhiều, ít nhất Tứ Vương phi cũng không có ác ý đối với nàng, nhưng cúc hoa yến này thì khác, tuy rằng nàng không biết đâu có phải là ý tứ của Đại Công chúa hay không, nhưng trong yến hội như vậy có thể để một thô sử nha đầu đi vào hoa viên, muốn nói không có người hỗ trợ là tuyệt đối không có khả năng, lại liên tưởng đến mình không hiểu sao bị mời đến đây, thật không biết Công chúa gì đó đánh chủ ý gì, thử mình, hay là muốn làm xấu mặt mình?
 
“Thiếu nãi nãi đừng vội.” Bích Tỉ bên cạnh tựa như nhìn ra Tiên Y nôn nóng, thoáng đỡ cánh tay Tiên Y, nhỏ giọng nói.
 
Tiên Y hít sâu một hơi, trầm tĩnh lại, lại cong khóe miệng nói vài câu với Trần thị đằng trước đang đi tới đây.
 
Vẫn luôn căng thẳng, cho đến khi xe ngựa đã đi rất xa khỏi phủ Công chúa, nàng mới thả lỏng tâm thần xuống, liền cảm thấy đầu thật đau, hít thở cũng khó khăn, một sự ghê tởm từ dạ dày chui lên cổ, khó chịu làm nàng nhíu mày, ngay từ đầu còn nghĩ là vì tâm tình không tốt mà có chút say xe, sau một thời gian thật dài lại không giảm bớt, ngược lại mơ màng muốn ngủ, nhưng ngủ thế nào cũng không yên, cảm thấy xe ngựa có mùi hương buồn nôn khó chịu. Bích Tỉ ở bên cạnh nhìn cũng kinh hãi, nàng vốn biết tâm tình thiếu nãi nãi sẽ không tốt, nhưng chỉ mới một lát sau, sắc mặt thiếu nãi nãi trở nên trắng bệnh, trán cũng chảy ra chút mồ hôi lạnh, cái này làm nàng không thể không hoài nghi có phải có người hạ độc thiếu nãi nãi hay không. Luống cuống tay chân, Bích Tỉ đi qua giữ chặt tay Tiên Y bắt mạch, lúc sau sắc mặt lại trở nên kì lạ, sau đó dò xét vài lần, cũng không dám ra kết luận gì, đành phải nói với xa phu bên ngoài: “Đừng đi nhanh quá, tìm đường tốt mà đi.”
 
Nói xong, lại bưng một chút nước ấm cho Tiên Y uống, sau đó thật sự nhìn thấy nàng khó chịu, liền lấy từ ngăn một ít mơ bỏ vào miệng Tiên Y.
 
Tiên Y xoa đầu, trong miệng có vị chua, nhưng sắc mặt lại khôi phục lại, cũng không cảm thấy buồn nôn như hồi nãy, chỉ là vẫn không áp chế được khó chịu, qua chốc lát, nàng kháng cự không được dựa vào gối mềm ngủ.
 
Bích Tỉ ước lượng mãi, cảm thấy không hạ quyết định được, liền kéo mành nói với gã sai vặt bên ngoài: “Nhanh lên, ngươi nhanh chóng hồi phủ trước, nói thiếu nãi nãi không khỏe, sai người mời một đại phu tới.”
 
Gã sai vặt gật gật đầu, cưỡi lên con ngựa liền hướng tới Kim phủ mà đi.
 
Cũng thật trùng hợp, Kim Phong Hoa vốn là hôm nay có việc, nhưng ai biết vừa ra khỏi nhà lại trở về, hắn vừa mới ngồi ở nhà chưa ấm chỗ, Quan Kỳ đã mang thần sắc hoảng loạn tiến vào, cũng không hành lễ liền nói: “Chủ tử, việc lớn không tốt rồi, Bích Tỉ vừa sai người truyền tin về, nói là sức khoẻ thiếu nãi nãi không tốt, muốn mời đại phu.”
 
Kim Phong Hoa lập tức đứng dậy, dùng vài bước đã ra tới cửa, dưới chân càng lúc càng nhanh, Quan Kỳ phía sau mắt thấy chủ tử cầm áo choàng định dùng khinh công, sợ tới mức đi như chạy ngăn cản nói: “Chủ tử, đây là ở kinh thành.”
 

Ban ngày ban mặt thế này lỡ để cho người ta nhìn thấy một quan văn như Kim thứ cát sĩ vượt nóc băng tường nhanh như tia chớp, không phải đã hù chết người rồi hay sao.
 
