Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 57

Biên tập: Rosa

Lại một tiếng sấm rền, tựa như cuồn cuộn kéo đến từ phía chân trời rất xa. Mưa rơi trên bậu cửa sổ, vang lên tiếng lách cách lanh lảnh. Nếu rơi trúng người thì chắc sẽ rất đau.

Điện thoại bàn trên bàn làm việc rất kiên nhẫn vang lên. Trợ lý ở bên ngoài không nghe ai bắt máy nên chạy vào.

Là thông báo của trường Đại học Chính Pháp về thời gian và địa điểm của buổi diễn thuyết tháng này.

Trợ lý gãi đầu, nhìn Thường Hạo đứng trên ban công, anh ta cảm thấy hôm nay Thường đại luật sư im lặng quá mức, anh ta không quấy rầy Thường Hạo, đặt thông báo lên bàn rồi đi ra ngoài.

Trên bàn làm việc chất đầy những tài liệu liên quan đến bất động sản và nhiều tài sản khác. Công ty C sắp phát hành 100 triệu chứng khoán, với tư cách là cố vẫn pháp lý của công ty chứng khoán, Thường Hạo có rất nhiều việc phải làm nhưng anh lại không tĩnh tâm được.

Thời tiết mưa dầm khiến chỗ cánh tay bị thương vừa ngứa vừa đau âm ỷ.

Lúc ở trấn Hạ Loan, Chung Tẫn đột nhiên ngất xỉu, vì đưa tay ra đỡ nên không cẩn thận làm miệng vết thương đã được khâu rách ra, lúc ấy máu chảy đầy đất. May mắn là chủ nhà đã trở lại, có biết một chút y học, thoa cho anh ít thuốc Đông y mới cầm được máu.

Thường Hạo định hỏi chủ nhà về tin tức của Phó Yến nhưng Chung Tẫn đã tỉnh lại và ngăn anh.

Bọn họ trở về Nghi Tân ngay sau đó. Dọc đường đi, Chung Tẫn vẫn luôn run rẩy, không giống như cơ thể suy yếu mà là tinh thần vô cùng hoảng loạn.

Cô nói: “Là một kiểm sát trưởng nhỏ, nhận được một vụ án lớn như vậy, tôi cứ nghĩ rằng mình may mắn, không ngờ lại là ý trời. Nó như một sợi dây dẫn dắt tôi đến ngọn nguồn. Nhưng, sao mà anh ấy chắc chắn là bệnh tâm thần sẽ di truyền, anh ấy không phải vẫn rất tốt sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Không kịp lau những giọt nước mắt đang chảy xuống, cô vô thố che mặt.

Thường Hạo không hiểu lời của cô.

Trên đường đi, cô đã nói hết tất cả. Tình yêu của cô, đứa con chết non của cô, câu “anh yêu em” trước khi bỏ đi, thiết bị theo dõi GPS được gắn trong túi, bánh hải sản, lời anh nghẹn ngào nói với cô “Thật muốn ích kỷ một chút”…

“Anh ấy vẫn còn quan tâm tôi, đúng không?” Chung Tẫn hỏi anh.

Tâm trạng của Thường Hạo rất nặng nề, anh không nói được gì, chỉ lấy khăn tay đưa cho cô: “Cùng tôi quay về Bắc Kinh một chuyến.”

“Hả?”

“Tôi sẽ giúp cô tìm ra tất cả những đáp án.”

“Anh ấy là đặc công.”

“Hãy tin tôi.”

Ngày hôm sau, họ đến Bắc Kinh. Anh đưa cô về căn hộ của mình. Trong thang máy, cô vô lực dựa vào tường, môi và sắc mặt đều trắng bệch, khăng khăng đòi ở khách sạn.

“Hãy chiều theo ý tôi một lần đi! Tôi không có sức để chạy khắp nơi đâu.” Anh giơ cánh tay bị thương lên.

Chung Tẫn tránh né ánh mắt anh, hơi mất tự nhiên nhìn xung quanh.

Cuối cùng, cô thỏa hiệp.

Căn hộ của anh đơn giản, trống trải và sạch sẽ đến mức làm da đầu người ta ngứa ngáy. Anh sắp xếp cho cô một cái giường tạm thời ở trong phòng làm việc. Thật ra, Thường Hạo rất muốn tặng phòng ngủ của mình cho cô, nhưng anh biết cô sẽ không nhận. Anh gọi trợ lý tới và nhờ anh ta đến cửa hàng mua một đống đồ dùng cho phụ nữ.

Trợ lý vừa thấy Chung Tẫn thì hiểu ngầm trong lòng. Mãi đến khi Thường Hạo trừng mắt vài lần, anh ta mới thu lại ý cười.

