Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 15.2

Editor: Xẩm Xẩm

Trận bóng kia rất kịch liệt, cũng là lần đầu tiên bọn họ quan niệm muốn mang vinh quang về cho lớp học, cũng thật sự là cho đến lúc đó mới hiểu được vinh dự quan trọng như thế nào. Theo đó, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, bọn họ một người chuyền, một người sút, mười phần ăn ý.

Mà Tô Thiển Oanh đứng bên ngoài cũng lớn tiếng cổ vũ bọn họ, so với ban cổ động viên còn chuyên nghiệp hơn.

Mà Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh chơi bóng xong đều mang vẻ mặt anh trai tốt đi đến chỗ Tô Thiển Oanh, trong tay cô đang cầm một chai nước khoáng.

Tô Thiển Oanh thấy hai người cùng nhau đi tới, theo bản năng liền đưa cho Lạc Diệc Minh trước.

Cũng không có phát sinh xấu hổ gì cả, Lạc Diệc Minh tiếp nhận chai nước, Lâm Khê cũng rất nhanh chạy đến đưa một chai nước cho Lộ Thừa Hữu: “Uống nước đi!”

Lộ Thừa Hữu chỉ lặng đi một chút, sau đó nhận chai nước trong tay Lâm Khê.

Lâm Khê đã gặp bọn họ một lần, nhưng bởi vì Lâm Khê là sinh viên chuyển ngành, cho nên có rất nhiều giờ lên lớp phải bổ túc lại, cứ như vậy dần dần ở chung một chỗ với Lộ Thừa Hữu. Lâm Khê rất thích gọi điện thoại cho Lộ Thừa Hữu, chỉ những nội dung bình thường như khoa có bài tập gì không, hoặc bao giờ có lịch thi. Nói chung, bài tập hay thi cử đều là những chuyện mà sinh viên phải để ý, nếu như đang chậm so với chương trình học mà lại không đi học hay không làm bài tập đầy đủ thì không được, mà thành tích của khoa thì hoàn toàn dựa vào điểm số để xét.

“Cảm ơn.” Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Lâm Khê một cái.

Tô Thiển Oanh lại nhìn chằm chằm Lâm Khê, sau đó kéo tay áo của Lạc Diệc Minh: “Ai vậy?”

Lạc Diệc Minh mang theo ý cười trong mắt, kéo Tô Thiển Oanh ra chỗ khác: “Nhìn cái gì vậy, đừng quấy rầy người ta.”

Tô Thiển Oanh bĩu môi: “Em chỉ liếc mắt một cái bọn họ cũng không thiếu miếng thịt nào.”

Lạc Diệc Minh cũng cười, anh cũng chỉ biết là Lâm Khê chủ động đến tìm Lộ Thừa Hữu, còn sau đó thế nào thì mọi người đều hiểu. Hơn nữa, Lâm Khê cũng được coi là xuất chúng trong đám nữ sinh, đã cự tuyệt vô số học trưởng để quan tâm đến Lộ Thừa Hữu, khiến mọi người xung quanh rất hồi hộp không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào.

Lạc Diệc Minh cưng chiều lôi kéo Tô Thiển Oanh: “Chết đói rồi, đi ăn cơm thôi.”

Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi mới nhìn Lâm Khê mở miệng: “Hôm nay cô không có lớp sao?”

Lâm Khê có chút bối rối, có lớp học, nhưng cô vì muốn đến xem anh đá bóng mà trốn học, cô lại lắc đầu: “Anh đá giỏi lắm.”

“Đi ăn cơm cùng nhau đi!” Anh tùy tiện nói, nhưng trong lòng Lâm Khê không nhịn được đánh trống hứng khởi.

Lâm Khê rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người, lại không nghĩ muốn anh nhìn thấu tâm tư của cô, thật là mâu thuẫn.

Lộ Thừa Hữu qua lại với Lâm Khê, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao, cho nên lúc chia tay, Lâm Khê có hỏi anh: “Vì sao lúc trước lại đồng ý hẹn hò với tôi?”, anh cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nói một câu: “Cảm thấy phù hợp.”

Anh đã nhiều lần dùng từ “phù hợp” để lựa chọn bạn gái và giải thích nguyên nhân vì sao.

Mà trên thực tế, giọng nói của Lâm Khê rất hay, lúc hát có thể làm rung động lòng người.

Trong trí nhớ của anh, ở bữa tiệc chào đón sinh viên mới, Lâm Khê đã đại diện cho các tiền bối trong trường hát một ca khúc tên là “Hồ Lưu Dương” khiến toàn bộ người nghe đều cảm động. Không chỉ thế, sau khi cô hát xong, có người còn can đảm đưa ra một yêu cầu: “Tôi mong có thể cùng cô hát đôi một ca khúc, không biết cô có nguyện ý hay không?”

Ân thanh của người kia vừa vang lên, mà ánh mắt của Lâm Khê lại chỉ nhìn một mình Lộ Thừa Hữu.

Tô Thiển Oanh ngồi bên cạnh Lộ Thừa Hữu, cô đẩy anh: “Cô ấy gọi anh kìa?”

Lạc Diệc Minh cũng chỉ cười, không nói gì.

Lộ Thừa Hữu nhíu mày, nhưng không động đậy.

Tô Thiển Oanh lại đẩy anh: “Anh còn không đi lên? Người ta đứng một mình như thế xấu hổ lắm.”

Lộ Thừa Hữu chỉ liếc nhìn cô một cái: “Em thật sự muốn tôi đi lên?”

“Hỏi tôi làm gì, vui vẻ đi lên đi.”

Trên thực tế, Lộ Thừa Hữu vẫn đi lên khán đài, cùng Lâm Khê hát một bản tình ca.

Tô Thiển Oanh ở dưới ra mặt rất bất bình: “Không thể tưởng tượng được anh ta hát hay như vậy, đây là lần đầu tiên em được nghe.”

Lạc Diệc Minh giữ chặt cô: “Em thấy bọn họ có hợp đôi hay không?”

Tô Thiển Oanh vốn không hề lo nghĩ gì đến việc đó, lúc nghe Lạc Diệc Minh nói xong, lại cảm thấy một đôi nam nữ đứng trên khán đài kia quả thực rất xứng đôi. Cô cũng không rõ ràng mình đang có cảm giác gì, ngược lại chỉ nhớ đến một sự việc, cô từng nói qua với Lộ Thừa Hữu: lúc học đại học không cần quen bạn gái, anh mà quen bạn gái thì chỉ tốn tiền, không có lợi gì cả.

Thực tế thì đó là bởi vì tiền tiêu vặt của cô, ba mẹ cho nhiều thế nào cũng không đủ, nên mới nảy ra chủ ý như thế với Lộ Thừa Hữu. Lộ Thừa Hữu cũng không để ý nhiều, lúc cô không có tiền liền đi tìm anh, anh có tiền mặt liền đưa tiền mặt cho cô, mà không có tiền mặt thì cũng sẽ đưa thẻ của mình cho cô, không hề lo lắng đến chuyện nói cho cô biết mật mã rồi cô sẽ đem tiền dùng linh tinh.

Đột nhiên, Tô Thiển Oanh có chút bi thương, có phải là do cô sắp không được dùng tiền của Lộ Thừa Hữu nữa hay không.
Bình Luận (0)
Comment