Biên tập: Rosa
Thang Thần Phi tới Giang Châu là vào buổi chiều, đương nhiên không phải đến đây chỉ để xin lỗi Chung Tẫn. Anh ta không phải là thiếu niên ngây ngô dành hết tâm tư mà yêu đương. Nói như thế là đùa Chung Tẫn thôi. Thang Thần Phi tưởng tượng khuôn mặt xinh đẹp của cô trưng ra bộ dáng xa cách thì trong lòng hết sức vui vẻ.
Hội nghị công tác kinh tế quý II của toàn tỉnh được tổ chức ở Giang Châu, cuộc họp diễn ra trong ba ngày, hôm nay đến báo danh. Đây là một sự trùng hợp không thể nào ngẫu nhiên hơn, cứ như duyên trời định vậy.
Tòa thị chính ở Giang Châu là nơi chịu trách nhiệm tổ chức hội nghị, những công chức tham gia đều được sắp xếp vào ở tại khách sạn bên bờ biển. Sau khi báo danh xong, Thần Phi chào hỏi với mấy lãnh đạo ban ngành rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghênh chiến tiệc rượu đón gió tối nay.
Trở về phòng. anh ta thay một bộ quần áo khác rồi đi xuống lâu, Thần Phi tìm một chiếc xe rồi chạy thẳng đến bến xe khách Giang Châu.
Thời gian rất chuẩn, anh ta gần như tới cùng một lúc với tuyến xe từ An Trấn đến Giang Châu.
Thần Phi hạ cửa kính xe, nhìn nhóm hành khách xách va-li đi xuống. Đợi đến người cuối cùng nhưng không thấy Chung Tẫn. Anh ta mở cửa xe ra, chạy đến. Tài xế nhìn anh ta một cách thăm dò, Thần Phi biết bây giờ ngành giao thông quản lý rất nghiêm ngặt, phải đúng điểm dừng thì mới cho hành khách xuống xe. Nhưng anh ta vẫn hỏi một câu: “Có phải có một cô gái trẻ tuổi, da trắng, tóc ngắn cằm đầy đã xuống xe từ sớm không?”
Người tài xế trợn tròn mắt: “Anh có thiên lý nhãn à?”
Thần Phi nhún vai, lấy một gói Nam Kinh cữu ngũ chi tôn [1] trong túi ném cho tài xế.
[1] tên một hãng thuốc lá đắt tiềnTài xế mừng rỡ, rút ra một điếu, đặt ngay lên mũi ngửi rồi cảm khái: “Thật sự là thuốc tốt, mùi thật thơm. À, cô gái anh nói tới, tôi có ấn tượng, ở trên đường cao tốc sống chết đòi xuống xe, không thể ngăn được.”
“Có ai đi chung với cô ấy không?”
“Không thấy.”
Thang Thần Phi nâng cằm lên, mặt căng ra, không nói một lời mà xoay người lên xe.
Khi tài xế nhả ra một ngụm khói mới chợt nhớ là đã quên nói cho người đàn ông vừa đẹp trai vừa sang trọng kia một chuyện, sau khi cô gái đó xuống xe, người đàn ông ngồi cạnh cô ấy cũng xuống theo ngay sau đó, cái này có tính là đi chung không nhỉ?
Tiệc rượu tối nay là kiểu buffet. Hội nghị đã chuẩn bị rượu trắng, rượu đỏ và cả bia, Thang Thần Phi muốn uống rượu vang. Bây giờ cũng không thịnh hành chuyện liều mạng uống nữa, huống chi sáng mai còn có cuộc họp nên mọi người chỉ chậm rãi nhấp môi.
Lúc người khác kính rượu, anh ta giơ ly lên chạm nhẹ vào môi, ý bảo như vậy là được rồi, bọn họ cũng không tính toán gì thêm, ai chẳng biết anh ta là lãnh đạo của tỉnh.
Người nên gặp cũng đã gặp, người nên đón tiếp cũng đã đón tiếp, Thang Thần Phi yên lặng rời đi. Bữa tiệc tối nay còn sắp xếp đến rạp chiếu phim, KTV [2], mọi người nhiệt tình mời anh ta tham gia, cục trưởng của một số thành phố cấp tỉnh cũng muốn trò chuyện riêng với anh ta nhưng Thần Phi đã khéo léo từ chối.
