Em Còn Nhớ Anh?

Chương 14

Chết tiệt. Đây thực sự là một bữa tiệc háo nhoáng hệ trọng. Cả tòa nhà tràn ngập ánh sáng và tiếng nhạc thình thịch. Tầng áp mái trông còn kỳ diệu hơn trước đó, có hoa ở khắp nơi, và những người phục vụ mặc đồng phục đen đẹp đẽ đứng bê khay sâm banh, cùng những túi quà sẵn sàng cho mọi người lấy. Ava và Jon, và vài người khác mà tôi không nhận ra, đang đứng tụ tập bên cửa sổ, và Eric sải bước tới chỗ họ.

"Mọi người," anh nói. "Chúng ta đã xem lại danh sách khách mời chưa? Sarah, cô có danh sách báo chí đó không? Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát chứ?"

"Họ đã tới." Một cô gái trẻ mặc váy liền vội vã bước vào, suýt thì trượt ngã trên đôi giày gót nhọn. "Nhà van Gogen đến sớm. Và họ mang theo cả bạn bè. Còn có một nhóm nữa ngay đằng sau họ!"

"Chúc may mắn, các bạn." Eric đang đập tay với cả nhóm. "Hãy bán tòa nhà này."

Ngay sau đó, một cặp mặc áo choàng có vẻ đắt tiền tiến vào, và Eric chuyển hoàn toàn sang thế chủ động đầy quyến rũ, đưa họ tới gặp Ava, lấy rượu sâm banh cho họ, và dẫn họ tới cửa sổ ngắm phong cảnh. Những người khác tiếp tục tới, và chẳng mấy đã có một đám đông chuyện

trò lao xao, lật qua lật lại những cuốn sách giới thiệu, và ngắm thác nước.

Jon đứng cách tôi khoảng chục mét về phía bên trái, mặc một bộ vest màu sẫm, nhíu mày khi nói chuyện với nhà van Gogen. Tôi vẫn chưa nói chuyện với anh ta. Tôi không biết anh ta đã nhận thấy sự có mặt của tôi chưa. Thỉnh thoảng tôi liếc sang phía anh ta, sau đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác trong khi bụng tôi thắt lại vì hồi hộp.

Cứ như thể tôi lại mười ba tuổi một lần nữa còn anh ta là một kẻ si mê tôi. Tất cả những gì tôi thấy được trong cả căn phòng đầy người này là anh ta. Anh ta ở đâu, anh ta đang làm gì, anh ta đang nói chuyện với ai. Tôi liếc nhìn anh ta một lần nữa và lần này anh ta gặp ánh mắt tôi. Gò má đỏ bừng, tôi quay đi và uống một ngụm rượu. Tuyệt lắm. Lexi. Không hề rõ ràng chút nào.

Một cách chủ ý, tôi xoay đi để anh ta khuất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi nhìn mọi người đến, gần như trong tình trạng vô hồn, khi Eric tới bên cạnh tôi.

"Lexi, em yêu." Anh cười cứng đơ, vẻ không tán thành. "Trông em thật kỳ cục khi đứng đó một mình. Đi với anh nào."

Trước khi tôi kịp ngăn lại, anh đã đưa tôi tới chỗ Jon, khi đó đang nói chuyện với một cặp trông có vẻ giàu có. Người phụ nữ mặc bộ vest có hoa văn của Dior, tóc nhuộm đỏ và đường viền môi kẻ quá sẫm. Bà ta cười khoe hàm răng trắng như sứ với tôi, còn ông chồng tóc hoa râm của bà ta cằn nhằn gì đó, để tay đầy sở hữu lên vai bà ta.

"Cho phép tôi giới thiệu vợ tôi, Lexi." Eric tươi cười rạng rỡ với họ. "Một trong những người hâm mộ nhất của" - anh dừng lại, và tôi căng người lên chờ đợi – "Phong cách sống căn hộ áp mái!"

Nếu tôi còn nghe cụm từ đó một lần nữa, chắc tôi phải tự bắn mình mất.

"Chào Lexi." Jon nhìn vào mắt tôi thật nhanh khi Eric bắt đầu đi ra chỗ khác. "Cô khỏe không?"

"Tôi khóe, cảm ơn Jon." Tôi cố gắng nói giọng bình tĩnh, như thể anh ta cũng chỉ như bất kỳ ai khác trong bữa tiệc; như thể tôi không hề dồn toàn bộ sự chú ý vào anh ta kể từ khi tôi tới. Tôi quay sang người phụ nữ mặc đồ Dior. "Vậy... bà có thích căn hộ áp mái này không?"

Cặp đôi đó trao đổi với nhau ánh mắt đầy nghi ngờ. "Chúng tôi có một chút băn khoăn," người đàn ông nói bằng giọng châu Âu mà tôi không xác định được là nước nào. "Không gian. Liệu chỗ này đã đủ rộng chưa."

Tôi bối rối. Chỗ này rộng bằng cái kho chứa máy bay khốn kiếp. Sao nó lại có thể chưa đủ rộng chứ?

"Chúng tôi nghĩ rằng hai nghìn mét vuông là khá rộng rãi rồi," Jon nói. "Tuy nhiên, ông bà có thể ghép liền hai hoặc ba căn lại với nhau nếu cần không rộng hơn."

