Vốn tưởng đã lãng quên
Thì ra chỉ là sợ nhắc đến.
—Tô Tử Quân.
————————-
Khả Lạp xin Lộ Tu Viễn cho từ chức, lấy lý do là cần thời gian kết hôn. Dù rằng tính ra thì kết hôn như vậy vẫn còn sớm, mà cô ấy cũng không cần thiết phải thôi việc. Tô Tử Quân không nghĩ ra được nguyên nhân, hai người nằm trên giường, bỗng chốc khá có cảm xúc.
Tô Tử Quân nhìn trần nhà. “Thật sự sắp kết hôn rồi à?”
Khả Lạp gật đầu rồi trả lời. “Ừ. Chẳng lẽ còn giả được hay sao?”
Tô Tử Quân đẩy cô ấy một cái, rõ ràng cô ấy biết ý mình không phải vậy. “Người ấy của cô…”
Giống như biết cô muốn hỏi gì, Khả Lạp cười ngắt lời cô. “Cô nói xem, con người bây giờ sao càng ngày càng thích hoài niệm vậy nhỉ. Hồi cấp Hai đơn thuần, thời cấp Ba tuyệt vời, ngay cả cái gọi là yêu sớm cũng được vẽ lên một cái nhãn mông lung và chân thành. Người ta bảo con người sẽ thay đổi, nhưng có thể không thay đổi hay sao?”
Kết quả của không thay đổi là gì, vẫn đơn thuần như thế, hay là vẫn ngốc đến vậy? Tin tưởng một cách ngốc nghếch rằng trên thế giới này chung quy luôn có một người đang đợi mình, cũng không chùn bước mà đợi người gọi là thuộc về mình. Con người ta sở dĩ ngây thơ, là vì vẫn tin tưởng và nhận định sông cạn đá mòn, là tin và nhận định vào nắm tay người bên nhau tới bạc đầu. Con người ta sở dĩ chín chắn, là vì vẫn tin vào thiên trường địa cửu, song lại biết có lẽ có, nhưng chưa chắc đã xảy ra với mình. Hi vọng là có, nhưng sẽ không cố chấp, được là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi.
Tô Tử Quân cũng nghĩ tới điều gì. “Khi ấy, tôi vẫn luôn cho rằng tôi sẽ yêu một người đến già, không cách không rời anh ấy, nắm tay suốt một đời, cho dù sống bình đạm như nước cũng sẽ đi đến tận cùng thời gian.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Khả Lạp quay người sang nhìn cô. “Bây giờ thì thế nào?”
Tô Tử Quân hơi ngạc nhiên. “Vẫn tin sẽ có người như vậy tồn tại, chỉ có điều đó không phải là tôi.”
Bình đạm như nước mới là cảnh giới cao nhất của cuộc sống, có thể trải qua mưa to gió lớn, song lại chưa chắc đã có thể cùng nhau đi qua dòng nước nhỏ chảy dài.
Vương Phi hát: đợi đến khi nhìn thấu hết phong cảnh, có lẽ anh sẽ cùng em ngắm dòng nước nhỏ chảy dài.
Chỉ là, phong cảnh trên thế gian này đẹp đẽ như thế, phải bao lâu mới có thể nhìn thấu, chỉ có thể mãi không có kỳ hạn mà thôi.
Tô Tử Quân đột nhiên hơi khó chịu, cô nhớ tới một bức ảnh từng chụp trộm hồi cấp Ba. Bức ảnh không có gì đặc biệt, hai cụ già gần thất thập cổ lai hy đi dạo trên đường, cụ ông nắm hai chiếc gậy trong tay, một chiếc chống xuống đất, chiếc còn lại dắt cụ bà bằng một đầu khác. Họ không nói chuyện lấy một câu, động tác rất chậm chạp, cụ ông đi phía trước, cụ bà đi phía sau, họ cứ đi mãi, dường như mãi mãi không dừng lại.
Đó là ảnh tượng cảm động nhất mà cô từng thấy.