Kim Phong Hoa thu liễm lại, hít sâu một hơi, buông áo choàng xuống, nhưng bước chân vẫn như cũ không chậm lại, gã sai vặt bên ngoài truyền lời đã sớm chờ sẵn, thấy chủ tử đi ra liền chạy đến bên cạnh trả lời: “Thiếu nãi nãi từ lúc ra khỏi phủ Công chúa đã cảm thấy không được khoẻ, Bích Tỉ tỷ tỷ đã bảo xa phu cho xe đi chậm lại, sau đó hình như cảm thấy có gì đó không ổn nên để cho tiểu nhân cưỡi ngựa về trước một bước.”
 
“Nàng ta nhìn không ra? Còn muốn mời đại phu khác?” Ngữ khí của Kim Phong Hoa không tốt lắm, hắn để Bích Tỉ ở cạnh Tiên Y là vì bảo vệ nàng, hiện tại một thân y thuật như Bích Tỉ cư nhiên lại muốn hắn mời một đại phu bình thường, vậy lưu lại nàng ta để dùng làm gì?
 
Gã sai vặt kia tựa hồ cũng nghe ra sát khí trong lời nói của Kim Phong Hoa, vội khuyên nhủ: “Bích Tỉ tỷ tỷ y thuật cao minh, bây giờ lại muốn mời một đại phu bình thường tất nhiên là thiếu nãi nãi không có nghiêm trọng lắm, sợ là có tình huống khác ở bên trong, chủ tử đừng nóng giận, đợi lát nữa người tới, hỏi một câu là rõ ràng.”
 
Kim Phong Hoa không dám nghĩ đến chuyện không tốt, hắn bình tĩnh nói với Quan Kỳ bên cạnh: “Ngươi tự mình đến Hoà Thuận đường, mời Thạch lão tiên sinh lại đây.”
 
Quan Kỳ lĩnh mệnh, chạy như bay.
 
Chờ đến khi Kim Phong Hoa đứng đợi ở cửa lúc lâu, xe ngựa Tiên Y mới về tới nhà, Bích Tỉ vén mành nhảy xuống, nhìn nét mặt thâm trầm của Kim Phong Hoa, trong lòng khẩn trương lên, nhanh chóng đi trước một bước thẳng thắn nói: “Chủ tử, mạch nô tỳ đã sờ qua, nói không chừng, hẳn không phải là chuyện xấu.”
 
Kim Phong Hoa nhìn nàng ta nửa ngày, ánh mắt kia giống muốn đem người ta lăng trì: “Nàng đâu?”
 
“Thiếu nãi nãi còn đang ngủ.” Bích Tỉ cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn, phía sau lưng hiển nhiên đã ướt đẫm.
 
Kim Phong Hoa không nói thêm câu vô nghĩa nào, vén màn xe ngựa lên, thấy Tiên Y quả nhiên đang nằm ngủ bên trong, tuy ngủ nhưng có vẻ rất không thoải mái, sắc mặt không được tốt. Hắn nhắm mắt, áp xuống sự bất an trong lòng, tự mình tiến lên sờ cổ tay nàng, sau đó thở phào một hơi. Hắn sẽ như đã hiểu được vì sao Bích Tỉ không dám tự tiện quyết định, còn nói trước mặt hắn là không phải chuyện xấu. Nhẹ nhàng ôm Tiên Y vào lòng, Kim Phong Hoa đặt tầm mắt dán lên bụng nhỏ của Tiên Y, đừng nói Bích Tỉ không thể đưa ra quyết định, cho dù là hắn, phỏng chừng sau đó cũng sẽ muốn mời Thạch lão tiên sinh bắt mạch.
 
Bích Tỉ ngoài xe liếc mắt cùng gã sai vặt kia một cái, lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.
 
Màn xe lại mở ra, Kim Phong Hoa vây Tiên Y kín mít, nhẹ nhàng đi từ trên xe ngựa xuống, sau đó đi thẳng tới nội viện, sau đó Bích Tỉ liền đuổi theo, gã sai vặt kia vẫn đứng ở cửa chờ Quang Kỳ cùng Thạch lão tiên sinh đến.
 
Tiên Y vốn không ngủ sâu, gió thu thổi qua làm gương mặt hơi lạnh, nàng chậm rãi mở to mắt liền phát hiện bản thân đang nằm trong ngực của Kim Phong Hoa, mặt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Chàng đang làm gì vậy?”
 
“Thân mình nàng không khoẻ, một lát nữa đại phu sẽ đến xem một cái.” Kim Phong Hoa thấy Tiên Y đã tỉnh táo lại, tảng đá lớn trong nội tâm đã buông một nửa, cũng không mang bên cạnh còn có người, cúi đầu hôn trán Tiên Y một cái, nói: “Thời gian gần đây đừng ra khỏi cửa.”
 