"Một vấn đề khác của chúng tôi là thiết kế," người đàn ông nói.

"Thiết kế?" Jon lặp lại một cách lịch sự. "Có gì không ổn với thiết kế sao?"

"Ở nhà chúng tôi, chúng tôi có nhiều chi tiết bằng vàng," người đàn ông nói. "Những bức tranh vàng, Đèn vàng, Vàng..." Ông ta dường như xẹp hơi.

"Thảm," người phụ nữ thêm vào, phát âm rất nặng. "Thảm vàng".

Người đàn ông chỉ vào quyển giới thiệu. "Ở đây tôi thấy rất nhiều bạc. Crôm."

"Tôi hiểu rồi." Jon gật đầu, mặt ngây ra. "Phải, chắc chắn căn hộ có thể được điều chỉnh theo sở thích riêng của ông bà. Ví dụ, chúng tôi có thể làm lò sưởi mạ vàng."

"Lò sưởi mạ vàng?" người phụ nữ ngập ngừng nói. "Liệu như thế có là... quá nhiều?"

"Có tồn tại một thứ được coi là quá nhiều vàng ư?" Jon vui vẻ đáp. "Chúng tôi còn có thể lắp thêm chuôi đèn bằng vàng ròng. Và Lexi có thể giúp ông bà mua thảm vàng. Có được không, Lexi?"

"Tất nhiên." Tôi gật đầu, cầu nguyện một cách tuyệt vọng để mình đừng bỗng nhiên phá lên cười.

"Được. Vậy chúng tôi sẽ suy nghĩ." Hai vợ chồng ông ta đi ra xa, nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài tôi không nhận ra. Jon uống một ngụm rượu.

"Không đủ lớn. Chúa ơi. Mười căn hộ của chúng ta ở Ridgeway cũng đặt vừa chỗ này."

"Ridgeway là gì?"

"Dự án nhà rẻ tiền của chúng ta." Anh ta nhận thấy cái nhìn ngơ ngác của tôi. "Chúng ta chỉ được cấp phép xây dựng một nơi thế này nếu xây dựng nhà ở rẻ tiền."

"Ồ, vậy đấy," tôi nói đầy ngạc nhiên. "Eric chưa bao giờ nhắc đến nhà ở rẻ tiền."

Một thoáng thích thú lướt qua mặt Jon. "Anh chắc rằng trái tim anh ấy không hướng đến khía cạnh đó của công việc," anh ta nói, khi Eric bước lên cái bục nhỏ trước lò sưởi. Ánh sáng xung quanh mờ mờ, đèn rọi hướng về Eric, và tiếng nói chuyện lao xao nhỏ dần.

"Chào mừng các bạn!" anh nói, giọng vang khắp căn hộ. "Chào mừng tới Blue 42, tòa nhà mới nhất trong loạt dự án Blue để dành riêng cho..."

Tôi nín thở. Xin đừng nói câu đó, xin đừng nói...

"Phong cách sống căn hộ áp mái!" Anh khoát tay và toàn bộ nhân viên của anh vỗ tay nhiệt liệt.

Jon liếc nhìn tôi và đứng lùi lại một bước, tránh xa khỏi đám đông. Sau một giây, tôi cũng lùi lại, mắt tôi gắn chặt về phía trước. Cả cơ thể tôi căng nứt vì e sợ. Và... háo hức.

"Vậy, em đã nhớ ra điều gì chưa?" anh ta thì thầm thân mật.

"Chưa."

Sau lưng Eric, một màn hình khổng lồ sáng lên với hình ảnh của căn hộ từ mọi góc độ. Tiếng nhạc âm vang khắp không gian và căn phòng còn trở nên tối hơn. Tôi phải khen ngợi Eric - đây là một màn trình diễn tuyệt vời.

"Em biết không, chúng ta gặp nhau lần đầu ở một lề khai trương căn hộ như thế này." Giọng Jon nhỏ đến nỗi tôi hầu như không nghe nỗi trong tiếng nhạc. "Ngay giây phút nghe em nói, anh đã biết."

"Biết gì cơ?"

"Biết rằng anh thích em."

Tôi yên lặng trong vài giây, sự tò mò cắn rứt tôi.

"Tôi đã nói gì?" cuối cùngspan>

"Em nói, ‘Nếu tôi nghe cụm từ Phong cách sống căn hộ áp mái một lần nữa, chắc tôi phải tự bắn mình mất.’ "

"Không." Tôi nhìn anh ta chằm chằm, sau đó cười phì. Một người đàn ông đứng đằng trước quay lại và nhăn mặt, và gần như đồng thời, Jon và tôi lùi thêm vài bước nữa, cho tới khi chúng tôi đứng khuất hẳn vào bóng tối.

"Anh không nên lẩn trốn," tôi nói. "Đây là khoảnh khắc của anh. Căn hộ của anh."

"Đúng," anh ta nói khô khan. "Anh sẽ để Eric nhận lấy sự vinh quang. Anh thích điều đó."

Trong vài phút, chúng tôi nhìn Eric trên màn hình, đội một chiếc mũ bảo hộ, sải bước trên công trường.

"Anh nói nghe chẳng hợp lý chút nào," tôi nói nhỏ. "Nếu anh nghĩ nhà áp mái là cho bọn ngốc giàu có, tại sao anh lại thiết kế những căn hộ đó?"