[2] karaokeKhông hiểu sao cảm xúc sa sút đi, cũng có thể nói là nóng nảy khiến Thần Phi không còn tâm trạng mà ứng phó những chuyện này, lững thững đi vào thang máy. Bên trong, có hai cô gái xinh đẹp đang đứng, thấy anh ta bước vào, không chút nào che dấu rung động trong mắt. Thần Phi mỉm cười gật đầu, những ánh mắt chăm chú và đầy yêu thích như vậy anh ta đã gặp rất nhiều nên không có gì ngạc nhiên.
Bên ngoài khách sạn, chiếc xe của anh ta xoay một vòng rất đẹp và lưu loát rồi chạy nhanh vào bóng đêm.
Đường sá ở Giang Châu rất rộng, xe không nhiều, lúc lái xe rất dễ chịu. Trên một số tuyến đường chính có những công trình nổi bật giúp người ta phân biệt, ngay cả người lạ cũng không dễ bị lạc đường.
Thang Thần Phi nheo mắt, chạy qua hai ngã tư rồi bẻ tay lái, rẽ vào con đường đầy cây nhãn rợp bóng, hương thơm ngào ngạt. Đi thêm 10 phút nữa, ngọn đèn thưa dần, những tòa nhà không còn dày đặc nữa, chỉ thấy trước mặt xuất hiện mấy tòa nhà ẩn sau những tán cây.
Thang Thần Phi hạ hỏa, nhìn lên tầng ba của tòa nhà ở giữa. Thấy ánh đèn mềm mại phản chiếu từ ô cửa sổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc.
Dạo một vòng quanh tòa nhà, cuối cùng vẫn quyết định lên lầu.
Tòa nhà này được xây cách đây nhiều năm, tay vịn cầu thang đã bong ra từng màng, bậc thang cũng không còn bằng phẳng nữa. Nhà ai đang làm món cá ngâm [3], tản ra một mùi hương vừa chua vừa cay khiến cái mũi của Thần Phi ngứa ngáy.
[3] một món ăn cổ điển của Trùng Khánh, phổ biến vào những năm 90 của thế kỷ XX.Đèn ngoài hành lang của lầu ba đã hỏng, nhờ ánh sáng mỏng manh mới miễn cưỡng nhìn thấy một chữ “Phúc” thật to dán trên cánh cửa.
Thang Thần Phi không nhịn được, hắt xì một cái thật to, điều chỉnh tốt hơi thở rồi mới nâng tay gõ cửa.
Hồi lâu, mới nghe được tiếng chất vấn buồn bực bên trong truyền ra: “Ai đó?” Như là hoài nghi mình nghe lầm.
“Xin hỏi ông Vương có ở nhà không?” Thang Thần Phi cao giọng trả lời.
Cửa mở, một người phụ nữ tóc xù cường tráng, eo mang tạp dề đứng trước mặt, nói: “Anh nhầm nhà rồi, nhà này họ Chung, không phải họ Vương.”
Thang Thần Phi sờ cái mũi, cười xấu hổ: “Tôi muốn thuê nhà trọ, người mô giới nói ông Vương ở lầu ba sắp chuyển đi nên bảo tôi đến xem phòng. Đây là lần đầu tiên tôi đến, không có người hướng dẫn nên không biết, bèn qua đây xem thử.”
Người phụ nữ cường tráng nói: “Có lẽ là ra ngoài rồi. Kiểu phòng ở đây đều giống nhau cả.”
Thang Thần Phi trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Chị có tiện cho tôi vào xem thử không?”
Người phụ nữ kia hơi do dự nhưng vẫn đồng ý: “Đây không phải nhà của tôi, tôi chỉ đến đây dọn vệ sinh thôi.”
Thang Thần Phi sải bước đi vào: “Tại sao lại dọn dẹp vào buổi tối?”
“Ban ngày tôi còn đi làm việc khác nên không có thời gian. Dù sao, nhà này tạm thời không có người ở, ban ngày buổi tối không khác nhau.”
“Không có người ở mà còn muốn dọn dẹp sao?”
