Nước mắt nhòe mờ, hồi ức không thấy rõ
Nhớ nhung đang rời xa
Song hạnh phúc bắt đầu ngưng đọng
Nhiệt độ quá lạnh
Em đóng băng ở nơi sâu nhất của anh
Song anh chẳng còn màng đến
Cảnh ngộ này khiến em thật khổ sở
Tiếp tục hoặc nhận thua
Nếu rời xa thật sự anh sẽ sống tốt
Em sẽ không trốn tránh nữa
Cho dù sẽ đau
Thì chí ít sẽ không buồn nữa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Có một câu là “sớm biết sẽ như thế, ban đầu hà tất phải vậy”, bây giờ, dùng câu này để miêu tả tâm trạng của cô quả thực không thể hợp hơn. Tại sao con người nhất định phải mất đi rồi mới biết giác ngộ, sau khi rời xa mới có thể học cách trân trọng. Ban đầu cô hy vọng biết bao rằng Triệu Tử Hoa có thể nói với cô một câu “dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ rơi em”, nhưng anh ta không làm vậy, mà lựa chọn đẩy cô cho một người đàn ông khác. Còn bây giờ, anh ta đang ngồi đối diện cô, nói với cô: “Nếu em muốn rời đi, anh có thể đi cùng em.”
Tất cả quá mức châm chọc.
Trước giờ cô luôn là người quyết đoán, làm việc không thích dây dưa, cũng một lòng cho rằng tình yêu chỉ là chuyện giữa hai người. Nhưng họ lại dạy cho cô biết, hóa ra có thể không thuần khiết như thế. Người không yêu cũng có thể kết hôn, chỉ cần có thể kiếm được lợi ích trong đó.
Khi anh ta nói câu chia tay, câu chuyện giữa họ đã kết thúc rồi.
Còn bây giờ, tới nói những lời này còn có nghĩa lý gì?
“Anh cảm thấy, bây giờ tôi còn ôm bất cứ hy vọng gì với anh sao?” Giọng cô rất bình tĩnh, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Triệu Tử Hoa cười khổ. “Anh biết sẽ là như thế. Vậy em thì sao? Còn ôm hy vọng với anh ta hay là…”
“Chuyện này không liên quan đến anh. Tôi ăn no rồi.”
Triệu Tử Hoa thông minh không nhắc tới bất cứ thứ gì liên quan đến Tô Diệc Mân, đổi đại sang chủ đề tiếp theo, rồi mới lái xe đưa cô về nhà.
Cô không về căn hộ ngay mà đi bộ đến siêu thị. Bỗng nhiên, cô rất muốn uống canh cá diếc. Cô mua ba con cá diếc, lúc mua xong chúng đã được xử lý sạch sẽ. Cô bận rộn trong bếp cả buổi, cuối cùng ngửi thấy mùi hương thanh mát, đây được coi là lần nấu canh ngon nhất của cô rồi.
Cô ngửi, thơm phức.
Nhưng, đồng thời, cô hơi bùi ngùi, lần đó cô cũng nấu bữa cơm ngon nhất, sau đó chia tay với Triệu Tử Hoa. Cô lắc đầu, ngăn mình nghĩ về những chuyện đó.
Lúc này, Tô Diệc Mân đứng phía sau ôm eo cô. “Vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Biết ngay là em lại nấu thức ăn ngon mà.”
“Được rồi.” Cô vùng thoát khỏi tay anh. “Đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Anh cười. “Đúng là đói meo rồi.”
Trong phòng khách bật một bộ phim, người vợ trẻ trung xinh đẹp đi công tác về, trông thấy chồng mình và một người phụ nữ khác ở bên nhau. Người vợ lặng lẽ tiếp tục sống cùng chồng, vào một đêm, cô ấy sát hại chồng rồi bỏ trốn. Đây là một bộ phim kể về việc chạy trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát thế nào, rất được yêu thích.
Tô Diệc Mân ra chiều suy tư nhìn Tô Tử Quân một cái. “Sao lại nhớ ra mà xem phim này?”
“Cho anh xem đấy.” Tô Tử Quân cũng cười. “Xem anh có dám học theo thói xấu hay không.”
