Tôi không biết đó là đúng hay sai.
Nhưng tôi biết, nếu đây chính là cuộc sống, thì tôi bằng lòng bị chôn vùi.
Thời kỳ không được tùy hứng,
Tôi chỉ muốn lựa chọn điều là tốt nhất đối với tôi.
—Tô Tử Quân.
————————-
Sau khi hẹn hò được một năm, Tô Tử Quân và Triệu Tử Hoa mau chóng thuê một căn hộ nhỏ rồi cùng chuyển vào sống chung. Hôm ấy, hai người mời tất cả người quen tới căn hộ ăn mừng, họ ăn rất tùy ý, chỉ là một nồi lẩu. Chọn món ăn như vậy một là tiện lợi, hai là Tô Tử Quân và Triệu Tử Hoa đều không phải người có thể vào bếp.
Nhưng Tô Tử Quân là một người rất có tinh thần tự phản tỉnh, kể từ hôm thấy vẻ thất vọng xẹt qua khuôn mặt Triệu Tử Hoa, cô lập tức học nấu ăn.
Thực ra cũng không khó, chí ít có thể nuốt được, chỉ là hương vị thì không dám tâng bốc.
Tô Tử Quân nhìn những sợi khoai tây xào nát của mình thì thầm thấy hơi không hài lòng, và cả sượng sùng.
Triệu Tử Hoa quan sát nét mặt cô. “Ừm, ổn phết.”
Tô Tử Quân cười. “Thật á?”
“Ngon hơn hôm qua nhiều rồi.”
Tô Tử Quân cạn lời thu nụ cười lại, phải biết đồ ăn cô nấu hôm qua khiến hai người đều đau bụng đấy. Anh còn dám nhắc tới nữa.
Triệu Tử Hoa cười. “Tiến bộ rất lớn, đừng tự yêu cầu mình cao như thế.”
Tô Tử Quân bĩu môi, không nói gì.
Nhưng nhìn ánh mắt của Triệu Tử Hoa thì thật sự không giống đang ăn một món khó nuốt mà giống như đang hưởng thụ. Tô Tử Quân sực nghĩ đến một chuyện, chàng trai và cô gái qua lại nhiều năm, cô gái cuối cùng cũng quyết định kết hôn với chàng trai, bạn thân của cô gái chẳng tài nào hiểu nổi, bởi vì chàng trai thật sự không xứng với cô gái. Cô gái rõ ràng có thể chọn người có điều kiện tốt hơn. Người bạn hỏi cô gái điều gì khiến cô hạ quyết tâm lấy anh ta. Cô gái mỉm cười hạnh phúc, khi một người có thể ăn đồ ăn bạn nấu nát mà chẳng mảy may do dự và cũng chẳng hề than vãn, vậy thì theo anh ấy đi.
Triệu Tử Hoa ăn cơm tối rồi tự giác đi rửa bát.
“Để em rửa cho!” Tô Tử Quân cảm thấy mình chẳng có chút công lao nào, ngay cả cụm từ “phân công hợp tác” cô cũng chẳng xứng.
“Bà xã nấu nướng đã đủ mệt rồi, chuyện này cứ để ông xã làm.” Triệu Tử Hoa đưa một tay ra gí mũi cô.
Tô Tử Quân dựa vào cửa phòng bếp, từng đường nhăn trên lông mày cô dãn ra từng chút một, cuối cùng cô chầm chậm nở nụ cười. Anh xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cường tráng, động tác của anh rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác rất ấm áp và chân thực.
Cô nghĩ, cứ vậy đi, không có gì để than phiền hay theo đuổi cả. Trong cuộc đời, bao nhiêu người có thể thực sự có được thứ mà mình muốn? Con người ta không nên quá tham lam, có chỗ dựa ấm áp là được rồi.
Không phải không hiểu từ “tạm bợ”, chỉ là vào lúc này, cô thật lòng say đắm thứ ấm áp ấy.
