Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 67

“Tôi thật sự có thai sao?” Giang Hoài xác nhận một lần nữa.

Lục Vô Túy gật đầu: “Ừm.”

Giang Hoài nhìn chằm chằm vào bụng mình một lúc, sau đó thăm dò đưa tay ra chạm vào.

Trước trưa hôm nay, cậu còn tưởng đứa con trong bụng mình là bệnh ứ nước.

Mà đâu biết rằng trong bụng mình không phải bị ứ nước.

Mà là một em bé nhỏ.

Lục Vô Túy thấy tâm trạng của cậu đã thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Em còn nguyện ý nghe xem tiếp theo sẽ như thế nào không?"

Giang Hoài ngơ ngác gật đầu.

Lục Vô Túy dừng một chút rồi nói: "Lý do phẫu thuật là vì cơ thể em không đủ khỏe để hỗ trợ em sinh con, muốn sinh con thì phải phẫu thuật."

Giang Hoài vẻ mặt ngơ ngác.

Cậu biết phương pháp sinh mổ, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được ca phẫu thuật sẽ động dao ở đâu chỉ bằng cách nhìn vào vùng mang thai của người phụ nữ.

Không ngờ cậu lại là một trong số họ.

“Đương nhiên, nếu em không muốn sinh con, chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật để loại bỏ đứa nhỏ ngay bây giờ,” Lục Vô Túy dừng lại, ngữ khí có chút khó khăn, “Bác sĩ đã mở họp, sẽ cho chúng ta giải pháp tốt nhất. Bây giờ dù em có phá thai hay sinh ra đều có những rủi ro nhất định”.

Lượng tin tức thật nhiều.

Đầu óc Giang Hoài phải xử lý một lúc mới hiểu được ý nghĩa của nó.

"Đáng lẽ hai tháng là phải kiểm tra ra. Việc phá thai vào lúc đó sẽ ít gây tổn thương đối với cơ thể của em," Lục Vô Túy nói, "Nhưng lúc đó khám sai, tôi cho rằng sẽ không có chuyện gì... rất xin lỗi."

Chẳng trách, Giang Hoài bỗng nhiên ý thức được.

Chẳng trách Lục Vô Túy càng ngày càng thường xuyên kiểm tra thân thể cậu, vào thời điểm tệ nhất sẽ kéo cậu đến bệnh viện hai ba lần một tuần.

Cậu có thể nhìn thấy sự đau đớn rõ ràng trong mắt Lục Vô Túy.

Giang Hoài cảm thấy Lục Vô Túy từ hôm qua đến giờ đã xin lỗi mình mấy lần.

Lục Vô Túy có chút... không giống Lục Vô Túy nữa.

"Nhưng, chuyện này không phải lỗi của anh."Giang Hoài cúi đầu thấp giọng nói: "Không ai muốn phạm sai lầm."

Lục Vô Túy im lặng nhìn cậu, ánh mắt lập loè.

Trước khi thú nhận, hắn tưởng mình sẽ gặp phải sự phản kháng và chỉ trích của Giang Hoài.

Nhưng bây giờ, hắn chợt hiểu Giang Hoài người mình thích là người như thế nào.

Trên đời này làm sao có kẻ ngốc như Giang Hoài?

Khi bướng bỉnh, thì giống như một con mèo không thể thuần hóa được.

Khi mềm mại, còn dịu hơn bầu trời tháng Hai, bao dung hơn mây và ấm áp hơn mặt trời.

Vẻ đẹp khiến hắn cảm thấy tội lỗi.

Lục Vô Túy nói: "Ôm một cái."

Nghe vậy, Giang Hoài không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là vì biết mình không bị ung thư, và tảng đá lớn bấy lâu nay treo trong tim cuối cùng cũng rơi xuống.

Cảm thấy có lỗi với chính mình, cảm thấy có lỗi với Lục Vô Túy, cảm thấy có lỗi với đứa con trong bụng mình.

Cậu co lại trong lòng ngực của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy hôn lên trán cậu, hốc mắt đỏ lên: “Em có muốn đứa nhỏ này hay không?”

Giang Hoài nhỏ giọng hỏi: “Còn anh thì sao? Anh có thích con không?”

