Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 43

“Thầy?” Không nhận được câu trả lời, Nam An An đứng bên ngoài phòng tắm gọi Khương Minh một tiếng, cửa kính mờ của phòng tắm mở ra, Khương Minh mặc áo tắm màu trắng đi ra ngoài, vẻ mặt hơi lạnh lùng lướt qua người cô. Không biết vì sao, Nam An An cảm thấy vừa lúc nãy nhìn thoáng qua tai nam thần hình như có chút đỏ, không biết là vì do tắm nước nóng, hay là… Phát sốt rồi?

Chỉ là…. Nam thần vừa tắm rửa xong tóc đen còn ướt sũng, có chút lộn xộn nước nhỏ xuống, dưới áo tắm cổ chữ V lộ ra xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, thật sự không thể tả hết vẻ đẹp trai, mang theo chút gợi cảm lờ mờ.

Nam An An đi theo trèo lên giường, cùng dựa vào đầu giường với Khương Minh tiếp tục nói đề tài lúc nãy: “Nếu như anh bắn chuẩn, ngày mai chúng ta một đội nhé, nhất định em phải đánh bại Lâm Mặc và Cố Cầu Cầu!”

Nghe vậy, Khương Minh lấy tay gối đầu lười biếng dựa vào đầu giường hơi nhíu mày, ý vị sâu xa nói: “Nếu anh bắn không được…. Thì em không cùng một đôi với anh hả?”

Câu hỏi này khó hiểu, hơi có thâm ý khác, Nam An An nghiêm túc nói: “Vâng.”

Khương Minh: “Hả?”

Âm cuối kia hơi kéo dài trước sau như một, gợi cảm lại lẫn lộn mang theo chút cảm giác áp bức, Nam An An thật thà giải thích nói: “Nếu anh không bắn được, thì qua đội đối thủ của em, có trách nhiệm kéo họ thua trận.”

Khương Minh: “…..”

Nam An An: “Như vậy thì em có thể thắng.”

Khương Minh hừ lạnh một tiếng, ngày mai em nhất định thua rồi!

Ngày hội diễn huấn luyện quân sự không ngờ xảy ra chuyện rủi ro, là như thế này hội diện huấn luyện quân sự trong đội Quân Thể Quyền (Gồm các hành động đấm, đá, dùng dao – theo baidu) một vị nam sinh bị cảm nắng trực tiếp té xỉu ở trên sân thể dục, cũng may có giáo viên y tế ở ngay bên cạnh, nhưng học viện kinh tế bọn họ biễu diễn vũ trang bằng dao găm chỉ còn hai phút nữa là xong rồi, sau đó đội ngũ hình vuông (một hình thức biểu diễn trong quân đội) Quân Thể Quyền phải vào sân, thiếu một người nên nhìn thoáng qua trên đài thật sự thấy rất rõ ràng.

Nam An An chạy tới sân thể dục tìm đội ngũ hình vuông của học viện kinh tế đã tan cuộc nơi đang cấp cứu nam sinh, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, tất cả mọi người lại mặc đồ huấn luyện quân sự giống nhau, cô và các học sinh vừa mới ở chung một thời gian ngắn nhìn mặt cũng không biết là ai.

Nghĩ tới Phó viện trưởng tự mình dặn dò mọi chuyện, Nam An An càng gấp gáp càng không tìm thấy một gương mặt quen thuộc nào.

Đang lúc sốt ruột, có người vỗ vai cô một cái, Nam An An vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Giản Diệu, hình như cậu vừa hoàn thành xong phần biểu diễn đội ngũ hình vuông còn chưa thay quần áo, Nam An An giống như níu được cọng rơm cứu mạng không đợi Giản Diệu nói đã vội vàng mở miệng: “Nhanh, giúp chị tìm chiếc ghế trống.”

Giản Diệu nở nụ cười rực rỡ với cô, giơ tay lên chào, sau khi Nam An An gật đầu thì lễ phép chào, nói câu: “Tuân mệnh, quan lớn,” rồi chạy xuyên qua sân thể dục đi vào đội ngũ hình vuông.

