Tô Diệc Mân khăng khăng muốn xuất viện, mặc Tô Tử Quân khuyên thế nào cũng vô ích, cô chỉ đành cam chịu làm thủ tục xuất viện cho anh.
Đẩy xe lăn ra khỏi bệnh viện, Kha Hoa đã lái xe đến cổng rồi.
Kha Hoa lập tức xuống xe, muốn giúp sếp mình lên xe. Vừa bước đến bên cạnh Tô Diệc Mân, chị liền phát hiện sắc mặt sếp mình không dễ coi cho lắm. Chị lập tức hiểu ra, ngồi lại ghế tài xế của mình, sau đó hướng mắt nhìn ra bên ngoài. Tô Tử Quân đỡ Tô Diệc Mân dậy, sau đó cẩn thận để anh ngồi vào xe. Động tác này cứng đơ đơ. Đôi trai đẹp gái xinh này chẳng có mỹ quan gì cả.
Tô Diệc Mân ngồi vào, Tô Tử Quân mới thu gọn xe lăn, sau đó mới sang bên kia rồi ngồi vào.
Tô Tử Quân nhìn anh vẻ lo lắng. “Sao? Có khó chịu không?”
Tô Diệc Mân lắc đầu.
Kha Hoa ho một tiếng mang tính tượng trưng. “Sếp Tô, về đâu ạ?”
Lúc này Tô Tử Quân hơi lúng túng, thân phận hiện giờ của họ ngô không ra ngô khoai không ra khoai. Chỗ ở ngày trước, có vẻ cũng thuộc về cô. Cô chưa từng quay lại, cũng không biết nơi đó biến thành thế nào rồi. Thi thoảng nghĩ lại, cô hơi nhớ, phần nhiều hơn là bắt mình đừng nghĩ đến nữa.
Dẫu sao, đều không có ý nghĩa gì cả.
Tô Diệc Mân nói ra một cái tên, nơi đó hoàn toàn xa lạ với Tô Tử Quân. Sau một hồi suy nghĩ, cô mới hiểu, nơi anh ám chỉ hẳn là Thanh Hồ. Nơi này đã được mở bán từ lâu, được coi là biệt thự nhỏ sang trọng và tao nhã nhất thành phố.
Thì ra, bản thân anh cũng sống ở đó.
Kha Hoa đưa họ đến cổng khu biệt thự rồi rời đi. Tô Tử Quân đẩy anh đi vào, người lạ rất khó vào được bên trong, phải qua rất nhiều thủ tục. Nhưng đối phương vừa thấy Tô Diệc Mân thì gần như lập tức cho qua. Đây chính là địa vị con người ha.
Tay Tô Diệc Mân chống cằm, có vẻ nói rất vu vơ. “Đợi lát nữa em nấu cơm.”
“Vâng.” Mấy hôm nay có vẻ đã hình thành nên tinh thần nô lệ của cô, chỉ cần anh đề cập thì có vẻ cô đều không mấy từ chối. Đợi khi quay đầu lại nhớ tới lời anh nói, cô mới hối hận, sao mình lại dễ dàng đồng ý như thế chứ?
“Rốt cuộc mất bao lâu vậy?” Cô đẩy lâu vậy rồi, nhìn thấy ngoài biệt thự vẫn là biệt thự. Được rồi, cô thừa nhận, rất đẹp, thiết kế bên ngoài cũng rất tinh tế.
“Sao thiếu kiên nhẫn thế?” Anh quay đầu nhìn cô. “Một lúc nữa là đến.”
Tô Tử Quân hơi hèn nhát, lúc này cô không đoán được tâm tư của anh, luôn cảm thấy anh đang suy tư gì đó.
“Tử Quân.”
“Dạ?”
“Thanh Hồ là công trình anh bắt đầu khởi xây từ ba năm trước.”
“?”
“Địa điểm do anh đích thân chọn, bản vẽ thiết kế được anh chỉnh sửa biết bao nhiêu lần, anh tham gia mỗi một chi tiết của nó, thậm chí chạy tới công trường giám sát hết lần này đến lần khác.”
“Cho nên…”
“Anh hy vọng em có thể thích, bởi vì đây là mái nhà anh đích thân xây dựng để tặng cho em.”
Bàn tay Tô Tử Quân đột ngột dừng lại, cô xoay người, lòng bỗng kinh ngạc, nói không rõ là bi thương hay là kích động. Bàn tay Tô Diệc Mân nắm lấy tay cô. “Anh không muốn, mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm khuya vắng vẻ, đều phải nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, rằng em không ở đây, em không ở nơi này, em không ở bên cạnh anh.”
