Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 39

Em biết chẳng ai giữ được cây lá héo tàn ngày thu

Cũng biết giữa phố phường sẽ không còn nụ cười của anh

Tình yêu tựa như tấm bưu thiếp xinh đẹp

Mà em chỉ thấy trong hồi ức

Em biết quá nhiều hình ảnh cũ đã trôi đi

Cũng biết sẽ không còn khoảnh khắc thuộc về chúng ta nữa

Khi em lại một lần nữa mở mắt

Hạnh phúc thực ra đã xa xôi lắm rồi.



—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân không đến trường, cô đi một mình trên đường, từ đầu con đường đến phía cuối con đường, tựa như mỗi một lần trong quá khứ. Cô nhớ, chính trên con đường thế này, cô đã đưa ra quyết định đóng cánh cửa trái tim lại. Cũng vào hôm đó, cô trông thấy cảnh tượng có thể khiến cô cảm thấy tuyệt vọng. Vậy thứ gì đã châm lại trái tim vốn nguội lạnh của cô? Thứ gì khiến cô đột nhiên có can đảm bằng lòng gánh chịu?

Cô đi một lúc, cuối cùng dừng lại trước cửa một hiệu thuốc. Khựng lại mấy giây, cô đi vào, nói mà chẳng mảy may do dự.

Cầm que thử thai, cô đi vào nhà vệ sinh công cộng. Cô cắn chặt môi, như thể điều mà cô sắp phải đối mặt sẽ là một tai họa. Cô nhớ rõ ràng hướng dẫn trên hộp, một vạch đỏ là không mang thai, hai vạch đỏ là mang thai, không có gì tức là kiểm tra thất bại. Cô giơ que thử thai cao hơn, khi hai vạch đỏ xuất hiện trong tầm mắt, vậy mà cô có thứ kích động muốn khóc.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô cầm điện thoại lên, không ngừng gọi điện cho Tô Diệc Mân. Điện thoại đã thông, nhưng không ai tiếp. Cô cứ gọi mãi, song vẫn mãi không có người nghe máy. Cuối cùng, cô tắt điện thoại.

Ngày trước, Lý Giai Tinh nói cô là một cô gái cực đoan, một thứ trong mắt cô thực ra chỉ có hai lựa chọn, muốn hoặc không muốn.

Còn Tô Diệc Mân đang ở trên sân golf, cùng một đám người, nhưng rất rõ ràng đám người này đều lấy Tưởng Chí Nam làm trung tâm.

Sau khi Tô Diệc Mân đánh vào một quả, Tưởng Chí Nam vỗ tay. “Quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lúc chú bằng cháu chú phải tốn không ít thời gian mới học được tư thế này, đâu thể chơi trơn tru như vậy chứ?”

“Chú Tưởng quá khen rồi. Cháu chỉ may mắn thôi.” Tô Diệc Mân cười theo.

Tưởng Chí Nam nở nụ cười. “Vậy chúng ta cũng học theo cách may mắn của Diệc Mân mới được.”

Người bên cạnh đều cười.

Sau đó lại chơi bóng, Tô Diệc Mân nhường mấy quả, cho Tưởng Chí Nam đủ mặt mũi. Anh nghe đám người này toàn khen kĩ năng của Tưởng Chí Nam cao siêu thế nào, lòng thầm cười lạnh. Chẳng có ai để ý đến anh đang đứng một bên.

Lúc này, Ôn Như Lôi cũng dẫn Ôn Tâm Di tới sân golf này. Ôn Như Lôi và Tưởng Chí Nam hàn huyên ở một bên, còn Ôn Tâm Di thì chạy đến bên cạnh Tô Diệc Mân. “Anh Diệc Mân, khéo ghê, ở đây mà cũng có thể gặp được anh.”

“Đúng là rất khéo. Ở đây cũng có thể gặp được cô.” Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt.

“Cho nên mới nói, rất nhiều lúc cuộc gặp gỡ giữa người và người là một thứ duyên phận, mà duyên phận là một thứ kỳ diệu khó tả.”

“Chẳng hạn như muốn gặp chẳng bằng không gặp, đây cũng là một loại duyên phận nhỉ! Duyên phận không có duyên phận.” Đôi mắt Tô Diệc Mân lạnh đi mấy phần.

Bấy giờ, Ôn Tâm Di cũng bật cười. “Anh Diệc Mân việc gì phải khiến bản thân ấm ức như thế, có ai không biết Tưởng Thị và Viễn Thần là kẻ thù không đội trời chung đâu. Anh thà đi cầu xin kẻ thù không đội trời chung của anh cũng không muốn hợp tác với Thiên Khải, anh đúng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời rồi. Chỉ cần anh kịp thời quay đầu, em nhất định sẽ xin bố em giúp đỡ Viễn Thần vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Vậy thật sự phải cảm ơn lòng tốt của Ôn đại tiểu thư rồi. Nhưng con người tôi có một cái tật, đó là chết không hối cải.” Giọng điệu của Tô Diệc Mân lạnh tanh, anh cười lạnh một tiếng, đi qua Ôn Tâm Di.

“Tô Diệc Mân, anh nhất định sẽ phải trả giá vì lời anh nói hôm nay.”

“Được. Tôi đợi.”