“Một tuần một lần, mở hết cửa sổ ra, lau sàn, giặt sạch dra giường và chăn, lau chùi phòng bếp, cứ như vậy, khi nào có người đến ở, trong nhà cũng sẽ không quá tiêu điều.”
Phòng bếp thật sạch sẽ, mặt sàn sáng bong phản chiếu bóng người, trong phòng ngủ, cửa sổ được mở ra, nhẹ nhàng hít vào sẽ ngửi được mùi hương của hàng cây nhãn dưới lầu, ánh mắt Thần Phi dừng lại trên hai bộ đồ ngủ treo trên giá áo, hàng lông mày đẹp vô thức chau chặt: “Tôi thấy rất thích kiểu phòng thế này, không biết chủ nhân của căn phòng có đồng ý để tôi thuê lại không?” Anh ta chậm rãi nói.
“Cô ấy được chuyển đến Ninh Thành làm việc rồi, hiếm khi thấy về. Nếu không, để tôi giúp anh hỏi thử?”
“Vâng, cảm ơn chị!” Thang Thần Phi xoay người lại, cười đến mưa thuận gió hoà.
Người phụ nữ cường tráng tiễn anh ta ra khỏi cửa, dặn dò anh ta nắm chặt tay vịn, khi xuống bậc thềm thì cẩn thận một chút.
Phía sau vang lên tiếng đóng cửa, nụ cười trên mặt Thang Thần Phi nhanh chóng biến mất. Trên đường về lại khách sạn, Thần Phi giậm mạnh chân ga, chiếc xe giống như con ngựa đứt cương điên cuồng lao nhanh.
Ven đường, một đôi mẹ con đang tản bộ hoảng sợ đến mức lui hẳn vào trong. Cậu bé hỏi mẹ mình: “Đó có phải là xe cứu thương không ạ?”. Người mẹ khó hiểu nhìn cậu. Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Nếu không, tại sao nó lại vượt đèn đỏ?”
Bốn phía yên tĩnh, Thang Thần Phi nhắm mắt lại, ngả người trên ghế lái, anh ta có thể nghe được tiếng tim mình đang đập, không phải căng thẳng vì chạy quá tốc độ mà là tức giận và ghen tị.
Đúng vậy, hâm mộ, ghen tị, căm giận đến cực điểm.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Thần Phi mắng một tiếng rồi lấy di động ra, ngoài sóng điện từ trên màn hình lan ra trong một vòng tròn thì không hiện số.
Dù hai tay của Thang Thần Phi không đến mức run rẩy nhưng thần kinh lập tức căng thẳng.
Là người đàn ông gọi đến số máy bàn ở căn hộ của anh ta lần trước sao?
Thang Thần Phi đưa mắt quan sát xung quanh một lần, xuân đêm yên tĩnh như thiên đường. Anh ta nhấn phím nghe.
Quả nhiên, lại là giọng nam nghe không ra tuổi, không ra vùng miền kia: “Có vẻ như mày đã quyết tâm tiếp tục.” Giọng nói không nhanh không chậm, không chút cảm xúc.
Thang Thần Phi cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi nghĩ anh gọi nhầm số rồi.”
Đối phương nở nụ cười vừa trầm thấp vừa ngắn ngủi: “Thang Thần Phi, vì sao dám làm mà không dám nhận? Bước đầu tiên của mày rất thành công. Mày khéo léo chia rẽ cô ấy và Hoa Bội, khiến hai người nảy sinh hiềm khích, làm cô ấy mất đi người bạn duy nhất.”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Kỳ cục!” Thang Thần Phi lạnh lùng mắng.
“Kế tiếp mày định cướp thứ gì của cô ấy nữa đây? Mỗi một chuyện mày làm, mục đích chẳng qua là muốn lợi dụng cô ấy để khiêu khích một người, chọc giận một người mà thôi.”
Thang Thần Phi khẽ hít vào một hơi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Ngày mai nhận được email, mày sẽ hiểu.” Điện thoại bị cúp.
“Mẹ nó, có gan thì đi ra đây, ở đó giả thần giả quỷ cái gì!” Thang Thần Phi ra sức quát vào di động.
