Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 55.1



<tbody>Trước kia ta không muốn đối mặt, thậm chí là hơi trốn tránh, nghĩ rằng Triệu Minh Vũ sao có thể qua mặt tất cả mọi người. Công ty bảo hiểm sẽ vì một nhân viên bình thường như em gái cậu ta mà giúp gian lận một khoản bồi thường lớn? Cả bên cảnh sát nữa? Ta vốn tự giễu cho là mình xem phim trinh thám quá nhiều mới nghĩ cái chết của mình có điều mờ ám, nhớ tới tình cảnh nhà Triệu Minh Vũ, chắc chắn Triệu Minh Vũ không thể có bản lĩnh đó. Giờ thì sao? Nếu vẫn còn tin vụ tai nạn kia không có gì mờ ám thì ta quả là ngu hết thuốc chữa!
Nhưng trong việc này, người ta nên khinh bỉ nhất chính là mình. Nhìn lầm người, tin lầm người, cả nể mua bảo hiểm nhân mạng rồi vì không có ai để viết tên, lại cho Triệu Minh Vũ làm người hưởng tiền bồi thường. Không ai ép buộc ta hết, là ta tự đưa mình vào chỗ chết. Cứ ngây thơ nghĩ cuộc sống không phải phim, càng không phải nội chiến chốn thâm cung, mọi người đang sống trong xã hội dân chủ, sao có thể giống trong phim trong truyện, muốn giết người là giết! Nay mới biết, nghệ thuật đều bắt nguồn từ cuộc sống!
Ta nhớ, lúc viết tên Triệu Minh Vũ vào hợp đồng bảo hiểm, đã nói, “Cậu sẽ không bởi vì tờ giấy này mà đi lừa bảo hiểm chứ?” Triệu Minh Vũ phản ứng thế nào, ta đã quên mất rồi.
Ta đã làm gì sai? Không nên cho Triệu Minh Vũ mượn tiền? Không nên giúp đỡ lúc Triệu Minh Vũ nói khổ tới mức phải ngủ đầu đường xó chợ? Hay là không nên vì giúp em gái Triệu Minh Vũ tăng thành tích nên mua bảo hiểm?
Đầu ta đau như đang bị ngàn cây kim đâm vào. Lúc nhìn thấy An An, tất cả bàng hoàng, bất an trong lòng dường như lập tức giảm hẳn. Ta nhắm mắt lại, an tâm ngất đi.

Trong mơ, ta nhớ lại mọi chuyện lúc xảy ra tai nạn.
Ngày đó trời cũng nóng không chịu nổi như hôm nay. dinlkễn.đàn;lêq"quý,nlkđôn Ta đỡ Triệu Minh Vũ đã say bất tỉnh nhân sự ngồi vào ghế phụ, sau đó mở cửa sau cho hai đồng nghiệp nữ. Ta đưa hai đồng nghiệp nữ về nhà trước, rồi mới chở Triệu Minh Vũ về. Triệu Minh Vũ say, mơ mơ màng màng cứ lảm nhảm cái gì trong miệng.  
Đường khá vắng, xe qua lại rất ít. Đang lúc ta muốn quẹo cua, Triệu Minh Vũ đột nhiên nhào qua cướp tay lái.
“Lão Triệu, nguy hiểm lắm! Đừng giành tay lái!” Dù ta có nói thế nào cũng không cản được Triệu Minh Vũ. Xe đánh võng liên tục, tốc độ lại cực nhanh. Tim ta đập như nổi trống, nhói lên từng hồi.
Ngay ngã tư đường, một chiếc xe chạy ngược chiều đang lao tới, ta gầm lên một tiếng, “Tránh ra!” rồi đẩy Triệu Minh Vũ qua một bên, chỉnh xe về đường ngay. 
Ta vừa thở phào một hơi, Triệu Minh Vũ lại nhào tới, cố sống cố chết níu lấy tay lái. Hành động này khiến ta rất khó hiểu, nhưng cho rằng Triệu Minh Vũ đang say nên không nghĩ nhiều.
“Triệu Minh Vũ! Cậu muốn chết kệ cậu, tôi thì chưa đâu! Nếu biết cậu uống rượu xong sẽ điên thế này tôi đã để cậu ngủ lại trên sa lon cho tới sáng luôn rồi…” 
Tay lái lại bị Triệu Minh Vũ cướp đi…
Sau, xe ta tông thẳng vào đầu xe đối phương. diễn;kn.đàn/lê,qulký,đôn Đau nhức kịch liệt ập tới. Đang lúc ở giữa lằn ranh sống chết, ta bỗng thấy Triệu Minh Vũ vốn uống say như chết lại nhìn ta bằng đôi mắt đỏ ngầu và rất thanh tỉnh. 