Tưởng Chí Nam nói chuyện với Ôn Như Lôi một lúc, sau đó nhìn Tô Diệc Mân đang đi tới từ chỗ không xa. Ôn Như Lôi không định gặp Tô Diệc Mân, rời đi thẳng từ một bên khác. Tưởng Chí Nam nhìn một lúc ra chiều suy tư, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Xem ra tin đồn bên ngoài không hề sai, việc hợp tác giữa Thiên Khải và Viễn Thần quả thật đã chấm chứt.

Tô Diệc Mân đi qua, Tưởng Chí Nam mới cười nói: “Cháu đến sớm một bước thì đã có thể ôn chuyện với bác cháu rồi.”

Tô Diệc Mân cũng cười. “Cháu nghĩ chú Tưởng còn muốn nhìn thấy cảnh cãi vã của chúng cháu hơn ấy chứ.”

Tưởng Chí Nam cười. “Xem ra, giữa đôi bên thật sự có vách ngăn rồi?”

“Chỉ nhiều chứ không ít hơn tin đồn.”

“Kể cũng phải.” Tưởng Chí Nam đi phía trước. “Nếu không cháu cũng sẽ không ngại cầu xa mà tìm tới chú.”

Tô Diệc Mân cũng đi theo. Hai người đứng trên một đài nghỉ, phía trước là phong cảnh bát ngát. Tô Diệc Mân nhìn ông ta, xác định tâm trạng ông ta lúc này khá tốt, rồi mới nói: “Chú Tưởng hẳn cũng biết rất rõ, Tưởng Thị và Viễn Thần về cơ bản không gọi là kẻ thù, tất cả chẳng qua chỉ là do Thiên Khải gây trở ngại từ bên trong mà thôi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ Thiên Khải và Viễn Thần ầm ĩ như thế, suy cho cùng cũng là chuyện trong nhà bọn cháu. Còn chú là một người ngoài, tham dự vào cũng không hợp lý.”

Tô Diệc Mân cười. “Vậy ý của chú Tưởng là mong nhìn thấy người một nhà chúng cháu nhất trí đối đầu với người ngoài hơn?”

Tưởng Chí Nam hít sâu một hơi, Tô Diệc Mân quả nhiên không dễ đối phó. Ông ta trầm ngâm. “Nếu chú đồng ý giúp đỡ cháu, chú có được lợi ích gì?”

“Cháu có thể cho chú một phần hai lợi nhuận của Lâm Thủy Sơn Trang.”

“Cháu trai đang nói đùa hả, bây giờ Lâm Thủy Sơn Trang đang nằm trong tay bác cháu cơ mà.”

“Không lâu nữa sẽ không phải nữa.” Tô Diệc Mân cười. “Nếu cháu không nghe nhầm, ý của chú Tưởng là sẽ rót vốn cho Viễn Thần?”

“Vậy thì cho chú phương án hợp tác cụ thể. Ngày mai đích thân mang đến bàn làm việc của chú.”

“Vâng.”

Tô Diệc Mân tạm biệt Tưởng Chí Nam rồi về công ty, anh liên tiếp mở mấy cuộc họp, bàn bạc thâu đêm phương án hợp tác với Tưởng Thị.

Khi sự tình kết thúc đã là rạng sáng. Bấy giờ, anh mới cầm di động đặt trên bàn làm việc lên. Khi trông thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, tinh thần đang lười biếng lập tức trở nên nghiêm túc. Trong trí nhớ của anh, nếu không phải tình huống đặc biệt, Tô Tử Quân sẽ không gọi điện thoại cho mình. Anh nghĩ hơi chán nản, thậm chí anh không muốn nhận được cuộc gọi của cô, bởi vì lần nào nhận điện thoại của cô cũng không có chuyện tốt lành.

Lần trước là bệnh tim của bố tái phát phải nhập viện.

Lần trước nữa là Hạ Tư Linh uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.

Vậy lần này…

Anh lập tức gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy. Anh nhìn thời gian, nhớ tới lời hẹn khi ngủ đều phải tắt máy của họ. Có lẽ cô vẫn đang ngủ. Nếu thật sự có chuyện gì, Tô Giải Phong hoặc Ôn Như Kiều nhất định sẽ gọi điện cho anh. Bây giờ mấu chốt nhất là chuyện hợp tác với Tưởng Thị.

Anh lại xem tài liệu mấy lần để xác định chắc chắn, rồi mới nhắm mắt lại một lúc.

Anh đến tập đoàn Tưởng Thị đúng giờ, có vẻ Tưởng Chí Nam đã đợi lâu rồi.

Anh đặt tài liệu lên bàn làm việc của Tưởng Chí Nam.

Tưởng Chí Nam chẳng buồn nhìn tài liệu, khoanh tay trước ngực nhìn Tô Diệc Mân. “Cháu nên biết, cho dù chú hợp tác với cháu thì cũng không liên quan gì đến những lợi ích này.”

Tô Diệc Mân nhíu mày. “Vậy, chú muốn đưa ra điều kiện gì?”

Tưởng Chí Nam cười, đây là một người thừa kế rất tốt, có thể dùng cho mình mới được coi là tận dụng hết mọi khả năng. “Cưới con gái chú.”

Tô Diệc Mân xoay chiếc ghế xoay, đôi mắt thâm trầm. Đột nhiên, anh cười với Tưởng Chí Nam. “Đây là suy nghĩ mà cháu đã có từ cách đây rất lâu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment