Buổi sáng bộn bề với những suy nghĩ và xúc cảm ứ đọng nghẹn tắt trong tim. Hưng mở cửa sổ ra hi vọng có một làn gió nào đó sẽ xua đi sự lo lắng bất an ngày một lớn trong lòng. Một đêm dài khủng khiếp vừa mới trôi qua và Hưng không thể nào chợp mắt. Đúng như người ta nói: thức đêm mới biết đêm dài. Nhưng đêm còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với sự cô đơn, lo lắng và cả một hiện tại phũ phàng trước mặt. Nỗi sợ hãi sẽ mất Khang làm Hưng không thở được. Cho dù ngay lúc này đây nó đang đứng dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng và trong vắt. Khi những làn gió những tưởng sẽ mang đến cho nó cảm giác yên bình mơn man trên mái tóc cũng chỉ làm cho tâm hồn nó càng thêm giá lạnh.
Bỗng nhiên Hưng ôm lấy đầu bằng đôi tay gầy gò. Hai mắt nó nhắm nghiền như muốn trốn tránh tất cả. nhưng một khi mí mắt khép lại là những hình ảnh khủng khiếp kia lại hiện lên. Vài tiếng trước đây thôi. Kí ức vẫn còn nóng bỏng bởi nước mắt…
Khang vòng tay qua ôm lấy đoi vai nhỏ nhắn của Hưng. Hắn thì thầm vào tai nó.
- Em đang làm gì vậy?
Hưng mỉm cười qua lại hôn lên môi Khang một nụ hôn nhẹ nhàng. Nó nói trong nụ cười tươi tắn.
- Em đang đọc sách mà! Anh không thấy sao?
- Thôi đừng đọc nữa! Đi chơi với anh đi! - Hắn lại giở giọng nhõng nhẽo ra.
- Thôi mà! Giờ này có gì đâu mà chơi! Khuya rồi anh!
- Thì chơi trò chỉ có hai đứa mình thôi! - Vừa nói Khang vừa hôn lên cổ của Hưng.
Hưng đỏ mặt đẩy Khang ra. Nó nói với giọng cứng cỏi hay là cố làm ra vẻ cứng cỏi.
- Không được mà! Anh kì quá à!
- Có gì đâu mà kì! - Khang lại lao đến đặt môi lên trán Hưng. - Vợ anh thì anh cưng thôi!
- Mắc cười quá! Vợ đâu mà sẵn quá vậy?
- Thì em chứ ai! Còn hỏi nữa! Đi mà! Nha… - Khang kéo dài giọng ra giống như một đứa bé đòi mẹ mua đồ chơi cho.
Nhìn Khang như vậy Hưng cũng không khỏi phì cười. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần đến chuyện này là Khang lại như một đứa con nít vậy. Đáng yêu không chịu được. Nó nhìn Khang chớp chớp mắt. mắt của Khang đầy vẻ hi vọng. Rồi nó nói.
- Không!
Mặt Khang ngay lập tức xụ xuống. Hưng phải quay đi chỗ khác để cố nín cười. Đột nhiên nó thấy mình bị nhấc bổng lên cao. Định thần lại là đã thấy mình nằm trong vòng tay của hắn rồi. Hắn nở một nụ cười ranh ma.
- Em không chịu thì… hì hì hì…
- Thì sao?
- Thì hiếp!
Vừa nói hắn vừa bế nó vào phòng. Nó la hét suốt đoạn đường và quẫy đạp lung tung nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của hắn. Hắn dùng chân đá mạnh vào cánh cửa tội nghiệp. Cánh cửa bật mờ đập vào tường một cái rầm. Rồi rất nhanh chóng hắn đặt nó lên giường. Nó định ngồi dậy đã bị hắn ngồi lên bụng. Hắn nhanh chóng quỳ lên. Hai đầu gối kép chặt vào hông của nó làm nó không cựa quậy được gì nữa. Nó đành nằm im nhìn hắn và mỉm cười. Hắn cũng cười. Nụ cười tươi khoe hết cả răng.
- Ngoan đi rồi anh cưng!
Nó chu môi ra tỏa ý không đánh giá cao lời nói của hắn. Rồi hắn cởi chiếc áo thun ra. Trong ánh đèn vàng cam ấm áp của chiếc đèn ngủ đặt bên cạnh, từng múi cơ trên người hắn nổi bật lên một cách đầy ấn tượng. Sự tương phản giữa hai màu đen của bóng tối và vàng cam của ánh đèn làm hắn trong hấp dẫn một cách lạ lùng. Rồi đúng như nó nghĩ hắn không tiếp tục cởi quần mà cúi xuống ngực của nó. Hắn hít một hơi thật dài cái mùi mà hắn yêu thích rồi đặt môi lên chiếc cổ trắng nõn nà. Lưỡi hắn tự do vẽ từng đường lên cổ nó. Còn đôi tay thì không ngừng làm việc. Tay phải đã cho sâu vào trong quần nó. Còn tay trái đang làm việc cật lực để thoát những chiếc nút áo bướn bỉnh ra. Cuối cùng không biết khó mở áo hay sao đó mà hắn giật banh chiếc áo sơ mi của nó ra một cách nhẹ nhàng như đó chỉ là một cái giẻ rách. Hắn đánh vào cái bụng đầu cơ của hắn cằn nhằn.
- Anh lại vậy rồi! Lần nào cũng vậy hết á! Em gần hết áo mặc rồi đó!