Hờn dỗi trong lòng Tiên Y đã tiêu, thấy Kim Phong Hoa căng thẳng như vậy tâm tình nàng cũng tốt lên, cảm thấy Kim Phong Hoa đang chuyện bé xé ra to: “Để ta tự đi đi, không phải mắc bệnh nặng gì, cùng lắm là say xe thôi.”
 
“Một lát nữa đại phu tới nói nàng không có chuyện gì, nàng mới thật sự không có sao.” Kim Phong Hoa ôm Tiên Y vào lòng mình, lúc vừa mới nghe được lời của gã sai vặt, trong lúc nhất thời hắn tựa như mất đi năng lực phán đoán, nếu không có Quan Kỳ, chưa nói hắn sẽ bại lộ, ngay cả toàn bộ Kim phủ cũng đều sẽ bị liên luỵ, hắn rốt cuộc đã bị làm sao vậy? Kiếp trước hộ vệ đã hầu hạ bên cạnh rất lâu chết ngay trước mặt hắn, hắn ngay cả lông mày cũng bất động, đời này chẳng qua chỉ là suy đoán lung tung đã có thể làm sự bình tĩnh trầm ổn hắn lấy làm tự hào biến mất vô tung vô ảnh, ảnh hưởng của Tiên Tiên đối với hắn lại một lần nữa đột phá tường sắt, nếu lúc này Tiên Y thật sự là bệnh nặng, hoặc là trúng độc…

 
Kim Phong Hoa lắc lắc đầu, bước chân càng mau, hắn sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
 
Nằm trên giường của mình, Tiên Y cảm thấy lần không khoẻ hôm nay cũng không có gì, nghĩ đến việc hôm nay, cảm thấy rất cần thiết phải nói với Kim Phong Hoa một câu, nhưng ai biết nàng còn chưa mở miệng, Quan Kỳ bên ngoài đã dẫn theo Thạch lão tiên sinh đi vào hậu viện, Kim Phong Hoa lại tự mình ra cửa nghênh đón, có thể thấy được hắn đối với vị lão đại phu này rất tôn trọng, Tiên Y nhìn cửa, Thạch lão tiên sinh ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, không có chút thái độ bất mãn nào với Quan Kỳ đường đột mời ông đến, ông mặc một áo choàng màu lam tro, phía trên còn có ít vệt bẩn với cặn bẩn, trừ cái đó ra, từ đầu đến chân đều không có trang sức gì khác, ngay cả một miếng ngọc bội cũng không đeo.
 
“Thạch lão, phiền ông.” Kim Phong Hoa chắp tay nói.
 
Thạch lão tiên sinh lắc đầu, cười xoa xoa cái trán mồ hôi, đem hòm thuốc đặt ở trên bàn nói: “Lương y như từ mẫu, phải làm.”
 
“Tiện nội hôm nay đột nhiên không khoẻ……”
 
Kim Phong Hoa còn chưa nói xong, Thạch lão tiên sinh liền vẫy vẫy tay, đi vào trong nói: “Trước nhìn xem đã.”
 
Tiên Y tò mò nhìn Thạch lão tiên sinh, cũng không biết người này quen biết với Kim Phong Hoa như thế nào, nhìn cái thái độ của Kim Phong Hoa, thật đúng là rất khó tôn kính thật lòng với ai như vậy, hắn không duy ngã độc tôn đã xem như tôn trọng hoàng tộc.

 
Thạch lão tiên sinh dù sao cũng là nam tử, Bích Tỉ đi tới buông màn xuống, lại lót khăn lên trên cổ tay Tiên Y. Tiên Y có chút không thấy như vậy là đúng, trung y cổ truyền chú trọng vọng, văn, vấn, thiết*, người này không cho bác sĩ người ta nhìn xem, không sợ người ta khám sai sao?
 
*Là tứ chẩn trong y học cổ truyền, gồm nhìn, nghe, sờ, hỏi.
 
Nhưng mà, hiển nhiên Tiên Y đã lo lắng nhiều, Thạch lão tiên sinh dùng hai tay bắt mạch, thời gian không ngắn, nhưng cũng không tính là quá dài, Kim Phong Hoa đứng ở một bên chờ cũng không dám hỏi nhiều một câu, nhưng rất nhanh đã không nhịn được.
 
“Chúc mừng chúc mừng, thiếu nãi nãi đây đã có hỉ.” Thạch lão tiên sinh lấy khăn từ trong ngực áo ra xoa xoa tay, lại trở lại bên cạnh cái bàn ở sảnh ngoài, lấy văn phòng tứ bảo từ hòm thuốc ra, Quan Kỳ rất có mắt nhìn giúp đỡ ông mài mực.
 
Tác giả có lời muốn nói: =V= thỏa mãn nguyện vọng của cha mẹ~


Bình Luận (0)
Comment