Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 5.2

Lộ Chấn Vân lại nói tiếp: "Các người đã phát triển đến mức độ nào?"

"Cũng chỉ là bạn bè nam nữ". Lộ Thừa Hữu nhếch mắt: "Có vấn đề gì sao?"

Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An không biết nên mở miệng thế nào, Lộ Thừa Hữu chủ động nói tiếp: "Cô ấy là một cô gái dịu dàng hiền lành, gia thế cũng ổn, nhân phẩm học vấn đều tốt, con cứ nghĩ ba mẹ sẽ thích cô ấy."

Mấy câu nói liền như vậy, thành công ngăn chặn lời còn chưa kịp nói ra của bọn họ.

Hoàng Lệ An chu môi, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Lộ Chấn Vân có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Thừa Hựu, con đừng quên, bà nội Tô vì sao lại ra đi."

Lộ Thừa Hữu chấn động, rồi lập tức bình tĩnh trở lại.

Anh cười tự giễu: "Những năm này, con cũng đã quan tâm đủ đến Oanh Oanh, cho dù lúc học trung học cũng coi cô là lý do để học trường A. Như vậy mấy năm, nếu chỉ để hoàn trả ân nghĩa, có lẽ vẫn chưa đủ, nhưng các người cũng không thể bắt con dùng cả cuộc đời để bồi thường. Nếu như dùng một lần cứu mạng con để khống chế cuộc sống của con sau này, con thà rằng không sống tiếp.

Lộ Chấn Vân thở dài: "Thôi, con về phòng đi."

Lộ Thừa Hữu đứng lên đi vài bước rồi nói: "Con chỉ hy vọng, cuộc đời con do con định đoạt."

Không phải anh muốn làm gì oanh oanh liệt liệt, chỉ muốn có thể bình thản sống tiếp mà không phải dựa theo ý người khác. Anh có thể làm rất nhiều, cũng có thể thỏa hiệp rất nhiều, nhưng cuộc sống của anh, anh không thể, cũng không thể thỏa hiệp, bởi vì anh không muốn phải hối hận cả đời.

Mà anh so với người khác đều rõ ràng, Tô Thiển Oanh không hề thích hợp với anh, đã hai mươi năm bên cạnh nhau, nếu anh vẫn không nhận ra, thì anh cảm thấy mình quá thất bại.

Người con gái anh muốn không cần phải quá xinh đẹp, nhưng phải đoan trang hiền lành, sau khi anh mệt mỏi làm việc trở về nhà, cô có thể mang cho anh ly trà nóng, hay giúp anh đấm bóp bả vai mỏi nhừ. Cô cũng không cần quá ưu tú, nhưng ít nhất phải có chung tiếng nói với anh, chứ không phải luôn cùng anh tranh cãi.

Chỉ đơn giản như vậy, nhưng Tô Thiển Oanh không phải, cô chỉ luôn thích người khác phải cưng chiều cô, cái gì cũng coi cô là trung tâm, người có thể cưng chiều cô mới thích hợp với cô, mà anh thì không phải người như vậy.

Tô lão gia ra viện, Lộ Thừa Hữu lái xe đến đón, đối với ông lão này, anh vẫn coi như ông nội của mình, bởi vì ông luôn đối xử tốt với anh, anh có thể dùng tâm để cảm nhận được.

Tô Thiển Oanh đang giúp ông nội thu dọn đồ đạc, đem quần áo gấp ngay ngắn. Lộ Thừa Hữu đứng một bên, lại có chút không hiểu rõ quan sát cô, sao cô lại thay đổi, trước kia cô không bao giờ để mọi thứ đúng chỗ, lúc nào cũng chạy loạn lên tìm đồ đạc, hơn nữa còn lấy cớ là: loạn thì loạn thật, nhưng nhìn như vậy mới thấy ấm áp.

Tô lão gia xem Lộ Thừa Hữu cũng tới, tâm tình rất vui mừng: "Ông đổ bệnh mấy ngày, thực là làm phiền Thừa Hữu, ngày nào cũng phải chạy đến đây."

"Không có gì, hơn nữa nhờ cơ hội này cháu có thể lười một chút, còn phải cảm ơn ông nội ấy chứ."

Tô Thiển Oanh đem đồ đạc cất kỹ vào mấy chiếc túi, cô vừa cầm lên, Lộ Thừa Hữu liền thuận tay tiếp nhận. Tay cô chỉ cách tay anh mấy milimet, cô hơi sững sờ, lông mi dài chợt lóe lên, cô nhìn anh, không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng tim cô có chút lạc lõng.

Cô chạy đến bên Tô lão gia: "Ông nội, đi chậm thôi!"

"Chao ôi! Ông đâu có tàn phế, các người đừng coi ta như người tàn phế mà đối đãi chứ."

"Oanh Oanh chỉ quan tâm ông nội mà thôi." Lộ Thừa Hữu đi phía sau, giọng điệu không gần không xa.

Tô lão gia rất hưởng thụ tình hình hiện tại, đây là cháu gái ông yêu thương nhất, tâm tình vừa mới gợi mở, Lộ Thừa Hữu mở cửa xe ra, cô gái trên xe cười nói: "Ông nội, vừa rồi vốn định lên giúp ông, nhưng Thừa Hữu nói không cần, đành phải lười biếng ở lại đây."

Tô lão gia thay đổi sắc mặt: "Không sao, vốn là không có chuyện gì."

Tô Thiển Oanh từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ giúp ông nội ngồi lên ghế sau. Lộ Thừa Hữu bật một ca khúc đã cũ, đây là bài ông nội thích nhất, Tô lão gia cười nói: "Vẫn là Thừa Hữu hiểu rõ ông thích gì nhất, không giống con bé này, chẳng hề biết ông thích cái gì."

Lộ Thừa Hữu còn chưa có mở miệng, Từ Độ Dao đã tiếp lời: "Ông nội thích bài này sao? Ba con cũng rất thích bài này, hơn nữa luôn dạy con hát bài này, sau đó sẽ kể con nghe về những câu chuyện ngày xưa ..."

Tô lão gia bị khơi dậy hứng thú, lại cùng Từ Độ Dao bàn luận về vài sự kiện thời cách mạng.

Tô Thiển Oanh ở bên cạnh khóe miệng hơi co rút một chút, những lời này cô đã nghe ông nội nói suốt hai mươi năm, rất nhiều lần, nói đi nói lại đều không thấy có gì thú vị. Nhưng Từ Độ Dao lại rất kiên nhẫn nghe, còn bày tỏ quan điểm của mình, khiến cảm tình của Tô lão gia đối với cô ngày càng tăng.

Tô Thiển Oanh mở cửa sổ ra.

Từ Độ Dao lại mở miệng: "Học tỷ, đừng mở cửa sổ, bệnh của ông nội mới khỏi, không nên ra gió."

Tô Thiển Oanh không tiếng động đem cửa sổ đóng lại, mà Tô lão gia và Từ Độ Dao lại cùng nhau thảo luận tiếp về mấy nhân vật cách mạng nổi tiếng.

Tô lão gia hay nhắc tới Mao Trạch Đông, vừa nhắc tới liền thao thao bất tuyệt. Cứ như vậy, bầu không khí rất sôi nổi, mà Lộ Thừa Hữu cũng thấy thú vị, giữa đường còn đưa một chai nước khoáng cho Từ Độ Dao: "Nói lâu như vậy, uống nước đi."

Từ Độ Dao ngại ngùng tiếp nhận bình nước, mà Tô lão gia lại tỏ vẻ không hài lòng: "Thừa Hữu đúng là có bạn gái liền quên mất ông nội, không thèm mời ông nội uống nước."

Mọi người đồng thời cười, Lộ Thừa Hữu lạnh nhạt mở miệng: "Ông nội tốt nhất không nên uống nước lạnh."

Tô Thiển Oanh nghe thấy lời anh nói, liền đem cảm xúc vừa trào ra của mình nhấn chìm xuống, từ đầu đến giờ, cô đều không nói lời nào.

Về đến nhà, Tô lão gia giữ bọn họ ở lại ăn cơm, bảo Lộ Thừa Hữu kêu ba mẹ anh tới, mọi người cùng nhau vui vẻ.

Từ Độ Dao lần đầu tới nơi này, tương đối hiếu kỳ liền hỏi Tô Thiển Oanh: "Học tỷ, mang em đi nhìn một chút được không?"

Thật ra nơi này không hề lớn, chỉ là cảm giác rất tốt, rất nhiều cây cối xanh tốt, Tô Thiển Oanh dẫn cô đi dạo một vòng. Từ Độ Dao nhận ra cô không hào hứng lắm, liền chủ động mở miệng: "Nghe nói chị và Thừa Hữu cùng nhau lớn lên?"

Thừa Hữu?

Tô Thiển Oanh chưa bao giờ gọi Lộ Thừa Hữu như vậy, lòng cô hơi chua xót: "Chúng ta ở gần nhau, cũng không có gì, quan hệ cũng không tốt."

"Vì sao?"

"Bởi vì anh ấy chê tôi ngốc, chê tôi không đủ chê hiền lành."

Từ Độ Dao cười : "Học tỷ thật biết chê cười."

Bởi vì Từ Độ Dao có thể thấy được Lộ Thừa Hựu cho ghét bỏ người nào cũng sẽ không để đối phương nhận ra, anh đối với người khác đều cùng một loại cảm xúc, không quá đáng ghét cũng không quá thân thiết.

"Tại sao chị lại nghĩ vậy ?"

"Tôi có quen một người bạn, khi tôi đi dự tiệc của người bạn đó thì chạm mặt anh ấy. Lúc ấy, có một vị khách uống say đụng chạm tôi, là Lộ Thừa Hữu ra tay cứu tôi."

"Anh hùng cứu mỹ nhân?"

Tô Thiển Oanh tự giễu cười cười.

Lúc này, Tiêu Tố Oanh tới kêu bọn họ đi ăn cơm.

Trên bàn ăn, bởi vì quan hệ giữa Từ Độ Dao và Lộ Thừa Hữu, Từ Độ Dao lại biến thành người đắt sô nhất, rất nhiều ánh mắt đều nhìn cô, hỏi cô vô vàn vấn đề. Mà Tô Thiển Oanh chỉ là yên lặng ở một bên ăn cơm.

Lúc gần kết thúc, Tô Thiển Oanh đột nhiên mở miệng: "Mẹ, ba, vốn định tìm cơ hội nói với hai người, bây giờ mọi người đều đông đủ ở đây, thế này cũng tốt. Con định ngày mai sẽ quay lại thành phố Xuyên Nhiên, có lẽ lâu lâu nữa mới trở về".

Tiêu Tố Oanh lập tức liền giận tái mặt: "Con mới trở về được mấy ngày? Thế nào đã muốn đi?"

Tô Văn Uyên cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Oanh Oanh, một mình con ở xa như vậy, ba và mẹ con rất lo lắng. Đã trở về rồi liền không muốn con đi, con ở bên ngoài năm năm cũng đủ rồi. Nếu con không đồng ý ở cùng ba và mẹ, thì ít nhất cũng nên ở cùng một thành phố."

Tô Thiển Oanh ái ngại: "Mẹ, ba, con biết hai người yêu thương con, cho nên rất lo lắng cho con. Lo lắng con ăn không no, lo lắng con mặc không ấm, lo lắng một mình con ở bên ngoài có thể bị người khác làm khó dễ. Nhưng con muốn nói là con sống ở thành phố Xuyên Nhiên rất ổn, ở đó con cũng có một công việc, có lẽ không tính là tốt, nhưng ít ra cũng đủ khả năng chi trả các chi phí sinh hoạt và những thứ khác.Con muốn sống mọt cuộc sống khác, chứ không phải suốt ngày làm bông hoa trong nhà kính, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của mọi người mà lớn dần lên."

Tiêu Tố Oanh chua xót, "Oanh Oanh, con đi xa làm gì? Muốn độc lập muốn sinh hoạt, ở đây cũng có thể. Cũng có thể khiến chúng ta yên tâm một chút."

Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An thấy thế, cũng bắt đầu khuyên Tô Thiển Oanh: "Oanh Oanh, con đi xa như vậy, ba mẹ con lại chỉ có duy nhất một đứa con gái là con, con như vậy sẽ khiến họ đau lòng."

"Cô Chú, cháu không phải, chỉ là... "

Tô lão gia ho khan vài cái: "Ăn cơm ăn cơm, đừng nói chuyện không hay."

Là như vậy, cho dù Tô Thiển Oanh còn mơ tưởng muốn nói thêm gì nữa, nhưng bây giờ cũng không thể nói tiếp.

Cô có chút ủ rũ, nhưng lúc này Lộ Thừa Hữu lại vươn đũa gắp cho cô chút thức ăn, là món cô thích. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy lòng chua xót không thôi, ở trong lòng lại tự hỏi : nếu như em đi, anh có thể giữ em lại hay không?
Bình Luận (0)
Comment