Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 18.1

Editor: Xẩm Xẩm

Mua một ít đồ dùng nhỏ nhắn về nhà, nhà vốn không lớn vì diện tích chủ yếu dành cho phòng ngủ, cho nên cảm giác trống trải giảm đi rất nhiều, cô cũng thấy càng nhìn càng ấm áp.

Cô lại thu dọn một chút, đem gấp lại quần áo của Lộ Thừa Hữu, rồi bỏ vào tủ quần áo, cũng thuận tiện cất kỹ mấy đồ quan trọng của anh. Sau khi làm xong hết thảy, cô thấy mình có một loại cảm giác thành tựu rất mãnh liệt.

Lộ Thừa Hữu nhìn cô bận rộn, trên mặt chỉ treo nụ cười thản nhiên.

Lộ Thừa Hữu mua một ít đồ ăn mang về, cô nhất định muốn tự mình nấu, anh cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên nhìn, nhắc nhở cô nên làm những gì, hoặc bước tiếp theo sẽ như thế nào.

Cô vẫn hơi nghi ngờ: “Em vẫn nghĩ phải để dầu ăn thật nóng rồi mới có thể thả đồ ăn vào, nhưng có rất nhiều người vừa cho dầu vào đã cho đồ ăn vào luôn, sao lại như vậy?”

Lộ Thừa Hữu nhẹ nhàng nói một tiếng: “Vì bọn họ sử dụng dầu đã dùng rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian xào nấu thức ăn.”

“Như vậy sao.”

“Vậy em tưởng thế nào?”

Cô cười cười: “Trước kia đi ăn cơm ở bên ngoài, mặc dù biết rõ quán ăn bên ngoài trường này sử dụng dầu ăn không sạch nhưng ăn vẫn thấy rất ngon. Cũng không hề bị làm sao, bây giờ nhớ tới đúng là khó mà nghĩ ra được.”

Lộ Thừa Hữu cũng cười: “Lúc anh với bạn học ra ngoài mua nước khoảng còn trực tiếp nói với ông chủ quán là “lấy cho một chai nước máy đến”.”

“Mặt ông chủ kia trông thế nào?”

“Vẻ mặt bình thường.”

Cô cười: “Thật ra, em cũng thấy nước khoáng rất khó uống, chẳng khác gì nước máy cả.”

“Sau này cuộc sống thay đổi theo hoàn cảnh, yêu cầu cũng không cao. Em có biết nếu đem tất cả những thực phẩm bên ngoài ra kiểm tra một lần, sẽ có bao nhiêu thứ không hợp tiêu chuẩn không? Có lẽ sẽ khiến thị trường buôn bán tê liệt luôn, hoặc là càng làm lòng người thêm sợ hãi. Giống như chất lượng không khí ở thành thị bị nước ngoài yêu sách là không đạt tiêu chuẩn nghiêm trọng, phải luôn đeo khẩu trang, nhưng sau khi nước chúng ta kiểm tra xong lại nói là đã đủ tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng. Có lẽ em thấy nước chúng ta thật dối trá, nhưng đứng từ góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như em biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó, có lẽ em sẽ lo lắng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của em. Một người lo lắng không sao, nếu rất nhiều sự thật bị vạch trần, sẽ làm cả xã hội bối rối, nghiêm trọng hơn thì là làm rung chuyển cả một quốc gia.”

“Nghe rất thâm thúy.”

Anh gật đầu: “Trung Quốc thật ra là một quốc gia thông minh, dù đủ hay không đủ, nhưng luôn cố gắng cải thiện vấn đề. Không thể lúc nào cũng từng bước đúng chỗ, nhưng muốn cải thiện cái gì thì cũng có thứ phải hy sinh.”

“Anh nghĩ nhiều thật.” Cô nhìn đầu của anh: “Không phải nói tư suy quá quá sinh động sẽ khiến tế bào não bị thương sao? Sao đến một sợi tóc trắng anh cũng không có?”

“Đây là lý luận gì?”

“Là lý luận của Tô Thiển Oanh em.”

“Tốt lắm, mau mang đồ ăn ra.”

Cô nghe lời, lần lượt bày đồ ăn lên bàn, sau đó lại nấu món khác.

Cô thích cảm giác như thế, ngửi mùi thơm của thức ăn, mà chính cô cũng bận rộn chân tay. Trước đây, thật ra cô rất muốn làm vợ hiền mẹ đảm, tuy rằng bị nói là không có năng lực, không thể hoàn toàn trở thành người như vậy, nhưng cứ thế này cũng được.

Cho nên, bữa cơm này với cô đặc biệt thơm ngon, hoặc nói là cơm cô nấu hơi khó ăn còn lại đều thơm ngon. Bởi vì cô cho hơi nhiều nước vào nồi cơm điện, cho nên cơm hơi dính dính, so với cơm nhão, có vẻ giống cháo hơn.

Cô cúi đầu, dùng đũa xới cơm, bởi vì rất nhão, nên đều dính hết lại một chỗ. Giống như cảm thấy không tốt lắm, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lộ Thừa Hữu. Anh cảm thấy buồn cười, nhưng lại sợ cười thì càng khiến cô thẹn thùng, cho nên cũng không nói gì.

Cô rất tự giác, chính mình chủ động đi rửa chén.

Vừa ăn cơm chiều xong, Lộ Thừa Hữu dẫn cô xuống dưới vườn hoa ở dưới lầu, sở dĩ anh mua nhà ở đây cũng vì vườn hoa này. Không sai, ở đây có thể chơi một ít hoạt động nhẹ nhàng, còn có một hồ nước, ở bên cạnh hồ nước là một đường băng không lớn lắm, có thể chạy chung quanh hồ.

Bên ngoài đã có không ít người đi lại, có người ôm đứa nhỏ tản bộ, sau đó cùng ngồi trên ghế trò chuyện.

Dưới sàn của vườn hoa này đều lát đá hoa văn, thoạt nhìn qua rất đặc sắc.

Cô bắt lấy tay anh: “Anh ở đây bao lâu?”

“Gần đây vẫn ở chỗ này.”

“Nơi này có cảm giác giống như trường học của chúng ta.” Cô tự hỏi một chút: “Lúc học đại học đã từng nắm tay anh sao?”

Khóe miệng Lộ Thừa Hữu cười nhạt: “Lúc đó, em đang nắm tay người khác.”

“Nhưng anh cũng bị người khác cầm tay mà.” Nghe giọng điệu của cô, giống như cả hai bên đều như nhau.

Anh liếc nhìn cô một cái, không mở miệng

Nhưng tâm tình cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: “Anh xem, bé con kia rất đáng yêu.”

Lộ Thừa Hữu theo ánh mắt cô nhìn qua: “Phải không?”

Cô hơi nghi ngờ nhìn anh: “Anh không thích trẻ con à?”

“Không phải.” Anh hơi nhíu mày một chút, giống như có chút rối rắm: “Anh chỉ không muốn nuôi dạy hai đứa trẻ thôi.”

Cô tự hỏi mình một lúc, mới ngộ ra được ý tứ trong lời nói của anh: “Sao em lại giống đứa trẻ được?”
Bình Luận (0)
Comment