Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 2.3

Thế nhưng cô chỉ hốt hoảng vài giây, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lộ Thừa Hữu đang đứng trước mặt ông nội, càng không thể bỏ qua cô gái bên cạnh anh.

Tô Thiển Oanh tỉ mỉ đánh giá cô gái, xem ra chỉ là thanh tú, không thể tính là đại mỹ nữ, nhưng lại có khí chất vô cùng yên ổn. Sở thích của anh vẫn không thay đổi.

Cô nhìn anh đang đứng rất gần cô, nhưng anh lại thèm liếc cô lấy một cái, không biết là do anh không nhìn thấy hay là không muốn nhìn.

"Thừa Hữu có lẽ lâu không nhìn thấy Oanh Oanh rồi?"

Lộ Thừa Hữu lúc này mới nhìn cô: "Thực sự đã lâu không gặp."

Đúng vậy, đã rất lâu không gặp, thoáng cái đã năm năm rồi.

Cô đối đáp lại với nụ cười xán lạn, không có bất mãn gì:"Làm thế nào mà anh lại lừa được một mỹ nữ xinh đẹp thế này."

Giọng điệu của cô vô cùng sinh động, có vài phần trêu đùa, Lộ Thừa Hữu chỉ cười nhạt: "Không phải trước kia em nói tôi rất có sức quyến rũ sao, lẽ nào là nói dối?"

"Ở đây có nhiều người như vậy, anh có thể tùy tiện hỏi một người là biết." Cô vẫn mang theo ý cười.

Ba mẹ Lộ Thừa Hữu cũng đi tới, lại hàn huyên rất lâu.

Anh và cô có thể biểu hiện giống như trước đây, như chưa từng có quan hệ gì phát sinh giữa hai người, nhưng cô hiểu rất rõ, anh và cô đã xa nhau năm năm, hai người đối mặt với nhau chỉ cảm thấy xa lạ. Nói tóm lại, Lộ Thừa Hữu xem cô chỉ là một loại thất vọng, ngoài ra cái gì cũng không phải. Đúng, phải là như thế, chỉ có cô canh cánh trong lòng, mơ tưởng chẳng ra làm sao.

Cô đối với tiệc rượu này chẳng có nhiều hứng thú, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên, cũng không có nhiều người đến quấy rầy cô. Cô nhíu mày, liền nhìn thấy Lộ Thừa Hữu vẫn đang ân cần chăm sóc bạn gái anh, anh rất lịch sự, nhìn qua cũng biết giữa hai người không có nhiều thân thiết. Tô Thiển Oanh có chút chán nản, vừa rồi sao lại quên không bảo anh giới thiệu bạn gái cho cô biết?

Nghĩ như vậy, cô liền đi tới, nói với anh: "Anh còn chưa giới thiệu cô gái này với tôi".

Lộ Thừa Hựu vẫn không bày ra biểu tình gì: "Từ Độ Dao, bạn gái tôi." Anh lại chỉ chỉ cô: "Tô Thiển Oanh." Không có bất kỳ danh phận nào.

"Thật xinh đẹp." Từ Độ Dao chủ động duỗi tay: "Rất vinh hạnh được nhìn thấy hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết".

Tô Thiển Oanh sửng sốt:"Quá khen. Cô là học muội của tôi?"

Từ Độ Dao gật gật đầu, mang ý cười, không có nửa điểm luống cuống.

Tô Thiển Oanh chuyển ánh mắt hướng về Lộ Thừa Hựu: "Anh vẫn giữ nguyên sở thích tìm bạn gái như thế."

"Tôi làm sao có thể bằng em, muôn hình vạn chạng em đều có thể dành tình cảm cho." Lộ Thừa Hựu nhàn nhạt đáp lời.

Tô Thiển Oanh lại có thể đọc ra được hàm ý châm chọc từ lời nói của anh, nhưng không có luống cuống: "Không thử nhiều thì sao biết được loại người nào mới hợp với mình?"

"Có đôi khi không phải thử là được, mà phải dùng chân tình để cảm nhận."

So với trước kia, anh bây giờ ngay cách nói chuyện cũng đã thâm thúy hơn nhiều, đến một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài, chỉ qua màn đối đáp này, cô có thể thấy được những vấn đề còn tồn tại giữa hai người. Bây giờ, cô cũng không muốn giả bộ nữa: "Qủa nhiên, nói chuyện không thể tránh khỏi bất đồng."

"Tôi vẫn luôn như vậy."

Chẳng lẽ trước giờ cô mới là người không hiểu rõ anh?

