Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 19

Sự im lặng bên kia điện thoại lan sang đây, cô cầm di động nghe thấy một tiếng động rất khẽ, giống như Khương Minh nở nụ cười.

“Thầy…. Thầy thích nữ sinh như thế nào?” Nam An An cố lấy dũng khí hỏi ra miệng, cô không muốn làm một con ốc sên bị thương thì rút vào trong vỏ không thò ra, cô muốn dũng cảm một lần, cho dù bây giờ cô còn chưa có dũng khí trực tiếp nói rõ với Khương Minh, nhưng cũng muốn biết bản thân mình có chút hi vọng nào không, tính toán lợi dụng lúc Khương Minh hơi say.

“Ngoan.” Khương Minh trả lời rất nhanh, đơn giản nhưng không qua loa, rất giống như nghiêm túc nói xong còn cười khẽ một tiếng, trầm thấp, hơi khàn khàn âm mũi.

Ngoan….

Vừa rồi anh còn khen cô ngoan….

Nam thần là đang trêu chọc cô sao?

Nam An An cảm giác cả khuôn mặt mình đều nóng lên, không biết phải nói tiếp thế nào nữa rồi cũng cười vài tiếng, trong thư phòng yên tĩnh cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Khương Minh đầu bên kia điện thoại, lúc anh châm thuốc có tiếng động bật hộp quẹt, còn có bối cảnh ve kêu ầm ĩ, cô không khỏi nhớ tới lúc Khương Minh hút thuốc ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu sau đó bộ dạng thờ ơ phủi phủi tàn thuốc, rõ ràng người đàn ông đẹp trai lịch sự lúc hút thuốc động tác cũng đẹp trai ngoài ý muốn, mang theo chút tư vị nho nhã du côn.

Cũng không ai nói gì,

Cũng không ai tắt điện thoại,

Rõ ràng là im lặng, nhưng không hiểu sao khiến trái tim Nam An An đập nhanh hơn, cô nghiêng đầu kẹp điện thoại đi tới trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra, trước mắt thành phố đang đèn đuốc sáng trưng, trong một toà nhà cao tầng cách đó không xa mấy chiếc đèn bên cửa sổ mở toang tối lờ mờ.

Cô đứng trong thư phòng của anh, trong túi là thẻ mở cửa của anh, bên tai là là tiếng hít thở róc rách của anh.

Chưa từng có khoảnh khắc nào, cô cảm nhận được rõ ràng cô cách anh gần như thế, cô thích yên tĩnh khiến người ta tim đập thình thịch như thế này, nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói mơ hồ của người khác trò chuyện, Nam An An mới có chút tiếc nuối nói một câu: “Vậy… Gặp lại, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Khương Minh không tắt điện thoại ngay lập tức, Nam An An cầm di động có chút nóng cũng không cúp máy, đột nhiên cô nghĩ tới lúc học trung học Giản Mao và bạn trai cô ấy đều nói chuyện mỗi đêm lúc cuối cùng là …. Đoạn đối thoại

Giản Tiệp: “Vậy gặp lại.”

Tần Thâm: “Gặp lại.”

Giản Tiệp: “Anh cúp trước đi.”

Tần Thâm: “Em cúp trước đi.”

Giản Tiệp: “Em chờ anh cúp trước.”

Tần Thâm: “Cũng chờ em cúp trước.”

Giản Tiệp: “Anh trước đi….”

Sau đó Cố Ly bước một bước dài xông lên ‘không thể chối từ’ nhấn phím kết thúc, cười tít mắt nói: “Không cần cảm ơn, tớ là đội viên đội thiếu niên tiền phong” toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, Nam An An còn nhớ rõ lúc ấy Giản Mao một lần lại một lần “Anh cúp trước” ‘anh tới tôi đi’ thì trên khuôn mặt vẻ hạnh phúc không tan đi được.

Nghĩ tới đây, Nam An An hắng giọng: “Thầy ơi, thầy cúp trước đi.”

Trả lời lại cô là: “Đô, đô, đô….”

Nam An An: “….”

Khương Minh cúp máy sau đó giương mắt nhìn thoáng qua người vừa tới, Khương Châu đi tới đặt tay lên lan can nghiêng mặt nhìn anh: “Con trai, yêu đương rồi hả?”

Khương Minh gật gật đầu rút điếu thuốc đưa lên, trong ấn tượng của anh người đàn ông hăng hái kia từ sau khi mẹ anh qua đời nhanh chóng già đi, chăm sóc tốt mã bề ngoài không che dấu được vẻ tang thương mệt mỏi của ánh mắt ông.

Lần trước ở nhà họ An không nói chuyện với ông, nhẩm tính, đã năm năm rồi anh không nói một câu với Khương Châu.

Tần Nhiên gặp phải vụ bê bối đau tận xương của chồng mình và em gái, nhận lấy kích thích đột phát bệnh xuất huyết não.

Sau khi Tần Nhiên qua đời, thì Khương Châu nhanh chóng cưới dì nhỏ Tần Di, giống như tình sâu như biển nhiều năm như vậy cũng không ngăn được sự vội vã bây giờ.