"Đó là một câu hói hay." Jon nhấp miệng vào ly rượu. "Sự thật là, anh nên phát triển hơn. Nhưng anh lại thích Eric, Anh ấy tin anh, anh ấy đã cho anh cơ hội đầu tiên, và anh ấy điều hành một công tỵ tuyệt vời..."

"Anh thích Eric?" Tôi lắc đầu ngờ vực. "Tất nhiên rồi. Vì thế anh cứ liên tục bảo tôi rời bỏ anh ấy."

"Thật mà. Anh ấy là người tuyệt vời. Anh ấy chân thực, trung thành..." Trong một lúc, Jon yên lặng bên cạnh tôi, mắt anh lung linh trong ánh sáng mờ mờ. "Anh không muốn phá hỏng cuộc đời Eric," cuối cùng anh ta nói. "Điều đó không có trong kế hoạch."

"Vậy tại sao..."

"Anh ấy không hiểu em." Jon nhìn thẳng vào tôi. "Anh ấy không biết em là ai."

"Còn anh thì biết chắc?" Tôi vặn lại, đúng lúc đèn bật lên và tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Một cách bản năng, tôi bước xa Jon một chút, và cả hai chúng tôi cùng nhìn khi Eric lại đứng lên bục, toát lên hương vị thành công, tiền bạc, và ị trí trên đỉnh thế giới.

"Vậy, em đã được thấy Mont Blanc chưa?" Jon nói, vỗ tay nhiệt tình, tâm trạng đã vui vẻ hơn.

"Mont Blanc là cái gì?" Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

"Rồi em sẽ thấy."

"Cho tôi biết đi."

"Không, không." Anh ta lắc đầu, mím chặt môi lại như thể cố gắng không cười. "Anh không nên phá hỏng sự ngạc nhiên."

"Cho tôi biết đi!"

"Jon! Anh đây rồi. Khẩn cấp!" Cả hai chúng tôi cùng giật nẩy mình vì ngạc nhiên khi Ava xuất hiện từ đằng sau chúng tôi. Bà mặc bộ vest màu đen, xách một cái túi vải bố, và có vẻ bối rối. "Đá trang trí cho bể cá của phòng ngủ chính vừa mới chuyển từ Ý sang. Nhưng tôi phải đi xem xét bày biện lại dao dĩa trong bếp - thằng ngốc nào đó đã nghịch ngợm lộn xộn - anh có thể giúp tôi chứ?" Bà nhét cái túi vào tay Jon. "Cứ xếp đá vào trong bể. Sẽ còn thời gian trước khi buổi trình diễn kết thúc."

"Được thôi." Jon nhấc cái túi lên, sau đó nhìn tôi, mắt anh mơ hồ và có vẻ khó hiểu. "Lexi, cô có muốn đi cùng và giúp tôi không?"

Cổ họng tôi nghẹn đặc lại, tôi không thở nổi. Đây là một lời mời. Một thách thức.

Không. Tôi phải từ chối.

"Ừm... được". Tôi đồng ý. "Tất nhiên."

Tôi gần như choáng váng khi đi theo Jon qua đám đông, trèo lên mấy bậc thang dẫn tới tầng lửng, và vào trong phòng ngủ. Thậm chí không ai để ý chúng tôi. Mọi sự chú ý đã đổ dồn vào buổi thuyết trình.

Chúng tôi đi vào phòng ngủ chính và Jon đóng cửa lại.

"Vậy," anh ta nói.

"Nghe này." Giọng tôi the thé vì căng thẳng. "Tôi không thể tiếp tục thế này! Tất cả những trò thì thầm, rón rén, cố gắng... phá hoại cuộc hôn nhân của tôi. Tôi hạnh phúc với Eric!"

"Không." Anh ta lắc đầu. "Em sẽ không ở cùng anh ta sau một năm nữa." Anh ta nói với vẻ rất chắc chắn, và tôi thấy tức giận.

"Có đấy," tôi đáp trả. "Tôi định sẽ sống cùng anh ấy năm mươi năm!"

"Em sẽ cố gắng hết sức, em sẽ cố gắng ép mình vào khuôn... nhưng tâm hồn em quá tự do đối với anh ấy. Cuối cùng em sẽ không thể chịu đựng nổi nữa." Anh ta thốt lên, xòe tay ra. "Anh đã chứng kiến điều đó xảy ra một lần. Anh không muốn thấy điều đó một lần nữa."

"Cảm ơn vì lời cảnh báo." tôi ngắt lời. "Vậy khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ gọi cho anh, được chứ? Chúng ta nên xếp đá đi." Tôi hất đầu về phía cái túi, nhưng Jon lờ tôi đi.

Anh ta đặt nó xuống sàn và đi về phía tôi, đôi mắt nhức nhối và dò hỏi. "Em thực sự, thực sự không nhớ gì sao?"

"Không." tôi nói gần như kiệt sức. "Lần thứ một triệu, tôi chẳng nhớ gì hết."

Bây giờ anh ta chỉ còn cách tôi vài phân, quan sát mặt tôi, tìm kiếm điều gì đó. "Toàn bộ thời gian chúng ta ở bên nhau, tất cả những điều chúng ta đã nói... Phải có điều gì đó để kích thích em nhớ lại chứ." Anh đưa tay xoa lên trán, cau mày. "Hoa hướng dương có ý nghĩa gì với em không?"

