Biên tập: Rosa
Mưa rất lớn, mưa xối ướt quần áo, ướt trái tim và ướt cả thành phố.
Không biết chiếc khăn quàng cổ đã biến mất từ lúc nào, nhưng, không có gì phải tiếc cả, nó sớm nên biến mất vì nó vốn không thuộc về cô.
Đầu óc Chung Tẫn trống rỗng, ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt rõ, chỉ biết đi dọc theo con đường, phía trước sẽ có gì cô không hề biết. Lý trí duy nhất còn sót lại là phải bảo vệ túi công văn, bên trong có rất nhiều bản ghi chép của mấy lần thẩm vấn Thích Bác Viễn, còn có những nội dung quan trọng trong khi truy tố mà cô chính tay viết nữa. Lúc đầu, chiếc túi vốn được xách đi, nhưng sau đó lại được ôm vào ngực, lúc này nó đã trở thành thứ duy nhất để cô chống đỡ.
Mưa trút xuống, trượt dọc theo cổ áo mở rộng, Chung Tẫn có thể cảm thấy chỗ trái tim thật lạnh lẽo. Gần đây có một quảng trường, nếu không phải trời đang mưa thì sẽ có rất nhiều người đến đây khiêu vũ. Âm nhạc đều là những bài hát thịnh hành được cải biên để dễ dàng kích thích sự cộng hưởng của mọi người.
Tìm thấy một chiếc ghế đá, Chung Tẫn mệt mỏi ngồi xuống.
Tối nay, cả quảng trường to như vậy chỉ thuộc về một mình cô.
Năm tuổi đến Nam Kinh, đi Giang Châu bốn năm, hiện tại cô hai mươi sáu. Mặc dù đã sống ở thành phố này gần mười chín năm, nhưng Chung Tẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một người khách qua đường, vẫn không ngừng phiêu bạt, trơ trọi không nơi nương tựa.
Chung Tẫn muốn gọi điện cho Hoa Bội, muốn ôm lấy Phương Nghi mà khóc lên.
Một người, dùng cả sinh mạng để yêu một lần, nhưng sau khi yêu rồi, mọi thứ chẳng qua chỉ là lý luận suông, trái tim cũng đã trống rỗng.
Đừng bao giờ tin rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất giúp xóa sạch mọi thứ, cũng đừng tin một tình yêu mới có thể thay thế quá khứ.
Yêu, là khắc vào trong xương, tan vào trong máu.
Cái gọi là mạnh mẽ, cái gọi là quên, chẳng qua là tự an ủi bản thân mà thôi.
Chung Tẫn không biết làm gì, chỉ biết siết chặt lấy chiếc túi, cơ thể có chút nặng nề như lá cây ướt nhẹp, hạt mưa rơi nhẹ làm mờ đi tầm mắt.
Mang thai là chuyện vừa tuyệt vời vừa kỳ diệu, Chung Tẫn rất mẫn cảm cho nên cô có thể cảm giác được quá trình cấy trứng và thụ thai.
Chung Tẫn nghén rất dữ, ở trong văn phòng một ngụm nước cũng không dám uống, thậm chí, chỉ cần nghe được tiếng đồng nghiệp uống nước thôi cũng sẽ thấy buồn nôn.
Anh và cô đều là nhân viên làm việc trong cơ quan, tuy tư tưởng của mọi người không còn lỗi thời như trước nữa, nhưng bên ngoài vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quan niệm đạo đức.
Nhưng, bọn họ đang yêu nhau, tình nồng ý đậm, đương nhiên có khát vọng gần gũi nhau. Mỗi lần quan hệ, Lăng Hãn vẫn luôn nghiêm túc dùng biện pháp tránh thai, nhưng làm sao tránh được những tai nạn bất ngờ?
Đây là một bất ngờ thật đẹp.
Lăng Hãn được điều đến Lữ đoàn đặc công đặc biệt ở quân khu Bắc Kinh trước sáu tháng, một tháng trở về một lần đã là rất tốt rồi. Nhiệm vụ mà anh thi hành luôn nguy hiểm và gian khổ, Chung Tẫn sợ làm anh phân tâm nên khi gọi điện không hề nhắc đến chuyện mang thai, cô chỉ làm nũng nói muốn anh, rất muốn rất muốn. Anh nói đợi khi nhiệm vụ đầu tiên kết thúc, anh sẽ trở về Giang Châu gặp cô.
Thời gian trôi qua rất chậm, giống như đứng dưới tàng cây mà xem lá lớn dần vậy.
