Hôn lễ của công chúa Thành Bình và Đại tướng quân đã được chuẩn bị gần xong, đồng thời còn được công bố khắp cả trong và ngoài thành.
Trong cung của công chúa Thành Bình, cuối cùng cung nữ cũng sửa soạn xong của hồi môn, áo cưới và trâm cài.
Lúc này, Triệu Hòa Thanh đang đứng nhìn váy cưới của mình.
Váy cưới rất đẹp, tay áo còn viền tơ vàng. Triệu Hòa Thanh duỗi tay vuốt ve hoa văn trên áo cưới, âm thầm cảm khái: Thật ra thì xuất giá cũng khá tốt đấy chứ.
Đây cũng nhờ ơn hôm qua đám cung nữ đã tẩy não nàng.
Họ nói với nàng rằng phủ tướng quân ở ngoài cung, mà ở bên ngoài tốt hơn trong cung nhiều lắm. Ở ngoài có phố xá sầm uất, lại nhiều món ngon mà trong cung không có. Cứ mỗi dịp lễ tết thì chợ đêm đều sẽ hết sức náo nhiệt, đồng thời cũng có các loại hoa đèn du thuyền…
Sau khi Triệu Hòa Thanh nghe cung nữ miêu tả thì bỗng trở nên khao khát cuộc sống bên ngoài cung.
Đến bữa tối, Triệu Hòa Thanh chỉ ăn một chút rồi ra đi dạo để tiêu thực.
Sau lần đưa của hồi môn của mình cho Ngọc phi khiến nàng ấy bị Triệu Văn Trác phạt cấm túc, Triệu Hòa Thanh vẫn cảm thấy áy náy, cứ muốn tìm Ngọc phi xin lỗi.
Nhưng Ngọc phi không ra được, Triệu Hòa Thanh lại không vào được, chỉ có thể chờ nàng ấy ra ngoài mới xin lỗi được.
Liệu nàng có thể đợi được đến lúc nàng ấy ra ngoài không?
Dù sao thì vài ngày nữa Triệu Hòa Thanh phải xuất giá rồi.
Ôi, nàng phải tìm cách xin lỗi thôi.
Vì không có nhiều mây nên bầu trời đêm nay rất đẹp.
Triệu Hòa Thanh cảm thấy dẫn một đám cung nữ để tiêu thực không được tốt lắm nên để các nàng trở về. Dù sao thì nàng cũng tự đi được, trời lại tối mịt nên chắc sẽ không gặp phải người nào đâu.
Nhưng… Đây chỉ là suy nghĩ của Triệu Hòa Thanh.
Cung nữ rời đi chưa được bao lâu, nàng liền đi lang thang khắp nơi, sau cùng còn bị lạc đường…
Đúng vậy! Không nhầm đâu, nàng đã bị lạc đường!
Trong cung lớn quá đi mà!!!
Triệu Hòa Thanh cảm thấy mình đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn không thể ra khỏi khu rừng rậm này.
Sao trong cung lại có rừng rậm ấy hả?
Triệu Hòa Thanh nghĩ đây là “Khu rừng rậm”, chứ thực ra khu vực này chỉ có vài cái cây cao lớn mà thôi.
Vì thị lực của Triệu Hòa Thanh không tốt, lại thêm cầm đèn lồng có ánh lửa chập chờn, nên nhìn không rõ lắm.
Nàng hối hận rồi… Lẽ ra không nên bảo cung nữ về.
Đêm tối lẻ loi càng lộ vẻ rét lạnh, khiến nàng rùng mình vài lần.
Những chiếc lá gần đó đung đưa theo gió bị ánh trăng chiếu xuống mặt đất, giống như động lại không động càng làm người ta hoảng sợ.
Triệu Hòa Thanh dần trốn đến dưới một gốc cây, cố gắng ôm lấy mình.