Không thể cưỡng lại chính mình, tôi cố gắng lục lọi trong đầu. Hoa hướng dương. Hoa hướng dương. Chẳng phải tôi đã một lần...

Không, nó đã qua rồi.

"Chẳng có gì." cuối cùng tôi nói. "Ý tôi là, tôi thích hoa hướng dương, nhưng..."

"e.e.cummings? Mù tạt với khoai tây chiên?" >

"Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì," tôi tuyệt vọng nói. "Tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi."

Anh đứng gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng trên da tôi. Đôi mắt anh không hề rời mắt tôi.

"Chẳng lẽ điều này không có ý nghĩa gì với em sao?" Anh đưa tay lên mặt tôi, vuốt ve má tôi, miết vào da tôi bằng ngón tay cái.

"Không." Tôi nuốt khan.

"Còn điều này?" Anh cúi xuống và lướt một nụ hôn lên cổ tôi.

"Dừng lại đi," tôi nói yếu ớt, nhưng tôi gần như không thốt ra nổi. Ngoài ra, tôi không muốn thế. Hơi thở của tôi dồn dập hơn. Tôi đã quên mọi điều khác. Tôi muốn hôn anh. Tôi muốn hôn anh ta theo cách tôi không muốn hôn Eric.

Và rồi chuyện đó đã xảy ra - môi anh chạm vào môi tôi và cả cơ thể tôi nói rằng đây chính là thứ tôi muốn làm. Anh có mùi thơm thật tuyệt. Anh có vị thật tuyệt. Anh đem lại cảm giác thật tuyệt. Tôi có thể cảm nhận được đôi tay anh ấy vòng thật chặt quanh người tôi; sự lởm chởm của bộ ria lún phún. Mắt tôi nhắm nghiền, tôi chìm đắm trong cảm xúc, chuyện này thật tuyệt...

"Jon?" Tiếng Ava vọng qua cửa và như có ai đó dí điện vào người tôi. Tôi lao ra khỏi Jon, loạng choạng trên đôi chân run rẩy, thì thầm nguyền rủa, "Khốn thật!"

"Suỵt!" trông anh cũng có vẻ giật mình. "Cứ bình tĩnh. Ava à. Có chuyện gì vậy?"

Đá. Đúng thế. Đó là điều chúng tôi phải làm. Tôi tóm lấy cái túi và bắt đầu lôi những viên đá ra, ném xuống bể cá nhanh hết mức và nước bắn tóe lên. Những con cá khốn khổ bơi vòng quanh như phát điên, nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Ava thò đầu qua cửa. "Tôi sắp sửa dẫn một nhóm khách lên đây tham quan..."

"Không vấn đề gì," Jon làm bà yên lòng. "Gần xo rồi."

Ngay khi Ava đi khuất, anh đá cửa đóng lại và trở lại chỗ tôi.

"Lexi." Anh ôm ghì lấy mặt tôi như thể muốn ngấu nghiến tôi, hoặc ôm tôi, hoặc cả hai. "Giá mà em biết, chuyện này đau đớn đến thế nào..."

"Thôi đi!" Tôi rút ra, đầu tôi quay cuồng như kính vạn hoa. "Tôi đã có gia đình! Chúng ta không thể... Anh không thể cứ..." Tôi há hốc miệng và bịt vội tay lên mồm. "Ôi khỉ thật! Khỉ thật!"

Tôi không còn nhìn Jon nữa. Tôi đang nhìn vào bể cá.

"Sao vậy?" Jon nhìn chằm chằm không hiểu, sau đó đưa mắt theo cái nhìn của tôi. "Ồ, ái chà."

Bể cá đã yên lặng trở lại. Toàn bộ lũ cá nhiệt đới đang bơi hiền hòa quanh những hòn đá cẩm thạch. Ngoại trừ một con kẻ sọc xanh, đang nổi lềnh bềnh ở trên cùng.

"Tôi đã giết chết một con cá!" tôi khẽ cười hoảng hốt. "Tôi đã giết chết nó bằng một viên đá."

"Đúng đấy." Jon nói, lại gần để nhìn cái bể. "Nhắm khá đấy."

"Nhưng nó giá tới ba trăm bảng! Tôi phải làm gì đây? Khách mời sẽ vào đây bất cứ lúc nào!"

"Phong thủy như vậy là không tốt lắm." Jon cười ngoác miệng. "Được rồi, anh sẽ đi trì hoàn Ava. Em dội nước cho nó trồi đi nhé." Anh với lấy tay tôi, cầm một lúc. "Chúng ta còn chưa xong đâu." Anh hôn đầu ngón tay tôi - sau đó ra khỏi phòng, để lại tôi một mình cùng với bể cá. Nhăn mặt, tôi nhón tay vào nước ấm và nhặt con cá lên bằng cách cầm vào sát mép vây.

"Tao rất xin lỗi," tôi nói nhỏ, cố gắng hứng tay kia vào chỗ nước rỏ xuống, tôi vội vã đi vào phòng tắm công nghệ cao. Tôi thả con cá vào trong cái bồn cầu trắng bóng và tìm chỗ giật nước. Không hề có. Đây chắc hẳn là một chiếc bồn cầu thông minh.

"Giật nước đi." tôi nói to, vẩy tay để khởi động cảm bn. "Giật nước đi!"

Chẳng có gì xảy ra.

"Giật nước đi!" Tôi nói, tuyệt vọng hơn. "Nào, giật nước đi!" Nhưng cái bồn hoàn toàn không hoạt động. Con cá nổi lềnh bềnh, trông còn xanh nhợt hơn trên nền sứ trắng.

Chuyện này không thể xảy ra. Nếu có chuyện gì đó ngăn cản khách hàng mua một căn hộ cao cấp xa xỉ, đó chính là một con cá chết trong bồn cầu. Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và cuộn xuống trong danh bạ cho tới khi tìm thấy vần J. Chắc đó là anh ta. Tôi quay số nhanh, và một giây sau anh ta đã trả lời.

"Jon đây."

"Con cá đang ở trong bồn cầu!" tôi kêu lên. "Nhưng tôi không giật nước được!"

"Cảm biến sẽ hoạt động tự động."

"Tôi biết! Nhưng nó chẳng hoạt động gì hết! Có một con cá chết màu xanh đang nhìn tôi trừng trừng! Tôi phải làm gì bây giờ?"

"Không sao đâu. Hãy tới chỗ cái bảng bên cạnh giường. Em có thể bấm nút và giật nước từ đó. Chào. Eric! Tình hình thế nào?" Điện thoại đột ngột bị ngắt. Tôi vội vã tới bên cạnh giường và tìm thấy một tấm bảng nhỏ gắn vào tường đã bật mở sẵn. Một màn hình kỹ thuật số đáng sợ nháy mắt với tôi và tôi không thể ngăn mình rên lên khe khẽ. Sao lại có người sống được trong căn nhà phức tạp hơn cả NASA? Dù thế nào, sao một ngôi nhà lại cần phải thông minh cơ chứ? Sao nó không thể đẹp đẽ và ngốc nghếch?

Tôi run rẩy, tôi bấm vào Bảng chọn, sau đó Điều khiển bằng tay, và sau đó Lựa chọn. Tôi lướt qua danh sách. Nhiệt độ... Ánh sáng... Phòng tắm ở đâu cơ chứ? Chỗ nào là Giật nước Bồn cầu? Liệu tôi đã tìm đúng bảng điều khiển chưa?

Bỗng nhiên tôi nhận thấy một bảng điểu khiển nữa ở phía bên kia giường đang gập lại. Có lẽ đúng là nó. Tôi vội chạy tới, giật mở ra, và bắt đầu bấm hú họa. Trong một phút, tôi sắp sửa phải dùng tay không vớt con cá ngu ngốc đó ra khỏi nước...

Một âm thanh làm tôi đứng đờ người. Tiếng rí. Kiểu như tiếng còi báo động xa xa. Chuyện quái gì...

Tôi dừng bấm và nhìn cẩn thận hơn vào cái bảng điều khiển. Dòng chữ đỏ lóe lên trước mắt tôi. Báo động Hoảng sợ - Bảo vệ Căn hộ. Có di chuyển đột ngột ở cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi, tôi nhìn lên và thấy một tấm lưới sắt đang hạ dần xuống trên lớp kính.

Chuyện quái...

Một cách điên cuồng, tôi lại bấm mạnh vào bảng điều khiển, nhưng nó sáng lên dòng chữ Không có thẩm quyền, sau đó trở lại Báo động Hoảng sợ - Bảo vệ Căn hộ.

Ôi, Chúa ơi. Tôi đã làm gì chứ?

Tôi lao tới cửa buồng ngủ và nhìn xuống không gian bên dưới.

Tôi không tin nổi. Hỗn loạn.

Ở đây tiếng còi còn to hơn ở ngoài đó. Những tấm lưới kim loại hạ xuống khắp nơi, trên cửa sổ, những bức tranh, thác nước. Tất cả những khách mời giàu có đều đang túm tụm lại với nhau ở giữa phòng như con tin, ngoại trừ một người đàn ông béo tốt bị kẹt lại cạnh thác nước.

"Có phải một vụ cướp không? Chúng có súng không?" một phụ nữ mặc bộ vest trắng kêu lên hoảng loạn, vặn bóp ngón tay. "George, nuốt nhẫn của em đi!"

"Có trực thăng!" Một người đàn ông tóc hoa râm vểnh tai lên. "Nghe mà xem! Chúng ở trên mái! Chúng ta là mục tiêu dễ tấn công!"

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, tim đập thình thịch, người cứng đờ lại vì hoảng sợ.

"Nó xuất phát từ buồng ngủ chính!" một nhân viên của Eric la lên sau khi xem một bảng điều khiển bên cạnh lò sưởi. "Có ai đó bấm chuông báo động. Cảnh sát đang trên đường tới đây."

Tôi đã phá hỏng bữa tiệc. Eric sẽ giết tôi, anh sẽ giết tôi...

Và rồi, không hề được báo trước, tiếng ồn im bặt.>

Sự yên lặng đột ngột giống như mặt trời ló rạng.

"Thưa quý vị." Một giọng nói xuất phát từ cầu thang, và tôi giật nảy người quay lại. Đó là Jon. Anh đang cầm một chiếc điều khiển từ xa, và liếc nhìn tôi thật nhanh trước khi nói với đám đông. "Chúng tôi hy vọng quý vị thích buổi trình diễn an ninh này. Hãy yên tâm, chúng ta không bị cướp tấn công."

