Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 3.2

Tiệc rượu tổ chức đến tối, cô cố gắng gượng tạm biệt khách.

Tiêu Tố Oanh lập tức đưa cho cô một đôi dép lê: “Nhanh thay đi, con mang giày cao gót lâu như vậy, chắc chắn rất khó chịu.”

Tô Thiển Oanh trong lòng đau xót, đúng là chỉ có mẹ mới có thể để ý những chi tiết nhỏ như vậy, cô thay dép lê, nói: “Vẫn là mẹ đối với con tốt nhất!”

Tô Văn Uyên đi đến kéo Tiêu Tố Oanh sang một bên, “Thế nào rồi?” Ông là cha, tuy rằng cũng quan tâm đến con gái, nhưng cuối cùng cũng không thân thiết với con bằng vợ, có vài việc còn phải nhờ vợ mình ra tay.

Tiêu Tố Oanh nhún vai, “Thì cũng như vậy.”

“Ai cũng không vừa ý?” Tô Văn Uyên cũng lắc đầu.

Tiêu Tố Oanh khẽ nhíu mày: “Chỉ trách ánh mắt con gái chúng ta dường như quá cao.”

Tô Văn Uyên gật gật đầu: “Từ nhỏ đã cùng tiểu tử Thừa Hữu lớn lên, nên ánh mắt chọn người chắc chắn sẽ rất cao. Anh cũng biết Thừa Hữu không tồi…”

Ông nói còn chưa xong, Tiêu Tố Oanh lập tức cắt ngang: “Thừa Hữu rất tốt, bất luận là tính cách hay là đầu óc, nhưng em cảm thấy nó quá mức thông minh, con gái chúng ta ở cùng nó khẳng định chỉ có hại. Tuy rằng hôm nay nó nói không nhiều lắm, nhưng em cảm thấy trong ánh mắt không hề đơn giản. Hơn nữa hôm nay lại mang theo bạn gái đến, ở ngoài mặt nhìn như bình thường, nhưng nếu để ý kĩ một chút, hình như nó không có ý định giới thiệu. Mấy năm nay tâm tư cha mẹ của nó, nó chưa hẳn không biết, tuy rằng không nói gì, nhưng hành động hôm nay của nó rõ ràng nói với chúng ta đừng nghĩ đến việc để nó cùng Oanh Oanh đến với nhau.”

Tô Văn Uyên thấy điều ấy rất có lý, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng ông vẫn tìm cách: “Con gái hoàn hảo của chúng ta cũng không nghĩ ngợi gì.”

Tiêu Tố Oanh nhíu mày: “Không biết có phải cảm giác của em không đúng hay không, em luôn cảm thấy Oanh Oanh thay đổi rất nhiều, hơn nữa hình như còn gạt chúng ta điều gì đó.”

“Con cái lớn rồi đương nhiên có suy nghĩ riêng, chúng ta cũng đừng làm phiền.”

“Điều này em biết.”

“Buổi tối em dành thời gian khuyên nhủ Oanh Oanh, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải chuyện tốt.”

Tiêu Tố Oah gật đầu ra vẻ đồng ý, bà chỉ có một cô con gái, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất đưa cho cô.

Lúc về đến nhà, tô thiển oanh và tô gia hoa cùng nhau nói chuyện phiếm. Cho đến khi xác định ông đã ngủ, cô mới kéo góc chăn, đi ra ngoài.

Mà tiêu tố oanh cùng tô văn uyên đều ở trong sân, cô thở dài một hơi, cô mặc dù không thích nhưng vẫn phải đối mặt, không thể giống như trước kia, không thích điều gì là xoay người bỏ chạy. Tự nhiên như vậy, có lẽ trong lòng cô vẫn có chút gì đó, không hề tùy tiện nữa rồi.

“Ba, mẹ.” Cô đi tới, ngồi đối diện họ.

Tiêu Tố Oanh liếc mắt nhìn chồng mình có ý xúi giục, sau đó bất mãn mở miệng: “Oanh Oanh, hôm nay có nhiều người như vậy, thật sự một người con cũng không có cảm tình?”

Tô Thiển Oanh thành thật gật đầu.

Tô Văn Uyển thấy con gái không bất mãn liền không nhắc lại chuyện cũ: “Không vấn đề gì, còn có nhiều người nữa mà, con gái của cha ánh mắt chọn người rất cao, từ từ chọn cũng được.” Những người này ông đều phải hỏi thăm, gia thế hay những thứ khác đều không cần để ý tới nhiều, chủ yếu là người đó không có vết nhơ nào.

Tô Tiểu Oanh vừa nghe, đầu ngẩng lên.

Tiêu Tố Oanh liền tiếp tục: “Oanh Oanh, con nói một chút về loại người con thích đi, mẹ sẽ tìm cho con.”

“Ba mẹ quyết định là được rồi.” Thoạt nghe những lời này không có ý gì, nhưng đối với hai vợ chồng thì xem ra đây là biểu hiện của không kiên nhẫn.

“Oanh Oanh, đương nhiên chồng con thì con phải chọn chứ, mẹ nói một chút là được rồi.”

“Tốt nhất là lúc ly hôn thì không cần con cái, ..., ba mẹ hiểu rồi chứ!”

Tiêu Tố Oanh nghĩ hỏng rồi, con gái mình lại sắp phát tác tính khí khó chịu rồi.

Tô Thiển Oanh vừa nói xong liền cảm thấy dường như mình có chút quá đáng, bọn họ dù sao cũng chỉ vì nghĩ cho cô, nhưng câu nói quen thuộc "ta chỉ muốn tốt cho con" đặc biệt khiến cô thấy phản cảm, giống lời thoại phổ biến của vô số nam chính trên phim truyền hình "Anh nên bắt em làm gì bây giờ?" đều chán ghét như nhau, mỗi khi cô nghe thấy thì không nhịn được chửi rủa một phen sau đó luôn miệng lầm bầm: đần độn.

Cô tùy ý lấy ra một bức ảnh: “Đây này đây này.”

Tiêu Tố Anh thấy cô không có hứng thú, liền trở về phòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn chồng mình: “Con gái chúng ta chính xác là đến để đòi nợ.”.
Bình Luận (0)
Comment