Em Còn Nhớ Anh?

Chương 11

Điều đó không thể là sự thực.

Ánh sáng buổi sớm luồn vào phòng quanh lớp rèm, và tôi đã tỉnh giấc một lúc, nhưng vẫn chưa ra khỏi giường. Tôi nằm nhìn thẳng lên trần, thở đều đặn. Lý thuyết của tôi là nếu tôi nằm thật yên, có lẽ đầu óc đang rối loạn của tôi sẽ dịu đi và mọi thứ sẽ trở lại đúng chỗ một cách gọn gang.

Cho tới giờ, lý thuyết đó hóa ra là một thứ khá rác rưởi.

Mỗi lần hồi tưởng lại các sự kiện của hôm qua, tôi lại cảm thấy choáng váng. Tôi những tưởng đã bắt đầu xoay trở được với các cuộc đời mới này. Tôi tưởng mọi chuyện đều được sắp đặt đúng chỗ. Nhưng bây giờ, cứ như thể mọi chuyện đang trơn tuột và trượt đi mất. Fi nói tôi là một con-khốn-sếp-từ-địa-ngục. Một gã nào đó bảo tôi là người yêu bí mật của anh ta. Tiếp theo là gì đây? Tôi sẽ phát hiện ra tôi là đặc vụ FBI chắc?

Điều đó không thể là sự thực. Chấm hết. Tại sao tôi lại lừa dối Eric chứ? Anh đẹp trai, quan tâm, là triệu phú và biết lái xuồng máy. Trong khi Jon thì lôi thôi lếch thếch. Và có vẻ…cáu kỉnh.

Như anh ta đã nói câu “Em chẳng biết gì về cuộc đời mình cả” – thật là trơ tráo. Tôi biết nhiều thứ về cuộc đời của mình, cảm ơn. Tôi biết tôi làm tóc tôi ở đâu, tôi biết tôi ăn món tráng miệng gì trong ngày cưới, tôi biết bao lâu tôi và Eric là tình một lần…Tất cả đều có trong cuốn sổ tay.

Mà dù sao, chuyện đó thật thô lỗ, phải không nào? Chẳng ai lại đi xông vào nhà người khác mà nói “Chúng ta yêu nhau” khi họ đang cố gắng tổ chức một bữa tiệc tốt với chồng họ. Phải…phải chọn một khác. Phải viết thư.

Không, không viết thư. Phải…

Tôi ngồi lên, bấm nút để rèm cửa sổ kéo lại, và sờ tay lên tóc, cau mày với mái tóc rối. Màn hình trước mặt tôi trống không và căn phòng yên lặng đến kỳ quái. Tôi vẫn thấy thật kỳ lạ, sau cái buồng ngủ thoáng mát ở Balham, tôi lại sống trong cái hộp dán kín mít này. Theo cuốn sổ tay, chúng tôi không được mở cửa sổ vì nó sẽ làm hỏng hệ thống điều hòa.

Gã Jon này có lẽ là một gã tâm thần. Có lẽ anh ta có thói quen nhằm tới những người bị chứng mất trí nhớ và nói với họ anh là người yêu của họ. Không có bằng chứng gì về việc chúng tôi là người tình. Không hề. Tôi chẳng nhìn thấy điều gì nhắc nhở đến anh ta, không một tờ giấy nhắn nguệch ngoạc, không ảnh, không vật lưu niệm.

Nhưng mặt khác…tôi đâu có để chúng ở quanh cho Eric nhìn thấy, phải không nào? Một tiếng nói rất nhỏ cất lên trong đầu tôi.

Tôi ngồi yên hoàn toàn trong giây lát, để những suy nghĩ của mình xoay vòng. Sau đó, bỗng nhiên bị thôi thúc, tôi đi vào phòng quần áo. Tôi vội vã đi tới bàn trang điểm và kéo mạnh ngăn kéo trên cùng ra. Nó đầy đồ trang điểm Channel, được Gianna xếp thành từng hàng ngăn nắp. Tôi đóng ngăn kéo lại và kéo ngăn tiếp theo ra, đầy những cái khăn gấp gọn gàng. Ngăn tiếp theo chứa một hộp đựng đồ trang sức và một quyển album ảnh bìa da lộn, cả hai đều trống không.

Tôi từ từ đóng ngăn kéo lại. Kể cả ở đây, ở chốn riêng tư của mình tôi, mọi thứ cũng thật gọn gàng và vô trùng và đại loại là không có gì hết. Cả đống những thứ lộn xộn đâu rồi? Những bức thư, bức hình? Tất cả những cái thắt lưng đầy đinh và những thỏi son miễn phí lấy từ những tờ tạp chí vớ vẩn đâu rồi? Tôi…đâu rồi?

Tôi tựa vào khuỷu tay, cắn cắn móng tay một lúc. Bỗng có một ý nghĩ chợt tới. Ngăn để đồ lót. Nếu tôi định giấu cái gì, nó sẽ ở đó. Tôi mở tủ quần áo và kéo ngăn đựng quần chẽn. Tôi thọc tay xuống giữa lớp xa tanh của La Perla – nhưng tôi chẳng sờ thấy gì. Cả trong ngăn kéo đựng áo lót của tôi cũng không…

“Em tìm gì sao?” Giọng Eric khiến tôi giật nảy mình. Tôi quay lại thấy anh đứng ở cửa, nhìn tôi tìm kiếm, và ngay lập tức má tôi ửng hồng.

Anh ấy biết.

Không, anh ấy không biết. Đừng ngốc thế. Chẳng có gì để biết.

“Chào anh, Eric!” tôi rút tay ra khỏi tủ quần áo một cách hờ hững hết sức có thể. “Chắc là em sẽ tìm…vài cái áo lót!”

Được rồi, đây là lý do cơ bản tại sao tôi không thể ngoại tình. Tôi là kẻ nói dối tệ nhất thế giới. Tại sao tôi lại cần “vài cái áo lót” cơ chứ? Chẳng lẽ bỗng nhiên tôi có sáu bộ ngực hay sao?

“Thực ra em đang băn khoăn,” tôi vội vã nói tiếp. “Có còn đồ đạc gì của em ở đây không?”

“Đồ đạc?” Eric nhíu mày.

“Thư, nhật ký, đại loại những thứ như vậy?”

“Có bàn của em trong phòng làm việc. Đó là nơi em để hồ sơ liên quan đến công việc.”

“Tất nhiên.” Tôi đã quên mất phòng làm việc. Hay đúng hơn, tôi nghĩ đó là lãnh địa của Eric chứ không phải của tôi.

“Tối qua thật tuyệt vời, anh nghĩ vậy.” Eric bước thêm vài bước vào trong phòng. “Hoan hô, em yêu. Chắc là không dễ dàng đối với em”

“Thật là vui” tôi ngồi xổm, nghịch vơ vẩn cái dây đồng hồ. “Có mấy người khá thú vị”

“Em không bị ngợp quá đấy chứ?”

“Một chút” tôi cười rạng rỡ với anh ấy. “Vẫn còn nhiều thứ phải học”

“Em biết em có thể hỏi anh bất cứ điều gì về cuộc sống của em. Anh ở đây là để làm điều đó.” Eric dang rộng tay. “Có điều gì cụ thể em đang nghĩ đến không?”

Tôi nhìn lại anh một lát, lặng người.

Em có ngủ với kiến trúc sư của anh không, anh có tình cờ biết điều đó không?

“Ừm” tôi hắng giọng. “Vì anh đã hỏi, em chỉ đang băn khoăn. Chúng ta hạnh phúc với nhau, phải không? Chúng ta thực sự có một cuộc hôn nhân hạnh phúc…chung thủy?”

Tôi nghĩ tôi thốt ra từ chung thủy khá khéo léo, nhưng đôi tai thính của Eric đã tóm lấy ngay từ đó.

“Chung thủy?” Anh nhíu mày. “Lexi, anh chưa từng không chung thủy với em. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện không chung thủy với em. Chúng ta đã thề. Chúng ta đã cam kết.”

“Tất nhiên!” tôi nhanh chóng kêu lên. “Chắc chắn rồi”

“Anh thậm chí không hình dung nổi tại sao ý nghĩ đó lại xuất hiện với em.” Trông anh khá sửng sốt. “Có ai nói gì đó sao? Một trong những người khách? Vì cho dù đó là ai…”

“Không! Không ai nói gì hết! Em chỉ…mọi thứ đều quá mới mẻ và xa lạ” Tôi lúng túng mặt nóng bừng. “Em chỉ…nghĩ em nên hỏi. Chỉ vì em muốn biết.”

Được rồi, vậy chúng tôi không có một hôn nhân cởi mở, hoàn hảo. Nếu tôi cần làm rõ chuyện đó.

Tôi đóng ngăn kéo đựng áo lót, mở một ngăn khác một cách ngẫu nhiên, và nhìn chằm chằm vào ba hàng quần tất xếp gọn, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nên tránh toàn bộ chủ đề này. Nhưng tôi không thể kìm được, tôi phải thăm dò.

“Vậy, ừm, cái người đó…” tôi nhíu mày giả tạo như thể tôi không nhớ nổi tên anh ta. “Cái anh chàng kiến trúc sư đó.”

“Jon”

“Jon. Đúng rồi. Anh ta có vẻ là người tốt.” Tôi nhún vai, cố gắng tỏ ra hết sức hững hờ.

“Ồ, một trong những người tốt nhất,” Eric nói chắc chắn. “Anh âý là một phần lớn trong thành công của chúng ta. Anh ta có trí tưởng tưởng tốt hơn bất kỳ ai anh biết.”

“Trí tưởng tượng?” tôi nắm bắt từ đó với tia hy vọng nhỏ nhoi. “Vậy có phải đôi lúc anh ta tưởng tượng quá mức? Như là…hơi hoang tưởng?”

