Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 46

"Dậy dậy."

"...."

"Thư Thư!!!! Vương Thư!!!"

"...."

"SỞ VƯƠNG THƯ!!!!!"

Nhìn đồng hồ đã là 7:05, tôi tá hỏa thoát li khỏi giường, tiện chân đạp cái xác biếng chó trên giường một cái rồi chạy đi thay quần áo ngay.

Thay xong quay lại giường đạp hắn thêm một cái, tôi cụp đuôi chạy đi làm ngay!!!

Chết tiệt!! Cái tên này làm tôi mệt chết đến nỗi ngủ say không thèm để ý chuông báo thức!!

Cmn đáng ghét! Đáng ghét!!

Phi xe vào trường, vừa đúng lúc trống vào lớp vang lên, hai gã bảo vệ nhanh chân chạy ra khóa cổng.

Phù phù, thoát rồi!

Vội vàng lục túi tìm điện thoại để xem lịch dạy, tôi hì hục leo cầu thang...

À, tôi có một ước mơ thầm kín từ cái hồi mới cắp sách đi học, đó là: TẤT CẢ TRƯỜNG HỌC ĐỀU LẮP CẦU THANG MÁY!

"Xin lỗi cả lớp."

Cho học sinh ngồi xuống, tôi bắt đầu tìm giáo án, lạ là, tìm mãi không ra!!!

Xem xem!! Tài liệu dạy của tôi đâu hết rồi!! Aaaaaaaaa!!!!!!! Cái gì đây!!! Cái gì mà "Hợp đồng chuyển nhượng" "Báo cáo thống kê" "Điều tra sơ bộ",,, bla blo,,,

..... Xong, cầm nhầm cặp của hắn cmnr.

"Cả lớp mở vở học bài mới."

Cũng may tôi không phụ thuộc nhiều vào giáo án, tiết học cứ thế mà trôi qua bình thường như cân đường.

Thế nhưng không, tôi có tiết 3 ở lớp 9D và sẽ có thanh tra từ phòng đến dự giờ!! Oh no!!! Có cần phải lựa đúng thời điểm vậy không!!

"Vương Thư!!"

"Hử?"

"Em cầm nhầm cặp của anh rồi!! Anh có ở nhà không thế!"

"Không sao... bình tĩnh."

Đúng! Đúng! Phải bình tĩnh không được hoảng loạn! Nào! Hít vào một hơi sâu rồi sau đ--

"Không trách em đâu."

..... Không, không bình tĩnh được!

"Em mới cho mượn xe không về được, anh cầm mang đến trường cho em nhá nhá!!"

Nghe cái tiếng ngáp ô ô biếng nhác từ hắn, tôi hận không thể xông đến táp hắn vài cái cho tỉnh!! Trời ạ cái tên ăn hại này!

Thế nhưng tôi hiểu rõ không được chơi cứng với Vương Thư, sự thật là càng giục hắn lại càng lì.

Chỉ có thể đợi hắn tập thể dục xong xuôi mới dám nói tiếp.

"Thư à ~ ngoan ngoan lấy giúp Tâm <3."

"Hông."

Lộn cái bàn!

"Ngoan nà ngoan nà, Thư của Tâm sao hư thế??"

"Tởm."

◑▂◑ ◑▂◑ ◑▂◑ Nếu như giết người không phải ngồi tù, tôi sẽ xiên hắn 7749 nhát!

Bảo nịnh nọt dụ dỗ trẻ con đã khó! Nay dụ dỗ cái tên to đầu họ Sở này còn muốn khó hơn! Người lớn cái kiểu củ cải gì vậy bố Thư của con ơi?

"Em cho anh 10 phút nhanh đến giùm em!!"

"Và?"

"Tối nay... tối, tối nay chiều anh hết!" - Trời đậu tôi khóc vì uất mất rồi.

Tắt ngay cuộc gọi để không phải thu cái tiếng cười hắc ám kia, tôi quệt đi lệ mặn bên khóe mi.

Mợ nó chồng như cái lồng! Sống thế méo nào được đây.