Kỳ thật, Lục Vô Túy không có hứng thú với trẻ con.

Nhưng nếu là Giang Hoài cùng con của hắn.

Lục Vô Túy đương nhiên thích, thích đến mức không thể thích hơn.

Tuy nhiên, hắn nói: "Tôi chỉ nghe em. Em nói gì thì là cái nấy. Tôi sẽ làm theo ý kiến của em vô điều kiện".

Giang Hoài hỏi ngược lại: “Nhưng trước đó anh muốn thay tôi quyết định không cần con nữa.”

“Lúc đó tôi buộc phải lựa chọn giữa em và con,” Lục Vô Túy nói, “Em nghĩ xem tại sao tôi lại chọn như vậy?”

Đương nhiên là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy con cái của mình không quan trọng bằng Giang Hoài.

Giang Hoài lại im lặng.

Cậu hỏi: "Có phải cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm không?"

Lục Vô Túy gật đầu.

Giang Hoài lại hỏi: “Đứa trẻ ba tháng tuổi có thể lớn bao nhiêu?”

Lục Vô Túy nói: “To gần bằng nắm tay, còn rất nhỏ.”

“À,” Giang Hoài gật đầu, “Cũng giống như một con mèo con vậy.”

Cậu thích trẻ con, cũng mong muốn có đứa con của riêng mình.

Nhưng sinh con vốn đã có nhiều rủi ro, mà cậu  còn là nguy hiểm gấp đôi.

“Điềm Điềm, mặc kệ em lựa chọn thế nào,” Lục Vô Túy nói: “Nếu trời có sập xuống, tôi cũng sẽ ở cạnh em.”

Giang Hoài vùi đầu vào ngực hắn lau nước mắt.

Cậu thấp giọng nói: “Tôi nghĩ nếu tôi không muốn con, con có thể sẽ ghét tôi.”

Lục Vô Túy sờ sờ đầu cậu, an ủi: “Không, con sẽ không ghét em, em lựa chọn như thế nào cũng được.”

Giang Hoài rất lâu không nói chuyện.

Cậu đang suy nghĩ về siêu âm B vừa nhìn thấy, thực ra cậu cũng không hiểu lắm nhưng Lục Vô Túy lại nói rằng đứa trẻ này đã có tay chân rồi.

Vậy đứa trẻ này có thể nghe thấy những gì cậu nói không?

Giang Hoài không chắc chắn.

Bọn họ ở chỗ này không lâu, sau khi bác sĩ tới liền làm những xét nghiệm khác cho Giang Hoài.

Thực chất đây chỉ là một cuộc khám thai bình thường.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cả hai cùng về nhà.

Có lẽ Lục Vô Túy đã cho Giang Hoài hoàn toàn tự do lựa chọn, cũng cho cậu thời gian suy nghĩ cẩn thận.

Hơn nữa hoàn toàn không có ép buộc cậu ra một quyết định, sau khi ra khỏi bệnh viện cũng rất ít nhắc đến chuyện này.

Thần kinh Giang Hoài cũng thả lỏng.

Sau khi thả lỏng, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được một số thay đổi kỳ diệu trong cơ thể mình.

Hóa ra cậu thích ngủ là có liên quan đến sự lớn lên của đứa bé trong bụng.

Khi có triệu chứng mang thai, em bé có nổi giận với cậu không?

Nghe được câu hỏi của cậu, Lục Vô Túy nói: "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Hiện tại ngay cả thai máy cũng không có, sao có thể cùng em tức giận?"

Giang Hoài tò mò hỏi: “Thai máy là gì?”

“Em bé sẽ di chuyển trong bụng em và đạp bụng em lên.”

Giang Hoài nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng có chút sợ hãi.

Cậu càng tò mò hơn: “Anh biết thật nhiều.”

"Những thứ này có thể tra trên mạng..." Lục Vô Túy dừng lại giữa câu.

Hắn không muốn tạo quá nhiều áp lực tâm lý cho Giang Hoài.

Giang Hoài hẳn là làm ra quyết định này hoàn toàn dựa theo ý tưởng của mình.

Giang Hoài không cảm thấy có gì không ổn, "Ồ", nói: "Vậy tôi cũng đi tra một chút."

Lục Vô Túy nhìn cậu lấy điện thoại di động ra, thật sự đắm chìm trong việc tra những thứ này.

Nhìn kỹ hơn thì thấy.

Điều cậu đang tìm kiếm là "làm thế nào để biết đứa trẻ trong bụng có đang nổi cơn thịnh nộ hay không".

Lục Vô Túy:...

Có người bên trong trả lời: [Việc này không phải đơn giản lắm sao? Ngày xưa con trai tôi còn nằm trong bụng tôi, lúc không tức giận thì đá tôi rất nhẹ, nhưng khi tức giận thì đá như muốn đem hết nội tạng của tôi đá ra khỏi chỗ. ]

Giang Hoài:...Có vẻ hơi đáng sợ.

Hơn nữa theo lời cô ấy nói, ước chừng đứa bé này đã gần như đủ tháng, điều này hiện tại nằm ngoài tầm với của Giang Hoài.

Lục Vô Túy không có quấy rầy cậu, mà chỉ là sờ đầu cậu.

Giang Hoài sắc mặt có chút đỏ lên, thấp giọng nói: "Đừng chạm vào tôi như vậy."

Lục Vô Túy khựng lại, dường như chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Giang Hoài... Tại sao lại đỏ mặt?

Không phải hắn chỉ sờ so.ạng cậu một chút thôi sao?

Nếu không phải hắn biết Giang Hoài không thích hắn, hẳn là đã có chút hiểu lầm, nhưng bởi vì hắn sớm biết sự thật này, Giang Hoài đỏ mặt trở nên đặc biệt kỳ quái.

Lục Vô Túy im lặng, xoa xoa thêm mấy lần.

Giang Hoài bắt đầu không vui.

Khẽ cử động cơ thể, đưa đầu ra khỏi lòng bàn tay Lục Vô Túy.

Sau đó giả vờ như không quan tâm và tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Lục Vô Túy:...Ừm, vẫn có mùi quen quen.

Hắn cũng không ép buộc, sau khi rút tay lại, điện thoại di động vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại từ nơi làm việc, Lục Vô Túy đi lên lầu.

Ban ngày, chỉ cần hắn không ở lầu hai hoặc là Giang Hoài không ở nơi này hoạt động, nơi đây sẽ cực kỳ vắng vẻ.

Nhưng dù có vắng vẻ đến đâu cũng sẽ không vắng vẻ như khi Giang Hoài hoàn toàn vắng bóng trong ngôi nhà này.

Đêm đó hắn đi tìm Giang Hoài, hắn kiên trì không quay lại, một trong những nguyên nhân là vì hắn muốn nhanh chóng tìm được Giang Hoài.

Còn một nguyên nhân nữa là về đến hắn cũng không ngủ được, hắn không muốn đối mặt với một ngôi nhà quạnh quẽ.

Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.

Sau khi lấy tài liệu công việc ra khỏi bàn cạnh giường ngủ trong phòng ngủ.

Lục Vô Túy dừng lại.

Anh nhìn chiếc bàn đầu giường, chợt nhớ tới ngày hắn tìm được Giang Hoài, Giang Hoài có nói với hắn rằng cậu có để lại một bức thư.

Bức thư ở đâu?

Quản gia và bảo mẫu không có khả năng mang đi, chỉ có thể chính Giang Hoài mới có thể mang đi.

Mặc dù Lục Vô Túy rất muốn biết bên trong viết cái gì.

Nhưng theo suy đoán của hắn, có lẽ là cậu giải thích nguyên nhân rời đi, sau đó nói về căn bệnh mà mình mắc phải.

Thậm chí vì không muốn để lộ việc trọng sinh mà ghi không ít lời nói dối trong đó, đặc biệt là những lời nói dối đó vô cùng không có trình độ.

Rốt cuộc dưới tiền đề lòng Giang Hoài đã loạn như vậy.

Sau khi từ bệnh viện về, thế mà còn chưa quên đem lá thư đi giấu, trong đó chắc chắn có rất nhiều điều thú vị.

Đáng tiếc, nếu tìm được, nhất định phải đóng khung đặt ở đầu giường.