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, rất rõ ràng tay nghề của cô đã có sự cải thiện rất lớn. Triệu Tử Hoa toan lên tiếng khen cô thì điện thoại vang lên. Anh không trốn tránh. “Bố, sao ạ… Sao lại như thế… Chuyện xảy ra lúc nào…”
Nét mặt Triệu Tử Hoa rất nghiêm trọng, chẳng giống dáng vẻ thường ngày của anh một chút nào, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau khi anh cúp máy, Tô Tử Quân mới lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Có người đang thu mua Triệu Thị.”
Sắc mặt Triệu Tử Hoa không dễ coi cho lắm, xem ra sự tình đã đến mức độ nghiêm trọng rồi.
Tuy hai người ở bên nhau đã lâu nhưng trước giờ chưa từng nói đến thân phận của nhau. Lúc này, Triệu Tử Hoa nói, Tô Tử Quân hơi sa sút tâm trạng.
“Ai đang thu mua?”
“Viễn Thần.”
Tim Tô Tử Quân lỡ một nhịp. “Sao lại như thế?”
Triệu Tử Hoa thở dài. “Tuy bây giờ Viễn Thần ngoài mặt thì đang nằm trong tay Tô Giải Phong, nhưng những ai tinh mắt đều nhìn ra nhân vật chủ chốt của Viễn Thần đã đổi chủ rồi. Sau khi Tô Giải Phong phát bệnh, Tô Diệc Mân đã lên thay. Lúc lên thay, trước tiên anh ta lấy lòng các cổ đông trong công ty và kết thành một khối với các giám đốc, người trong ngành đều không xem trọng anh ta, đều cho rằng đó chỉ là một kẻ yếu ớt. Nhưng một hai năm trôi qua, Tô Diệc Mân ra tay sau lưng, từng bước tống mấy lão già trong công ty đi, hơn nữa còn nắm được thóp của họ. Người này bụng dạ thâm sâu, không màng cái lợi trước mắt, rất khó đối phó.”
Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi. “Có cách giải quyết không?”
“Nhà họ Tô giàu có phô trương, bọn anh có thể làm thế nào được?”
“Nhưng…”
“Anh là người nhà họ Triệu. Anh phải quay về, dù phải đối mặt với chuyện gì.”
“Vâng.” Tô Tử Quân nắm tay Triệu Tử Hoa.
……
Chỉ là, Triệu Tử Hoa còn chưa kịp về nước thì Tô Diệc Mân đã đến.
Tô Tử Quân vẫn luôn không rõ rốt cuộc Tô Diệc Mân và Triệu Tử Hoa đã nói những gì, và Triệu Tử Hoa trả lời ra sao. Nhưng lúc cô tới, dường như cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Triệu Tử Hoa đi qua người Tô Tử Quân, khuôn mặt không cảm xúc.
“Anh ấy đã nói gì?” Tô Tử Quân ngăn Triệu Tử Hoa. “Nếu anh trách em không nói cho anh biết thân phận của em thì em có thể giải thích.”
Triệu Tử Hoa chỉ nhìn cô, rất lâu sau anh ta mới nói: “Đi nói chuyện với anh ta đi. Anh ta có lời muốn nói với em.”
“Vậy anh thì sao? Anh không có gì muốn nói với em ư?”
“Sau khi hai bọn em nói chuyện, em về rồi chúng ta nói. Anh đợi em ở căn hộ.” Ánh mắt Triệu Tử lắng sạch.
Khoảnh khắc ấy, Tô Tử Quân đột nhiên không tìm được điểm nào để chống đỡ, cô nhìn bóng lưng Triệu Tử Hoa, vươn tay ra, song lại chỉ có thể sờ vào không khí. Cô chưa bao giờ hoảng hốt như thế, nỗi sợ hãi chưa từng có mau chóng đổ ập vào cô.
Cô đến gần Tô Diệc Mân đang đứng trên cây cầu cổ.
Anh cũng chẳng quay đầu lại. “Tốc độ của em còn nhanh hơn trong dự đoán của anh, xem ra lo lắng thật rồi.”
Giọng anh rất bình tĩnh, cô nhìn anh, anh vẫn tuấn tú như thuở trước, nụ cười nơi sườn mặt dường như có sự tự tin nắm chắc chiến thắng. Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy lo âu, bất giác lùi một bước về sau.
“Anh đến làm gì?”