Sau đó, anh ta gọi điện cho tổ trưởng Tống của nhóm điều tra hình sự công nghệ cao ở Cục cảnh sát, nhờ hắn điều tra cuộc gọi vừa nãy, tra xem số điện thoại là bao nhiêu, chủ nhân của số điện thoại này là ai, làm nghề gì, ở đâu.
Tổ trưởng Tống bảo anh ta chờ một lát.
Thần Phi đi vào khách sạn với gương mặt rét lạnh, lúc cởi áo sơ mi ra thì tổ trưởng Tống gọi đến, hắn ấp úng hỏi: “Giám đốc Thang, người đó đã nói gì với anh vậy?”
“Không có gì. Tôi chỉ tò mò, tại sao gọi đến mà không hiện số thôi?”
Tổ trưởng Tống cười hai tiếng: “Đó là do “người nhà” của chúng tôi làm. Chúng tôi có thể theo dõi sóng điện từ của người khác, nhưng để phòng ngừa người khác theo dõi mình nên đã ẩn sóng điện từ đi mà không ảnh đến việc sử dụng.”
Thang Thần Phi dùng một chút lực làm nút áo sơ mi rơi ra. Anh ta đến cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra, dứt khoát để trần thân trên. Tuy cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng anh ta biết, trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhìn đi, nhìn kỹ một chút.Khóe miệng co rút dữ dội, cơ bắp cũng run rẩy theo, bên trong con ngươi tuấn lãng hiện lên một tia u ám.
Ở tiệm bánh LISA, Thần Phi từng nói với Chung Tẫn rằng bên dưới da bào của mỗi người đều dấu một cái “nhỏ”, nhưng người bạn nào đó của anh ta đang dấu một cái “lớn” thậm chí là “rất lớn”. Lời này không phải hoàn toàn là nói đùa. Là con trai duy nhất của Thang Chí Vi, anh ta biết rất nhiều người, kẻ muốn kết bạn hay nhờ vả anh ta cũng rất nhiều.
Có câu “khi ở cùng bạn bè, bạn không cần phải đeo lên chiếc mặt nạ. Nhưng những chỗ đó phải tuyệt đối an toàn”. Hiện tại, Thang Thần Phi cảm thấy mình đã sai hoàn toàn.
Einstein từng nói, mọi thứ trên đời không có gì là tuyệt đối, chỉ có tương đối. Có phải khi ấy anh ta đã rơi vào tầm ngắm của ai đó rồi không? Hoặc có thể nói là có người đang giở trò ở sau lưng anh ta?
Thần Phi lắc đầu, không có khả năng. Bởi bây giờ, anh ta đang nắm giữ trong tay nhiều lá bài hơn người khác, sẽ không ai dám mạo hiểm như vậy.
Thang Thần Phi ngã ngồi trên sofa, sắp xếp lại từng suy nghĩ. Anh ta quyết định không lo lắng nữa, lấy bất biến ứng vạn biến.
Sáng hôm sau, anh ta bật máy tính, hệ thống nhắc nhở có một email. Ngón tay đặt trên bàn phím vô thức run lên. Email của đối phương là một email miễn phí của hòm thư NetEase [4], không cần kiểm tra vì tất cả thông tin sẽ không chính xác. Bản thân Internet chính là một đại dương sâu thẳm, sâu không đo được. Tên email được đánh dấu đơn giản bằng số “1”, như thể sẽ có thêm “2”, “3” và “4” nữa vậy…
[4] Netease Mailbox là một hộp thư trên web được đưa ra bởi NetEase. Thị phần của NetEase tại Trung Quốc đã được xếp hạng đầu tiên tại Trung Quốc kể từ năm 2003. Tính đến tháng 9 năm 2016, tổng số người dùng hộp thư NetEase đạt 890 triệu. Hộp thư NetEase có đuôi là @ 163.com.Email không có chữ, chỉ có một tệp ảnh đính kèm. Bức ảnh được chụp khi anh ta đang lái chiếc Land Rover, mặt trước tấm ảnh là biển số xe với hai màu trắng xanh [5] đập thẳng vào mắt. Ngày đó chính là ngày anh ta xử lý chiếc Buick màu đen kia. Thần Phi chê chiếc xe bị nấm mốc, bạn anh ta nói chuyện này rất dễ xử lý, sẽ tân trang lại cho nó. Land Rover là anh ta lái nhưng tên trong bản đăng kí không phải của anh ta, chuyện này không có gì phải lo, chuyện khiến anh ta thật sự lo lắng là chuyện khác. Hôm đó, hình như không có người ngoài ở đây, người bạn này cũng là người anh ta tin tưởng nhất.