*

Hai ngày trôi qua, bệnh viện lại truyền đến tin tức yêu cầu Giang Hoài đi bệnh viện lần nữa.

Khi nhận được tin thì trời đã tối.

Kỳ thật, vào nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, Lục Vô Túy đột nhiên được thông báo có chuyện không ổn, hắn nhất định sẽ không từ bỏ công việc của mình mà sẽ để người báo tin muộn như vậy nghỉ việc.

Nhưng chuyện liên quan đến Giang Hoài, cho dù hắn đang họp, hắn cũng sẽ tạm thời xin nghỉ để dàn xếp Giang Hoài ổn định.

Đêm đến, cả hai đều mất ngủ.

Từ lần Giang Hoài bỏ đi, nơi hai người ngủ đã được chuyển từ phòng ngủ phụ sang phòng ngủ chính.

Bất quá, giường của phòng ngủ phụ cũng không lớn lắm.

Rất nhiều thời gian hai người ngủ ở hai bên mép giường.

Lần này là trên một chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Nhưng hai người thực sự rất gần nhau, Giang Hoài thường xuyên chui vào trong ngực Lục Vô Túy.

Ánh trăng bao bọc họ.

Bụng của Giang Hoài áp vào bụng Lục Vô Túy, nhưng không biết vì lý do gì mà Lục Vô Túy cứ nén lại, không chạm vào dù chỉ một lần.

Cho dù Giang Hoài cố ý cho hắn xem bụng, hắn cũng chưa từng chạm vào.

Giang Hoài không hiểu vì sao hắn kiềm chế, nhưng có thể nhìn ra sự kiềm chế đó.

Lúc Lục Vô Túy ôm cậu, cậu ghé sát vào lỗ tai Lục Vô Túy một chút.

"Lục Vô Túy."

Lục Vô Túy mở mắt ra, ánh mắt tập trung vào người trong lòng.

Không biết đó có phải là sự tưởng tượng của hắn hay không.

Hắn luôn cảm thấy Giang Hoài sau khi trốn đi một chuyến trở về đột nhiên trở nên chủ động hơn rất nhiều.

Nhưng mà hắn sợ đó là tự mình đa tình.

Hắn chưa bao giờ dám nghĩ quá nhiều.

Giang Hoài thấp giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ xem phương án mà bác sĩ đưa ra, tôi có chút khẩn trương.”

Lục Vô Túy dừng một chút.

Ánh mắt hắn nhìn vào bụng Giang Hoài, sau đó bật ra như bị điện giật.

Nói một cách bình tĩnh và mạnh mẽ: "Tôi ở đây."

“Tôi đương nhiên tin tưởng anh.” Giang Hoài nói: “Nhưng tôi có chút sợ bác sĩ đưa ra phương án tôi không thích…”

Lục Vô Túy:...Đã đến lúc như thế này, mà còn quản thích hay không thích.

Đúng là Giang Hoài.

Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn vừa căng thẳng vừa có chút hưng phấn, liền kiềm chế nói: “Em vừa nói gì thế?”

"Tôi nói cái gì?" Giang Hoài có chút không hiểu, "Tôi nói, tôi sợ mình không thích..."

“Không phải câu này mà là câu trước.”

Giang Hoài bối rối: “Tôi nói, tôi đương nhiên tin…"

Còn chưa nói xong.

Cậu cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Dưới ánh mắt có chút nóng bỏng của Lục Vô Túy  chậm rãi ngậm miệng lại, tai hơi đỏ lên.

Cậu đương nhiên tin tưởng Lục Vô Túy.

Nhưng đã nói điều đó ra như thế nào?

Trong bóng tối hai người nhìn nhau.

Lục Vô Túy ôm chặt cậu hít sâu một hơi.

Giang Hoài ngã vào trong ngực hắn, đột nhiên mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Hình như tôi cảm thấy bụng mình đang động.”

Lục Vô Túy nhanh chóng buông ra.

Ánh mắt của hai người đều rơi vào bụng Giang Hoài.

Lục Vô Túy nhìn chằm chằm một lát, không xác định hỏi: “Thông thường thai nhi chuyển động phải mất bao nhiêu tuần?”

