Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 29.1

Lúc Trình Duy mở cửa bước vào nhà, ta đang ngậm đầy lông trong miệng, định ném vào thùng rác thủ tiêu chứng cớ. Thật sự là sợ hết hồn!

Bình thường ta cũng rụng lông nhưng Tiêu Miên vẫn luôn giúp ta cắt tỉa, làm gì khủng khiếp như hôm nay! Ta nằm úp sấp trên sa lon, chờ cảm giác choáng váng biến mất, mở mắt ra, cúi đầu nhìn thử, thấy dưới thân rơi đầy lông. Sau đó, ta đứng lên, lông trên lưng và bốn chân rơi lả tả xuống đất chẳng khác gì tuyết rơi. Chỉ chốc lát cả phòng khách đã phủ đầy lông của ta, thê thảm không nỡ nhìn.

Trình Duy đóng cửa lại, nới lỏng cà vạt, đột nhiên hắt xì một cái thật to. Trình Duy dùng tay che mũi và miệng, nhìn ta ngậm lông đứng giữa sa lon và thùng rác với vẻ mặt vô tội.

Nói thật, cảm giác ngậm lông trong miệng cũng chẳng sung sướng gì đâu! Ta làm bộ như không biết gì hết, chậm rãi đi tới thùng rác, ói mớ lông ra.

Trình Duy nhìn tình cảnh bi tráng trong phòng khách, có lẽ đã bị mớ lông của ta chấn động, vô cùng tỉnh táo lùi về sau một bước. “Nếu như không thấy mày vẫn cái bộ mặt ngốc nghếch đó thì tao đã nghi ngờ mày đã dẫn một con chó cái về nhà chơi rồi.” Bạn bè của An An ai cũng độc mồm độc miệng như vậy hết à?!

Lẽ dĩ nhiên, ta được đưa đến bệnh viện thú y. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nói ta không có vấn đề về da, nhưng ta vẫn bị Trình Duy vô tình bắt ngủ lại bệnh viện một đêm lấy cớ là phòng khách bề bộn tới mức không cách nào cho người ở cũng như cho chó ở. din;lễn.đàn/lêml,quý/đlôn Ta cảm thấy là anh ta đang cố tình trừng phạt ta, nên mới không chịu dẫn ta tới khách sạn ngủ thì có! Hừ!

Nghe bác sĩ nói ta không bị bệnh gì về da, lo lắng trong lòng bỗng chốc tan đi. Nói thật, lúc ấy ta sợ hết hồn, đột ngột bị rụng hết lông, trên thân chỉ còn lại một tầng lông tơ giống hệt chó con mới sinh, từ một con lônb vàng bỗng chốc biến thành Labrador, mấy người nói có dọa người không chứ?! Mặc dù không tới mức xấu xí, nhưng ta đã quen lông dài phiêu dật, nhất thời không tiếp nhận nổi bộ dáng ngốc nghếch thế này! Về sau cứ vậy mãi thì làm sao gặp người, vừa nghĩ tới thôi là đã thấy sợ rồi!

Hôm sau, bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa, vẫn cho ra kết luận tương tự. Lúc này ta mới hoàn toàn yên tâm. Trưa, Trình Duy nhờ Tiêu Miên tới đón ta về. Ta nghe Tiêu Miên nói, hôm qua Trình Duy có liên hệ với Tiêu Miên hỏi chuyện, nhưng sau khi Tiêu Miên đi ta mới bị rụng lônh, cho nên dĩ nhiên cũng chẳng hỏi ra nguyên cớ.

Bác sĩ nói với Tiêu Miên phải chú ý việc ăn uống của ta, không cho ăn những đồ có vị mặn.

Về đến nhà, ta thấy phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bừa bộn như hôm qua, tâm trạng cũng khá hơn hẳn. Chiều, lúc Tiêu Miên dẫn ta xuống lầu tản bộ như thường lệ, ta lại gặp được Tiểu Cửu.

Chỉ cách một ngày, nhưng ta cảm thấy Tiểu Cửu bỗng tang thương rất nhiều, u buồn trong mắt như sắp tràn ra ngoài luôn. Ta đang chuẩn bị lên tiếng chào thì Tiểu Cửu lại lướt thẳng qua. diễ //n.đàn/lê,quý"đ/ ôn Ta đành phải giơ móng vuốt lên ngăn lại. Tiểu Cửu nhìn ta bằng ánh mắt dò hỏi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Miên, chần chờ một lát mới do dự kêu, “Phì Phì?”