Anh hếch cằm. “Em hỏi anh à? Ồ, chắc chắn anh chàng bạn trai của em chưa nói cho em biết.”
“Ý anh là sao?”
“Anh định thu mua Triệu Thị. Chỉ cần một mệnh lệnh của anh, Triệu Thị có thể biến mất trong tầm mắt của mọi người luôn và ngay. Nhưng, bây giờ anh không muốn làm như thế, anh đột nhiên muốn biến nó thành một lá bài. Em nói xem, tình yêu của em có trụ nổi trước lá bài mê hoặc này không?”
Tay Tô Tử Quân run rẩy, nhưng cô mau chóng duy trì sự trấn định. “Vui lắm hả? Trò chơi ấu trĩ như thế sao anh cũng có hứng thú chứ?”
“Ấu trĩ? Chỉ cần đạt được mục đích, ấu trĩ có là gì?”
“Phải ha. ‘Không gian không phải thương nhân’, ‘không màng thủ đoạn’ chính là cụm từ đại diện cho anh.”
“Em khỏi cần châm chọc anh. Thay vì thảnh thơi như vậy, chi bằng quan tâm tại sao anh phải làm vậy thì hơn.”
Tô Tử Quân nhìn anh tận mấy cái, cuối cùng nhắm mắt lại. Một nơi nào đó trong trái tim cô vẫn rơi xuống, rơi tụt xuống. “Bây giờ Viễn Thần gặp mối nguy, mà khởi nguồn của mối nguy này không nằm ở bên ngoài, chỉ là họ muốn đánh bay khí thế của anh. Hay là nói, họ muốn anh đồng ý điều gì đó với họ.”
“Vậy em nói xem họ muốn anh đồng ý điều gì?” Tô Diệc Mân cười, không nhìn ra được rốt cuộc anh nghĩ thế nào.
“Không phải bác đã đẩy chị Tâm Di cho anh rồi sao?” Cô nhìn anh với vẻ bực bội. “Chẳng lẽ anh không ưng chị ta, anh muốn…”
“Nếu em đã đoán đúng thì anh cũng không đố nữa. Đúng là vậy, anh không định lấy Ôn Tâm Di lưỡi khô kia. Nhà họ Ôn chỉ có hai chị em bọn em, em nói xem anh sẽ làm thế nào?”
Cô vỗ ngực mình. “Sao anh có thể như thế? Rõ ràng anh không chỉ có một lựa chọn này. Anh có thể chọn liên hôn, hơn nữa ngày trước không phải anh đã tìm được đối tượng rồi sao? Tưởng Thị là lựa chọn tốt nhất.”
Tô Diệc Mân cười lạnh. “Lúc này mà động vào Tưởng Thị, em coi anh là thằng đầu đất hả. Trước không nói ông già sẽ không đồng ý, mà ngoài ra Tưởng Thị và chúng ta vẫn có mối thù mấy chục năm nay. Với lại, chẳng phải mẹ và bác em muốn bức anh lấy con gái nhà họ Ôn đấy sao, như vậy thì địa vị của mẹ em mới thêm vững chắc, mới có thể gạt bỏ được nỗi lo về sau. Đổi sang một người khác vào nhà, em nói xem mấy người đứng đầu là mẹ em sẽ đối xử với cô ấy thế nào?”
“Cho nên anh nghĩ đến em?”
“Cảm thấy mình ấm ức lắm ư?” Tô Diệc Mân cười mà không có cảm xúc. “Nhà họ Tô cũng đã nuôi em mấy chục năm rồi đúng không. Vả lại, đổi thân phận nhưng vẫn ở lại nhà họ Tô thôi. Sao, vẫn cảm thấy mình không thể chịu đựng được hả.”
“Sao anh có thể như thế…”
Tay Tô Diệc Mân đặt trên mặt cô, nước mắt trong hốc mắt cô đã sắp rơi xuống, nhưng cứ không chịu rơi, tựa như buổi tối anh bỏ rơi cô, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. Anh dùng ngón tay quệt những giọt nước mắt ấy để chúng rơi xuống. Cô đứng yên, không ngăn cản hành động của anh.