Tô Tử Quân mềm nhũn, cho nên cô chỉ có thể dùng nước mắt để thay cho cảm nhận của mình.
Tô Diệc Mân càng dùng sức mạnh hơn, anh kéo cô lại gần. “Tử Quân, anh không thể sống thiếu em.”
Đồng tử cô mở to, cô muốn rút tay ra, nhưng anh lại dùng sức rất mạnh. Cuối cùng, cô từ bỏ. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình là chú chim hoàng yến anh nuôi, anh sẽ thả mình hết lần này đến lần khác, sau đó lại bắt mình về. Anh chơi mãi không chán, nhưng mình đã sức cùng lực kiệt, chẳng thể trốn chạy được nữa.
Bởi vì, cám dỗ anh trao quá mê hoặc.
Cô luyến tiếc.
Một tay khác của anh xoay bánh xe lăn, còn tay này nắm lấy tay cô. “Tử Quân, chúng mình về nhà.”
Những giọt lệ ở khóe mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh nói, chúng mình về nhà.
Nhà của chúng mình.
Tô Tử Quân vẫn rút tay ra đẩy xe lăn, bởi vì dáng vẻ vừa rồi có vẻ rất hài hước. Hai người đi rất xa, bây giờ đã không thấy những khu biệt thự đó nữa, hai bên đều là cây phong, đi theo những cây phong ấy, điểm tận cùng là một một khóm hoa.
Chậm rãi đi vào.
Đó là khóm hoa, mà cũng không phải.
Là một biệt thự nhỏ được bao quanh bởi nhiều khóm tường vy, sự tồn tại độc nhất vô nhị. Đủ loại tường vy bò trên tường biệt thự, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh trong cuộc sống thực. Sâu trong rừng cây, có một khóm hoa. Xung quanh là bãi cỏ và khu rừng, bên cạnh còn có một thác nước nho nhỏ.
Bàn tay Tử Quân khẽ run rẩy.
“Đây là nhà của chúng mình, thích không?”
Cuối cùng cô đã biết tại sao anh phải cẩn thận hỏi mình có thích tường vy hay không rồi.
“Thích.” Cuối cùng, lòng không còn dao động nữa.
Đi đến cổng, cô nhìn cánh cửa vân tay đó, dừng bước chân.
Nhưng Tô Diệc Mân lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. “Thử xem.”
Tử Quân giơ tay lên, áp ngón tay cái vào, cửa thật sự mở ra.
Căn nhà không lớn, trang hoàng đơn giản mà tao nhã. Toàn bộ là sở thích của cô, tất cả là kiểu mà cô thích.
Chỉ là, nơi này chẳng phô trương một chút nào, chẳng hợp với thân phận của anh một chút nào.
Anh hơi thở dài. “Anh nhớ em từng nói, em thích căn nhà nhỏ một chút, như vậy sẽ cảm thấy ấm áp, nhà to sẽ cảm thấy lạnh lẽo.”
Tử Quân cảm động, đây là lời cô nói đã bao lâu rồi? Khi ấy họ mới đính hôn, Tô Giải Phong nằng nặc muốn tặng cho họ một căn biệt thự, cô đã từ chối bằng lời đó. Vậy mà anh nhớ hết tất cả, nhớ toàn bộ.
Tô Tử Quân đột nhiên cười. “Lời này mà anh cũng tin à. Thực ra em thích nhà to lắm đấy! Anh chưa từng nghe hả, con gái bây giờ đều thích nói em không thích tiền của anh mà thích con người anh. Lời như thế anh cũng tin hả? Cùng một đạo lý như vậy, sao anh lại tin những lời đó của em chứ?”
Lúc này Tô Diệc Mân nhíu chặt mày, qua rất lâu anh mới dè dặt hỏi: “Vậy ngày mai em đi chọn một căn nhà to, thế có được không?”
Sự dè dặt của anh làm cô đau nhói.
Cô khẽ ôm lấy anh. “Lừa anh đấy! Em rất thích nơi này, thật sự rất thích.”
Bấy giờ, Tô Diệc Mân mới thở phào một hơi.
Anh nghe thấy cô nói: “Cảm ơn anh, đã cho em một mái nhà.”
Đây là nhà của hai người, nhà của chúng mình.