Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 89

Khả Lạp đứng trong căn hộ, mở cửa phòng mình ra. Cô còn nhớ, khi ấy cô còn cùng Tử Quân nằm trên giường nói cười. Nhưng lúc này, cảnh tượng ấy mãi mãi chẳng thể trở về được nữa.

Cô khẽ thở dài, lại đến một bên khác.

Có lẽ tinh tế như Tô Tử Quân cũng phát hiện ra trong căn hộ này còn có một căn phòng khác không được mở ra, cô cầm chìa khóa mở căn phòng đã để bụi nhiều năm ấy ra. Căn phòng vẫn đấy, nhưng người đã không còn đây. Lớp bụi mờ nhắc nhở cô rằng hóa ra đã lâu vậy rồi, lâu đến nỗi cô đã quên còn có một nơi thế này.

Bàn tay cô sờ lên chiếc bàn bám bụi, lập tức để lại dấu tay, còn ngón tay thì đầy bụi.

Cô nhìn ngón tay mình rất lâu, rồi mới ngồi xổm xuống.

Năm ấy, phong cảnh ấy, đẹp như thế, chớp mắt đã là chân trời rồi.

Năm ấy, cô chỉ mới mười chín tuổi, đuổi theo sau Nhân Mỹ như một đứa trẻ. Cô thích đi theo Nhân Mỹ, sau đó nghe chị kể về những điều mình chứng kiến. Cô luôn yên lặng lắng nghe về những người và vật mà Nhân Mỹ đã thấy, cô nghĩ trong thế giới của cô có lẽ cũng chỉ có Nhân Mỹ.

Cô, Khả Lạp và Nhân Mỹ chị em sinh đôi, họ là chị em, họ là chị em thân thiết mãi mãi không cách rời.

Nhân Mỹ và Khả Lạp mãi mãi ở bên nhau.

Ngoéo tay, mãi mãi không đổi thay.

Ở thành phố W, nổi tiếng nhất không phải kiến trúc hoặc văn học của thành phố W, mà là một tiến sĩ tên Korf. Korf luôn lấy việc nghiên cứu các loại vũ khí quân sự làm sở thích, rất nhiều người giàu sang đều sẵn lòng đầu tư cho nó, nhưng Korf đều từ chối thẳng thừng, ông không muốn nghiên cứu của mình bị người ta lợi dụng.

Năm ấy, khi nghiên cứu của Korf bước vào giai đoạn cuối cùng, nghe nói ông nghiên cứu ra một loại đạn có tính tan, loại đạn này sẽ hòa tan một cách tự nhiên vào tế bào sau khi vào cơ thể người, nhanh chóng phá hủy các chức năng của cơ thể rồi biến mất. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, dù điều tra nguyên nhân cái chết thế nào cũng đảm bảo chẳng thể tìm được sự tồn tại của viên đạn đó, chỉ cần giữ người bị trúng loại đạn này trong mười lăm phút là sẽ chết không đối chứng.

Chẳng nghi ngờ gì, sự ra đời của loại đạn này là đối tượng tranh giành của rất nhiều người, vừa có thể trừ khử kẻ ngáng đường vừa có thể che giấu mọi chứng cứ, thực sự giết người không thấy máu.

Dù là người đi con đường chính đạo hay hắc đạo đều nghĩ mọi cách có được công thức bí truyền của loại đạn này, nhưng Korf lại không muốn cung cấp.

Vì thế, sau lưng thành lập rất nhiều nhóm thám tử, một lòng muốn có được công thức bí truyền.

Chỉ là chẳng lâu sau, Korf qua đời vì quá lao lực, còn công thức bí truyền trong nghiên cứu của ông cũng theo đó trở thành một bí mật.