Anh ngừng lời, và vài người cười gượng gạo. Quanh phòng, những tấm lưới đã bắt đầu thu lại. "Tuy nhiên," Jon tiếp tục, "như quý vị đã biết, ngày nay ở London, an ninh là vấn đề được quan tâm hàng đầu. Nhiều dự án phát triển đã nói về vấn đề an ninh; chúng tôi muốn quý vị được quan sát trực tiếp. Hệ thống này có chất lượng MI5 - và nó ở đây để bảo vệ quý vị."

Chân tôi run rẩy vì vui mừng, đến mức tôi gần như không đứng vững. Anh đã cứu mạng tôi.

Khi anh tiếp tục nói, tôi lảo đảo trở lại phòng ngủ sang trọng và thấy con cá xanh vẫn nổi bập bềnh trong bồn. Tôi đếm đến ba - sau đó thò tay vào, tóm lấy con cá, và rùng mình một cái, nhét vào trong túi. Tôi rửa tay, sau đó ra ngoài và thấy Eric đã thay chỗ Jon.

"Từ sự việc vừa rồi, quý vị sẽ thấy rõ ràng hơn rằng chúng tôi ở Bất động sản Blue hiểu rõ quý vị và những lo lắng của quý vị còn hơn chính bản thân quý vị," anh đang nói. "Quý vị là khách hàng của chúng tôi... quý vị là đối tác của chúng tôi trong một phong cách sống hoàn hão." Anh nâng ly. "Chúc quý vị vui vẻ."

Khi anh bước sang bên cạnh, tiếng rì rào trò chuyện và cười đùa lan ra sau khi khách mời đã bớt căng thẳng. Tôi có thể thấy người phụ nữ mặc bộ vest trắng lấy lại ba chiếc nhẫn kim cương khổng lồ từ chồng mình và đeo lại vào ngón tay.

Tôi chờ vài phút, sau đó kín đáo đi xuống cầu thang. Tôi lấy một ly sâm banh từ một người phục vụ đi ngang qua và uống một ngụm lớn. Tôi sẽ không bao giờ động vào bất kỳ tấm bảng điều khiển nào nữa, không bao giờ. Hay cá. Hay bồn cầu.

"Bạn thân yêu!" Giọng Rosalie khiến tôi giật nẩy mình. Cô mặc một chiếc váy hở hang màu ngọc lam, đi giày đính lông vũ cao gót. "Ồi Chúa ơi. Chuyện đó chẳng phải thiên tài sao? Mai sẽ có nhiều người ghi chuyện này vào nhật ký đây. Mọi người đều đang nói về hệ thống an ninh hiện đại. Cậu biết nó tốn tới ba trăm nghìn bảng không? Chỉ riêng hệ thống đó!"

Ba trăm nghìn, thế mà bồn cầu thậm chí không xả được nước.

"Đúng thế," tôi nói. "Tuyệt!"

"Lexi." Rosalie nhìn tôi đầy băn khoăn. "Cưng... tớ nói với cậu vài lời được không? Về Jon. Lúc nãy tớ thấy cậu nói chuyện với anh ta."

Tôi bỗng cảm thấy e sợ. Cô ấy đã nhìn thấy gì đó chăng?

"Ồ, được!" Tôi cố nói giọng hờ hững. "Đúng, ừm, anh ta là kiến trúc sư của Eric, vì thế bọn tớ nói chuyện về thiết kế, như cậu..."

"Lexi." Cô túm tay và kẻo tôi ra khỏi chỗ ồn ào. "Tớ biết cậu đã bị đập vào đầu và mọi thứ." Cô cúi về phía tôi. "Nhưng cậu có nhớ bất cứ điều gì về Jon? Trong quá khứ của cậu?"

"Cũng... không hẳn."

Rosalie kéo tôi lại gần hơn nữa. "Cưng, tớ sẽ làm cậu hơi sửng sốt," cô hạ giọng thì thầm. "Mới trước đây, cậu nói với tớ một điều bí mật. Chỉ giữa bạn gái với nhau. Tớ không nói một lời nào với Eric..."

Tôi chết đứng, những ngón tay tôi cứng đờ quanh chân ly sâm banh. Rosalie biết chuyện sao?

"Tớ biết điều này có vẻ khó tin, nhưng có chuyện gì đó xảy ra giữa cậu và Jon, sau lưng Eric."

"Cậu đang đùa rồi!" Mặt tôi nóng bừng. "Như... thế nào, chính xác?"

"Ừm, tớ e là tớ phải nói rằng..." Rosalie liếc quanh phòng và ghé lại gần hơn. "Jon liên tục quấy rầy cậu. Tớ chỉ nghĩ tớ nên cảnh báo cậu để đề phòng anh ta lại cố gắng làm điều đó lần nữa."

Trong giây lát, tôi chết lặng đi đến mức không trả lời nổi. Quấy rầy tôi?

"Ý cậu là sao?" cuối cùng tôi cũng lắp bắp.

"Cậu nghĩ sao? Anh ta thử làm vậy với tất cả chúng ta." Mũi cô nhăn lại miệt thị.

