Tôi không thích thêm một vài từ vào sau khi chuyện đã xảy ra
Chẳng hạn như nếu như, nếu mà, giả dụ
Nếu chuyện đã có kết cục rồi
Những giả thiết vô cớ này có tốt đẹp hơn nữa cũng dư thừa
Cuộc sống luôn xuất hiện điều ngoài ý muốn
Luôn phải đối mặt.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân cùng Lộ Tu Viễn tham dự một bữa tiệc người Hoa, sau khi tiệc tàn đã gần đêm khuya. Lộ Tu Viễn dẫn cô đến cửa sau lấy xe, Tô Tử Quân hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện ra. Xe của anh ta rõ ràng đỗ ở bãi đỗ xe cố định cho bữa tiệc, đổi sang một chiếc xe khác từ lúc nào?
Không cần hỏi nhiều, Tô Tử Quân cũng phát hiện ra chỗ đặc biệt. Chẳng hạn như hôm nay chiếc xe mà Lộ Tu Viễn thường lái mọi ngày đã không thấy đâu nữa.
Tô Tử Quân vốn cảm thấy Lộ Tu Viễn hơi thần hồn nát thần tính, dùng cách này để bảo vệ bản thân, có vẻ luôn lo lắng cho an nguy của mình. Còn người trong hai chiếc xe Tô Tử Quân cũng từng vinh hạnh gặp, vẻ lạnh lẽo phủ khắp cả người, có khi dòng máu trong cơ thể đều lạnh cũng nên.
Có điều cẩn thận chút cũng chẳng sai.
Kĩ năng lái xe của Lộ Tu Viễn khá tốt, lái xe thuận lợi trôi chảy.
Tô Tử Quân nhìn sườn mặt anh ta, đường nét tuấn tú, lọt thỏm giữa đêm đen có vẻ kì lạ. Cô chưa từng nghĩ, Tết sẽ trôi qua như vậy, ở bên cạnh người gần như không được gọi là hiểu. Trong di động có mấy cuộc gọi nhỡ, cô trả lời từng cuộc một. Sau khi nói chuyện một lúc, ngón tay cô ấn mãi trên bàn phím, cuối cùng thở dài một hơi rồi tắt máy. Cái tên cuối cùng, không phải cô cố ý muốn trốn tránh, chỉ là hồng trần trôi xa, không muốn tương tàn.
Vào lúc này, Lộ Tu Viễn lại nhíu mày. Tô Tử Quân cũng nhận ra sự bất thường của anh ta, toan lên tiếng hỏi thì Lộ Tu Viễn đã ra lệnh: “Thắt chặt dây an toàn.”
Tô Tử Quân làm theo, kinh ngạc vì sự mau lẹ của Lộ Tu Viễn lúc này. Nhưng nhìn gương chiếu hậu, cô mau chóng tìm ra nguyên nhân. Có hai chiếc xe vẫn một mực theo đuôi họ. Có nguy hiểm đang chầm chậm gần kề, trực giác đó mau chóng truyền vào não cô.
Lộ Tu Viễn bặm chặt môi, sắc mặt âm u, trông thì có vẻ đã gặp kẻ thù.
Tay Tô Tử Quân lại xoắn lại. Lộ Tu Viễn quả nhiên chính xác, bình thường phòng bị tốt như thế, chỉ là hôm nay… Cô thầm thở dài, cũng hiểu lúc này không thể làm chuyện gì bất lợi, chỉ cần không tăng thêm gánh nặng cho anh ta đã tốt rồi.
Chẳng mấy chốc, cô đã điều chỉnh xong tâm lý, nói câu đầu tiên từ lúc ở trong xe: “Cần tôi gọi điện báo cho Trương Hằng không?”
Đôi mắt Lộ Tu Viễn ánh lên tia dị thường, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Trương Hằng được coi như người mà Lộ Tu Viễn tín nhiệm nhất, nhưng Trương Hằng rất hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người. Lộ Tu Viễn báo số điện thoại, nói rõ tình hình với đối phương bằng vài ba câu.
Lộ Tu Viễn lại bắt đầu tăng tốc, Tô Tử Quân hơi váng vất, nhưng chỉ cố gắng giảm bớt cảm giác khó chịu đi.
Hai chiếc xe kia thật sự bám riết lấy, lại thêm lúc này là đêm khuya, xe cộ trên đường đã ít đi, lúc này, tỉ lệ cắt đuôi được bọn chúng quá thấp. Sắc mặt Lộ Tu Viễn vẫn trầm trọng. Anh ta lái xe về phía hẻo lánh, lúc này cho dù Trương Hằng tới cũng chẳng ăn thua gì.