Chung Tẫn rất áy náy, nói lời cảm ơn lần nữa.

“Nếu cô còn nói cảm ơn tôi sẽ không quan tâm cô nữa.” Thường Hạo phát bực về sự khách khí và cẩn thận quá trớn của cô.

Chung Tẫn cắn môi, đan mười ngón tay vào nhau.

“Tôi không vì ai cả, tôi là vì chính mình.” Anh lẩm bẩm.

Chung Tẫn thấy khó hiểu.

Thật ra anh cũng không hiểu mình đang nói gì, dù sao anh cũng không có chút miễn cưỡng nào.

Buổi chiều, anh đi ra ngoài. Tin tức trong quân đội không dễ tìm, nhưng không phải là không có cách. Anh từng gặp và kết bạn với nhiều người trong suốt những năm làm luật sư. Họ luôn tìm anh để làm việc nhưng anh ít khi làm phiền họ. Lần này, cuối cùng anh đã cho họ một cơ hội.

Gần nửa đêm, Thường Hạo mang theo một cuốn băng về đến nhà.

Đứng ở dưới lầu và nhìn ánh đèn trong phòng làm việc, trái tim bỗng dưng mềm mại, êm dịu và ấm áp.

Thường Hạo bỏ cuốn băng vào máy, nhìn cô ngồi trên sofa thì hơi do dự, không biết là có nên để cô xem những chuyện này không. Cô nói: Tôi có thể chịu đựng được.

Cuộn băng lấy từ bệnh viện tâm thần, ngày bắt đầu là sau ngày Lăng Hãn từ Giang Châu về Bắc Kinh. Đó là một căn phòng hẹp với hàng rào sắt trên cửa sổ, Lăng Hãn giống như mất khống chế, hai người y tá nam to khỏe muốn đè anh lại, nhưng không biết anh lấy sức lực từ đâu mà đấm ngã cả hai. Bên ngoài lại vọt vào mấy y tá nữa, trong đó một người cầm dùi cui điện vung về phía anh.

Lăng Hãn ngã xuống đất.

Lần thứ hai tỉnh lại, ánh mắt của anh vừa mê mang vừa dại ra, khi có người đến gần, anh nhảy dựng lên, ánh mắt trở nên điên cuồng, không biết sợ. Anh xé rách quần áo trên người và đấu đá lung tung ở trong phòng như một người nguyên thủy. Lăng Hãn đập đầu vào tường khiến trán toạc ra một lỗ, nhiễm đỏ cả khuôn mặt. Anh chỉ an tĩnh lại sau khi y tá tiêm cho anh một mũi thuốc an thần. Y tá mặc đồng phục bệnh nhân cho anh rồi trói chặt hai tay hai chân anh vào bốn trụ giường.

Lăng Hãn không biết đang mơ thấy gì, nở nụ cười rất dịu dàng. Sau đó, anh khẽ thở dài, thì thào gọi: Chung Tẫn!

Đột nhiên, nước mắt giàn giụa như mưa to, rơi xuống dữ dội.

TV tắt, trong phòng khách im ắng chỉ có tiếng nức nở của cô. Bờ vai gầy run lên, như thể vô cùng mong manh.

Thường Hạo cố lấy dũng khí nắm tay cô.

***

Bọn họ không hẹn Vệ Lam mà trực tiếp xông vào bệnh viện. Bụng của cô ấy đã rất lớn, vừa mới làm kiểm tra thai sản xong, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thấy Chung Tẫn, Vệ Lam nghiêm mặt: “Về vụ án của Thích Bác Viễn, tôi không có lời gì muốn nói. Tôi chuẩn bị chống án.”

Chung Tẫn đứng ở bên giường, khẩn cầu nhìn Vệ Lam: “Tôi không đến vì vụ án của Thích Bác Viễn, tôi vì Lăng Hãn mà đến cảm ơn cô.”

Vệ Lam cười lạnh: “Đã ba năm rồi, nói cảm ơn có phải là quá muộn rồi không?”

“Cô ấy không biết.” Thường Hạo nhịn không được chen vào một câu.

“Đây là lý do sao? Người bạn trai yêu đương ngọt ngào bịa ra một lời nói dối cô cũng tin? Cô phải biết rằng khi đó, anh ấy đã có dấu hiệu phát bệnh, anh ấy đã sử dụng ý chí mạnh mẽ để chống cự. Đáng sợ hơn là anh ấy biết bệnh của mình. Cô cứ như vậy mà vứt bỏ anh ấy, ném anh ấy trong thế giới lạnh lẽo, vậy mà anh ấy vẫn còn nhớ rõ tên của cô.”