Đó mới là cảm động thật sự từ trong tâm hồn. Niềm hạnh phúc đó, thậm chí khiến cô một dạo vẫn luôn nghĩ, cô cũng sẽ chờ mong niềm hạnh phúc như vậy. Cô lắc đầu, đã qua độ tuổi có thể ảo tưởng từ lâu rồi.
Tuổi trẻ rực rỡ, tháng năm bên bờ, đẹp đẽ nhường nào?
Người ta nói chiếc chăn là nấm mồ của tuổi trẻ, há chỉ là tuổi trẻ, chẳng phải họ cùng chui vào nấm mộ chiếc chăn này rồi đấy sao.
Tô Tử Quân lắc đầu, vẫn lựa chọn trở dậy. Khả Lạp nhìn cô. “Đi gói sủi cảo à?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Khả Lạp bĩu miệng. “Thứ này chỉ Trung Quốc mới có à?”
Chuyện này hơi khó trả lời, dẫu sao cô cũng không biết rõ. “Ở Trung Quốc thường hay bắt gặp.”
Khả Lạp cười thần bí. “Vậy gọi cả sếp cô đến đi, biết đâu cảm thấy ngon rồi tăng lương cho cô thì sao.”
“Cũng là sếp cô cơ mà!”
Khả Lạp vươn một ngón tay ra lắc lắc. “Ta đây đã thoát khỏi bể khổ rồi.”
Tô Tử Quân không để bụng, lại nhớ ra điều gì. “Hay là, gọi chồng sắp cưới của cô đến.”
Nét mặt Khả Lạp là lạ, Tô Tử Quân nhìn sắc mặt cô ấy, lúc đi ra khỏi phòng thì nghe thấy cô ấy nói: “Được. Nhân tiện cũng bảo sếp của cô đến luôn.”
Tô Tử Quân không nghĩ sâu, nếu mối quan hệ giữa cặp anh em này thật sự không tốt như thế, vì Khả Lạp, làm mối để họ tụ tập cũng chẳng sao.
Dẫu sao, hai người thật sự cần làm lành, cũng phải có cơ hội này mới được.
Nghĩ vậy, Tô Tử Quân gói sủi cảo xong liền gọi điện thoại cho Lộ Tu Viễn. Lộ Tu Viễn hẳn mới dậy, giọng hơi ú ớ, nói đứt quãng, có vẻ anh ta đã đồng ý.
Tô Tử Quân tính thời gian, với khoảng cách từ đây đến căn hộ của Lộ Tu Viễn và vận tốc lái xe bình thường của anh ta, hẳn sẽ mất khoảng nửa tiếng. Cho nên cô lập tức quyết định cho sủi cảo vào nồi.
Vừa cho sủi cảo xong, Khả Lạp đã chạy xồng xộc ra, rửa mặt thay quần áo, hoàn thành một mạch.
Sắc mặt Tô Tử Quân không tốt, cô nhướng mày. “Muốn đi gặp ai đấy?”
Khả Lạp cười hì hì. “Có lẽ tôi không thể ăn sủi cảo cô nấu rồi, nhưng cô để lại cho tôi với nhé…”
Tô Tử Quân không tức giận, giọng nói vẫn bình tĩnh. “Được. Cô ra ngoài tốt nhất là đừng quay về nữa.”
Khả Lạp đương nhiên biết ẩn ý ở trong đó, kéo Tô Tử Quân lại lấy lòng. “Tôi đi gặp chồng sắp cưới của tôi mà. Chẳng lẽ cô không mong bọn tôi gặp nhau à?”
Bấy giờ, Tô Tử Quân cứng người. Để cô ấy ra ngoài, nhiều sủi cảo như thế ai ăn đây; không cho cô ấy ra ngoài thì có vẻ trở thành tội nhân…
Cô thở dài não nề. “Tùy cô vậy.”
Khả Lạp liền ôm lấy cô. “Tôi biết cô tốt nhất mà.”
Người tốt nhất thông thường đều là người chịu thiệt.
Cô chẳng muốn một tẹo nào.