"Ý cậu là..." Tôi gần như không thể xử lý thông tin đó. "Ý cậu là anh ta cũng đã thử làm thế với cậu?"

"Ôi Chúa ơi, đúng thế." Cô đảo mắt. "Anh ta nói với tớ Clive không hiểu tớ. Mà điều đó thì đúng," cô nói thêm sau khi suy nghĩ một chút. "Clive đúng là một kẻ hoàn toàn ngu xuẩn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tớ sẽ xông tới làm bạn tình của anh ta, phải không nào? Và anh ta cũng theo đuổi cả Margo nữa," cô nói thêm, vẫy tay vui vẻ với một phụ nữ mặc đồ màu xanh lá cây đứng bên kia phòng. "Thật là một kẻ trơ tráo. Anh ta nói anh ta hiểu cô hơn chính chồng cô ấy và cô ấy xứng đáng được hưởng nhiều hơn, và anh ta có thể khẳng định rằng cô ấy là một phụ nữ gợi cảm... Đủ những thứ lố bịch như vậy!" Cô tắc lưỡi thật mạnh. "Margo cho rằng anh ta tấn công mọi phụ nữ đã có gia đình và nói với họ bất cứ điều gì họ muốn nghe. Có lẽ anh ta có hứng thú kỳ quái với chuyện đó..." Cô ngừng lại giữa chừng khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của tôi.

"Cưng! Cậu đừng lo. Anh ta chỉ như một con ruồi khó chịu, cậu chỉ cần đập một cái cho anh ta bay đi. Nhưng anh ta khá kiên trì với cậu. Cậu giống như một thách thức lớn. Cậu biết đấy, vợ Eric và mọi thứ?" Cô liếc nhìn tôi. "Cậu không nhớ bất kỳ điều gì sao?"

Ava đi ngang qua chúng tôi cùng với vài người khách, và Rosalie tươi cười với họ, nhưng tôi không nhúc nhích nổi.

"Không." cuối cùng tôi nói. "Tớ chẳng nhớ bất cứ chuyện gì. Vậy... tớ đã làm gì?"

"Cậu liên tục bảo anh ta để cho cậu yên. Thật là bất tiện. Cậu không muốn làm hỏng quan hệ của anh ta với Eric, cậu không muốn làm xáo trộn mọi chuyện... Cậu rất có phẩm giá, bạn thân mến. Nếu là tớ thì tớ đã rót một ly rượu lên đầu anh ta!" Cô bỗng nhiên chăm chú nhìn qua vai tôi. "Cưng, tớ phải tới nói chuyện với Clive về việc sắp đặt bữa tối của bọn tớ. Anh ấy đặt nhầm bàn hoàn toàn, anh ấy đúng là một cơn ác mộng..." Cô ngừng giữa chừng và lại nhìn tôi, bỗng nhiên lo lắng. "Cậu không sao chứ? Tớ chỉ nghĩ tớ nên cảnh báo

"Không." Tôi tỉnh lại. "Tớ mừng vì cậu đã làm thế."

"Ý tớ là, tớ biết cậu sẽ không bao giờ tin những chuyện vớ vẩn của anh ta." Cô siết chặt tay tôi.

"Tất nhiên là không!" Thế nào đó tôi đã cố gắng cười. "Tất nhiên là không đâu!"

Rosalie lại đi lẫn vào đám đông, nhưng chân tôi đã dính chặt xuống sàn. Tôi chưa từng cảm thấy nhục nhã đến vậy trong đời, vô cùng khờ dại, vô cùng hão huyền. Tôi đã tin mọi chuyện. Tôi đã bị lừa bịp bởi những lời tán tỉnh của anh ta.

Chúng ta đã có một cuộc tình bí mật... Anh hiểu em hơn là Eric...

Tất cả đều là những trò vớ vẩn. Anh ta lợi dụng chuyện mất trí nhớ của tôi. Anh ta tán tỉnh tôi, làm tôi mê đắm. Và tất cả những gì anh ta muốn chỉ là kéo tôi vào giường như một... chiến lợi phẩm. Tôi cảm thấy nóng bừng vì nhục nhã. Tôi biết tôi không bao giờ ngoại tình mà! Tôi không phải loại người không chung thủy. Đơn giản là không. Tôi có một người chồng tử tế và yêu tôi. Và tôi đã để mình bị quyến rũ. Tôi suýt thì phá hỏng mọi thứ.

Ừm, không bao giờ nữa. Tôi biết đâu là ưu tiên của mình. Tôi uống vài ngụm sâm banh lớn. Sau đó tôi ngẩng cao đầu, tiến về phía trước qua đám đông cho tới khi tôi tìm thấy Eric, và vòng tay qua tay anh ấy.

"Anh yêu. Bữa tiệc diễn ra thật tuyệt vời. Anh thật xuất sắc."

"Anh nghĩ chúng ta đã thành công." Trông anh thoải mái hơn nhiều so với suốt cả buổi tối. "Thoát nạn trong gang tấc với vụ chuông báo động đó. Anh tin là hôm nay Jon đã cứu nguy. Kìa, anh ấy kia rồi. Jon!"

Tôi siết tay Eric còn chặt hơn khi Jon bước về phía chúng tôi. Tôi không chịu đựng nổi việc nhìn vào mặt anh ta. Eric vỗ vào lưng anh ta và đưa cho anh ta một ly sâm banh từ cái khay gần đó. "Của cậu đây," anh kêu lên. "Ly này để chúc mừng Jon."

"Uống vì Jon," tôi lặp lại từng lời, uống một ngụm sâm banh nhỏ nhất có thể. Tôi sẽ không tồn tại. Tôi sẽ tẩy sạch anh ta ra khỏi đầu.

Một tiếng bíp từ trong túi chen ngang suy nghĩ của tôi, tôi rút điện thoại ra và thấy một tin nhắn mới.

Của Jon.

Tôi không tin nổi. Anh ta nhắn tin cho tôi trước mặt Eric? Tôi nhanh chóng ấn Xem và tin nhắn xuất hiện.

Nhà Trên Kênh cổ ở Islington, bất kỳ tối nào từ 6 giờ.

Chúng ta có rất nhiều chuyện phải nói.

Anh yêu em

J

Tái bút. Hãy xóa tin nhắn này.

Tái bút 2. Em đã làm gì với con cá??

Mặt tôi nóng bừng vì giận dữ. Từng lời của Rosalie vang lên trong đầu tôi. Cậu chỉ cần đập một cái cho anh ta bay đi.

"Tin nhắn của Amy!" Tôi nói với Eric, giọng tôi the thé. "Em sẽ nhắn trả lời nhanh thôi..."

Không nhìn Jon, tôi bắt đầu nhắn tin, những ngón tay tôi bừng bừng nóng giận.

Đúng thế. Tôi cho rằng anh nghĩ đó là một trò đùa, lợi dụng một cô gái bị mất trí nhớ. Tôi biết trò chơi ngu xuẩn của anh, được chứ? Tôi là phụ nữ có chồng. Hãy để tôi yên.

Tôi gửi tin nhắn và cất điện thoại đi. Một phút sau, Jon nhíu mày nhìn đồng hồ và nói tự nhiên. "Có đúng giờ không nhỉ? Hình như đồng hồ của tôi hơi nhanh." Anh ta lấy điện thoại ra và liếc nhìn màn hình như thể kiểm tra, nhưng tôi có thể thấy ngón tay cái anh ta di chuyển trên bàn phím và tôi có thể thấy anh ta đọc tin nhắn, và tôi có thể thấy mặt anh ta giật mạnh vì sửng sốt.

Ha. Tôi đã bắt thóp>

Sau vài giây, anh ta dường như bình tĩnh lại. "Tôi bị sớm mất sáu phút," anh ta nói, gõ tay vào điện thoại. "Tôi sẽ chỉnh đồng hồ..."

Tôi không hiểu nổi sao anh ta lại mất công bịa ra lý do. Eric chẳng hề để ý. Ba giây sau, điện thoại của tôi lại kêu và tôi lấy ra.

"Lại tin nhắn của Amy," tôi nói vẻ không quan tâm. "Nó thật là phiền phức." Tôi liếc nhìn Jon khi đặt ngón tay lên nút Xoá, và mắt anh ta mở to kinh hoàng. Bây giờ khi tôi đã biết sự thật, thật rõ ràng là anh ta giả bộ trong mọi chuyện.

"Đó có phải là ý hay không?" anh ta nói nhanh. "Xóa tin nhắn đi mà không thèm đọc?"

"Tôi thực sự không quan tâm." Tôi nhún vai.

"Nhưng nếu cô chưa đọc, cô đâu có biết nó nói gì..."

"Như tôi nói" - tôi mỉm cười ngọt ngào với anh ta - "tôi không quan tâm." Tôi nhấn nút Xoá, tắt điện thoại, và thả nó vào túi.

"Vậy!" Eric quay lại với chúng tôi, vui vẻ hồ hởi. "Nhà Clarkson muốn xem lại vào ngày mai. Chắc chúng ta lại bán được một căn nữa. Như vậy là sáu căn, chỉ trong tối nay."

"Tốt lắm, anh yêu, em rất tự hào về anh!" tôi kêu lên, vòng tay quanh người anh với một cử chỉ phô trương. "Bây giờ em yêu anh còn hơn hồi chúng ta cưới nhau."

Eric nhíu mày, bối rối. "Nhưng em không nhớ ngày cưới của chúng ta, vì thế em không biết em yêu anh thế nào."

Vì Chúa. Sao anh lại cần phải chính xác theo nghĩa đen đến thế cơ chứ?

Tôi cố gắng kiềm soát sự mất bình tĩnh, "Ừm, cho dù hồi đó em yêu anh thế nào... bây giờ em còn yêu anh nhiều hơn. Hơn nhiều." Tôi đặt ly sâm banh xuống, và với một cái liếc nhìn thách thức sang phía Jon, tôi kéo Eric xuống hôn. Một nụ hôn dài nhất, đắm đuối nhất, xem-tôi-yêu-chồng-tôi-thế-nào-và-nhân-thể-chúng-tôi-có-quan-hệ-tình-dục-tuyệt-vời lúc nào đó Eric cố gắng rút ra nhưng tôi giữ chặt hơn, gắn mặt anh với tôi. Cuối cùng, khi tôi nghĩ mình sắp ngạt thở, tôi thả anh ra, lau miệng bằng mu bàn tay, và nhìn quanh căn phòng trống không.

Jon đã đi.
Bình Luận (0)
Comment