A di đà phật, a di đà phật, tín đồ nguyện táng gia bại sản, xin người đừng để yêu ma quỷ quái đến quấn con!
…
Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, thậm chí còn lan dần đến chỗ nàng.
Triệu Hòa Thanh sợ tới mức ngồi xổm xuống, dùng chiếc lồng đèn chặn trước người mình để bảo vệ bản thân, rồi vùi đầu vào khuỷu tay.
Đừng tới gần ta!
Tiếng bước chân kia cuối cùng cũng biến mất, lại như đã dừng lại.
Dừng lại ngay trước mặt Triệu Hòa Thanh!!!
Nàng cảm thấy thật khó thở, quyết định bất chấp tất cả. Nếu cứ chờ như vậy thì chắc chắn sẽ bị ăn luôn, nhưng nếu nàng cố gắng chống trả thì vẫn còn có cơ hội thoát thân.
Được! Cứ làm vậy đi!
Ba!
Hai!!
Một!!!
Triệu Hòa Thanh vội vàng ngẩng đầu lên. Nàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó xấu xí, hoặc là một người hung tợn, ai dè lại bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng trong vắt.
Sợi tóc trên trán người đàn ông kia bị gió thổi nhẹ, đôi mắt sâu thẳm kia cứ thấp thoáng đâu đây. Nam nhân này… Đẹp quá!
Tim Triệu Hòa Thanh đập thình thịch, sau đó mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu.
Để giảm bớt sự xấu hổ, nàng ho nhẹ một tiếng, dời mắt rồi đứng dậy. Tuy nàng không biết phải làm sao, nhưng vẫn mở miệng trước: “Vị… Đại hiệp này?” Nói xong, nàng nhìn người nam nhân kia.
Nam nhân kia vẫn im lặng.
Vậy là không ngại nàng gọi hắn như vậy rồi.
Được rồi!
Nàng tiếp tục nói: “Ừm, ngươi… Ngươi cũng bị lạc đường sao?”
Nói thì nói vậy nhưng động tác của nàng cực kỳ mất tự nhiên, hết cầm lồng đèn bên trái rồi lại chuyển sang bên phải giống như củ khoai nóng vậy.
Qua một lúc lâu, Triệu Hòa Thanh mới nghe được hắn nói: “Không phải.”
Giọng nói lạnh lùng lại không kém phần hờ hững.
“À… Ừ…”
Chủ đề đến đây là kết thúc.
Sau khi nam nhân trả lời nàng xong liền xoay người định rời đi, nhưng lại bị Triệu Hòa Thanh nắm lấy ống tay áo.
Nàng buông ống tay áo hắn ra, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi có thể dẫn ta ra khỏi nơi này được không? Chỉ cần đi tới nơi có ánh đèn là được rồi.”
Người đàn ông quay đầu nhìn Triệu Hòa Thanh rồi nói: “Đi theo.” Sau đó hắn liền dẫn đường.
Triệu Hòa Thanh khẽ khàng đi theo sau hắn, mùi huân hương nhàn nhạt trên áo nam nhân thoang thoảng đâu đây.
Mùi hương này thật dễ chịu.
Nàng không biết rằng trông mình lúc này cực kỳ giống tên biến thái.
Chỉ tiếc “Mùa xuân” luôn ngắn ngủi. Rất nhanh họ đã rời khỏi nơi tối đen như mực kia và đi tới một cung điện nào đó có đèn đuốc sáng trưng ở bên ngoài.
Cũng vì vậy mà Triệu Hòa Thanh mới nhìn thấy rõ gương mặt của nam nhân này. Ôi chao, hắn đẹp hơn so với tưởng tượng của nàng khi ở trong bóng tối nhiều lắm.
Triệu Hòa Thanh mỉm cười cảm ơn hắn: “Cảm ơn… Đại hiệp.”
Vị “Đại hiệp” kia qua loa gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
…
Triệu Hòa Thanh nương theo ánh đèn đã an toàn về lại cung điện của mình.