Khương Minh dập tắt điếu thuốc đầu cũng không quay lại rời đi.

Lúc hai người kia vừa mới kết hôn, luôn có một nhóm người thân thích mỗi ngày dùng danh nghĩa tình thân khuyên anh nên tha thứ cho ba anh, chấp nhận dì nhỏ của anh, nói ba anh nhiều năm qua chăm sóc mẹ anh bị bệnh liệt giường có bao nhiêu vất vả, đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng ăn vụng cũng rất bình thường, con lớn lên sẽ hiểu,

Giống như là chỉ cần người còn sống sót bất kể làm chuyện gì cũng đáng được tha thứ. Nhưng không có ai từng nhắc tới, Tần Nhiên bệnh liệt giường nhiều năm như vậy, là vì lần tai nạn xe kia đã cứu ba anh, cũng không có ai nghĩ tới, người kia chết bất kể những người đó ân hận thế nào cũng không sống lại được.

Chính là khoảng thời gian đó anh quen biết Tiểu Quyển, thời gian tròn một năm.

Cô có chút vụng về kể chuyện cười cho anh --- ngày trước có một người mua một thùng rượu đặt ở cửa, ngày hôm sau rượu ít đi một nửa, anh ta rất tức giận viết lên trên thùng rượu hai chữ to --- nước tiểu, ngày hôm sau, thùng rượu đầy.

Cẩn thận dè dặt thể hiện những sự quan tâm này ---

Tiểu Quyển: Sư phụ, anh còn khó chịu hả?

Khương Minh: Ừ

Tiểu Quyển: Vậy anh không cần buồn nữa.

Khương Minh: ….

Hoặc là đứng bên cạnh anh cùng treo máy (chơi offline) với anh ---

Tiểu Quyển: Sư phụ, hôm nay bọn em học một bài thơ, trên trời nguyện làm chim liền cánh, tai vạ đến nơi từng con tự bay đi.

Những lời này, trái lại rất chính xác, tuy rằng giáo viên ngữ văn của cô có thể khóc đến choáng váng trong WC rồi.

Buổi tối ngày hôm sau Khương Minh trở về thành phố C, lúc về đến nhà đã gần mười một giờ, anh quét thẻ mở cửa lúc đổi giày ở lối vào thì nhìn thấy trên ghế sô pha lộ ra một cái đầu tròn lông mềm như nhung, truyện L)ê,Quý,Đ(ôn, hình như Nam An An đang xem phim, chuyên tâm tới mức cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Minh đổi dép xong đi vào phòng khách, dép lê mềm mại giẫm lên sàn nhà bằng gỗ lặng lẽ không một tiếng động.

Nam An An ôm gối ôm to đùng đang chăm chú xem, trên màn hình người phụ nữ đang xem ti vi, trên ti vi chiếu một bộ phim kinh dị đẫm máu, đột nhiên, sau lưng xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen bước từng bước một, phủ xuống người phụ nữ không có chút nào nhận thức được nguy hiểm càng lúc càng gần, trong lúc người phụ nữ đang xem phim kinh dị có một người đàn ông không có hình dáng, đang cười đến quỷ dị.

Nam An An lo lắng chuẩn bị dơ tay lên che ánh mắt, xung quanh tiếng động âm thanh nổi hiệu quả cực tốt, bóng đen bước đi thì phối hợp gõ một tiếng trống lại một tiếng đánh vào lòng Nam An An. Trên màn hình, tay bóng đen vừa nhấc lên đầu người phụ nữa đã bay ra ngoài, mà lúc này dưới chân người phụ nữ đang xem sát nhân cuồng trong phim kinh dị từ từ hiện ra một bóng dáng thon dài, máu tươi từ trên cơ thể người phụ nữ phun ra hợp thành mấy chữ to --- Xuỵt, phía sau cô có bóng dáng một người.

Khóe mắt Nam An An liếc thoáng qua, quả thật thấy được một bóng đen thon dài.

Nam An An ngừng thở, cũng không dám động đậy.

Bóng đen càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, che phủ lên trên cơ thể cô, rốt cuộc Nam An An không nhịn được từ trên ghế sô pha đứng phắt dậy vừa nhảy vừa búng rồi muốn băng qua ghế sô pha chạy lên lầu, không ngờ thoáng cái ngã nửa quỳ dựa vào trên ghế sô pha, cái đầu theo quán tính lập tức chạm vào một lồng ngực ấm áp.

Khương Minh bị cô bổ nhào vào lòng, ót của cô chạm vào làn môi anh.

Nam An An sửng sốt, cảm nhận độ nóng của cơ thể sau đó cảm giác máu trong tứ chi của mình một lần nữa chảy dồn lên, nhưng mà trán giống như bị thứ gì đó mềm mại lại lành lạnh chạm vào một cái, hình như là …. Đôi môi.