Khi Lăng Hãn về Giang Châu trước 15 ngày, Chung Tẫn đã sụt hơn 2kg, đồng nghiệp đều cười và nói cô vì tương tư mà gầy đi, Chung Tẫn cũng chỉ cười ngượng ngùng. Cô rất cẩn thận nên không ai nhìn ra cô mang thai.
Lăng Hãn đi xe lửa suốt đêm, lúc đến Giang Châu đã là gần rạng sáng.
Đầu đông, những bông tuyết nhỏ mịn bay đầy trời Giang Châu, vẽ ra những dòng chảy từ tầm mắt của cô. Chung Tẫn đưa tay ra đón lấy một mảnh. Bông tuyết rất dễ sinh lòng yêu thương, chỉ cần duỗi tay ra thì khoảng cách của người và tuyết sẽ hợp lại thành một.
Chung Tẫn nghe được tiếng xe lửa vào trạm, trong sách nói mang thai ba tháng đầu rất nguy hiểm, động tác không nên quá mạnh. Cô lẳng lặng đứng yên, chờ anh đi tới.
Lăng Hãn nhìn qua khá mệt mỏi nhưng không ảnh hưởng đến dáng vẻ sáng sủa và đẹp trai của anh. Không biết sinh mệnh nho nhỏ trong bụng cô là con trai hay con gái nhỉ? Nếu là con trai, liệu có đẹp trai như anh không?
Chung Tẫn run rẩy vươn tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn hai gò má của anh, cô nói: “Ôm em đi!”
Lăng Hãn thoáng sửng sốt rồi bất ngờ dang rộng hai tay kéo cô vào lòng ngực, ôm chặt. Bên cạnh có người huýt sáo, còn có người kêu lên: nhanh về nhà mà thân mật đi!
Hai người bắt xe trở về. Phòng trọ của Chung Tẫn rất gần cơ quan, khắp nơi đều là người quen, còn Lăng Hãn thuê một nhà trọ có đầy đủ dụng cụ ở ngoại thành. Bọn họ sẽ tới đây khi cả hai đều ở Giang Châu.
Lăng Hãn ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào phòng ngủ, vừa vào thì thấy Chung Tẫn đang mặc váy ngủ, ưỡn bụng lên, đứng trước gương mà xoay tới xoay lui.
“Rất lạnh!” Anh ôm cô lên giường rồi nhét vào trong chăn.
“Lăng Hãn…” Chung Tẫn kéo tay anh qua, đưa vào váy ngủ.
Anh hôn nhẹ cô, chế nhạo nói: “Nhiệt tình như vậy à!”
Mặt Chung Tẫn đỏ bừng lên nhưng không cười. Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp và dịu dàng của anh bao phủ lên bụng, cô hỏi: “Có cảm giác được gì không?”
Quầng thâm dưới vành mắt đã chuyển sang màu xanh, trong mắt đầy tơ máu. Lăng Hãn nhìn chằm chằm Chung Tẫn một hồi, sau đó vẻ mặt chợt thay đổi: “Em mang thai?”
Giọng nói không phải ngạc nhiên vui mừng, mà là ngạc nhiên đến ngây người. Chung Tẫn mãi chìm đắm trong niềm vui nên không phát hiện, hai tay cô đặt trên vai anh: “Đúng vậy, anh sắp làm ba ba rồi.”
Cô cho rằng, tiếp đó Lăng Hãn rất nhanh sẽ quyết định lấy giấy đăng ký kết hôn, trước khi bụng cô to lên sẽ cử hành hôn lễ. Cho đến nay, tất cả mọi chuyện của hai người cô đều đã sắp xếp ổn thỏa như vậy.
Nhưng thái độ của anh rất lạ, mày chau chặt, tâm trạng có vẻ rất nặng nề.
“Anh không vui sao?”
Lăng Hãn cười gượng: “Vui chứ, nhưng có rất nhiều chuyện anh cần phải suy nghĩ cẩn thận.”
Anh hôn lên trán cô, giúp cô ghém chăn rồi tắt đèn. Nguyên một đêm này, anh không ở trên giường. Sáng hôm sau, Chung Tẫn thấy trên sàn nhà ngoài ban công đầy tàn thuốc.
Cô không thể ăn được bữa sáng, cố gắng uống hết một ly sữa nhưng cũng nôn sạch.
Lăng Hãn đứng trước toilet, nhìn cả người cô lọt thỏm trong chiếc áo bông rộng thùng thình mà nói: “Chung Tẫn, nôn nghén khổ sở như thế, không bằng… chúng ta tạm thời bỏ đứa bé đi!”