“Kích động vậy cơ à. Có phải là vui đến mức cảm xúc tuôn trào, vui phát khóc luôn đúng không.” Anh dấp nước mắt cô, đặt vào miệng nhắp thử, mằn mặn, và chan chát. “Bây giờ khỏi cần kích động thế này, cứ giữ sức lại đi. Anh không bảo đảm sau này em sẽ không gặp phải chuyện còn kích động hơn đâu.”
Tô Tử Quân yên lặng, cả cơ thể trống rỗng. Cô ngồi sụp xuống, cắn chặt môi, nhưng vẫn chưa bắt đầu khóc. Chỉ là, bờ môi có máu chảy ra.
Tô Diệc Mân cứ đứng nhìn cô như thế, như thể không trông thấy vẻ tuyệt vọng dưới đáy mắt cô. “Xem ra em hiểu rất rõ cảnh ngộ của bản thân em, vậy thì không cần anh phải nói thêm gì nữa. Anh nghĩ em rất rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không. Triệu Tử Hoa có lẽ là một anh chàng bạn trai hợp tiêu chuẩn, nhưng anh ta không đủ mạnh, cho nên, em đã được định sẵn là sẽ thất bại rồi. Đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi điều gì, nếu em đã vào cửa nhà họ Tô thì em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cả đời này em đã không thể trốn thoát được.”
Tô Tử Quân vẫn không nhìn anh, nhưng cả người cô đều đang run rẩy.
“Ghét anh lắm hả? Hay là ghét cái họ này? Em vẫn luôn muốn trốn khỏi nhà họ Tô, cho nên bèn giả vờ ngoan ngoãn. Em cố ý điền nguyện vọng xa như thế, không phải vì muốn trốn thoát hay sao. Nhưng em trốn được không, chỉ một câu nói của anh, chẳng phải em vẫn trở về thu dọn hành lý tới Mỹ đấy sao. Còn bây giờ, em vẫn muốn trốn ư?”
Lúc này, cô ngẩng đầu. “Anh biết tất cả…”
“Nếu em trốn được, vậy thì cứ thử xem.”
Cô xót xa nhắm mắt lại. “Anh nói với anh ấy thế nào?”
“Chia tay em, anh bỏ qua cho Triệu Thị.” Tô Diệc Mân dứt khoát và ngắn gọn.
“Cho em thời gian một ngày, được không?”
“Được.”
Tô Tử Quân đứng dậy, mắt cô dường như có màn sương mù phủ đặc, khuôn mặt cô không cảm xúc. “Cảm ơn.”
Tô Diệc Mân cứ đứng tại đó, nhìn mãi theo bóng lưng cô. Bước chân của cô rất chậm, rất chậm, nhưng lại rất kiên định.
Tô Tử Quân về tới căn hộ, Triệu Tử Hoa vẫn ngồi trong phòng khách. Nghe thấy động tĩnh, anh ta nhìn cô.
“Vừa nãy không ăn được bao nhiêu, chắc chắn anh chưa no đúng không?” Tô Tử Quân cười với anh ta. “Em đi nấu cơm.”
“Tử Quân…” Triệu Tử Hoa rảo bước tới.
“Cứ yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ không nấu nát đâu.” Cô gạt tay anh ta rồi vào bếp. “Chắc chắn em đã quên nói với anh rồi, hôm qua em lại đến chỗ bác Trương học lỏm. Cuối cùng em đã biết tại sao em luôn nấu nát thức ăn rồi, hóa ra lúc xào nấu em luôn quên đổ nước vào. Anh nói xem, em ngốc lắm đúng không?”
Triệu Tử Hoa đứng ở cửa, nhìn động tác thái thức ăn của cô. “Không, em không ngốc một chút nào cả.”
Tô Tử Quân không bận tâm. “Đảm bảo là em rất ngốc, nếu không, sao người mà em quan tâm nhất đều lựa chọn bỏ rơi em chứ?”
“Tử Quân, anh…”
Cô bật lửa. “Em chắc chắn chưa từng nói cho anh biết, thực ra, em là một cô nhi, nhà họ Ôn đã nhận nuôi em. Cho nên, em là người nhà họ Ôn. Nhưng, em nghĩ, tại sao bố mẹ ruột của em lại không cần em chứ! Chắc chắn là vì họ cảm thấy em quá ngốc rồi.”