Sau đó có rất nhiều phiên bản, nhưng phiên bản được lan truyền nhiều nhất là trước khi chết, Korf đã giao toàn bộ thành quả nghiên cứu của mình cho học trò mà ông yêu mến nhất là Tô Diệc Mân. Không ai biết tại sao vị tiến sĩ tiếng tăm ấy chỉ yêu quý người Trung Quốc này, càng chẳng buồn cố kị mà dạy cho anh hết tất cả những gì mình học được cả đời. Chỉ là chí hướng của Tô Diệc Mân không nằm ở đây, dù rằng anh chưa từng từ chối tiến sĩ Korf, cũng thường bàn luận sâu với ông về các loại nghiên cứu.

Bởi thế, rất nhiều người liền cho rằng công thức bí truyền này chắc chắn nằm trong tay Tô Diệc Mân.

Năm ấy, Khả Lạp đi theo sau Nhân Mỹ, cô nghe thấy Trang Thần giao nhiệm vụ cho chị, đó là phải lấy được công thức bí truyền từ Tô Diệc Mân. Cách đơn giản nhất và cũng phức tạp nhất là làm Tô Diệc Mân yêu chị.

Khả Lạp chẳng mảy may nghi ngờ rằng chị mình sẽ không thành công, vì dẫu sao chị mình xinh đẹp nhường nào cô coi như người biết rõ một trăm phần trăm.

Nhân Mỹ rời căn cứ, Khả Lạp ngày ngày nhìn bầu trời, ngày ngày nghĩ xem Nhân Mỹ đang làm gì, ngày ngày nghĩ xem Nhân Mỹ có lo lắng cho mình hay không, ngày ngày nghĩ xem lúc này Nhân Mỹ có đang ngủ hay không.

Mỗi tuần Nhân Mỹ về một lần, kể cho cô nghe mọi chuyện ở trường, dù rằng chị vào đại học chỉ là để tiếp cận Tô Diệc Mân. Dần dà, lời kể của Nhân Mỹ từ kiến trúc, con người, vân vân trong trường chuyển thành nội dung về Tô Diệc Mân.

Nhân Mỹ luôn nhắc đến cái tên đó với khuôn mặt nghiền ngẫm.

Tô Diệc Mân, anh ấy trông chẳng giống người thích đọc sách tẹo nào, nhưng anh ấy có thể ở trong thư viện cả ngày.

Tô Diệc Mân, anh ấy chẳng giống với du học sinh như anh ấy tẹo nào, vừa không ăn chơi lu bù vừa không đi làm thêm.

Tô Diệc Mân có một bí mật nhỏ, thi thoảng anh ấy sẽ nhìn trời mà thất thần, khi ấy vẻ lạnh nhạt trong mắt anh ấy đều biến mất.

Dần dà, chủ đề lại biến thành:

—Anh ấy lạnh nhạt với ai, thờ ơ với ai, em nói xem tại sao anh ấy lại như vậy chứ?

—Hôm nay chị chủ động nói chuyện với anh ấy rồi.

—Chị đã nói chuyện với anh ấy ba lần rồi, sao anh ấy chẳng có chút ấn tượng nào vậy?

—Hôm nay vậy mà anh ấy chủ động nói “Cảm ơn” với chị.

Khả Lạp không biết điều đó có nghĩa là gì, cô dường như luôn bị cho là cái bóng của Nhân Mỹ, luôn đứng sau Nhân Mỹ. Phải, Nhân Mỹ, chính như tên chị, cô gái xinh đẹp là thế, chỉ cần chị đứng đó, tất cả mọi người đều có thể trở thành phông nền. Khả Lạp chưa từng ghen tị với Nhân Mỹ, tuy họ rõ ràng là chị em sinh đôi, nhưng dung mạo lại khác biệt rõ rệt. Dù cô cũng đẹp, nhưng so với Nhân Mỹ thì đúng là tầm thường.

Khả Lạp không biết Nhân Mỹ đã trải qua những gì, chỉ là đôi mắt Nhân Mỹ càng ngày càng trở nên sâu thẳm, Nhân Mỹ trở nên càng ngày càng trầm lặng.