Triệu Minh Vũ tựa vào cửa xe, nhìn ta… cười.
“Giang Tư, đừng hận tôi… Đừng hận tôi…” Triệu Minh Vũ vừa cười vừa khóc.
Thành công rồi còn khóc cái cái khỉ gì, làm bộ như ‘Việc này không phải ý của tôi! Tôi cũng không muốn giết cậu đâu, xin hãy tha thứ cho tôi!’
Tất cả mọi người đều nghĩ Triệu Minh Vũ say, nhưng Triệu Minh Vũ lại là người tỉnh nhất.
Trách nhiệm vụ tai nạn tất nhiên là thuộc về ta, sẽ không ai nghi ngờ một người uống say bất tỉnh hết. Hơn nữa, dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ chứng minh Triệu Minh Vũ cố ý.
Triệu Minh Vũ, hay lắm! Đồ tiểu nhân lòng dạ hiểm độc! Khốn kiếp, chờ xem anh đây báo thù thế nào!
Ta giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, bật dậy, nhưng cơn đau đầu ập tới, đành hít một hơi, nằm xuống lại.
An An nghe tiếng, đi tới, sờ trán ta, nói, “Sốt tới bốn mươi độ vẫn không thành nhược trí, xem ra thể chất rất tốt.”
Rốt cuộc là đang khen hay đang tiếc nuối ta không biến thành tên ngốc vậy?
Ta vênh mặt lên nhìn chằm chằm An An.
“Cậu nằm mơ thấy cái gì mà khóc thảm dữ vậy?” An An hỏi.
Ta khóc? Ta vươn tay sờ mặt, “Có đâu!” Còn lâu ta mới khóc vì kẻ như Triệu Minh Vũ!
“Tôi đã lau cho cậu sạch sẽ rồi.” Giọng An An vẫn nhàn nhạt như cũ.
Ta không muốn nói cho An An biết chuyện Triệu Minh Vũ đành xạo, “Cám ơn cậu! Tôi nằm mơ thấy ngày xảy ra tai nạn, có lẽ là khóc vì không muốn chết thôi.” 
An An ngồi xuống đầu giường, cầm mấy viên thuốc đặt trên tủ đầu giường đưa cho ta, “Uống thuốc đi, coi chừng bị sốt lại.”
Uống thuốc với bụng đói là không được, may mắn An An đã chuẩn bị đủ hết, ra phòng bếp múc cháo cho ta. 
Lúc này ta chỉ hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Triệu Minh Vũ quyết chiến sống chết.
Ây da, nếu nhớ ra sự thật sớm thì hôm gặp lại Triệu Minh Vũ đã cắn chết luôn rồi, giờ mới nhớ ra thì đã bỏ lỡ cơ hội tốt.
Có điều may mắn đã nhớ ra mọi việc, rốt cuộc thấy rõ ràng bộ mặt thật của Triệu Minh Vũ, cũng không tính là muộn, vẫn còn cơ hội phản kích.
Con rể tương lai của cục trưởng cục cảnh sát?
Anh vợ của tổng giám đốc?
Ta nhất định sẽ không tha cho anh em nhà họ Triệu! Ở ác gặp ác. Không thể để Triệu Minh Vũ được chết thoải mái, phải thân bại danh liệt ta mới cam tâm!
Ăn cháo xong, ta đổ mồ hôi đầy người, quyết định vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. 
Ta nằm trong bồn tắm ngâm mình một hồi, cảm thấy thư thái hẳn, bắt đầu nghĩ cách làm sao để tiếp cận Triệu Minh Vũ và Hạ Dao. Hạ Dao hẳn là cũng rất hận Triệu Minh Vũ, không chừng có thể nhờ Hạ Dao biết được tình hình gần đây của Triệu Minh Vũ. Thuận tiện nhìn xem Hạ Dao sống thế nào, Vương Lỗi có vẻ là người tin được, chỉ sợ Hạ Dao không dám yêu ai nữa.
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, An An đẩy cửa phòng tắm ra, bình tĩnh đi tới trước mặt ta, nói với người trong điện thoại, “Em muốn tới thăm Phì Phì?”
Ta ngạc nhiên nhìn An An, Khả Hinh muốn tới thăm ta?
“Muốn tới thì tới đi.” Dứt lời, An An cúp máy.</tbody>
Bình Luận (0)
Comment