Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 4.1

Từ Độ Dao thấy Lộ Thừa Hữu trầm mặc, không khí quá mức cứng ngắc, cô nghĩ nếu mình không nói gì, chắc anh vẫn trầm mặc như thế. Cô trước kia cũng từng thử im lặng xem anh có sốt ruột mà chủ động mở miệng hay không nhưng mỗi lần đều chỉ rước lấy thất bại. Mà cô rốt cuộc cũng phải thừa nhận, có lẽ tính cách của anh vốn đã vậy, thậm chí còn rất ít khi cười, thật sự là cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cười rộ lên.

Nhưng bình thường anh đều chỉ nhếch mép một chút, cho dù là khi thu được lợi nhuận lớn gì đó cũng chỉ cười rất nhẹ.

"Học tỷ rất thú vị". Từ Độ Dao đánh giá nét mặt anh, sau đó cô đột nhiên nghĩ tới người mà cô gái gặp ở bệnh viện nhắc đến chính là Tô Thiển Oanh rồi.

Chỉ là cô cũng không cảm thấy quan trọng lắm, bởi vì vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu khi gặp Tô Thiển Oanh cũng không có gì khác lạ, rất bình tĩnh, cứ như người xa lạ, thậm chí chẳng có bất đồng gì, điều này khiến cô bắt đầu thấy hoài nghi có lẽ cô gái ở bệnh viện cũng chỉ đoán mò mà thôi.

"Phải không?" Anh không đồng ý, cau mày: "Tại nhà hàng của người ta mà lại ăn nói như vậy, chẳng có tý thục nữ nào."

Nhưng cái loại thục nữ này cũng chỉ là để người ngoài nhìn vào, ngược lại Tô Thiển Oanh luôn làm những gì khiến bản thân thấy thoải mái nhất, ít nhất cũng nhận thức được đó mới là cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng cô sẽ không nói ra, hầu như đều thuận theo ý anh, nhưng hai người vẫn luôn trái ngược tư tưởng.

Từ Độ Dao thích hứng gió lạnh ở bờ sông như thế này, cô rất tò mò, tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế nào mới có thể khiến anh thực sự cảm thấy kích động đến mức tự thiêu đốt bản thân.

"Anh trước kia cũng như vậy?"

"Cái gì như vậy?"

"Chính là vĩnh viễn yên ả như mặt nước không bao giờ gợn sóng, sẽ không có cơn gió nào khiến nó nhấp nhô."

"Thế nào lại nghĩ như vậy." Lộ Thừa Hữu bật cười: "Hiện tại anh đã không còn là một thiếu niên, có chuyện gì liền nóng nảy bộc phát ra ngoài, tất nhiên sẽ có lúc anh không thể kìm nén được tức giận, chỉ là cảm xúc như vậy đã rất lâu không có."

Từ Độ Dao hiếu kỳ tiếp tục hỏi thăm: "Có thể nói về mối tình đầu của anh không? Em rất tò mò."

Quả nhiên, Lộ Thừa Hữu hơi nhăn mày.

"Nếu anh không muốn thì có thể không nói". Cô vẫn có thể lý giải được, dù sao nhiều người vẫn không thích nhắc đến vấn đề tình cảm trong quá khứ của mình.

"Thật ra cũng không có gì." Anh nói một chút: "Có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em, mối tình đầu của anh đến khá muộn, đó là học tỷ khóa trên, hơn nữa còn học cùng chuyên ngành."

"Chắc chị ấy rất hướng ngoại, tính cách vui vẻ, cũng rất hấp dẫn người khác?"

Lộ Thừa Hữu suy tư một chút: "Hướng ngoại thì không rõ, tính cách rất điềm đạm, còn hấp dẫn người khác, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa, cô ấy hát cũng rất hay"

"Anh bị tiếng hát của cô ấy hấp dẫn sao?"

"Xem như vậy!"

"Thật không ngờ, mối tình đầu của anh lại là tình yêu chị em!" Từ Độ Dao trêu ghẹo.

Lộ Thừa Hữu cười lắc đầu: "Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ chưa?"

"No no no" Cô dùng ngón tay lắc lắc: "Chuyện em hiếu kỳ chính là anh có làm loại chuyện điên cuồng gì theo đuổi người ta không?"

"Em vẫn nên cất sự tò mò đi thôi".

"Vì sao?"

"Vì anh thực sự không có làm gì quá đáng cả."

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó anh đưa cô về.

Mà Tô Thiển Oanh vẫn đang nguyền rủa cực phẩm vừa gặp ngày hôm nay, cô cố tình thêm mắm thêm muối kể lại sự việc ngày hôm nay, khiến cho ông nội Tô nhíu mày, còn lên tiếng giáo huấn Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh một hồi.

Tô Thiển Oanh quyết định, đánh chết cô lần sau cũng không đi xem mắt nữa, chỉ có tự làm xấu mặt mình.

Thực ra việc cô bực tức nhất chính là không ngờ lại gặp được Lộ Thừa Hữu ở đó, cô còn đang thể hiện bản chất "đàn bà chanh chua" nữa, càng không thể so sánh với Từ Độ Dao. Người ta vừa dáng điệu thục nữ, công dung ngôn hạnh hơn cô cả một khoảng cách xa, vừa nói chuyện đã lộ ra khí chất của người con gái trí thức hiện đại, sao có thể không ghen tỵ chứ.

Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh thảo luận một chút, cuối cùng thống nhất không quản chuyện của con gái mình nữa, cô đã ở bên ngoài hai năm, cho dù có bức ép cô cũng vô dụng.

Tô Thiển Oanh bình thường sẽ không về nhà, cũng không ở cùng một thành phố, mỗi lần hỏi cô tại sao, cô vẫn luôn trả lời cho có lệ là muốn sống tự lập. Tuy rằng ba mẹ cảm thấy lý do này quá mức miễn cưỡng, cô ở nhà, bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của cô, hơn nữa còn mua một căn hộ ở bên ngoài cho cô, để cô tùy ý đến đó sống, nhưng không biết vì cái gì cô luôn nhất định phải chạy sang thành phố khác, dù cũng không quá xa, đi lại cũng rất nhanh chóng dễ dàng, lên máy bay ngồi một lúc là đến.
Bình Luận (0)
Comment