“Không” Eric có vẻ bối rối. “Không hề. Anh ấy là cánh tay phải của anh. Có thể tin tưởng trao cả cuộc đời cho Jon.”

Tôi nhẹ cả người khi điện thoại bỗng reo ầm ĩ, trước khi Eric hỏi tại sao tôi lại quá quan tâm đến Jon”

Eric biến mất vào trong phòng ngủ để trả lời và tôi đóng ngăn đựng quần tất lại. Tôi sắp sửa từ bỏ việc tìm kiếm trong tủ quần áo thì bỗng nhiên lại thấy một thứ tôi chưa từng nhận thấy. Một cái ngăn kéo dấu kín, ở đáy của ngăn tủ với một cái bàn phím nhỏ xíu bên phải.

Tôi có một cái ngăn kéo bí mật?

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Từ từ, tôi với xuống và bấm số PIN mà tôi vẫn luôn sử dụng – 4591. Có một tiếng cách nhỏ xíu – và ngăn kéo mở ra. Liếc nhìn cánh cửa để chắc rằng Eric không có ở đó, tôi rón rén thò tay và nắm tay quanh một cái gì đó rất cứng, như là tay cầm của một cái…

Một cái roi.

Trong một giây lát, tôi quá sững sờ đến mức không cử động nổi. Đó là một cái roi nhỏ, với một chùm dây da đen, như một thứ mua thẳng từ cửa hàng bán đồ tra tấn. Tôi chết đứng khi nhìn thấy cái roi trong tay mình. Chẳng lẽ đây là cái roi của chuyện ngoại tình? Chẳng lẽ tôi đã biến thành một người hoàn toàn khác? Chẳng lẽ bây giờ tôi là một kẻ thuộc bái vật giáo chuyên tới các quán bar S&M để lôi kéo đàn ông và mặc những cái áo lót đầy đinh?

Bỗng nhiên tôi có cảm giác có người đang nhìn mình, tôi quay lại và thấy Eric đang tựa vào khung cửa. Cái nhìn của anh rơi xuống cái roi và anh nhướng mày giễu cợt.

“Ồ!” tôi nói, bắt đầu hoảng hốt. “Em chỉ…em tìm thấy cái này ở đây! Em không biết…”

“Tốt nhất em không nên vứt cái đó lung tung để Gianna tìm thấy.” Giọng anh có vẻ thích thú.

Tôi lại nhìn chằm chằm, cái đầu ngớ ngẩn cúa tôi làm việc hết sức. Eric biết về cái roi. Anh đang mỉm cười. Điều đó, vì vậy, có nghĩa là…

Không. Bao giờ.

Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ.

“Cái này không có trong sổ tay Eric!” tôi định nói giọng nhẹ nhàng và bông đùa, nhưng giọng tôi the thé.

“Không phải mọi thứ đều có trong sổ tay.” Anh nháy mắt.

Được rồi, điều này làm thay đổi quy định. Tôi tưởng mọi thứ phải có trong sổ tay.

Tôi liếc nhìn cái roi hết sức căng thẳng. Vậy…chuyện gì xảy ra? Tôi đánh anh ấy? Hay anh ấy…

Không. Tôi không thể nghĩ đến chuyện đó nữa. Tôi nhét nó vào lại trong ngăn kéo và sập ngăn kéo lại, tay tôi đẫm mồ hôi.

“Đúng thế” Eric hơi nháy mắt với tôi. “Hãy giữ nó an toàn. Hẹn gặp em sau.” Anh ra ngoài và vài phút sau tôi nghe tiếng cửa trước đóng lại.

Tôi nghĩ tôi cần một ly vốt ca nhỏ.

***

Cuối cùng, tôi bằng lòng với một tách ca phê và hai cái bánh quy Gianna cho tôi từ khay riêng của bà. Chúa ơi, tôi thèm bánh quy. Và bánh mì. Và bánh mì nướng. Tôi thèm đến chết một miếng bánh mì nướng, thật dai và vàng rộm, trát đầy bơ…

Dù sao, cũng phải thôi mơ màng viển vông về calo. Và tôi nghĩ về cái roi. Một cái roi nhỏ xíu, Thì sao nào?

Mẹ sẽ tới chơi lúc mười một giờ và tôi chẳng có gì để làm đến lúc đó. Tôi lang thang vào trong phòng khách, ngồi lên tay chiếc ghế sofa không một tì vết, và mở một tờ tạp chí. Sau hai phút, tôi gập nó lại. Tôi quá bồn chồn nên chẳng tài nào đọc được. Cứ như thể những vết nứt nhỏ xíu xuất hiện trong cuộc đời hoàn hảo của tôi. Tôi không biết phải tin vào điều gì. Tôi không biết phải làm gì.

Tôi đặt tách cà phê xuống và nhìn chằm chằm vào những cái móng tay hoàn hảo của mình. Tôi từng là một cô gái bình thường, tóc quăn và răng khấp khểnh và một gã bạn trai rác rưởi. Và một công việc khá rác rưởi và những người bạn tôi đã từng vui vẻ cùng, với một căn hộ nhỏ ấm cúng.

Còn bây giờ…tôi vẫn trố mắt kinh ngạc mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương. Tôi không thấy tính cách của mình phản ánh ở bất kỳ đâu trong căn hộ này. Chương trình tivi…giày cao gót…bạn bè từ chối đi chơi cùng tôi…một người nói anh ta là người yêu bí mật của tôi… tôi chỉ không biết mình đã biến thành loại người nào. Tôi không hiểu chuyện khốn khiếp gì đã xảy ra với tôi.

Bỗng nhiên tôi đi vào phòng làm việc. Kia là bàn của tôi, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp với chiếc ghế được đẩy gọn gàng vào dưới bàn. Tôi chưa từng sở hữu một cái bàn trông như vậy; chả trách tôi không nhận ra đó là bàn của tôi. Tôi ngồi xuống và mở ngăn kéo đầu tiên. Nó đầy những bức thư, được kẹp gọn gàng trong những cặp hồ sơ bằng nhựa. Cái thứ hai đầy những sao kê tài khoản, được xâu vào một sợi dây màu xanh.

Chúa ơi. Kể từ lúc nào mà tôi trở nên kinh khủng thế này?

Tôi mở ngăn kéo cuối cùng, lớn nhất, chờ đợi sẽ tìm thấy những chai Wite-Out xếp thành chồng gọn gàng hay cái gì đó-nhưng nó trống không – ngoại trừ hai mảnh giấy vụn.

Tôi lôi những sao kê ngân hàng ra khỏi cái ngăn kéo kia và lật xem, mắt tôi mở tròn xoe khi nhìn thấy mức lương tháng của tôi, ít nhất là cao gấp ba lần tôi đã từng kiếm được. Phần lớn số tiền của tôi dường như rời khỏi tài khoản riêng của tôi để chuyển vào tài khoản chung cùng với Eric, ngoại trừ một khoản tiền lớn hàng tháng, chuyển vào cái gì đó gọi là “Tài khoản Unito”. Tôi sẽ phải tìm hiểu xem nó là cái gì…

Tôi cất sao kê tài khoản đi và với xuống cái ngăn kéo dưới cùng để lấy những mành giấy. Một mảnh có đầy chữ viết tay của tôi-nhưng viết tắt đến mức tôi không thể đọc nổi điều gì. Nó hầu như được mã hóa

Mảnh kia được xé ra từ một tờ giấy viết và cũng có chữ viết tay của tôi nghuệch ngoạc trên đó, chỉ có ba chữ bằng bút chì.

Mình ước gì

Tôi nhìn nó chằm chằm, tập trung sự chú ý. Sao? Tôi đã ước điều gì?

Khi lật đi lật lại mảnh giấy trong những ngón tay, tôi cố gắng hình dung mình đã viết những từ đó. Tôi thậm chí cố gắng – mặc dù tôi biết chẳng ích gì- nhớ xem mình đã viết thế nào. Liệu đó là một năm trước? Sáu tháng? Ba tuần? Tôi đang nói về điều gì?

Tiếng chuông cửa kêu, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi cẩn thận gập mảnh giấy lại và đút vào trong túi quần. Sau đó tôi đóng ngăn kéo lại và đi ra ngoài.

***

Mẹ mang theo ba con chó. Ba con đua săn khổng lồ nghịch ngợm. Tới một căn hộ hoàn hảo đầy những thứ hoàn hảo.

“Chào mẹ!” Tôi đón chiếc áo khoác bông rẻ tiền của mẹ và cố gắng hôn mẹ khi hai con chó tuột tay khỏi mẹ và lao về phía chiếc sofa. “Ái chà, Mẹ mang theo …chó!”

“Mấy đứa khốn khổ trông rất cô đơn khi mẹ đi” mẹ ôm chặt một con, cọ má vào mặt nó. “Dạo này Agnes rất dễ bị tổn thương”

“Được rồi,” tôi nói, cố gắng tỏ ra thông cảm. “Agnes khốn khổ. Có lẽ để nó ở dưới xe được không ạ?”

“con yêu, mẹ không thể bỏ rơi nó!” mẹ nhướng mắt vẻ đầy đe dọa. “Con biết đấy, không dễ dàng sắp xếp chuyến đi này tới London”

Ôi, vì Chúa. Tôi biết mẹ không thực sự muốn tới ngày hôm nay. Toàn bộ chuyến thăm này xuất phát từ sự hiểu nhầm. Tất cả những gì tôi nói trên điện thoại là tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi xung quanh tôi toàn người lạ, và ngay lập tức mẹ tỏ ra phòng thủ và nói tất nhiên mẹ dự định sẽ tới thăm. Và chúng tôi kết thúc với thỏa thuận này.