“Cô nói rất đúng, tôi là một đứa ngốc.”

Vệ Lam trào phúng nhếch môi: “Chúng tôi mất một năm trời mới chữa khỏi cho anh ấy, nhưng không có nghĩa là sẽ không tái phát. Cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy chứ?”

Dù đã nắm chặt hai tay nhưng Chung Tẫn vẫn không thể cưỡng lại cơn ớn lạnh và đau đớn ở ngực như cũ: “Từ trước đến nay tôi chưa từng rời bỏ anh ấy!”

“Cô cảm thấy mình thật vĩ đại?” Vệ Lam lắc đầu: “Tôi nói cho cô biết, cái cô gọi là tình yêu, bây giờ đối với anh ấy không có ích một chút nào. Anh ấy là một đặc công, đặc công lấy sự hy sinh ở trên chiến trường làm vinh dự. Anh ấy đã bị tước đoạt tư cách làm đặc công, anh ấy không thể lái xe, phải uống thuốc quanh năm, kiểm tra định kỳ, không thể kết hôn, tất nhiên là tuyệt đối không thể sinh con, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh. Người như anh ấy làm sao đáp lại tình yêu của cô đây? Cô có thể nói mình không cần đáp lại, vậy cô có thể hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của anh ấy sao? Anh ấy dùng thời gian hai năm để khiến mình trở thành một nhà tâm lý học tội phạm, anh ấy muốn trở thành một người tay làm hàm nhai. Còn có một nguyên nhân nữa, anh ấy muốn cô thấy được anh ấy sống rất tốt, muốn cắt đứt nhớ nhung của cô. Ngày cô đến hỏi thăm tình hình, tôi đã đoán ra được cô là ai, cảm xúc của anh ấy lên xuống quá lớn, lúc ấy tôi có hơi căng thẳng. Lần cuối cùng tinh thần của anh ấy hoàn toàn phân liệt là sau một lần không khống chế được cảm xúc. Nếu tôi là cô, tôi sẽ bóp chết những chuyện này ở trong bụng và làm như không biết gì, cũng không quấy rầy anh ấy, trả lại sự yên bình cho anh ấy.”

Chung Tẫn hít một hơi, giọng nói mang theo độ rung rất nhỏ: “Vì cô không phải tôi nên cô vốn không thể hiểu được cảm nhận của tôi. Có rất nhiều chuyện chính là như vậy, tuy xảy ra ở trên người mình nhưng bản thân lại không thắng được lý trí. Là một bác sĩ khoa tâm thần, chắc hẳn là cô đã sớm nhận thấy những sự khác thường của Thích Bác Viễn nhưng lại từ chối tiếp nhận. Cô khăng khăng nói ông ấy có ý định mưu sát mà không phải bệnh tâm thần phát tác. Điều này công bằng sao?”

“Cô…” Vệ Lam nổi cáu.

“Rõ ràng Lăng Hãn ở gần tôi như vậy, cô lại bảo tôi phớt lờ anh ấy. Tôi không làm được.”

“Vậy cô cứ chờ mà hối hận đi!”

“Anh ấy sẽ không khiến tôi hối hận, bởi vì anh ấy yêu tôi.” Trên mặt Chung Tẫn lóe lên ánh sáng kiên định và cố chấp, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Khi xuống bậc thang, Thường Hạo vẫn ghé mắt quan sát Chung Tẫn.

Điều gì đã khiến một cô gái yếu ớt đột nhiên sinh ra một sức mạnh vô tận, khiến cô ấy trở nên kiên định và tự tin như vậy?

Anh chưa từng yêu ai, cũng không biết năng lượng tình yêu sâu tới mức nào. Nhưng hôm nay, dường như anh đã hiểu được một chút.

Hóa ra yêu một người, có thể bỏ qua thời gian, không sợ hãi bệnh tật.

Như trong lời thề khi kết hôn: bất kể bệnh tật hay nghèo khổ, không rời không bỏ!

Kim giây đồng hồ vẫn đều đặn nhảy lên, chậm rãi đi qua từng ô, thời gian đang lẳng lặng xói mòn.

Chung Tẫn đã trở về Ninh Thành gần ba mươi mấy tiếng, nhưng anh lại cảm thấy như đã qua rất lâu.

Giường như, ngay cả hơi thở cũng chậm lại khi nhớ một người.

Đột nhiên trong lòng anh nở ra một đóa hoa, nhẹ nhàng thanh nhã, đung đưa lay động.

Thường Hạo ôm ngực, từ từ ngồi xuống.

Có một câu chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment