Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 37

“Sự thật…” Nam An An nhả ống hút ngậm trong miệng ra, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nam Vi Vi --- tối hôm đó không phải là trùng hợp sao? Vì cô muốn đi gặp sư phụ cô nên mới gặp phải những tên đó….

Mười ngón tay Nam Vi Vi đan nhau chống cằm, gật đầu khép thực đơn lại, ngón trỏ dài xinh xắn đẩy thực đơn qua một bên mới mở miệng nói “Chị cũng cho rằng tối hôm đó chỉ là trùng hợp, chúng ta rất xui xẻo gặp phải đám côn đồ kia, mãi đến mấy ngày trước có một người đàn ông liên lạc với chị….”

“Anh ta nói đứng phía sau sai khiến đám người đó là Lương Dao.” Nam Vi Vi không quanh co lòng vòng, nhìn mắt cô nghiêm túc nói.

Tên súc sinh lúc trước bị Nam An An đâm cho một dao bây giờ đần độn tinh thần rất sa sút, tìm Lương Dao muốn ‘sư tử cắn một ngụm’ bị từ chối sau đó thẹn quá hóa giận dứt khoát tìm tới cô, nếu không như thế thì cô cũng luôn bị lừa chẳng biết gì.

Chuyện đêm đó là ký ức cả đời Nam Vi Vi không muốn nhớ lại, càng không phải nói là đi hỏi thăm chân tướng sự việc năm đó.

Mấy ngày trước Nam Vi Vi cũng vừa mới biết được chân tướng năm đó, cô không nói với Nam An An, sợ gợi lại quá khứ không muốn nhớ tới với cô.

Nhưng không nghĩ tới An Ngưng gọi điện thoại nói với cô, Nam An An chia tay với sư phụ vì cô, cho nên Nam Vi Vi cuống cuồng trở về gấp để giải thích rõ ràng chuyện năm đó với Nam An An.

“Anh ta nói đúng là sự thật.” Nam Vi Vi gật đầu quả quyết, không cho An An có cơ hội hỏi thêm. Ngay từ đầu chính cô cũng không tin, trước giờ cô không thích Lương Dao cũng không thích An Khả, nhưng chưa từng nghĩ tới Lương Dao thế mà lại đứng đằng sau tội ác năm đó.

Điều hòa ở quán cà phê mở rất mát, mát đến mức Nam An An dựa vào ghế sô pha bỗng chốc có cảm giác mát lạnh, phía sau lưng cô cũng rét lạnh run --- Lương Dao là tên mợ cô.

Nam An An vẫn cho rằng Lương Dao đối với cô và Nam Vi Vi chỉ là có chút không thích mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ tới hận đến mức này --- hổi nhỏ Lương Dao cũng từng ôm cô, từng hôn cô, nhưng thế nào đi chăng nữa không vừa mắt bọn cô thì cũng có quan hệ thân thích tế nhị… Hơn nữa, bản thân Lương Dao cũng có đứa con gái nhỏ tuổi hơn bọn cô, thân làm người mẹ nghĩ như thế nào mà lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy đi đối phó với hai cô gái nhỏ mười hai tuổi.

“An An….” Nam Vi Vi thấy vẻ mặt cô có chút ngẩn ngơ, chìa tay phủ lên mu bàn tay hơi cuộn lên của cô, lòng bàn tay cọt xát lên đôi tay lạnh lẽo của cô rồi bao trùm lên cả tay.

“Chuyện xảy đến thật ra chẳng trách em chút nào cả, em cũng không cần phải giận chó đánh mèo với sư phụ em,” Nam Vi Vi nắm tay cô nói rất tha thiết, “Khoảng thời gian đó ba đi công tác, mẹ cũng ra nước ngoài đàm phán… Không phải ngày đó, cũng sẽ là một ngày khác, bọn họ từ ngày đó đã bắt đầu theo dõi chúng ta, dù sao vẫn sẽ tìm một ngày để ra tay.”

Nam An An cúi thấp đầu, không mở miệng. Cô thậm chí không tìm thấy tâm tình để nói, tất cả mọi thứ cũng bị chặn lại ở đó.

Cô một mình chịu đựng sự áy náy chịu đựng sự tự trách nặng nề mệt mỏi như vậy, lâu như vậy, dường như bị đè sập….