Trước sự hoảng hốt của tôi, tôi nhận thấy một con chó đặt chân lên cái bàn cà phê bằng kính, trong khi con kia thì ở trên sofa, dùng móng túm lấy một cái gối.

Chúa ơi. Nếu chiếc sofa trị giá mười nghìn bảng, vậy riêng cái gối đó có lẽ trị giá cả nghìn bảng.

“Mẹ…mẹ gọi con chó đó xuống khỏi sofa được không?”

“Raphael không gây hại gì đâu.” Mẹ nói, trông có vẻ bị tổn thương. Mẹ thả Agnes ra, nó lập tức chồm lên chạy lại với Raphael và con còn lại, cho dù nó tên là gì.

Vậy là bây giờ có ba con chó đua đang nô đùa trên sofa của Eric. Tốt nhất là anh không nên bật máy quay lên.

“chị có lon Diet Coke nào không?” Amy đi đằng sau mẹ, tay đút trong túi.

“Ở trong bếp, chị nghĩ vậy” tôi lơ đãng nói, tay giơ ra. “Nào, bọn chó, xuống khỏi ghế ngay”

Cả ba con chó lờ tôi đi.

“Lại đây, cưng!” Mẹ lôi mấy cái bánh bích quy cho chó ra khỏi túi áo len, và lũ chó dừng nhai những cái gối một cách kỳ diệu. Một con ngồi ở chân mẹ còn hai con rúc vào sát người mẹ, tựa đầu lên cái váy in hoa đã bạc màu của mẹ.

"Thấy chưa," mẹ nói. "Nó có làm hỏng gì đâu."

Tôi nhìn cái gối sứt sẹo mà Raphael vừa thả xuống. Thực sự không đáng phải nói gì hết.

"Chẳng có lon Diet Coke nào hết." Amy xuất hiện từ trong bếp, bóc một cây kẹo Chupa Chupa, chân nó dài bất tận trong cái quần jean ôm sát màu trắng nhét vào trong đôi bốt. "Chị có Sprite không?"

"Có thế có..." tôi nhìn con bé, bỗng nhiên lơ đãng. "Em phải đi học chứ?"

"Không." Amy tống kẹo vào miệng với cái nhún vai ngang ngạnh.

"Tại sao không?" Tôi nhìn từ em gái sang mẹ, cảm thấy sự căng thẳng đột ngột xuất hiện.

Không ai trả lời ngay. Mẹ đang sửa cái ruy băng vải nhung Alice trên tóc, mắt nhìn xa xăm, như thể đặt nó vào đúng chỗ là ưu tiên tuyệt đối của mẹ.

"Amy đang gặp một chút rắc rối nhỏ xíu," cuối cùng mẹ nói. "Phải không, Raphael?"

"Em đã bị tạm đình chỉ khỏi trường." Với vẻ nghênh ngang, Amy đi về phía cái ghế, ngồi xuống, và gác chân lên cái bàn cà phê.

"Bị đình chỉ? Tại sao?"

Im lặng. Mẹ dường như không nghe thấy tôi. "Mẹ, tại sao?"

"Mẹ e là Amy lại lặp lại trò cũ," mẹ nói và hơi cau mày.

"Trò cũ?"

Trò duy nhất mà tôi còn nhớ Amy làm được là trò ảo thuật với quân bài từ bộ bài nó được tặng trong một chiếc tất Giáng Sinh. Bây giờ tôi vẫn có thể thấy con bé, mặc bộ pyjama vải bông kẻ và đôi dép lê con thỏ trước lò sưởi, yêu cầu chúng tôi chọn một quân bài trong khi tất cả chúng tôi cờ như không thấy quân bài mà nó giấu dưới ống tay áo.

Tôi thấy đau nhói nỗi luyến tiếc quá khứ. Amy từng là một cô bé nhỏ xíu, ngọt ngào làm sao.

"Em đã làm gì, Ame?"

"Chẳng có gì! Họ phản ứng thái quá mà thôi." Amy lấy cái kẹo ra khỏi miệng và thở dài với vẻ chịu đựng cường điệu. "Tất cả những gì em làm là đưa theo một bà đồng vào trường."

"Bà đồng?"

"Ừm." Amy nhìn thẳng vào mắt tôi với nụ cười tự mãn. "Một người phụ nữ em gặp trong câu lạc bộ. Em không biết chính xác bà ta giỏi tới cỡ nào. Nhưng mọi người đều tin bọn em. Em tính phí mười bảng một lần và bà ấy nói với tất cả các cô gái là hôm sau sẽ gặp bạn trai. Mọi người đều vui vẻ. Cho tới khi một giáo viên phát hiện ra."

"Mười bảng một lần?" tôi nhìn nó chằm chằm ngỡ ngàng. "Thảo nào mà em gặp rắc rối!"

"Em đang bị cảnh cáo lần cuối," nó nói đầy tự hào.

"Tại sao? Amy, em làm những gì khác nữa?"

"Chẳng có gì nhiều! Chỉ... trong kỳ nghỉ, em quyên góp tiền cho cô giáo dạy toán, cô Winters, vì cô ấy phải nằm viện." Amy nhún vai. "Em nói cô ấy sắp đi và mọi người đều góp rất nhiều. Em quyên góp được hơn năm trăm bảng." Con bé cười khụt khịt. "Mọi chuyện thật là tuyệt!"

"Con yêu, đó là moi tiền bằng lừa đảo." Mẹ đang xoắn những hạt màu hổ phách một cách mải miết bằng một tay, trong khi vuốt ve lũ chó bằng tay kia. "Cô Winters đã rất buồn."

"Con đã tặng cô ấy sô cô la, phải không nào?" Amy vặn lại, không hề tỏ ra hối lỗi. "Và dù sao, con đâu có nói dối. Hoàn toàn có thể chết vì hút mỡ còn gì."

Tôi cố gắng tìm điều gì đó để nói, nhưng tôi quá sửng sốt. Sao em gái tôi có thể chuyển từ một Amy dễ thương, ngây thơ thành... thế này?

"Em cần một chút sáp môi," Amy nói, thả chân xuống khỏi ghế. "Em lấy một chút từ bàn trang điểm của chị nhé?"

"Ừm, tất nhiên." Ngay khi con bé vừa ra khỏi phòng, tôi quay sang mẹ. "Chuyện gì vậy? Amy gặp rắc rối bao lâu rồi?"

"Ồ... vài năm qua." Mẹ không nhìn tôi, thay vào đó nói với con chó đang ngồi trên lòng. "Nó là một con bé ngoan, ngọt ngào, phải không nào, Agnes? Nó chỉ lầm đường lạc lối. Mấy đứa con gái lớn hơn xúi giục nó lấy cặp; điều đó không thực sự là lỗi của nó..."

"Lấy cắp?" tôi lặp lại trong kinh hoàng.

"Đúng vậy." Trông mẹ thật đau đớn. "Đó là một sự kiện không may. Nó lấy áo khoác của một đứa học cùng trường và khâu băng vải ghi tên nó vào sau lưng. Nhưng nó đã thực sự rất ăn năn."

"Nhưng... tại sao?"

"Con yêu, không ai biết. Nó quá đau đớn với cái chết của bố và kể từ hồi đó... hết xảy ra chuyện này lại tới chuyện kia."

Tôi không biết phải nói gì về chuyện đó. Có lẽ mọi thiếu niên mất cha đều hơi chệch hướng một chút.

"Chuyện đó làm mẹ nhớ. Mẹ có cái này cho con, Lexi." Mẹ thò tay vào cái túi vải và lấy ra một cái đĩa DVD trong vỏ nhựa trơn. "Đây là thông điệp cuối cùng từ bố con. Bố đã ghi âm lời chào từ biệt trước khi phẫu thuật, chỉ để đề phòng. Nó đã được bật ở lễ tang. Nếu con không nhớ, có lẽ con nên xem." Mẹ đưa tôi bằng hai ngón tay như thế nó nhiễm bệnh.

Tôi cầm chiếc DVD và nhìn chằm chằm. Thông điệp cuối cùng của bố. Tôi vẫn không tin nổi bố đã mất hơn ba năm.

"Nó sẽ như con gặp lại bố." Tôi lật cái đãi trong tay. "Thật tuyệt là bố đã ghi âm."

"Đúng thế." Mẹ lại có cái vẻ bực dọc. "Con biết bố con mà. Luôn phải là trung tâm của sự chú ý."

"Mẹ! Là trung tâm của sự chú ý trong chính đám tang của mình cũng là hợp lý mà."

Một lần nữa mẹ dường như chẳng nghe thấy gì. Đó luôn là thủ thuật của mẹ mỗi khi có người bắt đầu nói về một chủ đề mà mẹ không thích. Mẹ luôn bỏ qua toàn bộ cuộc nói chuyện và thay đổi chủ đề. Quả đúng thế, một giây sau mẹ nhìn lên và nói.

"Có lẽ con có thể giúp amy, con yêu. Con sẽ tìm cho em một vị trí thực tập ở văn phòng con."

"Thực tập?" Tôi nhíu mày nghi ngờ. "Mẹ, con không chắc về điều đó."

Tình hình công việc hiện giờ của tôi vốn đã đủ phức tạp, ngay cả khi chưa có Amy đi lại loanh quoanh ở đó.

"Chỉ một hoặc hai tuần thôi. Con bảo con đã nói chuyện với những người thích hợp về chuyện đó và mọi chuyện đầu đã sẵn sàng..."

"Có lẽ con đã làm thế." Tôi vôi vàng cắt ngang. "Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Con thậm chí còn chưa quay lại chỗ làm. Con cần học lại công việc của mình..."

"Con đã rất thành công trong sự nghiệp," mẹ nói một cách đầy thuyết phục.

Ái chà, tôi đã làm rất tuyệt. Từ một phó quản lý bán hàng tới một con-khốn-sếp-từ-địa-ngục, chỉ bằng một bước nhảy.