“Cởi dây an toàn ra, dựa qua đây.” Giọng nói bình tĩnh nhưng thâm trầm của Lộ Tu Viễn rơi xuống, Tô Tử Quân lập tức làm theo.
Lộ Tu Viễn giẫm ga hết mức, đồng thời mở cửa xe ra, túm lấy Tô Tử Quân nhảy từ trên xe xuống. Lúc này đã đến ngoại ô, đêm khuya vắng vẻ, Lộ Tu Viễn cố ý lăn cơ thể mình ở phía dưới. Dù vậy, Tô Tử Quân vẫn xước xát vài chỗ. Lăn mấy vòng trên đất, Lộ Tu Viễn kéo Tô Tử Quân dậy chạy vào một khu rừng hơi xa và cổ. Đêm đen lúc này là vũ khí tốt nhất, chí ít cho họ còn có hy vọng.
Bọn chúng mau chóng đuổi theo, xem ra đã đi xem chiếc xe rồi mới xuống xe tìm người.
Nếu Lộ Tu Viễn chỉ có một mình thì đương nhiên có thể chạy trốn được, nhưng lúc này vì có Tô Tử Quân nên anh ta không thể không nghĩ đối sách khác. Tô Tử Quân cũng biết điều này, cho nên suy nghĩ hiện ra trong đầu cô là đừng làm liên lụy anh ta là được. Có điều, con người vào lúc này đều ích kỷ, chưa đến cửa ải cuối cùng thì đều đánh cược vì chút khả năng sống sót đó.
Lộ Tu Viễn không dẫn cô chạy tiếp, nơi này không rộng, ít cây che phủ họ sẽ càng nguy hiểm.
Người của bọn chúng không nhiều, nhưng lại tìm đến họ theo hình vòng tròn. Cỏ cây không quá cao, không đủ che hai người. Còn bọn chúng có vẻ cũng nhận ra điều này nên rõ ràng kinh ngạc vì không thấy người muốn tìm.
Tên dẫn dầu liếc đôi mắt hung tợn quanh một vòng, đột nhiên cầm súng bắn vào hết những chỗ có thể trở thành điểm chết. Còn thủ hạ của gã cũng làm theo.
Tiếng súng vang như sấm rền, trái tim Tô Tử Quân như vọt đến cổ họng. Cơ thể cô run rẩy, nỗi sợ hãi im lặng vẫn không thể giấu được. Một tay của Lộ Tu Viễn bịt miệng Tô Tử Quân, đề phòng cô không nhịn được sẽ phát ra âm thanh nào đó. Lúc này, bất cứ sự mạo hiểm nào đều gần kề cái chết.
Không phải tiếng súng trong phim cảnh sát, cũng không phải chơi CS, đây là âm thanh thật sự. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết gần kề đến thế, nhưng cô không muốn chết, cuộc đời cô vẫn còn đầy tiếc nuối. Nhưng rốt cuộc là tiếc nuối thế nào, cô cũng không rõ nữa.
Lúc này cơ thể Lộ Tu Viễn cứng đờ, cả người toát ra luồng khí lạnh. Anh ta hơi kinh ngạc, bởi vì lúc này, cơ thể Tô Tử Quân không còn run rẩy nữa mà có vẻ bình tĩnh hơn không ít. Lộ Tu Viễn thu tay về, Tô Tử Quân chậm rãi thở nhè nhẹ.
“Anh Hạ, liệu có phải là trốn ra ngoài rồi không?” Cuối cùng có người hỏi.
Gã được gọi là anh Hạ im lặng, chỉ nhìn ngó xung quanh. Lúc này, gã ngẩng phắt đầu.
Tô Tử Quân cảm thấy có ánh mắt dị thường vây lấy mình, nhưng cô không thể động đậy, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu không chỉ có gặp thần chết. Lúc này, cô cũng hiểu, một khi không thể trốn thoát khỏi đám người này, đó thật sự sẽ là chết.
Lộ Tu Viễn im lặng túm chặt tay cô.
Vì anh ta nên cô mới gặp phải chuyện thế này. Nhưng Tô Tử Quân không nghĩ vậy, nếu không phải vì cô, có lẽ anh ta có thể trốn đi rồi, suy nghĩ đó khiến cô hơi áy náy.
Anh Hạ cầm súng lắc lắc với bọn chúng. Tay trái Lộ Tu Viễn ôm chặt Tô Tử Quân, tay phải nắm tay cô. Thời khắc sinh tử này, cô tin tưởng anh ta.