Giang Hoài cũng có chút bối rối.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như là mười tám tuần?"

Mười tám tuần? Mười tám tuần là bao nhiêu tháng?

Lục Vô Túy gần như mất đi kỹ năng chuyển đổi cơ bản, sau khi lấy điện thoại di động ra tính toán, hắn cau mày nói: “Ít nhất phải mất bốn tháng.”

Nhưng Giang Hoài lúc này mới có mấy tháng?

Chỉ có ba tháng.

Không thể nào?

Hai người lại nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi nhô ra của Giang Hoài.

Một lúc sau, bụng Giang Hoài kêu lên...

Cả hai đều đóng băng cùng một lúc.

Giang Hoài cắn môi, ngượng ngùng cười: “Thì ra là tôi đói.”

Lục Vô Túy: "..."

Vừa rồi tim hắn gần như nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Hai người vừa luống cuống tay chân vội nằm xuống.

Nằm một hồi, Giang Hoài nhìn trần nhà, xuất thần nói: "Tôi đói quá."

Lục Vô Túy hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh bảo đầu bếp nấu cho em.”

Giang Hoài nói: “Nhưng bây giờ đánh thức người ta dậy không phải là ý kiến hay sao?”

Lục Vô Túy nói: “Tôi thuê bọn họ lương cao, nấu ăn là công việc của bọn họ.”

Một cảnh tượng khá buồn cười đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

Trong hình ảnh là mấy đầu bếp của nhà họ.

Lục Vô Túy lấy một chiếc roi da nhỏ quất mạnh vào sau lưng bọn họ.

Vừa đánh hắn vừa nói một cách tàn nhẫn: “Nấu cơm là nhiệm vụ của các người!”

Giang Hoài: “…Không, không được, tôi tự mình làm.”

Nghe cậu nói như vậy, Lục Vô Túy có chút không vui.

Hắn cũng ngồi dậy, nắm lấy tay Giang Hoài: "Thân thể em... không được."

Giang Hoài kỳ quái nói: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi.”

——nào có đạo lý để người mang thai đi làm?

Đặc biệt là vì cậu cũng không phải làm bất kỳ công việc này ngay cả khi không mang thai.

Lục Vô Túy cắn răng nói: “Tôi làm cho em.”

Giang Hoài:...?

*

Nửa tiếng sau, hai người đứng trong bếp, nhìn "vật không xác định" mà Lục Vô Túy đã làm ra.

Nó thậm chí không thể được gọi là cơm nữa.

Giang Hoài trên mặt biểu lộ nhăn nhó, mặt mang theo nghi vấn nhìn đồ vật: "Cái này, đây là cái gì?"

Lục Vô Túy mặt không biểu tình nói: “Mì.”

Giang Hoài: “…” Đây quả thực là một câu trả lời ngoài dự đoán.

Cậu còn nghĩ đó là hồ dán.

Lục Vô Túy từ nhỏ học tập rất tốt, hiếm khi bị rớt hạng nhất.

Trí thông minh của hắn còn có trong công việc.

Nó cũng giúp hắn có một hành trình suôn sẻ trong công việc, gần như không có khoảnh khắc nào không như ý.

Nếu không có Lục Như Mai, Lục gia cũng không phải không có biện pháp xử lý.

Khi còn đi học, hắn cũng đầu tư vào nhiều ngành nghề và việc tự mình thành lập công ty là không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ.

Hắn đi nấu mì và biến chúng thành hồ nhão.

Giang Hoài nhẹ giọng nói: “Làm sao ra vậy?”

Hoàn toàn không có ý trấn an Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy: "..."

Tuy nhiên, sau khi học được bài học này, hắn vẫn thành thật nhường vị trí của mình cho Giang Hoài.

Động tác nấu nướng của Giang Hoài rất dứt khoát và gọn gàng.

Lần trước làm bừa bộn trong bếp là vì cậu đang thử nghiệm món mới lúc đó cậu cũng chẳng có kinh nghiệm gì.

Nhưng làm những món ăn khác có thể nói là dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, cậu đã nấu xong hai bát mì Dương Xuân.

Lục Vô Túy lúng túng nói: “Không ngờ em nấu ăn cũng lợi hại như vậy.”