Vừa cúi xuống vết sẹo tên hắn trên ngực nó hắn vừa nói.
- Thôi mà! Mai anh dẫn đi mua áo lại cho!
Nó không trả lời. Vì thật ra nó không thể trả lời được nữa. Cái lưỡi ma quái của hắn đang lướt trên từng đường nét của cái tên Khang. Bao giờ cũng vậy, đó là nơi mà hắn thích nghịch nhất. Hắn thường chơi ở đó rất lâu trước khi xuống đến những nơi khác. Nó thì chỉ biết nằm đó chịu trận mà thôi.
Rồi bỗng nhiên tất cả mọi chuyển động đột ngột dừng lại. Minh mở mắt ra và hỏi nhỏ.
- Gì vậy anh?
Nhưng Hưng không thể trả lời nó. Hắn đang quỳ với hai tay ôm lấy đầu. Mặt hắn cúi gầm xuống. Đôi vai đang run lên từng chập. Nó bắt đầu hoảng sợ. Nó lai nhẹ vai của hắn và nói với giọng gấp gáp hơn.
- Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?
Hắn vẫn không nói gì. dường như hắn đang chìm vào những đợt sóng đáng sợ. Rồi hắn bắt đầu rên lên. Tay hắn vò mái tóc rối bù. Hưng bắt đầu hoảng sợ thật sự. Nó lai mạnh người Khang hơn nữa.
- Khang ơi! Đừng làm em sợ mà! Nói gì đi anh!
Đột nhiên Khang hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn xuống đất. Hắn lăn lộn trên sàn nhà như lên cơn động kinh. Nước bọt trào ra khỏi miệng hắn. Hai mắt hắn long lên sòng sọc đáng sợ như người lên cơn nghiện. Minh lao xuống với hắn nhưng bị hắn đẩy ra té lăn ra đất. Nó đành khiếp sợ ngồi đó nhìn hắn với đôi mắt ngân ngấn nước. Rồi cũng như lúc xảy ra, tất cả mọi thứ dừng lại. Âm thanh điên dại đầy đau đớn đó cũng đột nhiên im bặt. Hưng chạy đến đỡ Khang ngồi dậy. Nó càng thấy lo lắng hơn khi gương mặt hắn trắng bệch ra không còn sức sống.
- Khang ơi! Tỉnh lại đi anh! Sao vậy nè?
Nước mặt nó trào ra không sao kiềm chế được. Cái ý nghĩ nó sẽ mất hắn làm nó không thể chịu đựng được. Nó cố hớp lấy không khí và gạt đi nước mắt để nhìn hắn cho rõ. Giờ đây nó như một nạn nhân trên một chiếc máy bay đang rơi. Bối rối, hoảng sợ và không biết phải nên làm gì. Nếu lỡ như nó mất hắn rồi sao? Nếu lỡ như hắn không tỉnh dậy nữa rồi sao? Hắn là tất cả đối với nó như mặt trời cần cho trái đất vậy. Nếu như … nếu như….
Nhưng hắn từ từ mở mắt ra. Nó mừng như thấy được ánh sáng nơi đường hầm tăm tối vậy. Nó ôm chằm lấy hắn và nói khi nước mắt vẫn còn lăn dài.
- Anh làm em sợ quá!
Nhưng hắn không tỏ vẻ gì là nghe thấy nó cả. Người hắn cứ đơ ra như một pho tượng vô hồn. Nhưng khi nỗi lo lắng cùng cực đã qua đi, nó không đế ý đến gì nữa cho đến khi hắn nói.
- Cậu là ai vậy…?
…
Hưng nhắm mắt lại rồi mở bừng đôi mắt ra. Lời nói cuối cùng mà nó được nghe lại là một lời khủng khiếp. Đến bây giờ tim nó vẫn chưa thể hàn gắn lại. Phía dưới con đường chìm trong làn sương trắng. Không một bóng người qua lại để cảnh vật bớt quạnh hiu. Gió từng cơn miên man như muốn ru con người vào giấc mộng ngàn năm không bao giờ tỉnh giấc. Một giấc mộng đau khổ triền miên mà con người vẫn thương hay gọi là tình yêu.
Giờ đây chắc hắn đang ở trong bệnh viện, đấu tranh cho từng mảnh vụn kí ức. Nó tự hỏi một cách đớn đau rằng liệu có mảnh nào chất chứa bóng hình nó không. Cái tình yêu này ngay từ đầu đã quá mong manh, đã quá nhiều thử thách. Và nó biết thế. Nó biết rõ hơn ai hết. Nhưng nó vẫn cắm đầu yêu. Giờ đây là đoạn kết mà nó không thể tránh khỏi. Dù biết vậy nhưng…
Gục mặt xuống đôi bàn tay tê dại nó thút thít khóc. Tiếng khóc không thành lời của một tình yêu đầy thương tổn.
- Đừng quên em mà!
Và gió lại bay đi trên những tầng cao vời vợi. Gió có nghe thấy lời nói đó không? Gió có cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương đó không? Gió có thể mang đến cho kẻ đang chìm vào màn đêm bất tận kia không? Gió có mang chút hi vọng nào cho tình yêu của họ không?
Ngọn gió không nói gì chỉ lặng lẽ bay lên hòa mình vào không gian u buồn và xám xịt.
Đã đến lúc Hưng phải đưa ra quyết định của mình rồi.
Từ bỏ hay sẽ vẫn mãi kiếm tìm và chờ đợi.