Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 36

Có một thứ cảm giác tương phản với cảm giác an toàn.

Mọi thứ chưa định, mọi thứ xao động, mọi thứ mơ hồ.

Chỉ là muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng gần kề.

Nắm lấy bằng toàn bộ sức lực, không buông tay.

Coi như cơ hội nắm lấy cuối cùng của mình.

—Tô Tử Quân.

————————-

Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tô Giải Phong được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Khi họ đều chuẩn bị vào phòng bệnh thì lại bị bác sĩ ngăn cản, lúc này bệnh nhân không thích hợp để người nhà vào thăm. Tô Diệc Mân đứng ở cửa phòng bệnh, nghe bác sĩ nói, có lẽ là không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhất định không thể chịu kích thích.

Nghe thấy hai chữ “kích thích”, Tô Diệc Mân quay phắt sang nhìn Ôn Như Kiều. Ôn Như Kiều ngoảnh mặt đi, không đáp lại ánh mắt của Tô Diệc Mân.

Ôn Như Kiều quả thực cãi nhau một trận to với Tô Giải Phong nên mới khiến bệnh tim của ông phát tác. Bà ta thấy ông tỏ ra không thoải mái thì lập tức gọi số điện thoại cấp cứu, đưa Tô Giải Phong vào viện. Bà ta cũng không muốn, dẫu sao Tô Giải Phong mà xảy ra chuyện gì thì cũng không có lợi cho bà ta.

Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân lại ngồi đợi trong hành lang dài, Ôn Như Kiều đi mua chút đồ ăn. Còn mấy người Ôn Như Lôi và Ôn Tâm Di liền ra về sau khi Tô Giải Phong được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và xác định là không nguy hiểm đến tính mạng.

Dù thế nào Tô Tử Quân cũng ăn không vào, cô nhíu mày. “Mẹ, mẹ tự ăn đi. Con chẳng có khẩu vị gì cả.”

Ôn Như Kiều thở dài. “Bố con thật sự không uổng công yêu thương con mà. Ăn một chút đi, cứ tiếp tục như vậy thì con cũng thành bệnh nhân đấy.”

Tô Tử Quân vẫn lắc đầu, Tô Diệc Mân nhận lấy đồ ăn. “Dì, dì cũng ăn chút đi. Lâu thế dì không ăn uống gì rồi.”

Ôn Như Kiều không nói gì, ngồi đối diện họ, ánh mắt bà ta tập trung vào đôi trai đẹp gái xinh đối diện. Tô Diệc Mân múc cháo, khẽ thổi nguội, sau đó đưa tới bên miệng Tô Tử Quân. Tô Tử Quân nhíu mày, sau đó đẩy tay Tô Diệc Mân ra. “Thật sự không muốn ăn.”

“Ăn một chút đi, em cứ vậy…”

Anh còn chưa dứt lời, Tô Tử Quân đã đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài. Tô Diệc Mân lập tức đuổi theo. Tô Tử Quân chạy vào nhà vệ sinh. Tô Diệc Mân đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, mày chíu chặt.

Tô Tử Quân đứng trước gương nôn một lúc, rồi mới ra ngoài.

Sắc mặt cô trắng bệch, tựa như cơ thể không có trụ chống, giây tiếp theo sẽ biến mất. Tô Diệc Mân lập tức ôm cô. “Sao thế? Khó chịu ở đâu à? Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.”

Tô Tử Quân lắc đầu. “Em không sao, hẳn là bố sắp tỉnh rồi. Mình đi xem bố thôi.”

Tô Diệc Mân thở dài, đỡ cô đi qua.

Tô Giải Phong quả nhiên đã tỉnh, nhưng bày tỏ chỉ gặp một mình luật sư Triệu. Ôn Như Kiều và Tô Diệc Mân đều cảm thấy lạ, nhìn nhau một cái, nhưng đều lựa chọn đứng ngoài phòng bệnh. Luật sư Triệu vào đó rất lâu, Tô Diệc Mân và Ôn Như Kiều đều nhẫn nại đợi.