[5] biển số xe của Trung Quốc là chữ trắng trên nền xanh lam.Giống như chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết rồi đột nhiên ngang trời xuất hiện một đôi mắt khác.
Thần Phi chợt thấy lạnh lẽo.
Sửng sốt, hỗn loạn, xấu hổ và tức giận, đủ loại cảm giác chẳng lành ập đến tựa như một giọt mực trong ao nước trong, không thể giữ lại được.
‘Bụp bụp bụp‘, trong nháy mắt, Thần Phi tắt hết đèn trong phòng đi, một mình ngồi ngơ ngác trong bóng đêm, tim đập rất nhanh.
Thần Phi gọi điện cho một người bạn, hắn đang ở bên ngoài xã giao, âm thanh rất hỗn loạn. Thần Phi hỏi hắn gần đây kinh doanh thế nào, người bạn đó cười một cách vui tươi hớn hở: “Nhờ phúc của anh thì sao mà kém được?”
Không hiểu sao Thần Phi cảm thấy khó chịu, không kiên nhẫn mà nói rằng chờ hắn trở về sẽ gặp mặt nói chuyện sau rồi cúp máy.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, trong không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở thì anh ta không nghe được tiếng động thứ hai nào, như thể toàn bộ thế giới chỉ có một mình anh ta.
Thần Phi không khỏi nhớ đến cái đêm mẹ anh ta qua đời, khi tỉnh lại trong giấc mơ, anh ta gọi mẹ rồi gọi ba nhưng không ai đáp lại.
Thần Phi bật dậy khỏi giường rồi chạy đến phòng của ba mẹ. Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ xuất hiện một ngọn lửa lớn chiếu sáng cả bầu trời đêm, anh ta kinh ngạc nhìn ánh lửa kia, cảm thấy rất sợ hãi, định vươn tay qua chỗ điện thoại bàn, nhưng, còn chưa đụng vào thì nó đã đột nhiên vang lên, Thần Phi run rẩy. Là bà ngoại gọi đến, bà nói rằng mẹ anh ta đã không còn nữa.
Sáng hôm sau, khi Thang Thần Phi ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trong phòng hội nghị sẽ luôn khiến người khác cảm giác được tác phong nhanh nhẹn, tiêu sái lỗi lạc trước sau như một mà không ai nghĩ rằng tối qua, anh ta đã phải vượt qua một đêm không ngủ.
Kết quả của việc mất ngủ là do anh ta suy nghĩ kỹ càng một số chuyện, anh ta có hơi nóng vội, không chỉ dọa Chung Tẫn mà còn lộ ra mũi nhọn quá sớm nên mới thu hút sự chú ý của người khác.
Có điều, Thang Thần Phi không quá sợ hãi.
Lần thứ hai Thần Phi phát biểu, bản thảo là thư kí văn phòng viết. Anh ta đã quen với việc vừa họp vừa trau chuốt cho bản thảo, mỗi lần phát biểu thì gần như có thể viết xong một bản thảo.
Rất nhiều người ở sau lưng nghi ngờ năng lực của anh ta, nói anh ta hưởng thụ sự mát mẻ dưới bóng cây của Thang Chí Vi. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến phong thái phát biểu của anh ta thì đều chậc lưỡi và âm thầm bội phục. Là con của Thang Chí Vi, tuy ít hơn người khác mấy năm phấn đấu, tuy nhiên, để ngồi ở vị trí Giám đốc Kế hoạch của Ủy ban Kinh tế và Thương mại như ngày hôm nay, đòi hỏi trong bụng phải có chút kinh luân [6].
[6] phép ẩn dụ cho việc lập kế hoạch quản lý các vấn đề quốc gia hoặc đề cập đến tham vọng và khả năng chi phối đất nước.Kết thúc bài phát biểu vẫn luôn là những tiếng vỗ tay như sấm, Thần Phi khom người xuống một cách tao nhã.