Chung Tẫn gắt lên: “Làm mẹ đâu có dễ dàng như vậy, nhưng mà, đây là một sự tra tấn ngọt ngào, em có thể chịu đựng.”
Anh thở dài, đi vào trong giúp cô rửa sạch mặt.
Điện thoại bên Bắc Kinh thúc dục không ngừng, Lăng Hãn chỉ ở Giang Châu một đêm rồi phải đi, trước khi đi anh nói với cô: anh sẽ sớm trở lại.
Một tuần sau, anh trở lại. Nhiệm vụ lần này dường như rất gian khổ, anh tiều tụy đi nhiều, cũng rất ít nói chuyện.
Chung Tẫn nắm lấy hai tay anh, cười hỏi: “Đội trưởng Lăng, anh chuẩn bị xử trí với hai người mẹ của chúng ta thế nào đây?”
Anh thở dài: “Hiện giờ, chúng ta đang ở riêng hai nơi, kinh tế cũng chẳng khá giả, có lẽ không thể cho con lớn lên trong điều kiện tốt nhất được. Chung Tẫn, đợi thêm… hai năm nữa đi!”
Những lời này không giống như lời anh nên nói, nhưng nó rõ ràng lại đi ra từ miệng của anh, điều này khiến Chung Tẫn khó chịu: “Anh đừng tàn nhẫn như vậy, đây là con của chúng ta, là một sinh mạng nhỏ bé. Nếu anh không muốn thì cứ nói với em, em… muốn con!”
Lăng Hãn chỉ im lặng nhìn cô rồi lại đi.
Trên xe lửa, Chung Tẫn nhắn cho anh một tin, nhắc anh chú ý cẩn thận.
Cô có một loại dự cảm xấu, giống như có chuyện gì đó sẽ xảy ra mà cô rất sợ phải biết.
Lăng Hãn lại không nghe máy. Mỗi ngày, Chung Tẫn đều mạnh mẽ lên tinh thần, đến viện kiểm sát đi làm nhưng cảm giác choáng váng, buồn nôn, tay chân uể oải ngày càng nhiều khiến cô không thể không xin phép ở nhà nghỉ ngơi.
Thời tiết ngày càng lạnh, trong lòng cũng ngày càng… sợ hãi hơn.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chung Tẫn quyết định đến Bắc Kinh tìm anh.
Cô tìm được anh, nhưng lại phát hiện tất cả mọi khác thường đều có nguyên nhân cả. Thật ra, đây không phải một vở kịch có nội dung độc đáo hay mới mẻ gì.
Anh cũng không phải thần thánh, anh cũng chỉ là một người đàn ông rất bình thường. Đàn ông bình thường cũng sẽ phạm những sai lầm bình thường, mà anh không thể may mắn thoát khỏi.
Chung Tẫn nghĩ, nếu cô không mang thai thì đến khi nào anh mới thành thật nói cho cô biết? Sinh mệnh nhỏ bé này không phải là kết tinh tình yêu của bọn họ, mà là thứ hủy diệt đi tình yêu của bọn họ.
Lăng Hãn đuổi theo, cùng cô về Giang Châu.
Vì không muốn nhìn thấy anh nên cô đã đổi chỗ ngồi với người khác. Không biết là thấy mình có bao nhiêu đáng thương hay là vì trời quá lạnh, Chung Tẫn cuộn người lại thành một đoàn.
Xe lửa lao nhanh qua bóng đêm đen như mực, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những ngôi sao luôn sáng lấp lánh.
Lúc xuống tàu, ở Giang Châu đã là buổi sáng, gió thổi rất mạnh, đất trời mù mịt nhưng vẫn có thể thấy rõ bên đường, từng trận lá cây và bông tuyết xoay tròn, vờn bay trên không trung.
Lăng Hãn không giải thích chuyện ở Bắc Kinh, chỉ luôn lặp đi lặp lại rằng anh không muốn giữ đứa con này.
“Đứa bé không liên quan gì đến anh cả, anh cứ yên tâm!” Chung Tẫn bắt đầu thu dọn hành lý của mình, cực kỳ trật tự, không hề hoảng loạn.
“Huyết thống là thứ không thể chia cắt, đừng khiến cuộc sống của chúng ta trở nên phức tạp nữa.” Anh đau đớn gầm nhẹ: “Dù em có che dấu, cũng không thể phủ nhận chuyện anh là ba của nó. Có người ba như anh đây, em cho rằng nó sẽ vui vẻ sao?”