Ta vui vẻ gật đầu, “Đúng! Tôi mới chỉ rụng một chút lông anh đã không nhận ra rồi sao?”

“Một chút này của cậu không giống với một chút của người ta nên tôi nhất thời không nhận ra được.” Tiểu Cửu luôn nói giỡn một cách nghiêm túc như vậy đấy! Đến mức ta cũng không rõ có phải Tiểu Cửu đang nói giỡn hay không nữa. 

“Tiểu Cửu, tình hình nhà anh vẫn vậy à? Trông anh rất không vui.”

“Nhị Nhị và tên kia cãi nhau, tôi bị người giúp việc kéo ra ngoài, nên rất lo lắng.”

“Hả? Cãi nhau? Tại sao?”

“Mẹ chồng của Nhị Nhị giục có con, nhưng lúc kết hôn Nhị Nhị đã bàn với tên  kia chờ mấy năm mới có, giờ tên kia nghe mẹ mình nói vậy bắt đầu dao động, nên hai người rùm beng lên.”

“Tên kia thật là…. đã bàn bạc xong xuôi giờ lại đổi ý….”

Tiểu Cửu thở dài một cái, nói, “Lúc mẹ chồng Nhị Nhị chưa tới, ngoại trừ vụ dây dưa không rõ với cô khác thì cuộc sống của hai người vẫn khá ổn.”

“Mẹ chồng của Nhị Nhị có nói sẽ ở lại bao lâu không?”

Tiểu Cửu lắc đầu, “Không nói, có điều túi lớn túi nhỏ gì đều mang tới, còn kêu tên kia kiếm trường học cho em trai em gái…. Có vẻ không có ý định đi nữa!”

Ta kinh ngạc hỏi lại, “Muốn học ở đây? Tên kia mặc dù không phải nuôi Nhị Nhị, nhưng em trai em gái của anh ta đều sắp lên đại học, tiền lương của anh ta nuôi nổi không? Chẳng lẽ bắt Nhị Nhị nuôi hết?”

“Tên kia không phải người ở đây, lập nghiệp được là nhờ vào mấy mối quan hệ của ba mẹ Nhị Nhị, trước bắt Nhị Nhị kiếm trường nhập học cho em trai em gái, sau là bắt Nhị Nhị nuôi luôn. Cậu cho rằng nhà họ không làm được chuyện như vậy?” Tiểu Cửu cười khổ nói.

Ta chậc lưỡi, “Mẹ ơi…. Sao Nhị Nhị lại nhìn trúng loại đàn ông đó chứ?” Nhị Nhị là một cô gái xinh đẹp đoan trang vừa trắng vừa cao, nhà có công ty riêng lại kết hôn với một tên đàn ông như vậy, đúng là tự rước phiền phức vào thân. 

“Lúc quen nhau Nhị Nhị không biết tình huống nhà tên kia. Sau ba mẹ Nhị Nhị xảy ra chuyện, tên kia thường ở bên cạnh an ủi cho Nhị Nhị thêm sức mạnh, nếu không nhờ tên kia, có lẽ Nhị Nhị đã không vượt qua được khoảng thời gian đó. Không chỉ Nhị Nhị, cả tôi cũng rất biết ơn. Do vậy, Nhị Nhị rất tin tưởng tên kia, tự nhiên cũng tin tưởng người nhà của anh ta. Lúc đầu, thậm chí tôi cũng không nhìn ra mẹ chồng Nhị Nhị là người như vậy. Khi mới kết hôn còn rất tốt…. ây da, ai biết, về sau càng ngày càng không ra gì!”

“Hèn chi! Nhị Nhị là người nặng tình, chắn chắn sẽ…. Cho nên mới có câu ‘biết người biết mặt làm sao biết lòng’!” Ta thổn thức nói, nhất thời không biết làm sao an ủi Tiểu Cửu. 

“Nhị Nhị sống mệt như vậy có nghĩ tới chuyện ly hôn không?”

Tiểu Cửu nhìn ta nói, “Nếu như cha mẹ Nhị Nhị còn sống, chắc chắn sẽ đau lòng con gái, khuyên Nhị Nhị ly hôn….”

“Vậy….”

“Nhưng bây giờ Nhị Nhị chẳng còn người thân, nên rất sợ cô độc, tạm thời không có tính toán ly hôn. Cam chịu.”

Ta và Tiểu Cửu đồng thời thở dài. Tiêu Miên và người giúp việc của Tiểu Cửu đang tán gẫu ngất trời về những khuyến mãi ở siêu thị gần đây nên không có thời gian chú ý bọn ta.
Bình Luận (0)
Comment