“Đương nhiên,” Giang Hoài tự tin nói: “Lần trước là ngoài ý muốn.”

Giang Hoài đứng trước nồi lẩm bẩm: “Sau này nếu có em bé, tôi sẽ nấu món con bé muốn ăn…”

Chưa kịp nói xong thì đã ngừng nói.

Bởi vì nhớ ra rằng mình vẫn chưa đưa ra quyết định.

Bầu không khí thật vất vả trở nên ấm áp đã bị phá vỡ một cách khó hiểu.

Lục Vô Túy giả vờ như không chú ý đến ánh mắt ngây người của cậu của hắn, không để ý tới cậu, bưng hai bát mì lên nói: "Em không đói sao? Đi thôi."

Giang Hoài lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi theo từng bước một.

*

Ngày hôm sau, Lục Vô Túy đưa Giang Hoài đi bệnh viện.

Vị bác sĩ chẩn đoán nhầm cho Giang Hoài lúc trước giờ đã được thay thế bằng vị bác sĩ siêu âm B mới đây.

Tuy nhiên, vị bác sĩ bị thay vẫn đang ở trong đội y tế điều trị cho Giang Hoài trong thời gian này.

Suy cho cùng, ông ta cũng là người hiểu rõ nhất tình hình của Giang Hoài.

Hơn nữa trên tay còn có mối quan hệ với một bác sĩ ở nước ngoài.

Chẩn đoán sai là một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu một số bác sĩ chẩn đoán sai, trì hoãn tình trạng bệnh và dẫn đến án mạng thì giấy phép hành nghề của họ sẽ bị thu hồi, thậm chí bị đuổi khỏi nghề.

Sở dĩ ông có thể tạm thời ở lại bệnh viện này là bởi vì Lục Vô Túy nhân từ.

Bác sĩ cũng biết, chủ yếu là do nhân mạch trên tay.

Nếu không, Lục Vô Túy đã để ông ta không bốc hơi lâu rồi.

Trong bệnh viện, ông tình cờ gặp được Lục Vô Túy và Giang Hoài.

Vốn dĩ muốn trốn, nhưng lát nữa vẫn phải gặp nhau ở phòng họp.

Bác sĩ sững người và chào Lục Vô Túy.

Do dự một lát, ông cũng chào Giang Hoài.

Lục Vô Túy không tỏ ý kiến, Giang Hoài lại mỉm cười, vẫy tay với ông, hỏi: "Hôm nay ngài có đi làm nha?"

"À..." Bác sĩ mừng rỡ, nhanh chóng nói: "Ừ, tôi đang làm việc."

Không chỉ là đi làm.

Mà lát nữa ông cũng có mặt trong phòng họp.

Giang Hoài nói: “Lần trước tới bệnh viện cũng không thấy bác sĩ.”

Lần trước, là lần siêu âm lần đó.

Bác sĩ nào dám ngoi đầu tới đây? Ông chỉ hận không thể trốn thiệt xa, để không bị lửa giận của Lục Vô Túy ném tới.

Mặc dù, chuyên môn có chút sai lầm, cũng không thể xem là oan uổng.

Mắt thấy nụ cười trên mặt bác sĩ càng lúc càng cứng ngắc.

Lục Vô Túy đúng lúc tiến lên ôm lấy Giang Hoài: “Mau đi thôi.”

Giang Hoài gật đầu.

Cậu nhìn bác sĩ, đôi mắt trong sáng ấy khiến bác sĩ cảm thấy áy náy.

Cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất.

Bác sĩ quay mặt ra hành lang và thở dài.

Ba tháng, cũng không biểu hiện rõ, nhưng khi nhìn Giang Hoài, tính tình lại trở nên ôn hòa không ít.

*

Trong phòng họp, Giang Hoài và Lục Vô Túy ngồi ở chính giữa.

Bên cạnh đều là những bác sĩ có uy tín trong bệnh viện.

Ngồi ở đó mấy phút, vị bác sĩ vừa gặp Giang Hoài ở hành lang lặng lẽ lẻn vào.