Khi ấy, lần đầu tiên Khả Lạp nghe thấy chữ “yêu” này.

Cô nghe thấy Nhân Mỹ nói: “Anh ấy yêu cô ấy.”

Mà anh ấy này, Khả Lạp nghĩ rất lâu, mới biết anh ấy là Tô Diệc Mân.

Có một cụm từ, gọi là xôi hỏng bỏng không, hẳn là chỉ Nhân Mỹ nhỉ. Không những không lấy thứ đó về được, ngược lại còn đánh mất trái tim mình.

Khả Lạp mãi nhớ ngày hôm ấy, cô nghe thấy Trang Thần nói hắn đã không đợi được nữa rồi, bảo Nhân Mỹ bắt buộc phải lấy được công thức bí truyền.

Cô theo Trang Thần ra ngoài, cô mãi mãi không quên được cảnh tượng ấy.

Cô thấy Trang Thần cầm súng, hắn nhắm vào Tô Diệc Mân cách đó không xa, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ.

Nhưng người ngã xuống lại là Nhân Mỹ.

Tô Diệc Mân có vẻ cực kỳ sốc, anh khựng người rồi mới đỡ lấy cơ thể Nhân Mỹ, nhưng Nhân Mỹ lại đẩy Tô Diệc Mân nhiều lần. “Anh đi, anh mau đi đi…”

Tô Diệc Mân chần chừ, song Nhân Mỹ lại đẩy mạnh anh. “Anh mau đi đi, đi mau đi.”

Tô Diệc Mân cố quyết tâm xoay người đi, lúc xoay người, anh nghe thấy giọng nói của Nhân Mỹ truyền tới: “Anh phải sống thật tốt, phải cùng cô ấy của anh sống cho thật tốt.”

Anh thoáng khựng lại, song rời đi mà không quay đầu.

Nhân Mỹ nhìn bóng lưng anh rời đi, nhưng lại cười ra nước mắt.

Khả Lạp còn chưa kịp chạy lên trước thì Nhân Mỹ đã quật cường ôm lấy cơ thể muốn xông lên của Trang Thần. Tay chị ôm rất chặt, rất chặt, máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh của chị, nhưng khuôn mặt chị lại vẽ lên độ cong của nụ cười.

Song Trang Thần có vẻ tức điên, hắn đá vào bụng chị, từng cái một.

Nhân Mỹ phun ra một búng máu, tay chị cuối cùng không còn ôm hắn nữa, đổ vật xuống đất.

Trang Thần không để ý đến Nhân Mỹ, đuổi lên trước.

Khả Lạp lập tức chạy qua, trước đây cô luôn không chịu gọi chị là chị, nhưng lúc này lại gọi ra một cách tự nhiên. “Chị, chị ơi, chị sao rồi?”

Khả Lạp nhìn tay mình, trên đó nhoe nhoét máu.

Nhân Mỹ nắm tay Khả Lạp. “Khả Lạp, Khả Lạp…”

“Chị ơi, chị…”

Nhân Mỹ nắm chặt tay Khả Lạp, đôi mắt chị lóe lên ánh sáng linh động. “Chị chưa từng hối hận, chị đã từng yêu anh ấy…”

“Chị ơi đừng nói nữa, em đưa chị đến bệnh viện…”

Nhân Mỹ cười nhẹ. “Chị yêu anh ấy, thật sự rất yêu…”

“Chị ơi… đừng nói nữa.”

Nụ cười của Nhân Mỹ càng lúc càng sâu, như một đóa hồng trước khi khô héo. Tay chị từ từ buông xuống, song giọng nói lại trầm thấp như sợi tơ. “Cho dù chị biết, anh ấy không yêu chị…”

Chị đã yêu, “anh ấy” chưa bao giờ yêu chị.

Tay chị cuối cùng buông thõng xuống.
Bình Luận (0)
Comment