Có sự yên lặng trong giây lát, ngoại trừ tiếng những con chó cắn gì đó trong bếp. Tôi khiếp sợ khi nghĩ đến chuyện chúng đang làm gì.

"Mẹ, con đang băn khoăn vì chuyện đó," tôi nói. "Con cố gắng ráp nối các mảnh của cuộc đời con... và mọi chuyện thật khó hiểu. Tại sao con lại lên chương trình truyền hình đó? Tại sao đột nhiên con trở nên cứng rắn và tham vọng? Con không hiểu."

"Mẹ không biết." Mẹ dường như đang nghĩ đến chuyện khác, tìm gì đó trong túi. "Thăng tiến tự nhiên thôi."

"Nhưng chuyện đó không tự nhiên." Tôi cúi người về phía trước, cố gắng thu hút sự chú ý của mẹ. "Con chưa từng là một phụ nữ có nhiều tham vọng sự nghiệp, mẹ biết con không như vậy. Tại sao bỗng nhiên con thay đổi?"

"Con yêu, mọi chuyện đều lâu lắm rồi. Mẹ thực sự không nhớ được... Mày thật ngoan phải không? Mày chẳng phải cô bé xinh xắn nhất thế giới sao?"

Mẹ đang nói với một trong những con chó, tôi bỗng nhiên nhận ra. Mẹ thậm chí không nghe tôi nói. Lúc nào cũng vậy.

Tôi nhìn lên va thấy Amy từ phòng ngủ quay lại, vẫn đang mút chiếc kẹo.

"Amy, Lexi đang nói về chuyện con thực tập ở văn phòng chị ấy!" Mẹ nói vui vẻ. "Con có thích vậy không?"

"Có lẽ," tôi vội vã xen ngang. "Sau khi chị trở lại chỗ làm một thời gian."

"Được. Chắc vậy."

Thậm chí nó chẳng có vẻ tỏ ra biết ơn.

"Phải có một số quy định cơ bản," tôi nói. "Em không được lừa đảo đồng nghiệp của chị. Hay lấy cắp của họ."

"Em không lấy cắp!" Amy trông có vẻ bị xúc phạm. "Đó chỉ là một chiếc áo khoác, và một sự nhầm lẫn. Chúa ơi."

"Cưng, không phải chỉ là chiếc áo khoác, phải không?" mẹ nói, sau thoáng ngập ngừng. "Cả đồ trang điểm nữa."

"Mọi người đều nghĩ xấu về em. Mỗi lần mất cái gì đó, em lúc nào cũng phải giơ đầu chịu báng." Đôi mắt Amy mọng nước trên khuôn mặt trắng nhợt. Nó khom đôi vai gầy và bỗng nhiên tôi cảm thấy thật tệ. Nó nói đúng. Tôi đã phán xét nó mà thậm chí còn chưa biết sự thật thế nào.

"Chị xin lỗi," tôi lúng túng. "Chị chắc em không ăn cắp."

"Thế nào cũng được." Nó quay mặt đi. "Cứ đổ lỗi mọi chuyện cho em, như những người khác."

"Không, chị sẽ không làm thế." Tôi đi về chỗ cạnh cửa sổ nơi nó đang đứng. "Amy, chị thực sự muốn xin lỗi. Chị biết mọi chuyện đã trở nên khó khăn với em kể từ khi bố mất... Lại đây nào." Tôi đưa tay ra định ôm nó.

"Để em yên," nó nói gần như cáu kỉnh.

"Nhưng, Amy..."

"Đi đi!" Nó vội vàng quay đi, đưa tay lên như thể né tránh tôi.

"Nhưng em là em gái chị!" Tôi vươn tới và ôm nó thật chặt - sau đó rút lại gần như ngay lập tức, xoa bóp sườn. "Ôi! Chuyện quái gì vậy... Người em đầy những cục!"

"Không, đâu có," Amy nói ngay lập tức.

"Có đấy!" Tôi chăm chú nhìn cái áo khoác lông vải bông rộng thùng thình của nó. "Em có cái quái gì trong túi vậy?"

"Đồ hộp," Amy trả lời trơn tuột. "Cá ngừ và ngô ngọt."

"Ngô ngọt?" Tôi nhìn nó chằm chằm, sửng sốt.

"Không phải lần nữa chứ?" Mẹ nhắm mắt lại. "Amy, con đã lấy gì của chị Lexi?"

"Tha cho con đi!" Amy hét lên. "Con chẳng lấy gì hết!" Nó giơ tay lên trời vẻ tự vệ và hai thỏi son Chanel rơi ra khỏi ống tay áo khoác, tiếp theo là một hộp phấn. Chúng rơi lóc cóc xuống sàn và tất cả úng tôi cùng nhìn chằm chằm.

"Những thứ đó của chị phải không?" cuối cùng tôi hỏi.

"Không," Amy nói đầy hiếu chiến, nhưng mặt nó đỏ dần lên.

"Có đấy!"

"Cứ như chị sẽ nhận ra ấy." Nó nhún vai hờn dỗi. "Chị có hàng nghìn thỏi son khốn kiếp."

"Ồ, Amy," mẹ nó buồn bã. "Con lột túi ra đi."

Bắn cho mẹ một cái nhìn đầy sát khí, Amy bắt đầu lôi các thứ trong túi ra, để hết lên chiếc bàn cafe với một loạt những tiếng lách cách. Hai hộp kem chưa mở. Một cây nến thơm Jo Malone. Một đống đồ trang điểm. Một hộp quà nước hoa Christian Dior. Tôi quan sát nó trong yên lặng, tròn mắt nhìn mẻ lưới của nó.

"Bây giờ thì cởi áo phông ra," mẹ ra lệnh, như một cảnh cát phụ trách nhập cư.

"Chuyện này thật không công bằng," Amy lẩm bẩm. Nó chật vật cởi chiếc áo phông ra và tôi sững sờ cả người. Bên trong, nó mặc một chiếc váy lót Armani mà tôi nhớ đã thấy trong tủ quần áo, được nhét hết vào trong chiếc quần jean. Nó có khoảng năm chiếc áo lót La Perla quấn quanh bụng, và treo lòng thòng từ đó, như những chiếc mặt của một sợi dây chuyền, là hai chiếc túi đính hạt cho dạ tiệc.

"Em lấy một chiếc váy?" Tôi cố nén cười. "Và áo lót?"

"Được thôi. Chị muốn lấy lại váy. Được thôi." Nó lột mọi thứ ra và ném lên bàn. "Hài lòng chưa?" Nó nhìn lên và thấy vẻ mặt tôi. "Đó không phải lỗi của em. Mẹ chẳng cho em đồng nào mua quần áo."

"Amy, thật là vớ vẩn!" Mẹ kêu lên the thé. "Con có cả đống quần áo!"

"Tất cả đều lỗi mốt rồi!" nó ngay lập tức cãi trả mẹ, theo cái cách cho thấy họ đã từng tranh cãi chuyện này. "Bọn con không sống trong cái quá khứ thòi trang khốn kiếp của mẹ! Khi nào thì mẹ sẽ nhận ra bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi?" Nó chỉ chiếc váy cảu mẹ. "Trông nó thật thảm thương!"

"Amy, thôi đi!" Tôi vội vàng nói. "Đó không phải là vấn đề. Và dù sao, em đâu có mặc vừa những cái áo lót đó!"

"Có thể bán áo lót trên eBay," nó đáp lại cay độc. "Những cái áo lót thời thượng cắt cổ, thê đấy."

Nó mặc lại cái áo một cách thô bạo, thả người xuống sàn, và bắt đầu nhắn tin gì đó trên điện thoại.

Tôi hoàn toàn lúng túng trước toàn bộ những chuyện này. "Amy," cuối cùng tôi nói, "Có lẽ chúng ta nên nói chuyện một chút. Mẹ, sao mẹ không đi pha cà phê hay gì đó?

Mẹ trông hết sức bối rối, và dường như dễ chịu khi được đi vào bếp. Khi mẹ đã đi, tôi ngồi xuống sàn, đối diện với chỗ Amy đã thả người xuống. Đôi vai nó căng ra đầy giận dữ và nó không nhìn lên.

Được rồi. Tôi phải hiểu và thông cảm. Tôi biết có khoảng cách lớn về tuổi tác giữa tôi và Amy. Tôi biết tôi còn không nhớ nổi cả một đoạn lớn trong cuộc đời em gái. Nhưng chắc chắn chúng tôi có mối quan hệ chị em chứ?

"Amy, nghe này," tôi nói bằng giọng thông cảm nhất có thể của chị-gái-đã-là-người-lớn-nhưng-vẫn-khá-thân-thiện. "Em không được lấy cắp, hiểu chứ? Em không thể lấy tiền người khác."

"Cút đi," Amy nói mà không ngẩng đầu lên.

"Em sẽ gặp rắc rối. Em sẽ bị đuổi khỏi trường!"

"Cút," Amy nói bằng giọng bình thản. "Đi. Cút đi. Cút đi..."

"Nghe này!" tôi nói, cố gắng giữ kiên nhẫn. "Chị biết mọi chuyện có thể khó khăn. Và có lẽ em cảm thấy cô đơn khi chỉ có em và mẹ ở nhà. Nhưng nếu bất cứ lúc nào em muốn nói về chuyện gì đó, nếu em có bất cứ rắc rối gì, đã có chị ở đây. Hãy gọi cho chị, hay nhắn tin, bất cứ lúc nào. Chúng ta có thể đi uống cà phê, hoặc đi xem phim cùng nhau..." Tôi nói nhỏ dần.

Amy vẫn đang nhắn tin bằng một tay. Bằng tay kia, nó từ từ giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ làm thành dấu "Đồ thảm hại".

"Ôi cút đi, chính em ấy!" Tôi la lên giận dữ, và ôm lấy gối. Đồ bò con ngu xuẩn. Nếu mẹ nghĩ tôi sẽ cho nó vào văn phòng thực tập, chắc mẹ đùa.

Chúng tôi ngồi trong yên lặng khó chịu một lúc. Sau đó tôi với lấy đĩa DVD thông điệp đám tang của bố, sải bước đến cuối phòng và nhét vào máy. Màn hình lớn đối diện sáng lên, và sau vài giây, gương mặt bố xuất hiện.

Tôi nhìn đăm đăm vào màn hình như bị hút hồn. Bố ngồi trong ghế bành, mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ sang trọng. Tôi không nhận ra căn phòng - nhưng dù sao, nhiều ngôi nhà bố ở tôi chưa từng đến. Gương mặt bố hốc hác, đúng như tôi nhớ sau khi bố bị ốm. Cứ như thể người bố cứ xẹp dần. Nhưng đôi mắt xanh của bố lấp lánh và bố cầm một điếu xì gà.

"Xin chào," bố nói, giọng khàn khàn. "Bố đây. Ồ, cả nhà biết điều đó rồi." Bố khẽ cười, sau đó ho khan, rồi bố làm dịu đợt ho bằng cách rít một hơi xì gà như thể nó là nước uống vậy. "Chúng ta đều biết rằng lần phẫu thuật này có cơ hội sống năm mươi-năm mươi. Lỗi của chính bố vì đã làm hỏng cơ thể mình. Vì thế bố nghĩ sẽ chuẩn bị một thông điệp nhỏ cho cả nhà, để đề phòng."

Bố ngừng một lát và uống một ngụm từ một cốc whisky lớn. Tay bố run run khi bố để cốc xuống, tôi nhận thấy. Bố có biết sắp ra đi? Bỗng nhiên tôi thấy cổ họng nghẹn tắc. Tôi liếc nhìn Amy. Nó đã thả điện thoại xuống và cũng đang chăm chú xem.

"Hãy sống một cuộc sống tốt đẹp," bố nói vào máy quay. "Hãy vui vẻ. Hãy tốt với nhau. Barbara, em hãy thôi sống cuộc đời mình qua những con chó khốn kiếp đó. Chúng không phải con người. Chúng sẽ không bao giờ yêu em, hay giúp đỡ em, hay lên giường với em. Trừ khi em đã cực kỳ tuyệt vọng."

Tôi bịt tay lên mồm. "Bố không nói như vậy chứ!"

"Bố nói thế đấy." Amy khịt mũi cười một tiếng. "Mẹ đã đi ra khỏi phòng."

"Em và các con chỉ có một cuộc đời, đừng phí phạm." Bố nhìn vào máy quay với đôi mắt xanh lấp lánh, và tôi bỗng nhớ đến bố khi tôi còn nhỏ xíu, đón tôi từ trường bằng xe thể thao. Tôi chỉ bố cho mọi người: Người kia là bố tớ đấy! Tất cả bọn trẻ đều há hốc miệng trước chiếc ô tô và tất cả các bà mẹ đều bắn những cái nhìn lén lút về phía bố, trong chiếc áo khoác linen lịch lãm và vẻ rám nắng Tây Ban Nha.

"Bố biết bố không tốt ở điểm này điểm khác," bố nói. "Bố biết bố không phải người đàn ông biết chăm sóc gia đình nhất. Nhưng bố thề đã làm hết sức mình. Chúc vui vẻ, những người thân yêu của tôi. Hẹn gặp cả nhà ở thế giới bên kia." Bố nâng ly về phía máy quay rồi uống. Sau đó màn hình trống trơn.

Đầu DVD cách một tiếng tắt đi, nhưng cả Amy và tôi đều không động đậy. Khi nhìn chằm chằm vào màn hình trống không, tôi còn cảm thấy bị bỏ rơi hơn cả trước đó. Bố tôi đã chết. Bố đã chết ba năm. Tôi sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với bố nữa. Tôi sẽ không bao giờ có thể tặng quà sinh nhật cho bố nữa. Tôi sẽ không bao giờ có thể xin lời khuyên của bố. Mặc dù cũng chẳng hỏi bố được điều gì ngoại trừ nơi mua những bộ đồ lót hấp dẫn cho tình nhân - nhưng dù sao... Tôi liếc sang Amy, nó đáp lại ánh mắt của tôi bằng một cái nhún vai nhẹ.

"Đó thực sự là một thông điệp hay," tôi nói, cương quyết sẽ không xúc động hay khóc hay gì. "Bố đã làm tốt."

"Đúng thế." Amy gật đầu. "Bố đã làm tốt."

Băng giá giữa chúng tôi dường như đã t đi. Amy cho tay vào túi lấy một hộp đồ trang điểm nhỏ xíu có chữ Babe dập nổi lấp lánh trên nắp. Nó lấy ra một cây chì kẻ môi và kẻ viền môi một cách chuyên nghiệp, nhìn vào chiếc gương nhỏ xíu. Tôi chưa từng nhìn nó trang điểm, ngoại trừ khi chơi trò giả trang.

Amy không còn là một đứa bé nữa, tôi nghĩ khi nhìn con bé. Nó đã sắp sửa trở thành người lớn. Tôi biết hôm nay mọi chuyện giữa chúng tôi không tốt đẹp lắm - nhưng có lẽ trong quá khứ nó đã là bạn tôi.

Thậm chí là bạn tâm tình.

"Này Amy," tôi nói nhỏ, thận trọng. "Trước vụ tai nạn, chúng ta có nói chuyện nhiều không? Ý chị là hai chị em mình. Về... mọi chuyện." Tôi liếc về phía bếp để chắc chắn mẹ không nghe thấy.

"Một chút." Nó nhún vai. "Chuyện gì?"

"Chị đang tự hỏi." Tôi cố giữ giọng tự nhiên. "Chỉ vì tò mò thôi, chị có bao giờ nhắc đến ai tên là... Jon?"

"Jon?" Amy ngừng lại, cây son trong tay. "Chị muốn nói người chị đã ngủ cùng?"

"Sao?" Giọng tôi vụt ra như tên lửa. "Em chắc chứ?"

Ôi Chúa ơi. Đó là sự thật.

"Có." Amy dường như ngạc nhiên bởi phản ứng của tôi. "Chị đã nói với em vào đêm trước năm mới. Lúc đó chị khá say."

"Chị còn nói gì với em nữa?" Tim tôi thình thịch đập điên cuồng. "Nói cho chị mọi điều em nhớ đi."

"Chị kể với em mọi thứ!" Mắt con bé sáng lên. "Tất cả những chi tiết đẫm máu. Đó là lần điều tiên trong đời chị, và anh ta đánh mất bao cao su, còn chị thì lạnh đến chết trên sân trường..."

"Sân trường?" Tôi nhìn Amy chằm chằm, cố gắng hiểu chuyện đó. "Ý em là... em đang nói về James?"

"" Nó tắc lưỡi khi nhận ra. "Đó là người em muốn nói, James. Anh chàng trong ban nhạc hồi chị còn đi học. Sao cơ, chị đang nói về ai?" Nó tô xong môi và nhìn tôi háo hức. "Jon là ai?"

"Chẳng ai cả," tôi vội vàng nói. "Chỉ là... một người. Anh ta chẳng là gì cả."

Bạn thấy đấy - không có bằng chứng. Nếu tôi thực sự ngoại tình, tôi đã để lại dấu vết. Một bức thư, hoặc một tấm ảnh, hoặc một trang nhật ký. Hoặc Amy có thể biết, hoặc gì đó...

Và vấn đề là, tôi hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với Eric. Đó là điểm mấu chốt.

Lúc ấy là tối muộn hôm đó, mẹ và Amy đã về được một lúc lâu, sau khi chúng tôi dụ được một con chó đua xuống khỏi ban công và một con khác ra khỏi bồn tắm mát xa của Eric, nơi nó đánh nhau với một chiếc khăn tắm. Và bây giờ tôi đang ngồi trong xe với Eric, phóng vù vù dọc bờ sông. Anh sắp có cuộc gặp với Ava, người thiết kế nội thất, và gợi ý tôi nên đi cùng và xem căn hộ mẫu của dự án mới nhất của anh ấy, Blue 42.

Tất cả các tòa nhà của Eric đều được gọi là "Blue" và một số nào đó. Đó là thương hiệu của công ty. Hóa ra có thương hiệu là một phần quan trọng khi bán căn hộ áp mái, cũng như phải bật loại nhạc thích hợp khi ta bước vào, và có đồ dao nĩa thích hợp trên chiếc bàn mẫu. Rõ ràng Ava là thiên tài về chọn loại dao nĩa thích hợp.

Tôi đã biết về Ava từ cuốn sổ tay hôn nhân. Bà khoảng bốn mươi tám tuổi, đã ly hôn, làm việc ở Los Angeles trong hai mươi năm, đã viết một series sách về những thứ gọi là Quả tua và Nĩa, và thiết kế toàn bộ các căn hộ mẫu cho công ty của Eric.

"Anh Eric này," tôi nói khi chúng tôi lái xe. "Hôm nay em đã xem sao kê tài khoản ngân hàng. Dường như em phải trả một khoản tiền đều đặn vào một thứ gọi là Unito. Em đã gọi cho ngân hàng, và họ nói đó là một tài khoản ở nước ngoài."

"Ừ há." Eric gật đầu như thể anh không hề mảy may quan tâm. Tôi chờ anh nói thêm điều gì khác, nhưng anh bật radio lên.

"Anh không biết gì về điều đó sao?" tôi nói âm thanh bản tin.

"Không." Anh nhún vai. "Tuy nhiên cũng không phải ý kiến tồi, gửi một phần tiền ra nước ngoài."