Lúc đầu, bác sĩ siêu âm B cho Giang Hoài nói: “Sau hai ngày thảo luận và nghiên cứu, chúng tôi đã lập ra bốn phương án phẫu thuật cho Giang tiên sinh, mời hai vị xem qua.”

Bác sĩ bày ra phương án trước mặt hai người.

Lục Vô Túy vừa nhìn xuống liền cau mày.

Hắn trầm giọng nói: “Không phải mấy ngày trước còn nói phá thai cũng nguy hiểm như sinh ra sao? Tại sao bây giờ phá thai là lựa chọn tốt nhất?”

"Tôi muốn xin lỗi vì những gì tôi đã nói", bác sĩ nói. "Việc liên lạc giữa bác sĩ Liêu và tôi lúc đó chưa hoàn chỉnh. Sau đó, sau khi liên lạc lại, nhóm chúng tôi đã thảo luận về các báo cáo kiểm tra khác nhau của Giang tiên sinh một thời gian dài. Kết quả cuối cùng là quả thực việc phá thai ít nguy hiểm hơn, quá trình phẫu thuật cũng sẽ kết thúc nhanh."

Lục Vô Túy sắc mặt hoàn toàn tối sầm.

Nếu không phải Giang Hoài ở đây, hắn thậm chí còn muốn mời những người này lăn ra khỏi bệnh viện.

“Là như thế này,” bác sĩ nhanh chóng nói, “Thai nhi còn chưa lớn, kích thước chỉ bằng nắm tay, nhưng khi lớn lên sẽ gây áp lực lên các cơ quan nội tạng. Cơ thể phụ nữ và nam giới về cơ bản là khác nhau, độ cong của xương chậu cũng khác nhau, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn...."

“Tôi, tôi không muốn phá thai,” Giang Hoài đột nhiên nói, “Tôi muốn đứa nhỏ này.”

Lục Vô Túy ngây ngẩn cả người trong giây lát.

Không chỉ có hắn, mà vị bác sĩ đang nói không ngừng nghỉ cũng nhìn Giang Hoài.

"Nếu có nguy hiểm, có nguy hiểm như tôi bị bệnh không?" Giang Hoài trong đầu dần dần sáng suốt, "Tôi cũng đã chết một lần, cho nên tôi cũng không sợ cái này."

Lục Vô Túy cau mày nói: "Giang Hoài, em không  cần đánh cược chuyện này..."

"Bỏ con cũng sẽ nguy hiểm" Giang Hoài nói, "Tôi không phải đánh cược, chỉ là cảm thấy, nếu cả hai đều trường hợp đều có nguy hiểm, vậy thì không muốn con thì con cũng quá đáng thương rồi." 

Lục Vô Túy có chút sững sờ: "Giang Hoài!"

"Tôi đã suy nghĩ kỹ." Giang Hoài kiên định nói.

Nếu đã đưa ra quyết định, thì cậu sẽ đưa ra rất nhanh chóng.

Từ việc quyết định thay đổi bạn đời và kết hôn với Lục Vô Túy, đến việc phát hiện ra mình bị bệnh và chuẩn bị ly hôn với Lục Vô Túy hoặc rời đi.

Sau khi suy nghĩ kỹ cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.

Lần này cũng đã suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy như cả đời đã trôi qua.

Lục Vô Túy trầm mặc.

Kỳ thật hắn vẫn muốn thuyết phục Giang Hoài.

Dù sao đứa nhỏ này hắn còn chưa gặp mặt, đối với hắn cũng không quan trọng bằng Giang Hoài, cho dù sau này bọn họ có nhận nuôi, vẫn tốt hơn so với việc Giang Hoài mạo hiểm mạng sống.

"Cái đó, tôi có thể nói vài lời được không?" Lúc này, bác sĩ điều trị cũ của Giang Hoài giơ tay lên.

Ông cứ trốn trong góc và không gây ra tiếng động nào.

Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi, không kiên nhẫn nói: “Tôi đến không phải để nghe các người biện luận…”

“Không phải biện luận, không phải biện luận,” bác sĩ nhanh chóng nói, “Tôi muốn nói rằng tôi đã liên lạc với đàn anh cũ của tôi. Hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy có hứng thú với ca này.”

“Có lẽ cũng không tệ đến thế?”
Bình Luận (0)
Comment