Ý cười của Tô Diệc Mân càng đậm hơn. “Nếu là thế, em sẽ học theo cô vợ đó à?”
Cô lắc đầu. “Đương nhiên là không. Tại sao phải hy sinh cả cuộc đời và những năm tháng đẹp nhất của mình cho người như vậy? Nếu là em, em nhất định sẽ không sát hại anh ta.”
“Vậy em sẽ làm thế nào?” Tô Diệc Mân húp một ngụm canh, rất chờ mong câu trả lời của cô.
Đôi mắt cô bừng bừng, như đã hạ quyết tâm. “Em sẽ làm ra chuyện khiến anh ta hối hận cả đời, khiến anh ta sống trong hối hận cả đời, mãi mãi sống trong hối hận.”
Tô Diệc Mân sặc. “Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ.”
“Quá khen.” Cô cười.
Lúc này bộ phim kết thúc, cuối cùng cô gái vẫn bị cảnh sát bắt giữ, không có bất cứ kết thúc kịch tính nào. Cô lắc đầu, sau đó tắt phim.
Ăn cơm xong, cô nhìn anh. “Anh thử rửa bát một lần xem.”
Anh nhìn cô với vẻ thắc mắc, tuy không rõ dụng ý của cô nhưng bị vẻ nghiêm túc trong mắt cô đả động, thật sự thu dọn bát vào bếp. Cô vẫn ngồi đó, nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp của anh.
Anh ra khỏi phòng bếp, cô vẫn ngồi đó.
“Em sao thế?”
“Tô Diệc Mân?”
“Hử?”
“Chúng ta trò chuyện nhé!”
Anh ngẩn người, rồi vẫn tiến lên trước. “Nói gì.”
“Nói về cuộc sống của anh hồi đại học, cuộc sống lúc ở Mỹ.” Cô khựng lại. “Cuộc sống sau khi trở về từ Mỹ.”
“Cuộc sống của anh em cũng trải qua mà! Thì thế thôi, hồi đại học, ra ngoài làm thêm, cũng không có thời gian làm gì khác. Ôn bài, chơi bóng, đọc chút sách kinh tế. Ở Mỹ, cũng như thế, em cũng qua đó hẳn là khá hiểu rồi.”
“Vậy sau khi từ Mỹ trở về thì sao?” Tay cô vặn xoắn, hơi căng thẳng.
Có vẻ anh thật sự suy ngẫm. “Về thì tiếp nhận Viễn Thần. Không có ai bằng lòng tin vào năng lực của anh, suy nghĩ và quyết sách của anh trong mắt họ đều chỉ là một suy nghĩ ấu trĩ không hiểu về thương trường. Cho nên, anh cùng mấy quản lý cấp cao lập thành hội, cố gắng nghe lời mấy nguyên lão đó hết sức có thể, khiến họ đều cảm thấy anh vô hại. Cuối cùng, những người gọi là cùng một hội ấy, anh đuổi tất cả khỏi Viễn Thần.” Anh khựng lại. “Có cảm thấy anh tàn nhẫn lắm không?”
“Có!” Tàn nhẫn há chỉ như vậy?
Anh cười, không định giải thích cho mình.
“Vậy mối tình đầu của anh thì sao? Vào lúc nào?” Cô đổi cách hỏi.
Anh thất thần, nhớ tới ngày hè năm ấy. Cảnh tượng ngày hôm ấy quá đỗi đẹp đẽ, mãi đến bây giờ khi nhớ lại, anh cảm thấy tim mình vẫn đập thình thịch, như một cậu thiếu niên rơi vào lưới tình.
“Đã lâu vậy rồi, ai còn nhớ chứ. Với lại…” Anh nhìn cô. “Tuy chúng mình không cùng khối, nhưng chí ít cũng học cùng trường đấy. Anh mà có động tĩnh gì chẳng lẽ em không biết à?”
“Chuyện mà anh thật sự muốn giấu, ai có thể biết được?”