Cả cuộc hội diễn cuối cùng cùng ‘có kinh sợ mà không nguy hiểm’ --- thế là cô lại thiếu đứa nhỏ một bữa cơm.

Hơn nữa, như Phó viện trưởng mong muốn, học viện kinh tế bọn cô lần này không về thứ hai.

--- mà là thứ ba.

Sau khi xong hội diễn Nam An An chưa kịp thay quần áo đã phải đi qua văn phòng Khương Minh tìm anh, cô thở hổn hển chạy tới cầu thang, cửa thang máy vừa mở cô đã nhìn thấy Du Thu, Du Thu hừ lạnh một tiếng, không biết là cố ý hay vô tình nâng cuốn kinh tế vĩ mô cao cấp trong tay lên.

Nam An An không để ý tới cô ta, bản thân và Du Thu vào thang máy sau đó đi lên lầu.

“Oa, Nam Manh Manh, em mặc đồ huấn luyện quân sự cũng vẫn xinh đẹp như vậy!” Nam An An vừa mới gõ cửa, đã gặp Hà Khánh Nguyên khoa trương khen ngợi, anh khen tặng Khương Minh cũng theo đó nhìn sang, Nam An An có chút ngượng ngùng kéo lệch vành nón đi vào.

“Nam Manh Manh, có phải em thấy anh chướng mắt không,” Hà Khánh Nguyên một mạch đi theo phía sau cô, “Thật ra mỗi lần cái người Du Thu đến tìm A Minh, A Minh đều bảo anh đến, trên danh nghĩa anh hiểu lắm, thật ra thì, em có biết….” Hà Khánh Nguyên nháy mắt với cô.

Trong lòng Nam An An bị Du Thu kích thích có chút không thoải mái cũng tan thành mây khói, chạy vào phòng trong văn phòng Khương Minh thay quần áo sau đó cùng đi ra ngoại ô thành phố với Khương Minh, còn dẫn cả Hà Khánh Nguyên theo, loại trò chơi cs (Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao – theo vi.wikipedia.org) này thì nhiều người chơi mới vui.

Rất nhanh cô đã muốn thu hồi những lời này.

Vừa tới giao lộ đường cao tốc, An An nhận được điện thoại của Giản Diệu, sau khi biết cô đi đánh cs người thật không cách nào mời cậu ăn cơm, anh hùng nhỏ nóng lòng muốn thử cương quyết yêu cầu tham gia để đền bù bữa cơm.

Nam An An suy nghĩ một chút, bây giờ dẫn theo cậu dù sao cũng tốt hơn nhiều với việc sau này mời cậu ăn cơm mà bị Khương Minh bắt được, nghiêng người qua bàn bạc với Khương Minh một chút rồi đồng ý Giản Diệu.

Mặc dù phải quay lại trường học đón Giản Diệu, bọn họ tới nơi còn rất sớm. Nam An An ngồi trên ghế mây nhập khẩu gửi tin nhắn cho Nam Vi Vi, Nam Vi Vi nhiều năm không về nước đang mắc kẹt ở cổng vào khu trò chơi hoàn toàn không tìm được đường, cô dứt khoát chạy đi đón Vi Vi.

Lúc An An và Nam Vi Vi sóng đôi trở về, cả người Hà Khánh Nguyên đều bị kích động, mái tóc Nam Vi Vi quăn màu nâu vàng, nhìn giống như An An cao 1m65 t chân còn đi một đôi giày cao gót, đôi mắt đào hoa cười rộ lên xinh đẹp câu hồn đoạt phách. Mặc dù ngũ quan giống nhau, nhưng vẻ đẹp của Nam Vi Vi không giống vẻ đẹp dịu dàng của An An, mà là chứa một loại sắc sảo, sáng rực rỡ.

“Trời ơi, hai người xinh đẹp thế này quả thực làm lòng tôi nhộn nhạo, tôi trời ơi…” Anh nói xong khua vào tay Khương Minh, “A Minh, cậu có thể phân biệt được hai người không?”

Khương Minh gật đầu một cái, Giản Diệu đứng bên cạnh im lặng nãy giờ lên tiếng nói: “Em có thể! Ánh mắt hai chị ấy không giống nhau lắm.”

An An giơ tay tán thành với Giản Diệu, chỗ không giống duy nhất giữa cô và Nam Vi Vi chính là ánh mắt.

“Xin chào, tôi là Khương Minh, bạn trai An An.” Với sự khiêu khích của anh hùng nhỏ, Khương Minh từ chối cho ý kiến, dứt khoát lễ phép chào hỏi Nam Vi Vi, trái lại bình tĩnh kiêu căng trước sau như một Nam Vi Vi hơi sững sờ.

Giữa lúc Nam An An lôi kéo tay Nam Vi Vi, cũng cảm giác được mười ngón tay giao nhau của cô và Nam Vi Vi khẽ run, nhưng rất nhanh cô ấy khôi phục lại vẻ bình thường, nhanh đến mức giống như vừa lúc nãy chỉ là ảo giác của Nam An An.

Nam Vi Vi cười thân thiện, thậm chí chủ động bắt tay Khương Minh: “Xin chào, tôi là Nam Vi Vi.”

Sau khi đợi An Ngưng An Nại và Cố Ly Lâm Mặc đi tới, đám người liền cùng nhau đi nướng thịt. Lúc nướng thịt Nam An An và Nam Vi Vi phụ trách nướng rau dưa, khi An An đang lật rau xà lách, , tay Nam Vi Vi ôm vai cô cười hì hì nói: “Em hai bảo bối, lần này ánh mắt em rất tốt đó.”

Nam An An đắc ý gật đầu, nghe Nam Vi Vi khen ngợi Khương Minh cô cũng thấy tự hào.

“Anh ấy chính là sư phụ em sao.” Nam Vi Vi ngắt ngọn rau cải hỏi cô.

Nam An An gật đầu: “Vâng đúng thế, ngăn cách lâu như vậy em cho rằng đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ấy nữa, thật không nghĩ tới, tốt quá.”

Nam Vi Vi đưa bó cải cho cô, nói chậm rãi: “Đúng vậy, tốt quá….”

Lúc chơi cs người thật, lần đầu tiên, Khương Minh không nắm rõ quy tắc không tham gia, đứng bên cạnh theo dõi, Nam An An đen trắng phối hợp may mắn cùng tổ với Lâm Mặc, cùng một tổ với xạ thủ sinh viên quốc phòng siêu đẹp trai, Nam An An lanh lợi thắng không hề áp lực. Lúc tới lần thứ hai cô và Khương Minh hợp thành một đội, không thể không nói tư thế của nam thần siêu đẹp trai, mặc dù bắn không thành thạo như Lâm Mặc nhưng yểm trợ cô vẫn rất làm rất ngon lành.

Hơn nữa Khương Minh anh vốn bắn không uy hiếp bọn họ lắm như Lâm Mặc, ngược lại mỗi lần đều đặt trọng điểm lên người Giản Diệu.

Mỗi một lần Nam An An từ sau người yểm trợ thò đầu ra, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ Khương Minh đẹp trai gọn gàng linh hoạt xử lý Giản Diệu bằng một phát súng… Học sinh của cô, quả thật không thể không tàn bạo.

Vì thế, mấy trận gián đoạn, mặc dù bọn họ thắng thua không ổn định cùng một tổ với Lâm Mặc, nhưng mà Giản Diệu…. Mỗi một lần đều là người đầu tiên bị bắn chết. Thế nhưng anh hùng nhỏ không chút nào khó chịu, cười hì hì đi theo sau lưng Nam An An hỏi cô khi nào thì lại tới đây chơi tiếp.

Nam An An không bao giờ muốn đi chơi với cậu ta nữa, cô là người có bạn trai rồi, thái độ của Giản Diệu với cô quá mức tha thiết, chính cô cũng cảm thấy thật không đúng lắm.

Một tuần sau đó, sinh viên mới chính thức vào học cũng không có chuyện gì, điều quan trọng của Nam An An đặt lên chương trình học của bản thân.

Tiết học của nghiên cứu sinh không nhiều lắm, người lên lớp học cũng thế, các giáo viên giảng bài cũng không giống với bài giảng lúc học chính quy, phần lớn thời gian lúc học về suy luận số học liên quan đến chỗ nào cũng sẽ có một câu nói lướt qua.