Lịch trình buổi chiều là hoạt động phân chia các nhóm nhỏ để thảo luận, nhưng Thang Thần Phi không tham gia. Hôm đó, anh ta trở về Ninh thành. Lần này tàu điện siêu tốc không hề trễ giờ, theo sau hoàng hôn chạy nhanh vào trạm.
Thần Phi không gọi người tới đón mà bắt taxi đến hoa viên Tử Kinh – một tiểu khu mới xây ở Ninh Thành, nơi ở của 1/3 nhân viên công tác trong các cục và ủy ban. Kế bên tiểu khu là một công viên, Thang Chí Vi hiện đang sống trên tầng cao nhất của tòa nhà, ngăn cách với công viên bằng một bức tường, ông thích sự yên tĩnh.
Thím giúp việc theo giờ ló đầu ra khỏi cửa và cười với anh ta: “Chân giám đốc Thang thật dài, tối nay cô giáo Phó sẽ làm sủi cảo.”
Thần Phi đưa hành lý cho thím giúp việc, đổi dép lê rồi đi vào nhà ăn.
Phó Yến là người đặc biệt chú ý đến mọi chi tiết trong cuộc sống, tất cả bộ đồ ăn đều là cốt từ [7] được mang về từ Anh, không có bộ thứ hai ở thị trường Trung Quốc. Giữa bàn ăn là một lọ hoa bằng pha lê của Pháp, dù là nhìn từ góc độ nào thì cũng đều óng ánh và trong suốt. Bốn mùa trong một năm chỉ cắm duy nhất một loài hoa, đó là hoa hồng trắng.
[7] bộ dụng cụ ăn được chế tạo vào năm 1974 bởi một người Anh với 45% hàm lượng xương bò chất lượng cao. Thức ăn tối nay rất đơn giản, cháo ngô, bí đỏ hấp, giá xào đậu phụ và những chiếc bánh sủi cảo bên trong chiếc bát sứ trắng, được xếp chồng lên nhau trông như đĩnh vàng, chỉ lướt mắt nhìn cũng khiến người ta mê mẩn.
Nhưng trên bàn ăn không có ai, Thang Thần Phi nghe được tiếng nói chuyện trong phòng đọc sách, anh ta xoay người đi qua.
Cửa phòng khép hờ, anh ta gọi một tiếng ba rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tiếng nói chợt im bặt, Phó Yến và Thang Chí Vi đồng loạt nhìn về phía Thang Thần Phi, vẻ mặt hai người trông rất nghiêm túc.
“Ồ, hai người cứ tiếp tục đi, con sẽ quay lại sau.” Thang Thần Phi làm ra vẻ muốn đóng cửa.
Phó Yến miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không sao. Dì và ba con đang tán gẫu một vài chuyện nhà. Con trở về sao không gọi điện thoại trước, dì sẽ bảo thím giúp việc làm thêm vài món nữa.”
Vẻ mặt của Thang Chí Vi vẫn bình tĩnh: “Cũng không phải người ngoài, có gì ăn đấy.”
“Đừng nói bậy, Thần Phi khó có được một lần về nhà. Hai cha con cứ trò chuyện trước đi, để dì xem trong tủ lạnh còn gì không, làm thêm hai món xào nữa là được.” Phó Yến kéo cửa đi ra.
Thang Thần Phi ngồi xuống ghế dựa, thuận tay lấy một tờ báo trên bàn rồi lật ra.
Là báo chiều của hai ngày trước, trang đầu đăng tin về việc viện kiểm sát đã công khai truy tố vụ án giết vợ của Thích Bác Viễn do Hoa Bội viết. Nếu đứng ở vị trí thích hợp thì phải thừa nhận rằng Hoa Bội thật sự có tiến bộ lớn khi từ một biên tập viên nhỏ chuyên viết về tin tức giải trí nhảy sang một phóng viên viết về tin tức xã hội.
“Thích Bác Viễn là danh nhân, quan toà có thể vì những đóng góp của ông ta cho sự nghiệp đường sắt cao tốc quốc gia mà tha cho ông ta một lần hay không?” Khóe miệng Thần Phi nhếch lên.