“Chuyện này thì đúng thật.” Anh cười. “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Tô Tử Quân khẽ thở dài, muốn biết chút chuyện của anh đúng là khó khăn, thực ra điều cô muốn biết cũng chỉ là chuyện liên quan đến người ấy. Nhưng anh lại keo kiệt không muốn chia sẻ một chút xíu nào, quả thật quan tâm đến vậy ư, muốn biến mọi thứ về người ấy thành ký ức thuộc về riêng mình.
Cô nhìn bóng dáng anh đi vào phòng, một tia lạnh xâm nhập vào đáy lòng.
Thì ra, thật sự có một người có thể hoàn toàn tiến vào thế giới trong trái tim anh. Trong trái tim anh thật sự có một người như thế, ở một nơi mà người khác chẳng thể chạm vào. Anh vẫn luôn cẩn thận bảo vệ khu vực ấy, bất cứ ai cũng chẳng thể đến gần.
Còn cô, đã được định sẵn sẽ chỉ có thể quẩn quanh bên ngoài cánh cửa trái tim anh.
Tất cả những ai thành công đều nói, ở giữa chừng con đường thành công nhất định phải kiên trì. Nhưng nếu con đường này đã là sai, vậy thì còn cần tiếp tục kiên trì nữa không?
“Em làm sao thế?” Tô Diệc Mân dựa vào cửa phòng.
Cô hơi nhíu mày, không nói gì, đứng dậy đi về phía anh. Lúc đi qua người anh, anh nắm lấy tay cô. “Dạo này em sao thế? Biểu hiện cứ lạ lạ.”
Rốt cuộc là ai lạ đây? Nhưng cô không nói ra được. “Không có gì, chỉ hơi mệt thôi, anh cũng nghỉ đi!”
Anh hốt hoảng nhìn cô, không nói gì nữa.
Cô chui vào chăn, đôi mắt vẫn nhìn lên trần nhà, cô cảm thấy mình thật sự hơi mệt rồi. Tô Diệc Mân đi qua, lên giường từ bên kia, anh ôm cô, hôn mặt cô. “Dạo này gặp phải chuyện gì không vừa ý à?”
Cô cắn môi im lặng.
Anh lại hỏi một lần, cô vẫn không trả lời.
Anh thở dài một hơi, không hỏi nữa. Lúc này, di động của anh vang lên. Anh vươn tay lấy di động.
Trước giờ anh đều tắt máy rồi lên giường ngủ, nhưng bây giờ?
Có vẻ anh đã gặp một vài rắc rối, anh nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại. “Được. Tôi sẽ đến ngay.”
“Ai gọi điện đến?” Cô ngồi dậy.
Anh ôm cô vỗ về. “Ngoan, ngủ trước đi. Anh ra ngoài một lúc.”
“Ai gọi điện đến?” Cô cố chấp hỏi.
Anh nhìn cô một lúc lâu. “Anh không muốn lừa dối em.”
Không muốn lừa dối cô, nhưng nói thật sẽ làm tổn thương cô, cho nên mới lựa chọn im lặng.
Anh bắt đầu mặc quần áo, cô nhìn động tác của anh, ngực bắt đầu phập phồng. “Anh muốn đi đâu?”
Anh không nhìn cô, chỉ thay đồ xong liền ra khỏi phòng.
Cô nhảy bật dậy khỏi giường, giày cũng chưa kịp thay đã đuổi theo anh. Cô túm chặt tay anh. “Anh đi đâu?”
Anh chậm rãi tách từng ngón tay cô ra. “Đi ngủ.” Giọng anh bắt đầu lạnh đi.
Cô lại ôm lấy anh. “Đừng đi.”
Anh thở dài một hơi. “Anh chỉ ra ngoài một lúc thôi.”
“Đừng đi, đừng rời xa em.” Cô ôm chặt anh không chịu buông tay.
“Tử Quân, buông ra.”
“Đừng đi.”
Tô Diệc Mân thở dài một hơi, sau đó hất mạnh. Cô ngã xuống đất, anh chẳng quay đầu đi ra khỏi cửa phòng khách.
“Em có lời muốn nói với anh.”
“Để sau rồi nói.” Anh không để ý tới cô nữa, rời đi thẳng.
Cô ngồi trên sàn, nước mắt rơi tí tách từng giọt. Cô nói thê lương: “Chúng ta còn có sau này ư?”