Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 84

Mấy ngày sau, An An chợt nói với ta có việc phải đi một chuyến, có thể lâu mới về. Ta không hỏi là việc gì, bởi vì ta tin tưởng An An.

Trước khi An An đi, ta nắm tay An An nói, “Cố gắng đi sớm về sớm, đừng để bọn tôi đợi lâu!” Suy nghĩ thật sự của ta là rất muốn cố tình gây sự, ôm chặt An An gào khóc: Đã lúc nào rồi còn đi?! Khốn kiếp! Cầm thú!

Lúc này rồi vẫn còn sức tưởng tượng mấy cảnh thế này, khiến ta càng thêm phục mình!

An An vén mớ tóc mái đã dài của ta qua một bên, dịu dàng nói, “Chờ tôi về.” Ta lộ ra nụ cười tự cho là đẹp nhất của mình, “Ừ.”

Không ngờ, An An đi luôn một tháng chưa thấy về.

Tuần đầu tiên còn gởi tin nhắn hoặc gọi điện. Càng về sau, tựa như đã biến mất khỏi thế gian, không một chút tăm hơi. Người này, không phải là ghét đứa bé tới mức ghét lây sang ta chứ? Tự nhiên bị chọc cười bởi ý tưởng ngu ngốc của mình!

Giữa tháng chín, đầu óc ta bắt đầu hỗn loạn, ngủ nhiều hơn thức, thường xuyên cảm thấy bụng đau như muốn nứt ra, cảm giác vô cùng sợ hãi, lại không biết đang sợ cái gì, sợ chết, hay sợ đứa bé trong bụng không chịu kiên trì tới lúc gặp ta, có lẽ cả hai. Lúc này, ta rất rất rất muốn thấy An An.

Nhưng An An vẫn chưa về.

Nửa đêm, ta đau tới mức giật mình tỉnh ngủ. Điều dưỡng trực vô cùng chuyên nghiệp, vừa phát hiện có vấn đề lập tức báo cho bác sĩ. May mắn mấy hôm trước vị bác sĩ râu cá trê kia đã chuẩn bị tâm lý, túc trực ở đây chờ sẵn.

Ta đau quá không chịu nổi, mơ màng ngất đi. Trong lúc mê mang, hình như có người gọi ta, đầu tiên là bác sĩ, sau lại cảm giác là An An. 

Ta nghĩ là An An, bèn liều mạng há miệng hút khí, mắng, “Chờ tôi tỉnh lại sẽ quyết chiến một trận sinh tử với cậu! Cả tháng nay chết ở đâu vậy?!” dinkễn.đnànlk["mn/lênlkquys.đôn Cứ tưởng nghe sẽ khí thế hừng hực, nhưng khí thở còn không đủ nói chi khí giận, thực tế lời ta phát ra chỉ ong ong như tiếng muỗi kêu. Ta giận tới mức hận không thể lập tức mở mắt ra, nhào qua cắn An An mấy phát cho đến khi cậu ta cau mày mới hả dạ.

Bỗng nhiên có một bàn tay đụng vào bụng ta. Ngay khoảnh khắc đó, ta cố gắng cuộn người lại tự vệ theo bản năng, nhưng dường như cơ thể đã thoát khỏi sự khống chế của não bộ, không thể tránh khỏi đôi tay đó, khiến ta vô cùng sốt ruột.

Cuối cùng, không biết đã trải qua bao lâu, cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền tới kích thích ta mở mắt ra, mơ hồ thấy có người đứng bên cạnh.

“Giang Tư…”

Là An An, đúng là giọng của An An! Ta trợn to mắt, muốn xác nhận không phải mình đang nằm mơ, thấy một người cũng đeo khẩu trang che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, thở phào một hơi, “Cuối cùng cậu cũng về.” Đột nhiên, chỗ bắp đùi đau nhói, ta gào to một tiếng, mẹ ơi, sinh con, đau bụng thì thôi, sao chân cũng đau? Tiếp theo, tới cánh tay đau, chuyện gì đang xảy ra?

Một giọng nói không biết từ đâu truyền tới, “Tỉnh rồi à?” nghe ấm áp như gió mùa xuân.

An An vuốt đầu ta nói, “Bác sĩ đang châm cứu cho cậu.”

“Tạm thời cậu chưa có sức ăn uống gì đâu, uống đỡ viên thuốc này đi. Há miệng…” Ta lập tức há miệng theo bản năng, lỗ mũi nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mát lành. Viên thuốc tan ngay trong miệng. Sau khi nuốt thuốc xong, đầu óc ta tỉnh táo hẳn, nhìn rõ hơn người đút thuốc cho ta. Trông rất ôn hòa, có đôi mắt cười, dường như chuyện lớn như trời sập cũng không là gì cả, không chờ ta tiếp tục tìm từ mô tả, ngực lại bị châm ba kim, đau tới mức liên tục hút khí.

An An lập tức nắm lấy tay ta trấn an, giới thiệu, “Đây là bạn của Thẩm Án, bác sĩ Khê Hòa.”

Bạn của Thẩm Án? Không phải vị bác sĩ này vẫn đang ở trong núi chưa liên lạc được sao?

Bác sĩ Khê Hòa vừa thong thả châm cứu vừa cười híp mắt nói, “Cha của con cậu lật khắp ngọn núi tôi đi một lượt tìm tôi, sau đó bắt tôi trói lại.”

Thô bạo như vậy? Ta không biết phải nói gì, đành nhìn Khê Hòa với ánh mắt xin lỗi.

“Hồi trước tôi nghe Thẩm Án nói trong tộc cậu ấy có một nhóm người thể chất đặc biệt, luôn rất tò mò nhưng chưa có cơ hội gặp. Lần này may nhờ cha của con cậu, bằng không không biết lúc nào tôi mới được thấy. Chỉ là, lúc anh ta xuất hiện, tôi đang bận nói chuyện với người bạn nhỏ của tôi, một bụi hoa đặc biệt, rất khó nở hoa. Người bạn nhỏ kia bị anh ta dọa sợ, lập tức khép cánh lại. Chắc phải mười năm nữa mới nở tiếp… Để được tận mắt nhìn nó nở hoa, tôi đã chạy tới trước mấy tháng chờ sẵn, kiên nhẫn ngày ngày trò chuyện mới được nó xem là bạn…”

Xin lỗi, tất cả đều là vì tôi.

Thì ra An An nói có việc phải đi là đi tìm Khê Hòa, trong núi không có sóng điện thoại hèn chi không liên lạc được.

Khoảng thời gian đó cơ thể ta càng ngày càng kém, đều là An An tiếp xúc với Thẩm Án, có lẽ An An nghe Thẩm Án nói vị bác sĩ này có biện pháp cứu ta mới quyết định tự mình đi tìm. Những gian khổ trong quá trình tìm kiếm, khó nói hết bằng lời.

Mặc dù cuối cùng đã bình an sinh ra, nhưng vì cơ thể ta bị hao tổn quá nhiều, nên tình trạng đứa bé hết sức nguy kịch, không chỉ nhỏ gầy hơn trẻ sơ sinh bình thường mà hô hấp còn vô cùng yếu ớt, may mắn có Khê Hòa ở lại điều trị giúp.

Bác sĩ râu cá trê nói nếu không nhờ vị bác sĩ giỏi tới mức không thể tưởng tượng này, dù đứa bé có đủ tháng, với thân thể nhỏ gầy và tiếng khóc như mèo kêu thế kia cũng khó mà nuôi sống. May mắn…

Cha con ta đều sống, An An lại tiếp tục bận trước bận sau, chăm sóc hai con ma bệnh. dinlkễn/đnnkàl;êqqysnlk/đônkn Ta cảm thấy An An đúng là số khổ, gặp phải người như ta. Khi ta nói suy nghĩ này cho An An nghe, cậu ấy chỉ im lặng, nhưng lúc ta nhắm mắt tựa vào ngực An An ngủ, dưới ánh trăng mờ, có tiếng An An thì thầm bên tai, “Chỉ cần cậu còn sống, tôi không có gì là khổ hết.”

Lúc đau tới chết đi sống lại cũng không rơi một giọt nước mắt, nay chỉ vì câu nói này, nước mắt lại chảy như mưa. An An lặng lẽ gạt nước mắt cho ta, sau đó khẽ hôn lên mắt ta.

“Sờ như sờ bộ xương trong phòng thí nghiệm.” 

Ta giận, nhấc chân đạp An An, “Chờ tôi cảm động xong hẵng nói được không?”

“Cảm động thì ngày mai ăn nhiều một chút.”

“Phụ nữ thật vĩ đại!”

“Sao bỗng nhiên nói vậy?”

Ta cảm khái, “Sinh con quả nhiên không phải chuyện đùa…” Không tự mình thể nghiệm, thật sự không cách nào đồng cảm.

“Chuyển đề tài nhanh quá.”

“Cậu nuôi tôi cứ như nuôi heo ấy! Suốt ngày ‘ăn nhiều một chút’ ‘ăn nhiều một chút’…” Ta chọc An An.

Chắc là bọn ta làm ồn bé con đang ngủ say trong giường nhỏ bên cạnh, nó chợt oa một tiếng, ta dùng bả vai đẩy An An, ý bảo đừng nói nữa, sẽ quấy rầy con ta nghỉ ngơi.

An An nhéo một cái trên cánh tay không có mấy lạng thịt của ta, rồi cau mày. Ha ha ha, muốn báo thù lại bị xương chọc cho đau đúng không?!

Ta đang cười hả hê, An An bỗng kề sát miệng vào tai ta, thì thầm, “Ngày mai tôi sẽ đút cho cậu ăn.” Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng nhíu mày của An An lúc nói chuyện, trong bóng đêm mờ ảo, vô số ý tưởng mơ mộng bị gợi lên. Ta vờ như nghe không hiểu, nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Bình Luận (0)
Comment