"Đúng thế." Tôi bất mãn với câu trả lời của anh ấy; tôi gần như cảm thấy mình muốn cãi cọ về chuyện đó. Nhưng tôi không biết tại sao.

"Anh phải mua xăng." Eric rời khỏi đường và ghé vào một trạm xăng BP. "Chỉ mất chút thời gian thôi..."

"Này," tôi nói khi anh mở cửa xe. "Anh mua cho em ít khoai tây chiên trong cửa hàng được không? Loại muối và dấm, nếu họ có."

"Khoai tây chiên?" Anh quay lại và nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đòi mua heroin.

"Đúng, khoai tây chiên."

"Em yêu." Trông Eric rất bối rối. "Em không ăn khoai tây chiên. Những điều đó có hết trong sổ tay. Người tư vấn dinh dưỡng của chúng ta đề xuất một thực đơn nhiều chất đạm, ít ca lo."

"Ừm... em biết. Nhưng thỉnh thoảng, ai cũng đáng được ăn theo ý thích một chút, phải không nào? Và em thực sự cảm thấy thèm ăn khoai tây chiên."

Trong giây lát, Eric dường như không biết trả lời thế nào.

"Bác sĩ đã cảnh báo anh là em có thể hành động không hợp lý, và có những cử chỉ lạ, không đúng như tính cách," anh nói, gần như với chính mình.

"Đâu có gì không hợp lý khi ăn một gói khoai tây chiên!" tôi phản đối. "Đó đâu phải thuốc độc."

"Em yêu... anh đang nghĩ cho em." Eric nói bằng giọng trìu mến. "Anh biết em vất vả thế nào mới giảm được hai cỡ váy. Chúng ta đã đầu tư nhiều vào người huấn luyện riêng của em. Nếu em muốn vứt bỏ hết vì một gói khoai chiên, đó là lựa chọn của em. Em vẫn muốn ăn khoai tây chiên chứ?"

"Đúng," tôi nói, hơi bướng bỉnh hơn dự định.

Tôi thấy một thoáng khó chịu trên gương mặt Eric, mà anh cố gắng chuyển thành một nụ cười.

"Không vấn đề gì." Anh sập cửa xe thật mạnh. Vài phút sau, tôi thấy anh nhanh nhẹn đi từ phía ga ra lại, cầm theo một túi khoai tây chiên.

"Của em đây." Anh thả xuống lòng tôi và nổ máy.

"Cảm ơn anh!" Tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng tôi không chắc anh nhận thấy. Khi anh lái đi, tôi cố gắng mở túi khoai chiên - nhưng tay trái tôi vẫn còn vụng về sau vụ tai nạn và không thể giữ chặt cái túi. Cuối cùng, tôi đặt cái gói giữa hai răng, giật mạnh hết sức có thể bằng tay phải... và cả cái túi rách tung.

Khỉ thật. Những mảnh khoai tây chiên tung tóe khắp nơi. Trên khắp ghế ngồi, cần số, và khắp trên người Eric.

"Chúa ơi!" anh lắc đầu khó chịu. "Có dính trên tóc anh không?"

"Em xin lỗi," tôi thở hổn hển, phủi áo khoác của anh ấy. "Em thực sự, thực sự xin lỗi..."

Mùi muối và dấm tràn ngập trong xe. Ừm, mùi vị thật tuyệt.

"Anh sẽ phải cho xe đi vệ sinh nội thất." Mũi Eric nhăn lại vì khó chịu. "Và áo khoác của anh đầy dầu mỡ."

"Em xin lỗi, Eric," tôi nhắc lại, nhún nhường, phủi nốt những mẩu cuối cùng khỏi vai anh ấy. "Em sẽ trả tiền giặt khô." Tôi ngồi thẳng lại, nhặt một miếng khoai chiên lớn rơi trên lòng, và nhét vào mồm.

"Em ăn cái đó sao?" Giọng Eric nghe như đó là giọt nước cuối cùng làm tràn cốc.

"Nó chỉ rơi trên lòng em," tôi phản kháng. "Nó sạch mà!"

Chúng tôi lái tiếp trong im lặng. Tôi lén lút ăn thêm vài miếng nữa, cố gắng nhai càng bé>

"Đó không phải lỗi của em," Eric nói, nhìn chằm chằm ra con đường phía trước. "Em đã bị đập vào đầu. Anh không thể mong đợi em trở lại bình thường ngay."

"Em cảm thấy hoàn toàn bình thường," tôi nói.

"Tất nhiên là vậy." Anh vỗ vỗ vào bàn tay tôi vẻ bề trên và tôi cứng người lại. Được rồi, tôi có thể chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng tôi biết rõ rằng ăn một gói khoai tây chiên không khiến người ta có vấn đề về thần kinh. Tôi sắp sửa nói điều đó với Eric, thì anh bật xi nhan và rẽ vào một cánh cổng điện đã mở ra cho chúng tôi. Chúng tôi chạy vào trong một cái sân trước hẹp và Eric tắt máy.

"Chúng ta tới nơi rồi." Tôi có thể nghe thấy sự hãnh diện trong giọng nói anh ấy. Anh chỉ vào cửa sổ. "Đây là con cưng mới nhất của bọn anh."

Tôi nhìn lên, hoàn toàn choáng ngợp, quên phứt về món khoai tây chiên. Trước mặt chúng tôi là một tòa nhà trắng mới tinh. Nó có những cái ban công uốn cong, mái hiên, những bậc đá granit đen dẫn lên hai cánh cửa lớn có khung bạc.

"Anh đã xây cái này?" cuối cùng tôi nói.

"Không phải đích thân." Eric cười. "Đi nào." Anh mở cửa, phủi nốt mấy miếng khoai xuống khỏi quần, và tôi đi theo, vẫn còn sững sờ. Một người gác cổng mặc đồng phục mở cửa cho chúng tôi. Sảnh trước toàn đá cẩm thạch sáng màu và cột màu trắng. Nơi này đúng là một cung điện.

"Thật kinh ngạc. Thật tráng lệ!" Tôi liên tục nhận thấy những chi tiết nhỏ xíu khắp nơi, như những đường viền được dát vàng và trần nhà được vẽ hình bầu trời.

"Những căn hộ áp mái có thang máy riêng." Gật đầu về phía người gác cửa, Eric dẫn tôi về phía đằng sau sảnh và vào trong một cái thang máy rất đẹp có đường viền gỗ. "Có bể bơi ở tầng hầm, một phòng tập, và một rạp chiếu phim cho người dân sống trong khu. Mặc dù tất nhiên phần lớn các căn hộ đã có phòng tập và rạp chiếu phim riêng," anh nói thêm.

Tôi nhìn lên thật nhanh xem anh có đùa không - nhưng có vẻ anh không đùa. Phòng tập và rạp chiếu phim riêng? Trongăn hộ?

"Chúng ta tới rồi..." Cửa thang máy mở với tiếng ping rất nhỏ và chúng tôi bước vào một sảnh tròn, có lắp gương. Eric ấn nhẹ lên một tấm gương, hóa ra là một cánh cửa. Nó mở ra và miệng tôi há hốc.

Tôi đang nhìn vào một căn phòng khổng lồ. Không, một không gian. Nó có cửa sổ từ sàn tới trần, một lò sưởi lớn ở một bức tường - và trên một bức tường khác, có một tấm thép khổng lồ đổ xuống dòng nước vô tận.

"Đó là nước thật sao?" tôi hỏi một cách ngốc nghếch. "Bên trong một căn nhà?" Eric cười.

"Khách hàng của bọn anh thích có một thông điệp. Thật thú vị, nhỉ?" Anh cầm một chiếc điều khiển lên và hướng vào thác nước - và ngay lập tức làn nước tắm trong ánh sáng xanh. "Có mười màu ánh sáng được lập trình trước. Ava?" Anh cất cao giọng, và lát sau một người phụ nữ tóc vàng gầy giơ xương đeo kính không gọng, mặc quần xám và áo sơ mi trắng xuất hiện từ một cánh cửa thụt vào bên cạnh thác nước.

"Chào!" bà nói bằng giọng Anh pha Mỹ. "Lexi! Em đã trở lại!" Bà nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay. "Chị đã nghe về chuyện đó. Cô bé khốn khổ."

"Em khỏe rồi mà, thật đấy." Tôi mỉm cười. "Đang chắp nối trở lại các mảnh cuộc đời." Tôi chỉ quanh phòng. "Nơi này thật đáng kinh ngạc! Thác nước đó..."

"Nước là chủ đề của căn hộ mẫu," Eric nói. "Bọn anh đã tuân thủ chặt chẽ các nguyên tắc phong thủy, phải không nào, Ava? Rất quan trọng đối với những giá trị siêu đẳng."

"Những cái gì cơ?" tôi nói, bối rối.

"Những người rất giàu," Eric phiên dịch. "Thị trường mục tiêu của bọn anh."

"Phong thủy là tối quan trọng cho những người cực giàu." Ava gật đầu sốt sắng. "Eric, tôi vừa nhận cá cho dãy phòng chính. Chúng trông thật tuyệt vời!" Bà nói thêm với tôi, "Mỗi con cá giá ba trăm bảng. Chúng tôi đã thuê cá cho riêng dịp này."Những giá trị siêu siêu gì gì đó. Cá cho thuê. Đó là một thế giới khác. Lặng người không nói gì, tôi nhìn quanh một lần nữa căn phòng khổng lồ: quầy bar uốn cong và khu ghế ngồi trũng xuống, tác phẩm điêu khắc thủy tinh treo từ trên trần. Tôi không hề biết chỗ này trị giá bao nhiêu tiền. Tôi không muốn biết.