“Vị đại hiệp kia thật sự rất anh tuấn.” Trong mắt Triệu Hòa Thanh đều là bóng dáng của nam nhân ban nãy. Nàng tựa lưng trên ghế chi tiết kể lại chuyện vừa rồi cho cung nữ nghe, đồng thời còn cố ý phóng đại sự thật.
Ví dụ như hiệp sĩ từ trên trời rơi xuống với ánh sáng rực rỡ bao quanh.
Cung nữ không thể tưởng tượng được một đại hiệp trông như thế nào mà lại khiến công chúa si mê đến vậy.
Say mê sao cũng được, miễn sao người đừng quên mối hôn sự của mình là được!
Trương Hòa Thanh buồn rầu: “Có thể không thành hôn được không?”
Bọn cung nữ trăm miệng một lời: Không được!
Cung nữ nói: “Nô tỳ nghe nói tướng quân đã trở lại, trên dưới phủ tướng quân đều đang chuẩn bị cho hôn lễ này. Công chúa, người không thể thất hứa được.”
Công chúa Thành Bình vừa tìm được tình yêu đích thực đã thất tình như vậy đấy.
***
Hôm trước đoàn người của tướng quân vừa hồi kinh, hôm nay đã đến nơi.
Hạ Thầm là Đại tướng quân của Sở quốc kiêm em rể tương lai của hoàng đế, việc đầu tiên phải làm khi hắn hồi kinh là tiến cung gặp Hoàng Thượng.
Vì vậy, người luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi như hắn thậm chí còn chưa kịp thay đồ đã tiến cung.
Bởi vì đã lâu không vào cung nên hắn đi nhầm vào đường vòng.
Thậm chí, hắn còn cho rằng mình gặp phải con sủng vật to lớn nào đó.
Dù sao thì chuyện này cũng không có gì lạ cả. Trước đây tiên đế có một sủng phi thích nuôi những động vật lớn, lần nào Hạ Thầm tiến cung cũng nhìn thấy vị sủng phi kia đang tìm thú cưng, hoặc các phi tần khác tránh né thú cưng của sủng phi kia.
…
Hạ Thầm thấy người nọ đang vùi đầu thu mình ngồi xổm dưới gốc cây, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm gì đấy.
Hắn chợt hiểu ra, chắc là người điên đây mà.
Vốn dĩ muốn đi thẳng luôn nhưng không ngờ rằng người nọ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mắt với hắn.
Đêm đen gió lớn, nàng ta làm vậy trông có chút đáng sợ…
Lúc thấy rõ là một cô nương bình thường, không biết vì sao Hạ Thầm lại đáp ứng thỉnh cầu của nàng và đưa nàng đến một nơi sáng sủa nữa.
…
Cách đó không xa là cung điện của hoàng đế, Hạ Thầm đứng ở bên ngoài một lát rồi mới đi vào.
Hoàng đế cũng đang đợi hắn.
Hạ Thầm đi thẳng tới trước mặt hoàng đế, chắp tay hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Triệu Văn Trác mỉm cười: “Tướng quân miễn lễ.”
Ngoài miệng thì cười nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Lúc này lão thái giám đem một cái ghế dựa vào, Hạ Thầm đưa mắt nhìn.
Xem ra Triệu Văn Trác muốn nói chuyện lâu dài với hắn, nhưng Hạ Thầm không muốn ngồi xuống nói nhiều với hắn ta.
Triệu Văn Trác ra hiệu “Ngồi”, nhưng Hạ Thầm không hề động đậy: “Bệ hạ, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi sớm đi.”
Lão thái giám khựng lại, cẩn thận nhìn sang Triệu Văn Trác, nhưng hắn ta vẫn giả vờ như không để bụng.
Hắn ta cười đáp: “Tướng quân cũng vậy.”
Hạ Thầm vô cảm chắp tay lần nữa rồi rời khỏi cung.