Rất nhiều khi, chịu đựng tất cả chuyện này là Nam Vi Vi, nhưng cô hận người kia sao không là cô, bởi vì sự áy náy và tự trách càng đáng sợ hơn bản thân mình đau đớn.

Thì ra tạo nên kết quả của tất cả những thứ này không phải cô, mà người cô kêu là mợ kia.

“Nói thật, lúc bị tai nạn đó chị cũng âm thầm trách em…” Nam Vi Vi hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo âm mũi: “Chị nghĩ, nếu không phải vì cùng đi gặp cái người gọi là sư phụ với em, chị cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Chị nghĩ, em chưa từng trải qua chuyện bàn tay ghê tởm để dấu ấn trên người em, vậy… Em hoàn toàn không có cách nào hiểu được sự tuyệt vọng của chị ngay lúc đó, nhưng lại quên khi ấy em đã dốc hết toàn bộ sức lực cứu chị như thế nào…”

“Hơn nữa….” Nam Vi Vi dừng một lúc, “Thật ta từ đầu không phải em liên lụy tới chị, sự thật hoàn toàn khác biệt,” ngón tay Nam Vi Vi vô ý khấy thìa trong ly, ánh mắt mang theo chút tàn nhẫn, “Người Lương Dao muốn hủy hoại là chị, em mới là người bị liên lụy.”

“Năm đó bà ta dùng hết thủ đoạn bức bách mẹ An Ngưng rời đi sau đó sinh ra An Khả, nhưng cậu vẫn không kết hôn với bà ta.”

Tay Nam An An run rẩy, “Lạch cạch” tiếng khuấy thìa đụng vào vách ly vang lên trong trẻo, từ trước giờ cô cũng không biết Lương Dao và cậu của cô không có quan hệ hôn nhân về mặt luật pháp.

“Không thể lên chức, tiểu tam và con gái tiểu tam có thể có cuộc sống như cá gặp nước ở nhà họ An thật ra toàn bộ đều dựa vào ông ngoại, cậu vẫn chưa thừa nhận thân phận của An Khả, Lương Dao liền bắt đầu nóng vội…”

“Chị lớn lên giống mẹ, cho nên từ nhỏ tất cả mọi người đều nói chị rất giống cậu, có lẽ bởi vậy từ nhỏ cậu đã rất chiều chuộng chị, thậm chí mức độ còn vượt rất xa An Khả, lúc đó mọi người trong nhà họ An nói chị mới là người cậu chọn để thừa kế….”

Nam Vi Vi cúi đầu uống một ngụm cà phê, ổn định tinh thần một tý rồi nói tiếp: “Bà ta muốn dọn sạch đường cho An Khả, chị chính là chướng ngại vật trong mắt bà ta.”

An An cúi đầu, thậm chí có phần không cách nào tiêu hóa lời Nam Vi Vi nói. Năm đó lúc An Dạng gả cho Nam Thị bị ông ngoại cô lấy lý do chỉ là giảng viên đại học không quyền không thế hết sức ngăn cản, cuối cùng mẹ cô gần như vứt bỏ quyền thừa kế tất cả tài sản của nhà họ An người thân đi ra khỏi nhà, năm ấy lúc bọn cô sinh ra Nam Thị bỏ nghiệp văn theo nghiệp kinh doanh, nắm được cơ hội giàu có sau một đêm. Nói thật, bọn cô chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn gì đó của nhà họ An, cũng không cần.

Lương Dao lại vì nguyên nhân buồn cười này, gần như hủy hoại bọn cô.

Nam Vi Vi không nói hết ra sự thật, ví dụ như lúc đầu Lương Dao muốn không chỉ là cô bị hủy hoại….

Cô nhìn Nam An An trước mặt, lúc đầu khi nói về chuyện này không tự chủ mang theo từng chút từng chút tàn nhẫn độc ác, vận mệnh ác nghiệt với cô như thế, nhưng lại đặc biệt ban ơn --- người sinh ra cùng với cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn bên cạnh cô, bao nhiêu đêm cô gặp cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong giấc mơ đó Nam An An là người duy nhất cứu cô.