"Em xem này." Ava đưa cho tôi một mô hình phức tạp bằng giấy và những thanh gỗ nhỏ xíu. "Đây là toàn bộ tòa nhà. Em sẽ nhận thấy chị đã đưa họa tiết cái ban công uốn cong vào diềm trang trí của những chiếc gối đặt xung quanh," bà nói thêm. "Đúng nghệ thuật trang trí theo phong cách Gaultier."

"Ờ... tuyệt vời!" Tôi lục lọi trong đầu để tìm điều gì đó nói về nghệ thuật trang trí theo phong cách Gaultier, nhưng không thể. "Vậy sao chị nghĩ ra tất cả những điều này?" Tôi chỉ về phía thác nước, đang tắm trong ánh sáng màu da cam. "Như là, thế nào mà chị có được ý tưởng này?"

"Ồ, cái đó không phải của chị." Ava lắc đầu dứt khoát. "Lĩnh vực của chị là nội thất mềm, đồ vải, những chi tiết giác quan. Còn những kết cấu lớn đều là do Jon."

Tôi cảm thấy trong mình hơi choáng váng.

"Jon?" Tôi nghiêng đầu, khoác lên vẻ ngơ ngác nhất có thể được, như thể Jon là một từ không quen thuộc từ một ngôn ngữ nước ngoài khó hiểu.

"Jon Blythe," Eric gợi ý. "Kiến trúc sư. Em đã gặp anh ấy tại bữa tiệc tối, em nhớ chứ? Thật ra, chẳng phải chính em đã hỏi về anh ta lúc trước?"

"Vậy sao?" Tôi nói gần như ngay lập tức. "Em... không nhớ lắm." Tôi bắt đầu xoay xoay cái mô hình, cố gắng lờ đi việc cổ mình đang hơi đỏ lên.

Chuyện này thật nực cười. Tôi đang cư xử như một người vợ ngoại tình tội lỗi.

"Jon, anh đây rồi!" Ava gọi to. "Chúng tôi đang nói chuyện về anh!"

Anh ta đang ở đây? Tay tôi vô tình siết chặt quanh mô hình. Tôi không muốn gặp anh ta. Tôi không muốn anh ta thấy tôi. Tôi phải nghĩ ra lý do để ra về...

Nhưng đã quá muộn. Anh ta đã tới, bước ngang qua căn phòng, mặc quần jean, áo cổ chữ V màu xanh nước biển và đang nhìn gì đó trong một tờ giấy.

Được rồi, hãy giữ bình tĩnh. Mọi chuyện đều ổn cả. Mày đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và không có bằng chứng về bất cứ cơn say nắng, ngoại tình, hay quan hệ bất chính bí mật gì với người đàn ông này.

"Chào Eric, Lexi." Anh ta gật đầu lịch sự khi lại gần - sau đó nhìn chằm chằm vào tay tôi. Tôi nhìn xuống và cảm thấy kinh hoàng. Cái mô hình đã bị nghiền nát hoàn toàn. Cái mái đã vỡ và một cái ban công đã rời ra.

"Lexi!" Eric đã nhận thấy. "Thế quái nào mà chuyện đó lại xảy ra thế?"

"Jon." Trán Ava cau lại lo lắng. "Mô hình của anh!"

"Tôi rất xin lỗi!" tôi nói, bối rối. "Tôi không biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Tôi chỉ đang cầm nó, và thế nào đó..."

"Đừng lo." Jon nhún vai. "Tôi chỉ mất một tháng để làm thôi."

"Một tháng?" tôi lặp lại, thất kinh. "Nghe này, nếu anh cho tôi ít băng dính, tôi sẽ sửa lại..." Tôi vỗ nhẹ vào cái mái bị nát, tuyệt vọng cố đẩy nó lại hình dạng cũ.

"Có lẽ không hẳn là một tháng," Jon nói, nhìn tôi. "Có lẽ chỉ mất vài giờ."

"Ồ." Tôi ngừng lại. "Dù sao, tôi xin lỗi."

Jon liếc nhìn tôi một chút. "Cô có thể đền bù cho tôi."

Đền bù cho anh ta? Điều đó nghĩa là sao? Dù không định, tôi đan tay vào tay Eric. Tôi cần được yên tâm. Tôi cần phải giữ bình tĩnh. Tôi cần một người chồng vững vàng bên cạnh.

"Ừm, căn hộ ấn tượng lắm, Jon." Tôi mượn một cử chỉ nhạt nhẽo, kiểu vợ-ông-chủ-công-ty, khoát tay một vòng quanh căn hộ. "Chúc mng."

"Cảm ơn. Rất hân hạnh," anh ta đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo tương tự. "Trí nhớ của cô thế nào rồi?"

"Vẫn như trước."

"Cô chưa nhớ ra điều gì mới?"

"Không. Không gì hết."

"Điều đó thật đáng tiếc."

"Vâng."

Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên - nhưng không khí căng thẳng dâng lên giữa chúng tôi khi chúng tôi nhìn nhau. Hơi thở của tôi hơi hụt. Tôi liếc nhìn Eric, tin chắc anh đã nhận thấy điều gì đó - nhưng nét mặt anh thậm chí không hề thay đổi. Chẳng lẽ anh không cảm thấy điều đó? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy điều đó?

"Eric, chúng ta cần nói chuyện về dự án Bayswater," Ava nói, lục tìm trong cái túi da mềm. "Hôm qua tôi đã tới công trường và ghi lại vài điều..."

"Lexi, sao em không xem quanh căn hộ trong khi Ava và anh nói chuyện?" Eric cắt ngang lời bà ấy, thả tay ra khỏi tay tôi. "Jon sẽ đưa em đi xem."

"Ồ." Tôi cứng người. "Không, anh đừng lo."

"Tôi sẽ rất vui được dẫn cô đi xem." Giọng Jon khô khan và có vẻ uể oải. "Nếu cô quan tâm."

"Thực sự không cần đâu..."

"Em yêu, Jon đã thiết kế cả tòa nhà," Eric nói với vẻ trách móc. "Sẽ là cơ hội tuyệt vời cho em tìm hiểu về tầm nhìn của công ty."

"Hãy đi đường này và tôi sẽ giải thích khái niệm ban đầu." Jon chỉ về phía đằng kia của căn phòng.

Tôi không thể thoát khỏi chuyện>

"Hay lắm," cuối cùng tôi nói.

Được thôi. Nếu anh ta muốn nói chuyện, tôi sẽ nói. Tôi đi theo Jon ngang qua căn phòng và chúng tôi dừng lại cạnh dòng thác đang đổ xuống. Sao có người sống được với dòng nước đổ ầm ầm xuống tường thế này?

"Vậy," tôi lịch sự nói. "Sao anh có thể nghĩ ra tất cả những ý tưởng này? Tất cả những ‘thông điệp’ hay gì đó."

Jon nhíu mày trầm tư và tim tôi chùng xuống. Tôi hy vọng anh ta sẽ không nghĩ ra một đống những thứ để khoe khoang về thiên tài nghệ thuật của anh ta. Tôi thực sự không có tâm trạng nào.

"Tôi chỉ tự hỏi mình, bọn ngốc sẽ thích cái gì?" cuối cùng anh ta nói. "Thế là tôi đưa vào."

Tôi không thể ngăn mình bật cười vì sửng sốt. "Ừm, nếu tôi là một kẻ ngốc, tôi cũng sẽ thích nơi này."

"Đó." Anh ta bước lại gần thêm một bước và hạ giọng nhỏ hơn tiếng nước chảy. "Vậy em thực sự chưa nhớ điều gì?"

"Không. Không hề."

"Được rồi." Anh ta thở ra thật mạnh. "Chúng ta phải gặp nhau. Chúng ta phải nói chuyện. Có một nơi ta thường tới, Ngôi nhà Trên Kênh Cổ ở Islington." Bằng giọng to hơn nhiều, anh ta nói thêm, "Cô sẽ nhận thấy cái trần cao, Lexi. Đó là đặc điểm thương hiệu của các dự án của chúng tôi." Anh ta liếc sang và nhận thấy vẻ mặt của tôi. "Sao?"

"Anh có điên không?" Tôi rít lên, liếc nhìn để đảm bảo Eric không nghe thấy. "Tôi sẽ không gặp anh! Cho anh biết, tôi chẳng hề tìm thấy một mẩu bằng chứng nào rằng anh và tôi có chuyện với nhau. Không có lấy một. Thật là cảm giác về không gian tuyệt vời!" Tôi nói thêm bằng âm lượng lớn nhất.

"Bằng chứng?" Jon trông có vẻ như không hiểu. "Như cái gì?"

"Như... tôi không biết. Một bức thư tình."

"Chúng ta không viết thư tình cho nhau."

"Hay nữ trang."

"Nữ trang?" Jon nhìn như thể anh ta muốn bật cười.

"Chúng ta cũng chẳng thích nữ trang."

"Vậy thì chẳng phải một cuộc ngoại tình cho lắm!" Tôi đáp lại. "Tôi đã tìm trong bàn trang điểm - chẳng có gì. Tôi đã tìm trong nhật ký - chẳng có gì. Tôi đã hỏi em gái tôi - nó chưa từng nghe đến anh."

"Lexi." Anh ngập ngừng như thể tìm cách giải thích tình hình với tôi. "Đó là một chuyện tình bí mật. Điều đó nghĩa là một chuyện tình mà em giữ bí mật."

"Vậy anh chẳng có bằng chứng gì. Tôi biết mà."

Tôi quay đi và sải chân về phía lò sưởi, Jon theo sát đằng sau.

"Em muốn bằng chứng?" Tôi có thể nghe thấy anh ta thì thầm bằng giọng hoài nghi. "Bằng chứng kiểu gì, như... em có một cái bớt hình quả dâu tây ở mông trái ấy hả?"