Anh Hạ thấy bên trên không có động tĩnh gì, hơi bực bội, toan thu súng về thì đột nhiên trên một cây khác có động tĩnh. Anh Hạ lập tức nổ súng, chú chim kia liền rơi bịch xuống đất.
Vẫn không có âm thanh, vẫn không có động tĩnh.
Anh Hạ đột ngột xoay người, nổ súng về phía họ.
Viên đạn một đi không trở lại, bấy giờ anh Hạ mới nhíu mày, đồng thời nổ súng về phía một cái cây khác. Hiệu quả giống nhau. Lần này, cuối cùng gã đã tin ở đây không có ai, dẫn đám người rời đi.
Tô Tử Quân lo lắng nhìn Lộ Tu Viễn. “Anh không sao chứ?”
Tiếng súng vừa nãy khiến trái tim cô gần như run lên, còn Lộ Tu Viễn vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh. “Không sao.”
“Bây giờ chúng ta có thể xuống được chưa?”
“Không được.” Lộ Tu Viễn hít mạnh vào mấy hơi. “Đợi đã.”
Tô Tử Quân yên lặng tin tưởng anh ta.
Họ vẫn đứng trên cây, tay cô sờ về phía ngực anh ta, quả nhiên, có chất lỏng chảy ra không ngừng. Cô cắn môi, đưa tay bịt ngực anh ta, nghĩ với suy nghĩ hơi trẻ con rằng như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, anh Hạ lại dẫn người đi vào. Lần này vẫn không có thu hoạch, gã mới dẫn người rời đi.
Cuối cùng Tô Tử Quân đã hiểu chữ “đợi” của Lộ Tu Viễn có ý gì.
“Bây giờ chúng ta xuống.” Tuy bị thương nhưng giọng điệu của Lộ Tu Viễn vẫn trầm thấp trước sau như một.
Xuống khỏi cây, Tô Tử Quân đỡ anh ta. “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đến một căn nhà nhỏ, Tô Tử Quân mới hiểu tại sao anh ta lựa chọn lái xe về phía này. Căn nhà rất nhỏ, nhưng thứ gì cũng có, dường như là một nơi lánh nạn lâm thời đã được chuẩn bị sẵn.
Lúc này hẳn ngày đã lên rồi, có điều bầu trời chỉ hiện lên những quầng sáng rời rạc.
Lộ Tu Viễn nhìn Tô Tử Quân, vậy mà lại cười. “Sợ không?”
Tô Tử Quân nhíu mày, yên lặng, chỉ cầm hộp cứu thương nhìn anh ta. “Tôi nên làm thế nào?”
Lộ Tu Viễn cởi áo ra, lộ ra ngực phải bị thương. Vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng nét mặt anh ta rất thản nhiên, như đã quen từ lâu. Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi, không phải vì vết thương nhìn ghê rợn nhường nào, chỉ đơn thuần là bởi thấy cơ thể anh ta gần như vẽ đầy những vết thương lớn nhỏ, ngưng tụ lại thành vô số nếp nhăn, rất xấu.
Theo chỉ thị của Lộ Tu Viễn, Tô Tử Quân gắp đạn ra cho anh ta.
Cô chưa từng làm chuyện thế này, mỗi một bước đều dừng lại nhìn Lộ Tu Viễn một cái, nhận được sự khẳng định của anh ta thì mới tiếp tục, song lại làm anh ta đau đớn hơn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả ga giường.
Tô Tử Quân chẳng thể cảm nhận được rốt cuộc đau thế nào, nhìn cả mảng máu lớn cô đã tê dại.
Nhưng có thể sống được là chuyện tốt, đã may mắn lắm rồi.
Khoảnh khắc ở trên cây, cô thật sự tưởng mệnh mình đã sắp kết thúc. Nhưng cô vẫn sống, vẫn có thể đứng ở đây, đã là một sự may mắn rồi.
Sau khi Tô Tử Quân xử lý xong, Trương Hằng mới dẫn người tới. Anh ta nhìn Tô Tử Quân thì đôi mắt lóe lên vẻ kì lạ, nhưng không nói gì.
Tô Tử Quân ra ngoài, để lại căn phòng cho họ.
Tất cả quá đỗi xa lạ với Tô Tử Quân, chỉ là lúc này, cuối cùng cô đã hiểu câu nói đó của Lạc Tử Thịnh có ý gì rồi.
Lộ Tu Viễn quả thật không đơn giản.