Lúc cô tuyệt vọng nhất bất lực nhất lúc đau đớn bị đè lên tường trong con hẻm nhỏ cũ nát, cô ấy đã giơ đèn pin giẫm lên vũng nước chạy tới.

Cô muốn cô ấy đi, An An lại kiên quyết lắc đầu giơ đèn pin hung hăng đập lên tên súc sinh đang đè lên người cô, lúc cô ấy ra sức đâm một dao,

An An là cơn ác mộng cuối cùng của cô, cô lại yên tâm thoải mái rời khỏi cô ấy, mang theo oán trách trong lòng, thậm chí khi rời đi còn không để cô ấy ra sân bay tiễn mình.

Nam Vi Vi nâng mắt nhìn An An phía đối diện, cả người cô ấy được che phủ bởi ánh mặt trời ấm áp, như mang theo một tầng ánh sáng màu vàng ấm.

“Thật ra đã nhiều năm như vậy, chị luôn nợ em hai câu nói…” Giọng Vi Vi có chút chua xót, nắm chặt tay An An.

“Thật xin lỗi --- sau khi có chuyện xảy ra như vậy, chị để một mình em ở lại đây, bản thân mình làm kẻ chạy trốn, hơn nữa để mặc em tự trách mình áy náy lâu như vậy.”

“Còn nữa, cám ơn em --- chị cũng là sau này mới biết được, vốn mỗi một người khi người thân gặp phải chuyện như vậy, bản thân cũng chịu sự đe dọa giống thế mà không chạy trốn không thờ ơ không giả câm vờ điếc, cám ơn em đã kiên cường dũng cảm như thế chạy tới cứu chị.”

Nam An An vòng qua bàn trà đưa tay ôm chặt lấy Nam Vi Vi, sáu năm rồi, cô chưa từng có khoảnh khắc nào khóc đến như trút được gánh nặng thế. Vi Vi chậm rãi giơ tay vỗ vỗ lưng cô, người đến người đi ở quán cà phê sân bay cô ôm Nam Vi Vi bôi hết nước mắt lên vai cô ấy, không để ý tới người đi qua nhìn cô với ánh mắt khác thường.

###

Trong phòng bao, Nam An An vẫn cầm di động trong tay, mở khóa màn hình trên đó chính là số điện thoại của Khương Minh, chỉ cần chạm nhẹ vào là biểu tượng màu xanh là có thể gọi, nhưng cả tối cô cầm di động trượt qua trượt lại từ đầu tới cuối không đủ dũng khí ấn xuống phím call màu xanh biếc.

Nam Vi Vi mời khách ở Cửu Trọng Thiên cô thích nhất, Nam Vi Vi gắp đầy thịt bỏ vào trong bát cô, bún thịt ngày trước cô thích nhất ăn có chút không ngon, cô nên gọi điện thoại cho Khương Minh không, Khương Minh còn muốn nghe máy của cô không?

Thay đổi thất thường như vậy, chính cô cũng cảm thấy bản thân như đang đùa giỡn.

Hơn nữa, cho dù Khương Minh nghe điện thoại của cô, cô nên nói thế nào với Khương Minh, nói sự phụ, em hối hận, trước đó là em chọc anh cho vui, chúng ta hãy ở cùng một chỗ đi.

Lời này, chính miệng cô đã nói không.

“An An” ngón trỏ An Ngưng gõ gõ vào bàn kéo suy nghĩ cô quay về, “Ăn đi!”

“Ừm ừm” Nam An An gật đầu vô thức thò đũa gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng mới phát hiện thứ cô gắp chính là một miếng gừng. Nhổ ra sau đó uống mấy hớp nước vẫn còn cảm thấy miệng đầy vị gừng nóng bừng.

Nam Vi Vi quan tâm đưa qua cho cô một chén khoai môn viên, “Làm sao vậy, cả tối đều không yên lòng?”

Nam An An lắc đầu, vừa mải miết ăn khoai môn viên vừa dựng thẳng lỗ tai nghe Nam Vi Vi và An Ngưng nói chuyện.

An Ngưng: “Em muốn giết chết bà ta.”

Nam Vi Vi: “Chị cũng muốn giết chết bà ta.”

An Ngưng: “Chúng ta đây cùng nhau giết chết bà ta.”

