Tưởng Nhã Đình đứng dưới tòa nhà một lúc, rồi mới đi lên.
Thư ký nhìn cô ta một lúc, không hỏi quá nhiều, dẫu sao trước đó Tô Diệc Mân đã dặn dò rồi. “Sếp Tô đang đợi cô trong phòng làm việc.”
Tưởng Nhã Đình khựng lại, rồi vẫn đẩy cửa ra.
Tô Diệc Mân dựa vào ghế xoay, cho dù nghe thấy động tĩnh cũng vẫn lựa chọn nhắm mắt lại. Anh nhớ đến quá khứ đã từng diễn ra ấy, từng cảnh tượng là bức ảnh cũ mà thời gian lưu lại, khiến anh chậm chạp hồi tưởng.
Lần đầu tiên trông thấy Tưởng Nhã Đình, vẻ đơn thuần trên khuôn mặt cô hoàn toàn làm anh xúc động. Họ vốn là hai người có quan hệ máu mủ, song anh lại sống trong sự tranh đấu vô cùng vô tận. Anh phải tính kế này, bày mưu nọ. Ai cũng nói anh thông minh vô cùng, nói anh là một kỳ tài trên thương trường.
Chỉ có bản thân anh biết, anh phải đánh đổi bao nhiêu.
Vận mệnh của họ vốn nên kết nối.
Song cô có thể đơn thuần như thế, tốt đẹp như thế.
Khiến anh không đang tâm nối liền cô và Ôn Như Kiều lại với nhau. Anh nghĩ, cứ vậy đi, cô là người thân của mình, cô và Ôn Như Kiều là hai người khác nhau, mình không nên vì thế mà ghét cô, cho nên anh đối tốt với cô.
Bởi vì, họ là người thân.
Và cả sự mắc nợ với tuổi thơ của Tử Quân, khiến Tử Quân gần như chẳng còn cười trước mặt anh nữa.
Anh biết, anh đã sai. Cho nên, anh đối tốt với Tưởng Nhã Đình, không muốn cô trở thành một Tử Quân khác.
Nhưng đổi lấy là gì?
Cô gái đơn thuần, tốt đẹp như thế, chẳng lẽ thật sự bị mình hoàn toàn bóp chết rồi ư?
Nụ cười đơn thuần, sự vô tâm vô tính đơn thuần của cô, đơn thuần đến nỗi cảm thấy cả thế giới cô là người hạnh phúc nhất.
Tại sao lại biến thành như bây giờ?
Đây là cái gọi là hiện thực ư?
Anh mở mắt, nhìn Tưởng Nhã Đình, đôi mắt anh không có chút độ ấm nào.
Tưởng Nhã Đình sợ sệt nhìn anh, bàn tay cô ta túm lấy quần áo mình, rất lâu sau mới nói: “Anh, anh gọi em đến vì chuyện gì?”
Tô Diệc Mân nhìn cô ta một lúc lâu, đột nhiên cười. “Em nói xem?”
“Chính vì không biết nên em mới hỏi mà.”
Tô Diệc Mân yên lặng hồi lâu. “Em thật sự vẫn là Nhã Đình đó à?”
Tưởng Nhã Đình bỗng run rẩy, cô ta dời mắt đi. “Em không phải, vậy ai phải đây?”
Tô Diệc Mân vỗ bàn cái rầm. “Tốt đấy nhỉ.”
“Em không hiểu…”
Tô Diệc Mân đứng dậy, đôi mắt anh hằn tia máu, anh ném một xấp ảnh lên bàn. “Đừng có nói em không biết đây là gì.”
Sắc mặt Tưởng Nhã Đình tái đi, nhưng đột nhiên cô ta trấn tĩnh lại. “Thì ra anh đã biết từ lâu rồi.”
Tô Diệc Mân cười lạnh. “Anh dám bảo đảm, nếu những bức ảnh này thật sự lên mặt báo, tất cả những ai liên quan đến chuyện này, anh sẽ không bỏ qua cho một người nào.”
Tưởng Nhã Đình trở nên kích động. “Anh thật sự quan tâm Tô Tử Quân như thế ư? Hai người đã ly hôn rồi còn gì? Anh còn quan tâm gì nữa? Với lại, rõ ràng anh biết ở Mỹ cô ta bị người ta…”
Cô ta còn chưa dứt lời, Tô Diệc Mân đã cho cô ta một bạt tai.
Tưởng Nhã Đình ôm mặt mình. “Dù anh không thừa nhận thì sao, dù những tấm ảnh này không truyền ra ngoài thì thế nào, chẳng lẽ cô ta thánh khiết sao? Những tấm ảnh này là chứng cứ, là chứng cứ nữ thần trong lòng anh bị làm bẩn. Anh không cho người khác nói, thế thì sao, bản thân anh cũng biết, chuyện đã xảy ra là chuyện đã xảy ra.”
“Tử Quân vô tội.” Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu anh không kịp thời ngăn cản, những bức ảnh này được tuồn ra thì Tử Quân sẽ thế nào. Cô không thể chịu đựng được một chút xíu tổn thương nào nữa, một tí tẹo cũng không được.
“Vô tội?” Cô ta cười lớn. “Có ai không vô tội chứ? Ban đầu em khổ sở cầu xin anh, cầu xin anh tha cho mẹ em, tha cho bác em, anh có tha không? Anh không, anh cứ phải đuổi cùng giết tận. Anh bức họ đến tận cùng. Khiến chị họ em phải lấy một kẻ tàn tật. Họ không vô tội sao?”
Anh lạnh lùng nhìn cô ta, nếu anh không bức họ, họ sẽ ngóc đầu trở lại. Ngô Thị là bằng chứng tốt nhất, anh sẽ không cho phép mình phạm phải sai lầm kiểu này.
Xem ra, Nhã Đình ngày trước đã không còn tồn tại nữa rồi.
Anh thở dài. “Anh vẫn nói câu đó, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu chuyện kiểu này còn xảy ra, dù người đó là ai, anh đều không bỏ qua.”
Tưởng Nhã Đình cười tự giễu. “Cảm ơn sếp Tô thủ hạ lưu tình.”
Tưởng Nhã Đình cười rời đi.
Tô Diệc Mân cầm những bức ảnh trên bàn, đôi bàn tay anh run rẩy. “Tử Quân, em nói xem anh phải làm thế nào đây?”
Khả Lạp nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, những người đó đều đến đi vội vã.
Trong phòng hiển nhiên còn một người khác, gã đang hút thuốc.
Khả Lạp xoay người nhìn gã. “Tô Diệc Mân đã chi một món tiền lớn để tìm tung tích anh.”
Anh Hạ ném tàn thuốc đi. “Trận hỏa hoạn đó không thiêu chết tôi. Mệnh tôi trâu lắm.”
Khả Lạp cười. “Việc gì phải vậy.”
“Cô tưởng ai ai cũng giống con nhỏ chết bầm vong ân phụ nghĩa như cô chắc? Bảo cô đến bên cạnh Lộ Tu Viễn lấy thứ đó về, dù biết trong tay thằng đó vốn không có cũng không chịu rời đi. Sao, dù cô làm nhiều thư thế nó cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái hả?”
Khả Lạp cười thản nhiên. “Thế thì sao?”
“Thì sao? Nói nhẹ nhàng gớm. Tôi phải trả thù, tôi sẽ không bỏ qua cho Tô Diệc Mân.”
Khả Lạp cười càng vui vẻ. “Tôi biết anh hận anh ta, hận đến nỗi không thể lập tức chết đi. Bởi vì, Nhân Mỹ chết vì anh ta, bởi vì, Nhân Mỹ yêu anh ta.”
“Cô thì hiểu gì?”
“Phải, tôi không hiểu. Chẳng qua anh chỉ yêu Nhân Mỹ, nhưng chị ấy lại không yêu anh. Cho nên, anh hận, anh hận tất cả những ai liên quan đến Tô Diệc Mân. Cho nên, anh phải hủy hoại người Tô Diệc Mân quan tâm nhất. Cho nên, anh mượn danh nghĩa tôi mà dẫn Tô Tử Quân tới đó, cho nên anh làm thế với cô ấy…”
Nói đến đây, anh Hạ hơi căm phẫn. “Bảo cô dẫn dụ cô ta đi, cô lại không dẫn. Sao, tôi vẫn thành công còn gì. Cô không biết đâu, khi tôi nghe thấy cô ta gọi trời trời không thấu gọi đất đất không linh, tôi sảng khoái vô cùng. Mọi nỗi đau tôi phải chịu ban đầu, tôi phải khiến Tô Diệc Mân chịu đựng như thế. Chuyện đó chắc chắn còn khiến thằng đó đau hơn giết nó. Khi nhìn nét mặt đau đớn tột cùng của nó qua ống nhòm, tôi thật sự vui vẻ vô cùng.”
Khóe mắt Khả Lạp ươn ướt. “Dù anh đã trông thấy anh ta đau khổ, anh còn muốn làm gì nữa.”
“Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, tôi phải khiến bọn chúng đau khổ hơn.”
Khả Lạp lắc đầu.
Anh Hạ sực nhớ ra điều gì. “Đưa báo hôm nay cho tôi.” Gã lật mấy cái. “Quái lạ, sao lại không có. Chẳng lẽ con ngu kia trêu tôi à?”
Khả Lạp nhíu mày. “Anh đang tìm gì?”
“Cô không cần biết.”
Khả Lạp cười nhẹ. “Nào, uống ngụm nước đi.”
Anh Hạ nhận lấy, uống hết luôn trong một ngụm.
Mặt trời lặn về phía Tây, Khả Lạp cười với ánh tịch dương. Duyên khởi duyên tận này, đến bao giờ mới kết thúc. Cô biết, người ấy cũng không yêu mình. Nếu không, anh ta sẽ không nghi ngờ mình như thế, chẳng có một chút tin tưởng nào như thế. Cho dù không phải mình làm thì sao, anh ta cũng sẽ không tin. Huống hồ, cô thật sự là em gái của Trang Thần.
Lúc này, người cô mời đến đã đến, cô nói với anh Hạ đã ngã gục. “Chính là anh ta, đỡ anh ta đến bệnh viện.”
Trước khi làm chuyện này, cô đã dọn dẹp người gã, lấy những tấm phim đó ra hủy hết. Đây coi như chuyện cuối cùng mà cô làm vì Tử Quân đi.
Cô ngồi trong hành lang.
Trong phòng phẫu thuật, đang tiến hành một cuộc phẫu thuật bất thường. Cô tiêu tốn món tiền khổng lồ, thuê bác sĩ khoa thần kinh phá hủy thần kinh trí nhớ của anh Hạ.