Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 33

“Tiểu Thần, em có biết anh cảm thấy mình rất may mắn khi có em làm vợ anh không?” Phong Tế dịu dàng mỉm cười nói.

Vì có Cảnh Thần, nên kiếp trước anh mới không cần lo lắng chuyện nhà, chỉ cần nghĩ cách cải thiện kinh tế gia đình. Về sau con cái cũng không vì chuyện phân chia tài sản mà dẫn đến những chuyện thương tâm, tất cả đều nhờ Cảnh Thần.

Kiếp trước cô không ra ngoài nhiều, song cô vẫn giáo dục các con rất tốt. Cho tới bây giờ cô cũng không để mình nhàm chán, luôn sắp xếp kín lịch cho mình. Cảnh Thần không phải bà nội trợ bình thường, cô không bao giờ từ bỏ việc học nên chưa bao giờ cô không theo kịp Phong Tế.

Cảnh Thần là bạn đời cùng tiến cùng luui với đối phương, chứ chẳng phải là con chim nhỏ cần bảo vệ trong lồng.

“Chồng yêu ơi, lời này em đã nghe anh nói nhiều lắm rồi đó.” Cảnh Thần thản nhiên tiếp nhận lời khen của anh, “Tế, em cũng cảm thấy rất may mắn khi có anh làm chồng.”

Nếu không có Phong Tế bao dung và tin tưởng, Cảnh Thần cũng không trở thành người phụ nữ mạnh mẽ. Kiếp trước, xã hội rất nghiêm khắc với phụ nữ, mà Cảnh Thần 16 tuổi đã lấy Phong Tế, nếu anh không khoan dung, thì Cảnh Thần chỉ có thể làm trạch nữ mà thôi.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Phong Tế đứng lên, sau đó đỡ cô dậy, “Em yêu, chúng ta về thôi, không còn sớm nữa. Giờ lãng mạn đã kết thúc, chúng ta nên trở về cuộc sống bình thường.”

“… Tế, em không thể không nói, đôi khi anh rất thích tạt nước lạnh cho người khác nha.” Cho dù cô không có khuynh hướng lãng mạn, nhưng nếu Phong Tế đã tạo ra lãng mạn, thì tại sao không cho nó một kết cục hoàn mỹ?

Giống như làm việc chỉ làm một nửa, khiến người ta cảm thấy nửa vời, rất khó chịu.

Phong Tế nở nụ cười, Cảnh Thần ném cho anh một cái nhìn xem thường, “Chồng yêu, anh vui lắm nhỉ!”

Phong Tế ôm cô đến bên xe: “Cảnh Thần, không phải em nói cuộc sống bình thường mới chân chính là cuộc sống của chúng ta sao?”

Do đó dù đã sống hai kiếp, thỉnh thoảng Phong Tế cũng không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Đối với đàn ông, phụ nữ vĩnh viễn là sinh vật không thể hiểu nổi.

***

Khi tan làm về đến nhà, Cảnh Thần phát hiện một đôi vợ chồng nhiệt tình ôm hôn chiếm cứ phòng khách nhà mình, đồng thời không thèm để ý bị người khác nhìn thấy bọn họ thân mật, làm chủ nhà như cô nên có phản ứng gì?

Hai kiếp đều là người phụ nữ phương Đông sống khá nội tâm, cô thật sự cho rằng mình đi nhầm chỗ. Cho dù đã ở Mỹ 3 năm, cô vẫn không tiếp nhận nổi cách bày tỏ tình cảm cuồng nhiệt, phóng khoáng như thế.

Sờ sờ mũi, Cảnh Thần xoay người vào phòng bếp, cô nên đi uống chút nước trước rồi trở lại nói chuyện phiếm với đôi vợ chồng cực kỳ nhiệt tình này.

Có điều Eide nhiệt tình quá mức, cuối cùng nhịn không được muốn lau súng cướp cò, nhưng giờ Catherine lại bất tiện. Trong lòng Cảnh Thần tà ác nghĩ, ai bảo hai vợ chồng nhà này làm cô kinh sợ chi.

May mà ba đứa nhóc kia không nhìn thấy màn biểu diễn kích tình đó, nếu không sẽ rất phiền toái.