"Thầy Tâm."

"Sao vậy chị?"

"Cái lớp 6D chú chủ nhiệm đang làm loạn kia kìa, hình như trống tiết."

Gật đầu, tôi lết xác đi đến lớp 6D. Haizzz chính xác là cái lớp cũ ngày xưa tôi từng học dưới trướng thầy Vũ Vũ đây mà, nghĩ nghĩ thấy hoài niệm ghê luôn. Haizzz, mà tôi vừa vào giảng dạy trong trường thì thầy Vũ đã chuyển công tác sang trường khác mất rồi.

Chỉ cần vài bước nữa là đến cửa lớp mà quái lạ, chả nghe lấy một tiếng gào rú của mấy đứa tâm thần đâu cả.

Hay là có giáo viên lên đứng lớp rồi?

Không an tâm, tôi nhanh chân bước tiếp.

Quả đúng là lớp rất ngoan, không hề lộn nhộn ồn ào như mọi khi. Đứa nào đứa nấy cũng khoanh hai tay bé ngoan đặt nghiêm túc lên bàn. Đầu ngẩng cao, hai mắt sáng ngời.

Hệt như mấy cháu học sinh được thầy cô tạo dáng để chụp in làm báo tường ấy.

"Em chào thầy." - Vừa thấy tôi, cả lớp đã đồng thay chào.

"..."

Ngoan thế? Có khi nào mình vô nhầm lớp không nhỉ?

Ngước lên nhìn đúng là cái biển lớp 6D to tổ chảng đây rồi, đúng cái mặt nồi của bọn học sinh đây rồi.

À, lúc này mới để ý ở ghế giáo viên đã đặt sẵn một chiếc cặp, hẳn là giáo viên dạy tiết này đến rồi.

"Mấy đứa nghiêm túc học đấy nhá, cứ ngoan thế nhá."

Đang tính xoay gót rời đi thì tôi khựng lại. Cái cặp này quen lắm nha.

Quay trở lại bàn giáo viên, tôi đi đến xác nhận lại cái cặp. Đúng không sai vào đâu được, cặp này được chính tay Vương Thư đặt mua làm thủ công 100% từ Pháp! Khóa cặp khắc tên tôi rõ rành rành thế này cơ mà!

Wait! Cặp mọc chân hay mọc cánh bay đến đây??

Không đâu, chắc chắn là có người mang đến, mà người duy nhất tôi nhờ lại là.....

Chả lẽ hắn đến tận trường rồi?

Không thể, tôi chỉ mới gọi cho hắn cách đây có 5 phút! Phi xe xuất thần như nhẫn giả làng xe Lead thì cũng phải mất 10 phút đó!

Cầm cặp lên, tôi xoay lưng lại đã thấy ngay bản mặt của Vương Thư.

"Cặp anh em để ở văn phòng đó, anh ở đây một lúc đợi em xuống lấy."

Vừa mới đi khỏi cửa đã bị hắn kéo lại lôi đi xềnh xệch rồi đứng chình ình ngay giữa bục.

"Thư???? Anh làm cái gì vậy!!"

"Tôi là Sở Vương Thư, giáo viên tổ Anh Văn, sẽ là phó chủ nhiệm lớp này." - Xong, hắn cười một cái thật chói lóa.

Một bạn nhỏ học sinh hốt hoảng kêu lên:

"Thầy Tâm ngất rồi!!!!!"

Không không, tôi chỉ hơi choáng chút thôi. Bám lấy vai hắn, tôi gắng gượng đứng thẳng dậy.

"Bớt lầy đi, anh xuống nhận đồ rồi té về dùm."

Thế nhưng hắn vẫn bỏ ngang tai, cứ tự nhiên lấy phấn viết tên hắn lên bảng rồi cho học sinh tự giới thiệu, mở ra một tiết giao lưu văn hóa như đúng rồi.

Thấy không ổn, tôi mở lại thời khóa biểu ra xem giờ này là tiết gì.