Nam An An vốn học toán không giỏi, lên lớp nghe Khương Minh giảng kinh tế vĩ mô cao cấp vẫn rất cố gắng hết sức. Nhưng không nghĩ Du Thu lại khua môi múa mép nói cô dựa vào quan hệ với Khương Minh mới thi đậu nghiên cứu sinh, bình thường cũng nỗ lực rất nhiều, ngay cả hết giờ lên lớp cũng mang theo sách bên người chạy tới văn phòng Khương Minh.

Khương Minh thấy Đậu Tỉ nhà anh hôm nay nhiệt tình hướng về tương lai, một mặt làm người thầy đây rất biết an ủi, về phương diện khác chính là…. Nam An An hoàn toàn xem anh như thầy giáo, điệu bộ học hành rất chăm chú, ngay cả hôn nhẹ cũng khiến Khương Minh cảm thấy có tội.

Cửa văn phòng bị gõ mấy tiếng, Khương Minh hạ giọng nói tiếng “Mời vào,” Nam An An liền ôm kinh tế vĩ mô cao cấp chạy vào, một tay kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh anh, cằm đặt lên bàn làm việc của anh lắp bắp mở miệng: “Thầy, em cảm thấy rất dốt, bây giờ cái gì cũng không biết…”

“Nếu cứ như vậy nữa em sẽ rớt lớp mất,” Nam An An đếm trên đầu ngón tay: “Bây giờ em vẽ không biết, tính toán không biết, xây dựng mô hình cũng không biết….”

Khương Minh nâng tay nhéo khuôn mặt cô, cảm giác rất tốt.

Anh xoay xoay bút máy nhàn nhạt nói: “Em có nhiều lắm là hai cái không biết….”

“Hả?” Nam An An không hiểu nhìn anh, chợt nghe Khương Minh chậm rãi nói: “Điều này cũng không biết, vậy cũng không biết.”

“…..” Nam An An không phản bác được, nam thần trêu chọc cô càng ngày càng thành thạo rồi.

Nam An An cũng quen việc rút một tờ giấy A4 trên bàn của Khương Minh, mở sách ôn tập hàng ngày của cô ra: “Đây, đây, còn có đây….”

Khương Minh không trực tiếp bắt đầu giảng bài giống như trước, mà ngón tay gõ gõ lên mặt bàn thờ ơ nói: “Đóng học phí không?”

“….”Nam An An ngây ngốc, thấy ngón tay thon dài của Khương Minh vuốt ve làn môi mỏng của anh, mặt đỏ lên, đi tới gần “Chẹp” một tiếng.

Đóng học phí, ngay cả cô hỏi Khương Minh nhiều bài tập, Khương Minh vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô như trước. Toàn bộ dòng suy nghĩ và quá trình tính toán đều giảng rất rõ ràng, Nam An An lại cảm thấy dung lượng trí nhớ bản thân mình không đủ dùng.

Sau giữa trưa ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người cô, làm người ta cũng theo đó cảm thấy lười nhác, Nam An An nhớ vài trang ghi chép đã muốn đi ngủ, còn chưa đứng lên đã bị Khương Minh sai đi phiên dịch luận văn.

Nam An An cúi gằm xuống, miệng khẽ thì thầm an ủi bản thân: “Vua muốn tôi chết….”

Hai tay Khương Minh đan nhau gối sau gáy, thấy bộ dạng lười biếng của cô: “Không đồng ý sao?”

Nam An An vội vàng lắc đầu.

Khương Minh chậm rãi lặp lại câu vừa nãy cô nói nhỏ: “Vua muốn tôi chết….”

Nam An An nghiêm mặt nói: “Vua muốn tôi chết, tôi… Dục, tiên, dục, tử.”

Cô nói xong rồi đi vào phòng lấy Laptop, bị Khương Minh dễ dàng túm chặt cổ tay kéo lại đặt lên đùi anh, anh độc ác thổi khí vào tai cô: “Anh quyết định, vẫn nên để em dục, tiên, dục, tử được.....”
Bình Luận (0)
Comment