Phòng bếp tạm thời chẳng có ai, khiến Cảnh Thần không khỏi nhíu mày, bây giờ không phải thời gian chuẩn bị bữa tối sao? Mặc dù hơi nghi hoặc, song cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vặn nắp rót ra ly thủy tinh uống.

Thời tiếc nóng bức như vậy, uống nước đá là lựa chọn tốt nhất!

Đang muốn ngửa cổ một hơi uống cạn nước trong ly, một bàn tay với các khớp xương rõ rệt nắm chặt cái ly, ngăn cản Cảnh Thần thực hiện bước tiếp theo.

“Tiểu Thần, đừng uống nước đá quá nhiều, em không sợ hai ngày tới sẽ đau bụng sao?” Giọng Phong Tế vang bên tai cô, sau đó cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Tế tiếp nhận ly nước trong tay, uống cạn toàn bộ.

“Uống cái này.” Sau khi uống hết ly nước đá, Phong Tế lại rót ly nước sôi để nguội đưa cho cô.

Cảnh Thần u oán nhìn anh, sau đó ôm ly nước uống. Cô biết Phong Tế vì muốn tốt cho cô, hai ba ngày nữa là kỳ sinh lý của cô, hiện tại uống nước đá rất khoan khoái, có điều đến lúc đó chắc chắn bụng sẽ khó chịu.

Cảnh Thần thoáng rối rắm, cô nên vui vì chồng mình hiểu rõ thân thể mình như vậy, hay không vui do anh quan tâm mình tới thế?

“Bị hai người trên sopha đuổi vào phòng bếp à.” Phong Tế mặc âu phục màu bạc, hai tay khoanh trước ngực tùy ý tựa vào bàn, lại không ngờ trông rất hài hòa, không chút nào lộ vẻ bất ngờ.

“Vâng, còn có chút không chấp nhận nổi.” Trong quan niệm của Cảnh Thần, chuyện tương đối thân mật nên diễn ra trong phòng mình, hoặc những nơi không ai nhìn thấy, dù sao chuyện này coi như khá riêng tư.

Đưa tay vén sợi tóc ngay gò má của cô ra sau tai, Phong Tế nói: “Về phòng đổi quần áo một chút, chốc nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Cảnh Thần gật đầu, thảo nào trong nhà bếp không nhóm lửa, “Làm tiệc đón tiếp Eide hở? Ba mẹ và mấy đứa nhóc kia cũng đi ư?”

“Hồi chiều anh ra sân bay đón Eide, sau khi về nhà, ba mẹ liền dẫn bọn trẻ ra ngoài, nói rằng tạm thời muốn ra ngoài du lịch một thời gian, giờ trong nhà có một đôi vợ chồng nhiệt tình như lửa, không tốt cho việc giáo dục trẻ nhỏ.” Phong Tế khẽ cười hai tiếng nói.

Do đó, người làm mẹ như cô là người cuối cùng mới biết?!

Nhướng mày nhìn Phong Tế, Cảnh Thần muốn anh giải thích đàng hoàng với cô.

“Hồi chiều không phải em đang họp sao?” Phong Tế nắm tay cô từ một cửa khác đi ra, đến phòng ngủ của hai người, “Do đó anh nói với ba mẹ, chờ em trở về anh mới nói lại với em, tạm thời không quấy rầy em.”

“Tế, giờ để ba mẹ và các con cùng nhau du lịch liệu có ổn không?” Cảnh Thần nhíu mày, hơi bất an hỏi.

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Nghe Cảnh Thần thuật lại nội dung phim, đương nhiên Phong Tế biết cô đang nghĩ gì.

Trong nguyên tác, vợ chồng Cảnh Hoằng Hi chết vì tai nạn xe, tuy bắt được người gây tai nạn, do say rượu lái xe gây nên, song thực tế không đơn giản như vậy. Vì xe ôtô của vợ chồng Cảnh Hoằng Hi luôn tốn một số tiền lớn ra mua, sao có thể bị xe bình thường va thành thế này, cuối cùng hai vợ chồng chết trong biển lửa.

Mà giờ nội dung phim đã thay đổi, Cảnh Thần biết họ đang sống trong thế giới thật, chứ không phải phim truyền hình, song lúc này cô không có cách nào đè nén nỗi một mảng lạnh lẽo dâng trào trong lòng. Đường Dương trong phim vì Cảnh thị mà xuống tay với vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, hiện tại hắn có thể làm như thế không? Giờ chẳng phải thời điểm mấu chốt của hắn và Đường gia sao!