Một tiếng trôi qua, luật sư Triệu mới đi ra. Ôn Như Kiều và Tô Diệc Mân đồng thời đứng dậy, Ôn Như Kiều tiến lên trước. “Ông ấy nói gì với cậu?”

Lòng đều hiểu rõ, Tô Giải Phong bây giờ chắc chắn muốn viết di chúc.

Luật sư Triệu lùi một bước. “Chuyện này tôi không tiện nói. Chủ tịch Tô đã tỉnh rồi. Mọi người vào thăm ông ấy đi!”

Ôn Như Kiều bặm môi không nói nhiều thêm, luật sư Triệu nổi tiếng là kín miệng trong giới, Tô Giải Phong tìm anh ta rõ ràng là không muốn để họ biết. Họ vào phòng bệnh, khuôn mặt Tô Giải Phong mệt mỏi, nhìn họ một cái, mở miệng một cách rất khó khăn. “Làm mọi người sợ rồi hả?”

Ôn Như Kiều tiến lên, giọng nói hơi tự trách. “Chỉ cần ông khỏe lại là được. Là lỗi của tôi, tôi không nên chọc giận ông.”

Tô Giải Phong vươn tay ra, Ôn Như Kiều nắm chặt lấy. Ông nói rất chậm: “Đã là vợ chồng già rồi, còn nói những lời này làm gì.”

Ôn Như Kiều hé miệng, song không nói nên lời.

Tô Giải Phong tỏ ý bảo Tô Diệc Mân đi qua, Ôn Như Kiều lùi lại phía sau nhường chỗ cho Tô Diệc Mân. Tô Diệc Mân khom người. “Bố.”

“Ngăn cách giữa bố con ta đến đây chấm dứt, được không?” Dưới khóe mắt đầy nếp nhăn của Tô Giải Phong, đôi mắt ấy long lanh nhìn Tô Diệc Mân.

Tô Diệc Mân nắm chặt tay ông. “Là con trai bất hiếu, khiến bố lo lắng quá nhiều.”

Tô Giải Phong chỉ nắm lại tay Tô Diệc Mân, thoáng chốc, chẳng cần bất cứ lời nói nào nữa.

Tô Tử Quân nhìn cảnh tượng hòa hợp giữa họ, khóe miệng chứa nụ cười yếu ớt. Cô đi qua, Tô Giải Phong đặt tay cô vào tay Tô Diệc Mân. “Hai đứa phải sống thật hạnh phúc bên nhau. Gia đình phải có hai người thì mới tổ hợp thành.”

Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân nhìn nhau một cái, đều gật đầu. Tựa như một nghi thức trang nghiêm, lấy thái độ chân thành để tuyên thệ.

“Chúng con sẽ rất hạnh phúc.” Tô Diệc Mân nói kiên định.

Tô Giải Phong gật đầu.

Tô Giải Phong vẫn đuổi đôi vợ chồng trẻ về, còn Ôn Như Kiều ở lại chăm sóc ông.

Tô Diệc Mân lái xe đưa Tô Tử Quân về căn hộ, sắc mặt Tô Tử Quân không quá tốt, nhưng Tô Diệc Mân đang mải mê nghĩ ngợi lại không nhận thấy. Đến căn hộ, Tô Diệc Mân bảo cô xuống xe trước. “Anh đột nhiên nhớ ra công ty còn có một tài liệu quan trọng đợi anh ký, hồi chiều chuyện của bố quá đột ngột…”

“Mai ký không được sao?”

“Mai thì không kịp nữa. Em về ngủ trước. Anh quay lại công ty đã.” Nói xong, anh lái xe rời đi.

Tô Tử Quân hé miệng, tay cô ôm bụng, rồi vẫn bước từng bước về căn hộ.

Tô Diệc Mân đỗ lại ở một quán trà, anh dừng xe bước ra, mà một người khác ở cách đó không xa đã vẫy tay với anh.

Triệu Thiên Ất nhìn đồng hồ. “Hiệu suất thấp như thế, không giống cậu.”

“Anh vừa đi tôi đã đuổi theo ấy hả? Như thế thì lồ lộ quá.”

“Quả nhiên là cậu, làm việc đều cẩn mật kĩ càng.” Triệu Thiên Ất khen ngợi không cảm xúc.

“Lần này ông ấy gọi anh đến là muốn làm gì?” Tô Diệc Mân không muốn chơi trò vờn nhau với anh ta, nói thẳng vào điểm chính.

“Giống như cậu nghĩ.” Triệu Thiên Ất uống một ngụm trà, quả nhiên trông thấy sắc mặt Tô Diệc Mân cứng đờ như mong muốn. Có thể thấy anh biến sắc là một trong những hứng thú đời này của luật sư Triệu. “Nhưng hẳn là không giống với suy nghĩ của cậu.”

“Ồ?”

“Ông ấy sửa di chúc đã lập lần trước.” Luật sư Triệu cũng không phí lời nữa. “Ông ấy hủy bỏ cái đó…” Anh ta thông minh che từ nhạy cảm này. “Ông ấy chia cổ phần trong tay ông ấy thành ba phần, Ôn Như Kiều 5%, Tô Tử Quân 5%, còn cậu cũng có 10%.”

Ngược lại, Tô Diệc Mân thấy kinh ngạc. “Đúng là nực cười. Ông ấy làm vậy không phải càng giống như tôi sửa di chúc hay sao? Lần trước không chia cho tôi, lần này lại cho tôi 10%? Đúng là châm chọc.”

“Lúc ông ấy yêu cầu sửa di chúc, tôi cũng rất kinh ngạc.” Triệu Thiên Ất vỗ vai Tô Diệc Mân. “Liệu có phải là lương tâm ông ấy trỗi dậy?”

“Thứ di chúc này, lúc còn sống đều có thể sửa được. Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn được chuyện sau này, ai biết hôm nào đó ông ấy có bỗng dưng nhớ đến rồi sửa lại hay không?”

“Dù ông ấy sửa thì sao? Di chúc của ông ngoại cậu vẫn còn sờ sờ ra đó. Viễn Thần sớm muộn sẽ là của cậu.”

“Cho nên bây giờ vẫn chưa phải.”

“Đó là vấn đề của bản thân cậu thôi.” Triệu Thiên Ất đột nhiên cười lớn. “Tôi bảo này cậu kết hôn cũng lâu vậy rồi nhỉ, sao bụng của Tô Tử Quân đó vẫn chẳng có động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn có con của con gái nhà họ Ôn?”

“Tôi bảo này sao anh thích thấy người ta sống không tốt thế nhỉ.”

“Đừng tức giận đừng tức giận. Tôi cũng chỉ muốn cậu sớm có được Viễn Thần thôi còn gì!”

Tô Diệc Mân quắc mắt trừng anh ta. “Tôi mời anh làm cố vấn pháp luật cho Thiên Diệc, chứ không phải Viễn Thần. Anh quan tâm đến Viễn Thần như thế làm gì? Thời gian quá nhiều thì đến miền Bắc xem hợp đồng vật liệu công trình mới nhất của Thiên Diệc có vấn đề gì không đi.”

“Được. Miền Bắc?” Triệu Thiên Ất run người. “Tôi bận lắm. Bận thật ấy.”

“Vậy sao tôi cảm thấy anh rảnh lắm nhỉ?”

Triệu Thiên Ất lập tức thu dọn đồ chuồn mất.

Tô Diệc Mân nhàn nhã châm một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ trong mắt anh. Mắt anh là một mảng lờ mờ.
Bình Luận (0)
Comment