Nam An An không dám động đậy, cả người cương cứng ở đó, giống như máu toàn cơ thể đều chảy về phía trái tim, lQđôn, cơ quan cảm giác khuếch đại vô tận, đường môi anh mỏng, ấm nóng còn có thêm cảm xúc.

Cô tựa vào quá gần, cả người đều chôn trong lòng anh, tất cả hô hấp đều là hơi thở mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.

Nam An An lúng túng cơ thể như bị ghim chặt không biết là nên dời đầu trước hay là rút móng vuốt đang ôm eo Khương Minh về, hoặc đứng dậy từ chỗ dựa lưng của ghế sô pha, bây giờ cô đang hoàn toàn dựa vào Khương Minh tay đặt dưới nách cô nâng giữ níu vào trên chỗ dựa lưng của ghế sô pha, cả người đã bị Khương Minh nâng lên….

“Sợ rồi hả?” Khương Minh đứng thẳng dậy, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói mát lạnh dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Vâng” Nam An An phát ra giọng mũi, rồi bị Khương Minh với tư thế như vậy từ trên chỗ dựa lưng ghế sô pha nhấc lên đặt xuống đất, lúc chạm xuống đất chân Nam An An đã mềm oặt, đầu xoay vòng vòng ---

Anh hôn lên trán mình.

Hôn lên trán mình

…. Mặc dù là chính cô chạm vào.

“Sợ tới mức mềm cả chân rồi hả?” Giọng Khương Minh mang theo chút khéo léo hiểu lòng người, quan tâm đỡ eo cô buồn cười hỏi cô.

Nam An An rất muốn nói, được anh hôn, nhưng mà cô sợ cũng chỉ có thể nói ba la theo Khương Minh: “Vâng. Đúng vậy ạ, phim rất dọa người.”

Khương Minh dơ tay tắt bằng điều khiển từ xa, sau đó những âm thanh phối nhạc kinh khủng kia biến mất, toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng, Nam An An cúi đầu đứng đó chẳng dám thở mạnh.

Khương Minh có chút không muốn buông tay, nhìn chân mềm như tôm khô cuộn lại tiến vào phòng bếp.

Dường như lòng bàn tay vẫn còn cảm xúc vừa rồi, cô ôm chặt eo anh, cả người cuộn vào lòng anh….

Khương Minh đi tới chỗ chiếu phim lấy đĩa CD kia ra, trong lòng sung sướng nhìn nhìn tên phim, loại phim này có lẽ rất thú vị, lần sau có thể dẫn Nam An An đi xem phim ma.

Đi đến phòng ăn bên kia đã nhìn thấy trên bàn cơm bày một chén sứ thanh hoa màu lam, một ly trân châu xoài.

Trong chén sứ là canh cá viên loãng, mấy viên cá viên tròn nổi lên trên nước canh màu trắng, còn có vài miếng tảo biển.

Canh cá viên còn rất nóng, cá viên nhập khẩu tròn mập tươi ngon trơn bóng.

Mà cô nàng ốc sên của anh đã chạy mất.

Cô nàng ốc sên bổ nhào lên giường vỗ vỗ ngực, nhiệt độ trên mặt lâu lắm rồi mà chưa rút đi, cô lăn lộn trên giường một vòng quay về chỗ cũ sau đó không nhịn được cầm điện thoại muốn đăng lên weibo, nhưng cảm thấy loại tâm tình này thật sự là tuyệt không thể tả, , ném di động quay về tiếp tục lăn lộn trên giường, bỗng chốc nghe tiếng đập cửa, Nam An An lăn người một cái từ trên giường đứng lên, sửa sang lại cổ áo mình xong lại vuốt phẳng ga trải giường mới hạ giọng nói một tiếng: “Mời vào.”

Khương Minh đẩy cửa ra tựa vào bên cửa, cầm một chiếc hộp nhỏ vẫy vẫy tay với cô: “Mang cho em món quà nhỏ.”

Nam An An chạy tới nhận chiếc hộp, hộp gỗ nhỏ thợ chế tác cực kỳ tinh xảo khắc hoa tường vi rất đẹp, sau khi mở hộp ra đập vào mắt chính là một sợi dây tơ hồng. Cô nhớ rõ thành phố A có một cái miếu Nguyệt Lão, luôn có người tới đó xin dây tơ hồng.

Mặt đã bỏng đến mức không còn hình dạng, Nam An An lấy dây tơ hồng kia ra quấn lên cô tay, thấy Khương Minh dơ tay về phía cô, ngón tay thon dài cách cô càng lúc càng gần sau đó rơi vào trên tóc cô, vuốt mớ tóc bị rối vì mới vừa lúc nãy cô lăn lộn trên giường.

“Cảm ơn, em rất thích.”

“Ừm” Khương Minh cười cười, con mắt sau đôi kính giống như bị đốt sáng lên, lửa sáng lấp lánh như những vì sao, nhìn sợi dây tơ hồng trên cổ tay trắng nõn nà của Nam An An hời hợt nói: “Cái này đeo ở chân.”
Bình Luận (0)
Comment