“Tiểu Thần, đừng suy nghĩ lung tung.” Phong Tế an ủi hôn khuôn mặt trắng bệch của Cảnh Thần, “Trong phim Đường Dương làm vậy là vì hắn đã quản lý phần lớn Cảnh thị, nên mới để người nắm quyền Cảnh gia chết. Mà bây giờ hắn không dám mạo hiểm như thế, vì em không phải Cảnh Thần thương hắn đến mất đi bản thân, hiện tại em quản lí Cảnh thị rất tốt. Cho dù hắn có ý định này, cho dù thành công, hắn cũng sẽ không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào, do đó hắn sẽ không làm thế.”

Trầm mặc một lúc, Cảnh Thần cười khổ, “May mà có anh, Tế à. Vừa rồi em thực sự không biết làm sao nữa, giống như phát điên vậy. Loại cảm giác ấy…”

“Không cần nói, anh biết cả.” Phong Tế ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô, “Tiểu Thần, em quả thật xem bọn họ như ba mẹ, nên mới lo lắng thế. Yên tâm đi, anh đã sắp xếp rồi, anh và ba mẹ sẽ ở bên cạnh em, tất cả mọi người không có việc gì hết.”

Cảnh Thần trong lòng anh nhắm chặt hai mắt, để nỗi sợ hãi chậm rãi tan đi. Một lát sau cô mở mắt ngẩng đầu cười với anh, “Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng thay quần áo, nếu không, chẳng biết đến bao giờ mới được ăn tối. Tế, em đói rồi.”

“Lấp đầy bụng nữ vương là trách nhiệm của kị sĩ.” Phong Tế trêu chọc nói, còn cố tình cười chế nhạo.

Khi hai người thay đồ xong xuống phòng khách, Catherine hài hước nói, “Thần, mình còn tưởng phải đợi một lúc nữa hai người mới xuống chứ.” Sau đó chớp mắt nói đầy ý vị sâu xa, “Không ngờ lại ‘nhanh’ thế, là mình nghĩ xấu, hay Phong… hả?” Cố ý nhướng mắt để người ta vừa nhìn liền biết cô ấy muốn nói gì.

“Catherine, bọn tôi một ngày không gặp, nên mới tâm sự thêm vài câu thôi, hơn nữa ba đứa bé theo ông bà ngoại ra ngoài rồi, tất nhiên tiểu Thần hơi lo lắng, do đó bèn hỏi thêm mấy câu.” Phong Tế mỉm cười giải thích.

Khóe miệng Catherine giật giật, Eide bên cạnh cô để tay lên vai cô, hơi véo véo, khiến cô nuốt lại những lời định nói.

Phong Tế là người rất nguy hiểm, cho dù vẻ ngoài anh có vô hại chăng nữa, Eide cũng rất khẳng định điểm này. Do đó đùa một chút thì được nhưng không thể quá trớn, dù cho vợ mình là bạn thân vợ Phong Tế. Lúc nãy khi nói chuyện ánh mắt giấu sau mắt kính của Phong Tế rõ ràng mang theo ý uy hiếp như có như không, dù sao vợ chồng bọn họ cũng không tính là thân thiết với anh, loại trêu đùa giữa những người bạn hiện tại không nên phát sinh giữa bọn họ.

Phong Tế là người sáng lập tập đoàn Cảnh Phong, bên Mỹ có rất nhiều người trẻ tuổi hâm mộ anh, Eide là một trong số đó. Vì vậy hắn hiểu rõ Phong Tế hơn Catherine một chút, Phong Tế ân cần cưng chiều vợ thế, nhưng lúc đối mặt với người ngoài, anh tuyệt đối là một gã cường giả.

Một người Hoa có thể trong khoảng thời gian ngắn gây dựng cơ nghiệp như vậy, căn bản không thể là người thường. Thật ra Catherine cũng biết, chẳng qua vì Phong Tế là chồng Cảnh Thần, nên cô không suy nghĩ nhiều. Catherine không phải cô gái vật chất là trên hết, cô giống Cảnh Thần, cảm thấy tiền đủ xài là được. Cũng chính vì thế, nên bọn cô mới trở thành bạn bè có quan hệ không tệ trong ba năm đó.
Bình Luận (0)
Comment