Là tiết Anh của cô Phương, gọi cho cô ấy để rồi nhận lại là:

"Ơ, hôm nay thầy giáo mới sẽ đến để dạy tiết đầu tiên cũng coi như là làm quen với lớp mà?"

"Thật???"

"Em đùa anh làm gì, tên thầy ấy là Sở Vương Thư ý. A!!!!! Là chồng anh chồng anh đ--"

Con bé thực tập a.k.a hủ nữ sinh lắm mồm này.

Xem xem cái bản mặt khốn nạn kia đắc ý chưa kìa.

Vì không thể nói ra trực tiếp nên tôi đành nhắn tin cho hắn: [Hừ, dám không báo cáo, chút trẫm xử nhà ngươi.]

Xong xuôi ôm cặp tài liệu của mình rồi vểnh mông bỏ đi.

____________ ___________

"Giới thiệu với các đồng chí, đây là thầy Thư sắp tới sẽ là đồng nghiệp với chúng ta!"

Ai nấy cũng hớn hở vỗ tay rào rào như chào đón chủ tịch nước, còn tôi thì cứ trơ cái mặt ra chả biết vui buồn ra nàm thao.

"Cho tôi hỏi một câu được không thầy Thư?"

Vương Thư tỏ ra là một thầy giáo thân thiện hòa nhã, gật đầu thật khẽ.

"Thầy... đã có bạn gái chưa nhỉ?? Hahahahaahaha."

Xì, cái bà cô mê trai này là cô Mai, năm nay 32 rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào, giờ bỗng dưng xuất hiện nam thần thế này. Không kiềm chế được là chuyện thường tình.

À, vốn chuyện tôi với hắn là vợ chồng chỉ có cô Phương với lớp học sinh khóa trước biết thôi. Mà tôi cũng thấy công khai cũng chả để làm gì, mất công bị trêu lên xuống.

"Em chưa có."

Lời kia quả thật không khác gì bản tuyên ngôn độc thân khai lối cho các chị em.

"Chắc chắn thầy quá hoàn hảo nên chưa ai đủ trình!" - Cô A.

Xì, thế thì Tâm đây là trên cả hoàn hảo.

"Đúng! Thầy Thư đẹp trai cao ráo thế này! Chưa kể còn ra con cháu của mấy thế hệ doanh nhân! Quá đỉnh!" - Cô B.

"Ơ mấy cô không biết à! Thầy Thư chính là cái chàng CEO của tập đoàn Sở Vương cực nổi tiếng đó!" - Cô C.

Và một khắc nào đó, cả văn phòng lặng thing. Để rồi ngây lập tức vỡ ra tiếng ồn ào náo nhiệt, thiết nghĩ mấy đứa học sinh lớp mình vẫn ngoan chán.

Nhìn cái mặt tỏ vẻ khiêm tốn kiểu "Tại hạ không dám, không dám, các hạ quá lời." của bố Thư, tôi không khỏi ngán ngẩm.

"Thầy Tâm sao không thấy tí tinh thần chào đón nào thế?"

Bảo chào đón ai thì chào đón chứ với cái tên mà ăn chung bàn nằm chung giường hằng ngày thế kia thì chào đón cái gì.

"Chào thầy Thư, tôi là Gia Phong Tâm, chủ nhiệm lớp 6D đây."

Nói thế nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện ra bắt tay với hắn.

"Mong được giúp đỡ."

"Cái đó là tất nhiên, hahahahahaha." - Tôi cao cao tại thượng nói tiếp - "Giáo viên trẻ lần đầu giảng dạy như Thầy, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."

Nhục chưa?? Nhục chưa?? Nhục chưaaaaaaaaaaaa??

"Tôi từng giảng dạy tại 2 trường quốc tế ở Pháp. Có cả bằng khen, nếu thầy muốn xem."

........

"Thầy Tâm! Tỉnh tỉnh tỉnh!!!!"

Sau cùng thì "con nhà người ta" đã nâng bậc thành "thầy trường người ta".

_________ ___________

Sơ: Tâm cố lên =))))) ≧﹏≦
Bình Luận (0)
Comment