Thang Chí Vi nghiêm nghị trả lời: “Pháp luật luôn bình đẳng với mọi người.”
Thần Phi cười khẩy, trong mắt Thang Chí Vi, những người khác đều là du côn, lưu manh, chỉ có mình ông ta là đứa con ngoan của Đảng, bất kể là ở đơn vị hay ở nhà, lúc nào cũng mang một khuôn mặt chính khí như vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh ta đã nhìn chán.
Thoại bất đầu cơ bán cú đa. [8]
[8] Nói chuyện mà không hợp thì nửa câu cũng đã là nhiều. Ý nói: tâm ý của hai người không hợp thì nói chuyện sẽ không thể đồng thuận vậy nên dứt khoát im lặng, không nói gì. “Lúc trưa, uống nhiều rượu mà chưa được ăn gì, thật là đói bụng quá!” Thần Phi ném tờ báo xuống, đứng lên.
“Lại đi với đám bạn của con sao?” Mày của Thang Chí Vi nhíu chặt lại: “Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con là cán bộ nhà nước, ít kết giao với mấy người bạn rượu đi. Chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến con đấy.”
“Có hào quang của ba soi chiếu, con nghĩ sẽ không có gì khó khăn.” Thang Thần Phi lười biếng nhướng mày, mang theo một chút trào phúng.
“Thần Phi!” Quả nhiên, giọng của Thang Chí Vi cao lên: “Đừng cho là tôi không biết mấy việc xấu của anh, sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, thay bạn gái như thay quần áo, kinh doanh qua lại bí mật, mua xe sang, ra vào nhà hàng cao cấp. Tiền anh cầm chính là dương quang công tư [9], sao anh có thể tiêu xài xa xỉ như vậy?”
[9] là những thu nhập khác bên ngoài của công nhân viên chức ngoài mức lương cơ bản (như phụ cấp, trợ cấp loại hình) nó sẽ được hạch toán trong phạm vi tiền lương. Theo bộ Luật‘ công chức của CHND Trung Hoa‘ mới, bước đầu là thanh toán tiền lương dựa theo chức vụ và cấp bậc rồi thống nhất tăng thêm phí trợ cấp sinh hoạt và phí trợ cấp công việc. (theo Baidu)“Ồ, thì ra ba vẫn còn quan tâm đến tôi à.”
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, một khi xảy ra chuyện lớn gì, cho dù lúc đó muốn cứu cũng không cứu được nữa.” Thang Chí Vi ôm ngực, trên trán nổi lên gân xanh.
“Không ai hy vọng được ông cứu đâu? Mẹ sẽ không, mà tôi lại càng không.” Thang Thần Phi bật cười.
“Anh muốn làm tôi tức chết đúng không? Đi đi, lập tức đi khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, căn nhà này cũng không chào đón anh.”
Thang Chí Vi phẫn nộ vung tay lên, động tác quá mạnh khiến mấy quyển sách trên kệ đổ nhào xuống mặt đất.
Thang Thần Phi cúi người nhặt sách lên, lạnh lùng mở miệng: “Đây là nhà của ông, từ trước đến giờ tôi cũng không định ở lại lâu.”
Nhất thời, trên mặt Thang Chí Vi hiện rõ sự vô lực và thê lương, ông không nói gì nữa, yên lặng quay người đi.
Thang Thần Phi đặt xong những cuốn sách lên kệ, đến quyển cuối cùng,《Tâm lý tội phạm và sự ngộ nhận tình cảm 》của tác giả Lăng Hãn, anh ta cười lạnh lùng: “Giả vờ lịch sự cái gì, mấy loại sách nát này mà cũng đọc.”
Nói xong, ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Lúc Phó Yến mang những món xào lên bàn thì anh ta đã về tới căn hộ của mình.
Thần Phi viết email trả lời cho hộp thư NetEase đã gửi ảnh kia: “Mọi thứ trên thế giới này đều có thể dự tính trước để bố trí phòng vệ, chỉ duy có tình yêu là ngoại lệ. Tôi rất may mắn vì còn có thể tận hưởng được cảm giác tim đập nhanh.”
Nhìn email được gửi đi thành công, Thần Phi chớp mắt rồi châm một điếu thuốc.