Nam An An nuốt viên khoai môn xuống nói: “Các chị, các chị nhất định phải độc ác tàn nhẫn thế sao? Thế giới này tốt đẹp như thế, nếu các chị nói bà ta là chỉ Lương Dao, xin hãy nhất định mang theo em.”

Ăn được một nửa Nam An An rời phòng muốn ra ban công hít thở không khí, mới vừa ra tới cửa đã nghe thấy có người gọi tên cô. Nam An An quay đầu lại nhìn thấy một nam sinh cao lớn gầy gầy chạy về phía cô, còn hưng phấn vẫy vẫy tay với cô.

“An An” nam sinh chạy tới đứng trước mặt cô, nở nụ cười tươi tắn nói.

Nam An An cũng gật gật đầu với cậu, lễ phép cười.

Thấy thế nam sinh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, còn mang theo chút ngây thơ vẻ mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ, mở miệng nói: “An An, không nghĩ tới sẽ gặp được chị ở đây, hơn nữa chị thế mà lại nhớ rõ em.”

Nam An an xấu hổ ý muốn nói không nhỡ rõ, bình thường loại tình huống người ta chào hỏi trước với cô, chính là cô không biết hoặc không nhớ rõ người ta nhưng cũng làm bộ có vẻ như rất quen thuộc, cho nên lần này Nam An An cũng gật đầu nói câu: “Đúng thế, thật khéo.”

Nam sinh đi qua , hơi cúi đầu vẻ mặt chờ mong: “Vậy em là ai?”

Nam An An: “….”

Thấy cô không nói gì thêm, nam sinh có chút mất mát nhưng rất nhanh quơ quơ di động của mình hưng phấn mở miệng tự giới thiệu: “Em là Giản Diệu đây, ngày đó ở nhà ăn, chị gửi trả tiền cước điện thoại cho e…”

Trong ấn tượng hình như đúng là có người như vậy, Nam An An gật gật đầu vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là cậu à.”

Nam sinh vui vẻ gật đầu, trên đường đi theo cô qua hành lang phía bên kia vừa đi vừa nói chuyện liên tục với cô: “Đàn chị, hôm qua bọn em đã có kết quả thi vào cao đẳng, em thi được 645 điểm, điểm này có thể báo danh vào đại học phía Tây chứ, em cũng không hiểu rõ tình hình ở đại học phía Tây muốn hỏi chị một chút.”

Nam An An cẩn thận suy nghĩ tình huống lúc trước mình hiểu rồi trả lời: “Em là học sinh khối khoa học tự nhiên ư, số điểm này rất ổn, ôm giấc mơ học hóa tốt nhất ở đại học phía Tây cũng không có vấn đề gì.”

“Thật vậy ư, vậy thì tốt quá, em cố gắng lâu như vậy chính là muốn thi vào đại học phía Tây, tất nhiên rất có hi vọng làm đàn em khóa dưới của chị.” Nam sinh cười rất có sức thu hút, Nam An An bất giác nở nụ cười với cậu, đang muốn chào tạm biệt với nam sinh bản thân mình đi ra ban công hóng gió, chợt nghe thấy rõ ràng tiếng mở cửa phòng ở cách đó không xa.

Cô quay đầu lại thì thấy cửa căn phòng mình vừa nãy đi qua mở ra,

Dưới ánh đèn màu vàng, Khương Minh đứng ở cửa phòng bao nhàn nhạt nhìn cô… Và Giản Diệu bên người cô, mặt không chút thay đổi.

Giữa ngón tay của anh còn kẹp một điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, cao lớn vững chãi.

“Thầy…” Nam An An mới mở miệng đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, khí thế của Khương Minh quá mạnh mẽ, cô đứng đó cúi đầu giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi vào văn phòng, ngón trỏ còn vô thức sờ vào đường chỉ may quần.

Khương Minh thuận tay gãy gãy tàn thuốc giữa kẻ ta thờ ơ gật đầu, Nam An An bóp chặt tay mình không biết nói gì cho đúng nâng mắt thì nhìn thấy trong căn phòng bao một bóng dáng cao gầy, cô gái xinh đẹp nhìn thoáng qua cô rồi lại nhìn nhìn Khương Minh, nhún nhún vai: “A Minh, không giới thiệu một chút sao?”

Hết
Bình Luận (0)
Comment