"Tôi không..." Tôi đắc thắng xoay người lại, sau đó dừng lại đột ngột khi Eric liếc nhìn chúng tôi từ phía bên kia phòng. "Tôi không biết làm thế nào mà anh nghĩ ra cách sử dụng ánh sáng tuyệt vời thế này!" Tôi vẫy tay với Eric, anh vẫy tay lại và tiếp tục cuộc nói chuyện.

"Anh biết em không có bớt trên mông." Jon chớp mắt. "Em không hề có cái bớt nào. Chỉ có một nốt ruồi ở cánh tay."

Tôi thoáng yên lặng. Anh ta nói đúng. Nhưng thế thì sao nào?

"Có thể là anh tình cờ đoán trúng." Tôi gập tay lại.

"Anh biết. Nhưng không phải vậy đâu." Anh ta nhìn tôi điềm tĩnh. "Lexi, anh không dựng chuyện. Chúng ta có một cuộc tình. Chúng ta yêu nhau. Sâu sắc và say đ"

"Nghe này." Tôi thọc mạnh tay vào tóc. "Chuyện này thật... điên rồ! Tôi không thể ngoại tình. Không phải với anh hay bất kỳ ai. Tôi chưa từng không chung thủy với bất kỳ ai trong đời..."

"Chúng ta đã làm tình trên cái sàn đó cách đây bốn tuần," anh ta cắt ngang lời tôi. "Ngay đằng kia." Anh ta gật đầu về phía một tấm thảm da cừu trắng đầy lông khổng lồ.

Tôi nhìn nó chằm chằm, lặng người.

"Em ở phía trên," anh ta nói thêm.

"Thôi đi!" Bối rối, tôi quay đi và sải bước về phía xa của căn phòng, nơi có một cái cầu thang Lucite hợp thời dẫn lên tầng lửng.

"Hãy đi xem khu phòng tắm phức hợp," Jon nói to khi anh ta đi theo tôi. "Tôi nghĩ cô sẽ thích..."

"Không đâu," tôi nói qua vai. "Để tôi yên."

Cả hai chúng tôi cùng lên tới đỉnh cầu thang và quay lại nhìn thác nước bằng thép. Tôi có thể thấy Eric ở tầng dưới, và xa hơn, ánh sáng của London qua những cửa sổ khổng lồ. Tôi phải khen ngợi anh ta, đây là một căn hộ đáng kinh ngạc.

Bên cạnh tôi, Jon đang hít hà không khí.

"Này," anh ta nói. "Em ăn khoai tây chiên dấm và muối đấy à?"

"Có thể," tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Mắt Jon mở to kinh ngạc. "Ấn tượng đấy. Làm thế nào mà em lén qua mặt được kẻ phát xít đồ ăn đó?"

"Anh ấy không phải kẻ phát xít đồ ăn," tôi nói, cảm thấy nhu cầu ngay lập tức phải bảo vệ Eric. "Anh ấy chỉ... quan tâm về dinh dưỡng."

"Anh ta là Hitler. Nếu có thể vây bắt mọi ổ bánh mì và tống vào trại tập trung, anh ta cũng là>

"Thôi đi mà."

"Anh ta sẽ thả hơi ngạt. Trước tiên là các ổ bánh mì. Sau đó là bánh sừng bò."

"Thôi đi." Miệng tôi nhăn lại vì buồn cười và tôi quay đi.

Anh chàng này hài hước hơn tôi nghĩ lúc đầu. Và anh ta khá hấp dẫn khi lại gần, với mái tóc sẫm màu rối bù.

Nhưng mà, rất nhiều thứ cũng hài hước và hấp dẫn. Bạn bè cũng hài hước và hấp dẫn. Thế không có nghĩa là tôi ngoại tình với bạn bè.

"Anh muốn gì?" Cuối cùng tôi quay sang nhìn Jon, bất lực. "Anh muốn tôi phải làm gì?"

"Anh muốn gì ư?" Anh ta dừng lại, lông mày cau lại như thể anh ta đang ngẫm nghĩ chuyện đó. "Anh muốn em nói với chồng em rằng em không yêu anh ta, rồi về nhà với anh, và bắt đầu một cuộc sống mới cùng nhau."

Anh ta nghiêm túc. Tôi gần như muốn cười phá lên.

"Anh muốn tôi về sống với anh," tôi nói, như thể làm rõ một vụ dàn xếp. "Ngay bây giờ. Chỉ đơn giản như vậy."

"Chẳng hạn, sau năm phút nữa." Anh ta liếc nhìn đồng hồ. "Trước tiên anh có vài việc phải làm."

"Anh hoàn toàn điên rồi." Tôi lắc đầu.

"Anh không điên," anh ta kiên nhẫn nói. "Anh yêu em. Em yêu anh. Thực sự. Em phải tin anh về chuyện đó."

"Tôi chẳng phải tin anh về chuyện gì hết!" Tôi bỗng thấy phẫn nộ với sự tự tin của anh ta. "Tôi đã có gia đình, được chứ? Tôi có một người chồng mà tôi yêu, tôi đã hứa sẽ yêu mãi mãi. Đây là bằng chứng!" Tôi khua chiếc nhẫn cưới trước mặt anh ta. "Đây là bằng chứng!"

"Em yêu anh ta?" Jon lờ chiếc nhẫn đi. "Em cảm tình yêu với anh ta? Sâu thẳm trong này?" Anh ta đấm vào ngực.

Tôi muốn bật lại "Đúng, tôi yêu Eric tha thiết" và làm anh ta im lặng mãi mãi. Nhưng vì lý do kỳ cục nào đó, tôi không thể nào nói dối được.

"Có lẽ còn chưa hẳn được như thế... nhưng tôi chắc rồi nó sẽ vậy," tôi nói, giọng thách thức hơn dự định. "Eric là một người tuyệt vời. Mọi chuyện giữa chúng tôi đều tuyệt vời."

"Ừ há." Jon gật đầu lịch sự. "Em chưa từng ngủ với anh ta kể từ sau tai nạn, phải không?"

Tôi nhìn anh ta chằm chằm đầy ngờ vực.

"Đúng không?" Có tia sáng lấp lánh trong mắt anh ấy.

"Tôi... chúng tôi..." Tôi lúng túng. "Có lẽ rồi, có lẽ chưa! Tôi không có thói quen thảo luận cuộc sống riêng tư với anh."

"Có đấy." Đột nhiên mặt anh ta có vẻ châm biếm. "Có đấy. Đó là điểm chính yếu." Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ta với lấy một tay tôi. Anh ta chỉ cầm tay tôi một giây, nhìn vào nó. Sau đó, rất từ từ, anh ta bắt đầu dùng ngón tay cái vuốt ve làn da tôi.

Tôi không cử động nổi. Da tôi gai lên; ngón tay cái của anh ta để lại một cảm giác dễ chịu ở bất cứ nơi nào nó chạm tới. Tôi có thể cảm nhận cảm giác râm ran đau nhói ở sau gáy.

"Vậy em nghĩ sao?" Giọng Eric oang oang gọi chúng tôi từ phía dưới và tôi giật nẩy mình, giật phắt tay ra. Tôi đang nghĩ gì cơ chứ?

"Tuyệt lắm, anh yêu!" tôi đáp lại qua lan can, giọng tôi cao một cách thiếu tự nhiên. "Chỉ mất vài giây nữa thôi..." Tôi giật lùi, khuất khỏi tầm nhìn của tầng dưới, và gật đầu ra hiệu cho Jon đi theo. "Nghe này, đủ lắm rồi," tôi nói nhỏ, thật nhanh. "Để tôi yên. Tôi không biết anh. Tôi không yêu anh. Hiện giờ mọi việc đã đủ khó khăn lắm rồi. Tôi chỉ muốn tiếp tục cuộc sống, với chồng tôi. Được chứ?" Tôi bắt đầu đi xuống cầu thang.

"Không. Không được!" Jon nắm lấy tay tôi. "Lexi, em toàn bộ tình hình. Em không hạnh phúc với Eric. Anh ta không yêu em, anh ta không hiểu em..."

"Tất nhiên Eric yêu tôi!" Bây giờ thì tôi thực sự bối rối. "Anh ấy ngồi bên giường bệnh của tôi cả ngày lẫn đêm, anh ấy mua cho tôi những bông hồng màu nâu tuyệt vời..."

"Em nghĩ anh không muốn ngồi bên giường bệnh của em cả ngày lẫn đêm hay sao?" Mắt Jon tối sầm lại. "Lexi, chuyện đó gần như đã giết chết anh."

"Bỏ tôi ra." Tôi cố gắng kéo tay ra, nhưng Jon giữ thật chặt.

"Em không thể vứt bỏ chuyện của chúng ta." Anh ta tuyệt vọng nhìn thẳng vào tôi. "Tất cả ở trong đó. Tất cả đều ở đâu đó ở trong đó, anh biết mà..."

"Anh nhầm rồi!" Tôi nỗ lực hết sức giật thật mạnh tay khỏi anh ta. "Không phải thế!" Tôi chạy xuống cầu thang mà không nhìn lại, lao thẳng vào tay Eric.

"Chào em!" Anh cười. "Em có vẻ vội vã. Mọi chuyện ổn chứ?"

"Em... không cảm thấy khỏe lắm." Tôi đặt tay lên trán. "Em bị đau đầu. Chúng ta về được chưa?"

"Tất nhiên rồi, em yêu." Anh siết vai tôi và nhìn lên tầng lửng. "Em chào Jon chưa?"

"Rồi. Ta hãy về thôi."

Khi chúng tôi đi ra phía cửa, tôi bám lấy cái áo khoác đắt tiền của anh ấy, để cảm nhận về anh làm dịu sự kích động. Đây là chồng tôi. Đây là người tôi yêu. Đây là thực tế.
Bình Luận (0)
Comment