“Không phải đâu, là vì họ đều không có con mắt tinh tường.”
Tô Tử Quân đổ chút nước vào nồi, rồi mới xoay người nhìn Triệu Tử Hoa. “Vậy ư? Là vì không có con mắt tinh tường ư?”
Triệu Tử Hoa gật đầu.
“Anh vẫn nên ra ngoài thì hơn. Ở đây có khói dầu. Một lát nữa là ăn cơm được rồi.”
Triệu Tử Hoa nhắm mắt lại, sau đó ra ngoài. Vừa vào phòng khách, anh ta lập tức châm một điếu thuốc. Sau đó, anh ta nhìn vòng khói chầm chậm bốc lên không trung, rồi tan vỡ.
Tô Tử Quân đặt thức ăn lên bàn, sau đó nháy mắt với Triệu Tử Hoa. “Vừa nãy em ăn vụng thử rồi, hương vị khá ổn. Anh xem, em không xào nát thức ăn nữa rồi.”
Triệu Tử Hoa gật đầu. “Ừ, đúng vậy.”
Tô Tử Quân ngồi đối diện anh ta, khẽ cười. “Anh xem, cuối cùng em cũng có thể nấu được món ăn ngon lành rồi.”
Bàn tay cầm đũa của Triệu Tử Hoa thoáng run rẩy, anh ta đương nhiên chẳng thể quên được lời trêu đùa của anh ta ngày trước: Nếu một ngày nào đó em có thể nấu được món ăn ngon lành, anh sẽ cưới em.
Bây giờ, vẫn còn nhớ, song lại chẳng thể thực hiện.
Lần này, cô không ngăn anh ta đi rửa bát. Cô vốn không muốn làm một người vợ dịu dàng đảm đang, lần đầu tiên anh ta chủ động rửa bát cô cũng không cảm thấy gì. Nhưng, một lần nọ, khi bạn học của anh ta nhìn thấy rồi nói một câu “Vợ quản nghiêm đấy nhỉ”, kể từ đó, Tô Tử Quân bèn ngăn anh ta đi rửa bát, dù rằng hiệu quả rất thấp.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên không muốn ngăn cản nữa.
Đêm lạnh như nước, cô ngồi trên sofa, mắt nhìn vào màn hình. Những màn đối thoại tiếng Anh đó, ngày trước cô luôn thấy vô cùng có hứng thú. Còn lúc này, cô chẳng muốn thấy chúng một chút nào.
“Tử Quân, chúng ta trò chuyện nhé!” Cuối cùng, Triệu Tử Hoa lên tiếng.
Tô Tử Quân gật đầu. “Em kể cho anh nghe một câu chuyện, được không?”
Chưa đợi Triệu Tử Hoa lên tiếng, cô đã tiếp tục. “Ngày trước có một cô bé mồ côi vô gia cư, bỗng một ngày, cô bé gặp được một cô tốt bụng, cô ấy dẫn cô bé mồ côi về nhà. Cô bé rất cảm kích cô ấy, cảm thấy cô ấy đã cứu mình, còn cho mình một mái nhà ấm áp. Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy lỡ tay giết chết một người. Cô ấy bắt cô bé mồ côi nhận tội thay cô ấy, cuối cùng cô bé mồ côi bị bắt vào tù, đang sống sờ sờ thì bị tra tấn đến chết. Kiếp thứ hai, cô bé mồ côi đầu thai vào một phủ giàu có, nhưng cô ấy không may mắn, phu nhân sinh cô bé không được sủng ái. Cô bé lại trở thành cô gái không chỗ nương tựa. Nhưng, sau khi trưởng thành, ác bá chỗ họ muốn tới nhà họ hỏi cưới, lão gia luyến tiếc cô con gái dòng chính của mình, bèn dẫn cô gái đến cho ác bá kia. Ngày thứ hai sau khi kết hôn, cô gái tự sát. Kiếp thứ ba, cô gái mồ côi trở thành một hồ yêu, nhưng cô ấy chưa từng làm hại ai, chỉ muốn sống cho thật tốt. Song điều rất không may là, cô ấy lỡ yêu một ngư dân sống bằng nghề đánh bắt. Cô gái đánh đổi tất cả, cuối cùng cô ấy đã lấy và làm vợ anh ta. Nhưng hôm kết hôn, người được gọi là trượng phu của cô ấy lại chính tay giết chết cô ấy. Thì ra ngư dân đó là một đạo sĩ hàng yêu, vì muốn hàng yêu nên anh ta mới tiếp cận cô ấy. Lần nào cô gái cũng đều bị bỏ rơi, cô ấy muốn thay đổi vận mệnh của mình hết lần này đến lần khác, song lần nào cũng không thành công. Khi cô ấy tưởng rằng mình sinh không hợp thời, cô ấy thay đổi xuất thân của mình, nhưng vẫn không có kết quả tốt. Cô ấy không làm người nữa, nhưng ông trời vẫn không chịu tha cho cô ấy.”
“Có lẽ, chỉ là cô ấy không may mắn thôi.”
“Phải ha, rất không may mắn, dù có trốn thế nào cũng mãi mãi không thay đổi được vận mệnh của mình.”
“Tử Quân, lấy Tô Diệc Mân không có gì không tốt cả, anh ta sẽ đối xử rất tốt với em.” Anh ta nhắm mắt lại. “Hơn nữa, anh ta sẽ rất yêu em.”
Tô Tử Quân cười châm chọc. “Vì Triệu Thị, anh đem bán em một cách triệt để đúng không?”
“Anh biết, dù anh có nói gì thì bây giờ em đều sẽ không tin anh.”
“Phải.”
“Nhưng, em chẳng thể phủ nhận rằng đây là cách tốt nhất đối với cả em và anh.”
Tô Tử Quân nhìn người đàn ông đối diện, áo sơ mi của anh ta vẫn trắng tinh tươm như thế, khuôn mặt anh ta vẫn tinh xảo như thế, bàn tay anh ta vẫn đẹp như thế. Nhưng tại sao, thoắt cái lại cảm thấy xa lạ?
“Nếu được, anh có chịu dẫn em rời đi không?”
“Tử Quân, không trốn thoát được đâu. Anh có trách nhiệm của anh. Đến bây giờ, anh mới phát hiện, thì ra anh thật sự không thể cho em thứ mà em muốn. Người mà em muốn, hẳn là một cây bạch dương, ngàn năm không chết, ngàn năm không mục ruỗng. Còn anh, không phải là người như thế.”
Tô Tử Quân cứ nhìn anh ta như vậy, như muốn nhìn thấu anh ta đến tận cùng.
“Vậy anh nói đi!”
“Tử Quân…”
“Em muốn anh nói.”
Triệu Tử Hoa nhắm mắt lại, bàn tay anh ta vươn qua, muốn nắm tay cô, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung. “Tử Quân, chúng ta dừng lại tại đây nhé!”
Cô thẫn thờ, ngón tay khẽ run rẩy. “Anh ăn thức ăn em nấu, anh không sợ thực ra em đã cho gì đó vào sao?”
Triệu Tử Hoa còn chẳng động đậy mí mắt. “Tô Tử Quân mà anh biết sẽ không ngu ngốc tự chuốc rắc rối cho mình như thế.”
“Anh cảm thấy anh biết rõ về em ư?’
“Không biết, trước giờ đều không biết.” Anh ta cảm thấy mình hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại, trấn tĩnh một lúc, cuối cùng mới ngủ thiếp đi.
Tô Tử Quân nhìn dáng vẻ anh ta ngủ, vào phòng mình, thu dọn hành lý xong xuôi.
Cô đi ra, nhìn bóng dáng kia. “Lần này, em đi trước.”
Là em ra đi trước.
Tô Diệc Mân đã sớm đợi cô ở sân bay, anh nhìn đồng hồ. “Rất đúng giờ.”
Tô Tử Quân nhìn anh một cái, không nói gì. Chỉ là, cô cảm thấy mình rất mệt, thật sự rất mệt.