Từ Độ Dao phát hiện được không khí giữa hai người thay đổi, liền làm nũng với Lộ Thừa Hữu: "Em đói rồi, anh đi lấy giúp em chút điểm tâm được không."

Lộ Thừa Hữu gật gật đầu xoay người rời đi, thậm chí không có hỏi cô muốn ăn thứ gì.

Tô Thiển Oanh cười với Từ Độ Dao: "Anh ta luôn duy trì dáng vẻ đóng băng ngàn năm như thế, sao cô có thể chịu được?"

Từ Độ Dao sửng sốt, lập tức cười cười,: "Thói quen rồi, hơn nữa anh ấy luôn như vậy, cũng không có cách nào."

Tô Thiển Oanh lại đột nhiên cười lên: "Tôi nói với cô một bí mật nhé, Lộ Thừa Hữu trước kia tên là Lộ Văn Nghệ, nhưng về sau anh ta lại kiên trì muốn sửa lại tên, là vì sao, cô biết không?"

Từ Độ Dao cười cười, sau đó thành thật lắc đầu.

"Bởi vì anh ấy biết chính mình không hề có khí chất văn nghệ sĩ, dùng cái tên đó chẳng phải là bôi nhọ nghệ thuật sao?"

Từ Độ Dao lần này cười vô cùng thoải mái, mỹ nữ này rất thú vị.

Lộ Thừa Hữu mang đồ ăn tới, liền nghe thấy tiếng cười của các cô, anh nhướng mi, lúc này Tô Thiển Oanh lại bị ông nội gọi đến giới thiệu với một vài anh chàng cũng có mặt hôm nay.

Lộ Thừa Hữu không biểu lộ bất kỳ nhấp nhô nào trong ánh mắt, rất bình tĩnh hỏi Từ Độ Dao: "Hai người vừa nói gì thế?"

"Cô ấy nói cho em biết tên trước đây của anh là Lộ Văn Nghệ, sau đó nhất định muốn đổi tên vì không phù hợp với tính cách anh."

Sắc mặt anh trầm xuống, sao anh có thể quên mất, cô luôn muốn đả kích anh.

Từ Độ Dao như nghĩ đến cái gì: "Hai người rất thân quen sao?"

"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên."

"Thanh mai trúc mã?"

Lộ Thừa Hữu mặt mày nhíu lại: "Anh và cô ấy là một phiên bản thất bại của thanh mai trúc mã."

Anh có thể nói như vậy khiến Từ Độ Dao rất giật mình: "Cô ấy đã từng khiến anh đau lòng sao?"

Lộ Thừa Hữu lắc đầu: "Cô ấy tổn thương người khác."

"Anh rất quan tâm đến người đó?"

"Trước kia là bạn tốt." Lộ Thừa Hữu cảm thán, năm tháng đã quá xa xôi khiến anh có chút hốt hoảng.

"Chưa bao giờ nghe anh nhắc đến."

"Anh cũng chưa từng nghĩ đến."

Quá khứ về những năm tháng ấy đã bị giấu kín tại một nơi nào đó, bởi vì chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của anh, nên anh chưa bao giờ lục lại. Đã quá lâu, lúc ấy quả thật rất tức giận, tuy rằng anh cũng rất tò mò chuyện rốt cuộc là như thế nào, chỉ là người trong cuộc luôn thoái thác mà không nói bất kỳ lý do nào với anh, anh cũng chỉ có thể dựa vào phán đoán mà biết được đại khái. Sau này hai người đó đều rời đi, anh cũng không có cảm giác gì, lúc bắt đầu đã không quen thuộc, thời gian đối với anh cũng chẳng có gì, anh luôn cảm thấy dù ai rời đi cũng không ảnh hưởng đến anh.

Thi thoảng, anh sẽ ngẫu nhiên nghe được tin tức của Tô Thiển Oanh, người ta nói cô ở nước ngoài hai năm mới về nước, sau đó lại đi khắp nơi thưởng thức cảnh đẹp. Rất tự nhiên, anh không có lý do gì để gặp cô, cũng tận lực không nghĩ đến việc gặp cô.

Chỉ là hôm nay, gặp mặt bằng cách này, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, nhưng con người cô không còn đơn thuần như trước nữa. Tuy rằng cô trước kia luôn tùy hứng nhưng rất đơn thuần, đúng là năm tháng làm thay đổi con người, ai cũng không thể chạy thoát được.

Anh rất thê lương phát hiện ra, anh đã sống được hai mươi lăm năm, có đến hai mươi năm luôn có hình ảnh của cô, anh chậm rãi lắc đầu, chỉ có thể thừa nhận đó là những tháng ngày quá mức tốt đẹp đối với anh.
Bình Luận (0)
Comment