Tô Tử Quân đẩy cô ấy ra. “Không tiễn.”
Khả Lạp nhếch miệng lên cười. “Vậy tôi đi đây, đi thật đây nhé. Ầy, sao cô nhẫn tâm đến vậy nhìn cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái chứ?”
Tô Tử Quân lười để ý đến cô ấy.
Khả Lạp vừa đi, cửa đã bị gõ. Cũng không có gì để mà đoán, Tô Tử Quân đi mở cửa. Giây trước cô còn đang do dự có nên gọi điện cho Lộ Tu Viễn, bảo anh ta đừng đến nữa không. Nhưng mà, hậu quả rất nghiêm trọng, cô không dám hành động tùy tiện. Vì thế, cô mở cửa đón tiếp. “Hiệu suất cao đấy nhỉ.”
“Ý của cô là trước đây tôi làm việc có hiệu suất thấp hả?” Lúc này, Lộ Tu Viễn nhìn cô với tinh thần phơi phới, đi vào như nhà mình.
Tô Tử Quân bấm bụng, cam chịu đi bưng sủi cảo ra cho anh ta.
Đĩa vẫn hơi nóng, cô vừa đặt xuống liền lập tức giơ tay lên sờ tai, sau đó giải thích với anh ta đang có nét mặt kì lạ. “Đây là lời người già thường nói, lúc bỏng thì sờ tai, vậy thì sẽ không bỏng nữa.”
Lộ Tu Viễn nhếch khóe miệng. “Tôi chỉ hơi tò mò nhiều sủi cảo đã nấu như thế, chúng ta ăn thế nào mới xong thôi.”
Tô Tử Quân cứng người. “Là nấu cho bốn người ăn, nhưng Khả Lạp cứ muốn trải qua thế giới hai người, có cách nào được?”
Thế giới hai người? Cảm giác cứ kì kì.
Ở đây không có gia vị gì ngon, cũng không thể mua được đủ loại gia vị như khi tùy ý đi dạo siêu thị trong nước. Cô tìm rất lâu mới tìm được một cửa hàng nhỏ bán một vài đặc sản Trung Quốc, nhưng gia vị vẫn không mấy đầy đủ. Khi không gặp phải tình huống này, luôn cảm thấy đồ ăn ngon hay dở quyết định bởi người nấu, nhưng khoảnh khắc này, rất rõ ràng nó được quyết định bởi gia vị.
Hương vị chẳng ngon mấy, đây là cảm nhận đầu tiên của Tô Tử Quân.
Cô ngước mắt nhìn Lộ Tu Viễn, anh ta có vẻ không có biểu cảm gì, khuôn mặt ra chiều suy tư. Thứ cảm giác này rất lạ, hai người đều không nói chuyện làm bầu không khí cứng ngắc, vì thế cô phá vỡ yên lặng. “Hương vị thế nào?”
“Ngon hơn một chút so với món cháo và dưa chuột mà cô làm.”
Đôi đũa trong tay Tô Tử Quân run rẩy, đây quả thực là…
“Hóa ra món cháo dưa chuột của tôi cũng chế biến ngon lành phết ha, chỉ kém thứ này có tí tẹo thôi.” Tí tẹo này có vẻ chui ra từ kẽ răng nghiến ken két của cô.
Lộ Tu Viễn cười, cả khuôn mặt phủ đầy ánh sáng rực rỡ, như đang mong chờ điều gì. “Tôi vẫn luôn cảm thấy cô khá có khiếu, dù là làm gì.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Không cần khách sáo.”
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí kì lạ giữa họ. Tô Tử Quân đứng dậy. “Chắc là Khả Lạp quên mang thứ gì rồi.”
Cô đi mở cửa, toan lên tiếng, thì cú chấn động đột ngột khiến cả người cô cứng đờ.
Đôi mắt quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, thậm chí là nụ cười quen thuộc. Mọi cảm giác quen thuộc dâng trào lên từng chút một từ nơi sâu nhất nội tâm, lan ra khắp người cô.