Anh tự mình hiểu lấy, thật ra anh đang xóa sạch tất cả những chướng ngại đang cản trở con đường thênh thang và hạnh phúc của mình.
“Sau này, em sẽ có cuộc sống mới, đừng đánh cuộc chỉ vì một phút nóng giận.”
Chung Tẫn không hề giận dỗi, cô chỉ là muốn bảo vệ chút hồi ức tốt đẹp trước đây mà thôi. Nhìn gương mặt khôi ngô vặn vẹo không ngừng của anh, nghe những lời nói lạnh lùng của anh, cô im lặng, mặc cho hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ai cũng đều có những mộng tưởng, nhưng mộng tưởng rồi cũng phải khuất phục trước hiện thực tàn nhẫn.
Chung Tẫn không thể trở thành một bà mẹ đơn thân vì công việc của cô, vì Phương Nghi, dì nhỏ, dượng nhỏ và anh họ ở An Trấn cũng sẽ không để cô làm vậy.
Cô vẫn còn đang bước đi trong thế giới này, cô không thể đối địch với toàn bộ thế giới được.
Lăng Hãn đến cửa hàng thuốc tây mua sáu viên Mifepristone [2] và ba viên Misoprostol [3]. Sắc mặt Chung Tẫn tái nhợt, vuốt ve bụng dưới của mình, trong lòng khẽ nói: Tạm biệt con, bảo bối của mẹ.
[2] Mifepristone: (còn được biết đến với tên RU 486) được sử dụng để phá thai ở giai đoạn đầu của thai kỳ. Thuốc cũng còn được sử dụng cho đến tuần thứ 7 của thai kỳ (49 ngày sau ngày đầu tiên của ngày hành kinh cuối cùng). Mifepristone ngăn chặn progesterone cần thiết cho thai nhi phát triển. Thuốc này cũng thường được sử dụng chung với misoprostol.[3] Misoprostol: là thuốc ngăn ngừa chứng viêm loét dạ dày, cũng còn được sử dụng kết hợp chung với loại thuốc khác (mifepristone) để phá thai.Chung Tẫn uống thuốc vào.
Năm phút sau, cô nôn hết dịch mật ra. Uống thêm lần nữa, cũng vẫn nôn ra.
Lăng Hãn đành phải nghiền nát thuốc pha chung với nước để cô uống vào.
Hai tiếng sau, khoang bụng truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, cơn đau như thủy triều lên, như từng đợt sóng không ngừng dâng cao. Bên trong có một sinh mệnh nhỏ bé đáng thương đang giãy dụa, Chung Tẫn cắn môi.
Anh ôm lấy cô rồi hỏi: “Đau không em?”
Chung Tẫn một đầu đầy mồ hôi, cô ngẩng mặt lên, bắt lấy tay anh rồi đưa vào miệng cắn.
Lăng Hãn không hề nhíu mày, chỉ im lặng nhìn cô.
Chỗ cổ tay anh máu thịt lẫn lộn
“Chúng ta huề nhau.”
Vết sẹo hình lưỡi liềm đó, rốt cuộc, cả đời này không thể xóa được.
Khi phôi thai kia rời khỏi cơ thể, cô cảm thấy một phần nào đó trong người mình cũng chết theo.
Lại là một cơn đau đến xé rách, thảm cảnh máu chảy đầm đìa lan tràn ra vô tận. Cô hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, Hoa Bội đang đứng trước giường. Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng ấm áp và nhẹ nhàng chiếu vào, xuyên qua ô cửa sổ.
Anh đi rồi, lần này là đi luôn, không bao giờ trở về Giang Châu nữa. Nguyên nhân là vì công việc, nhân tài như anh đã sớm được tỉnh chuyển thẳng đến Bắc Kinh. Trong một môi trường mới, lấy tài năng của anh nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Bọn họ cứ như vậy mà chia tay, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa nói.
Lăng Hãn rất biết ơn Hoa Bội vì cô đã nhanh chóng đến đây, Hoa Bội trả lời anh: “Con mẹ nó, anh cảm ơn tôi làm gì, liên quan gì đến anh?”
Anh đến trước giường cô, Chung Tẫn từ từ nhắm hai mắt, giống như đang ngủ rất say.
Anh ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô, khẽ nói mấy lời bên tai cô.
Hoa Bội hỏi cô: “Anh ta nói xin lỗi?”
Không phải xin lỗi. Anh ta nói: Anh yêu em.
Chuyện này thật châm chọc đúng không?