Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 7

Cổ tay Phương Vũ đột nhiên bị Hạ Minh Du nắm chặt. Cậu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình cậu trước giờ chưa bao giờ gặp.

“Minh Du, anh làm sao…” làn da chỗ hắn đang nắm nóng như bị bỏng. Thật là, lúc này hắn dựa gần như thế, cậu vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Hạ Minh Dụ trực tiếp chạm vào da cậu.

“Phương Vũ.” Hạ Minh Du vẫn như cũ trầm mặc, mắt nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng hỏi một câu:

“Cậu còn thích tôi không?”

Phương Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trào lên một cỗ chua xót khó tả.

Quả nhiên, cậu vẫn là không đủ dứt khoát. Cậu vẫn cứ không nhịn được đi quan tâm hắn, khiến hắn cảm thấy phiền phức. Hắn nhất định là không thể kiên nhẫn thêm nữa, nên mới không nhịn nổi mà hỏi câu này.

Hàm ý chính là.

“Cậu nếu còn thích tôi, thì làm ơn nghĩ cho tôi một chút. Tôi hiện tại đã có Đan Đồng, vì vậy cậu đừng quan tâm tới tôi nữa, tôi rất phiền.”

Cậu làm sao lại không hiểu.

Đúng vậy, cậu hiểu, cậu hiểu rõ tất cả.

Từ rất lâu trước đây, cậu đã biết rất rõ. Cậu thật sự rất dư thừa.

Cảm giác thương tâm thất vọng dường như đã dùng hết từ rất lâu rồi. Cậu hiện tại đã sớm không còn hy vọng. Ngẫu nhiên… lo lắng cùng khổ sở không thể kiểm soát kia bất quá cũng chỉ là thói quen mà thôi.

Phương Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt cậu là bình tĩnh cùng chân thành, mỉm cười chậm rãi lên tiếng.

“Minh Du, tôi thừa nhận trước kia tôi từng thích anh, nhưng bây giờ đã không còn.”

Cho nên, anh không cần phải lo lắng bất cứ cái gì nữa, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh. Tôi sẽ mỉm cười chúc phúc anh. Sau đó đem tất cả tình cảm trước đây đều quên hết. Chính là như vậy.

“Hai người chúng ta cả đời đều là bạn tốt.” Vì để cho Hạ Minh Du yên tâm, cậu lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu.

Câu trả lời như vậy có lẽ là đáp án Minh Du muốn nghe nhất.

Kết cục như vậy đối với hai người có lẽ cũng là tốt nhất.

Không cần vượt qua Lôi Trì**. Cứ như vậy mà dừng bước.

**Lôi trì: có nghĩa là khó khăn, mưa bom bão đạn.

Vĩnh viễn có thể duy trì được tình bạn.

“Vậy thì được rồi.” Hạ Minh Du vẫn cứ cau mày. Ngay lập tức thả tay cậu ra: “Như vậy là tốt nhất.”

“Ừm. Đúng vậy.” Phương Vũ cũng chỉ tiếp tục mỉm cười đáp lại.

Phương Vũ nhìn qua, Hạ Minh Du đã khôi phục vẻ mặt không biểu tình như trước.

Hắn bây giờ chắc là trút được gánh nặng rồi nha. Cậu đối với hắn mà nói quả nhiên là một phiền toái. Nhưng mà về sau sẽ không. Hắn hiện tại đã có Đan Đồng. Cậu bất kể như thế nào cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy hắn.

“Mẹ! Mẹ, ôm một cái.” Tâm Tâm trên giường bệnh lúc này lại đột nhiên gọi hai tiếng, mở mắt. Cắt đứt bầu không khí quái dị giữa hai người.

Hạ Minh Du cùng Phương Vũ đều dựa sát vào giường bệnh.

“Tâm Tâm, có cậu ở đây. Hạ Minh Du dỗ dành Tâm Tâm. “Cậu ôm con có được không?”

“Không chịu. Con không muốn cậu. Không muốn cậu.” Tâm Tâm tìm không thấy mẹ bắt đầu khóc. Không ngừng đạp chăn. “Con muốn mẹ cơ.”

“Tâm Tâm nghe lời. Đừng khóc nữa. Mẹ rất mệt cho nên phải đi ngủ, ngủ ngon giấc rồi ngày mai mới có thể cùng Tâm Tâm chơi. Tâm Tâm ngoan.” Phương Vũ đi qua xoa xoa trán Tâm Tâm, dịu dàng nói: “Không khóc nữa, ngoan, còn có cậu cùng chú Tiểu Vũ ở đây với con.”

Tâm Tâm thật sự ngừng khóc, hít hít cái mũi, đôi mắt tròn xoe nhìn Phương Vũ từ trên xuống dưới. Sau đó cất cái giọng trẻ con ngây ngô, vươn cánh tay về phía Phương Vũ: “Chú Tiểu Vũ ôm một cái.”

Phương Vũ cẩn thận tránh đụng vào cánh tay còn đang truyền dịch, ôm nhóc vào trong lòng.

“Chú Tiểu Vũ trên người thơm thơm, Tâm Tâm rất thích chú Tiểu Vũ ôm.” Tâm Tâm thỏa mãn nằm trong ngực Phương Vũ, nhỏ giọng nói thầm. “Chú Tiểu Vũ, mẹ nói chú cùng cậu đều thích con trai.”

Hạ Tình Vũ dạy cho đứa trẻ nhỏ như này mấy thứ gì vậy. Phương Vũ quả thực không biết trả lời làm sao.

Tâm Tâm lại ngửa mặt lên nhìn sang Hạ Minh Du: “Cậu, cậu, chú Tiểu Vũ cũng là con trai, cậu thích chú ấy đúng không?”

Phương Vũ vô cùng quẫn bách, cậu nhìn thoáng qua Hạ Minh Du, quả nhiên, sắc mặt Hạ Minh Du rất khó coi. Vội vàng nói với Tâm Tâm: “Tâm Tâm, đây không phải vấn đề trẻ con nên hỏi. Cậu của con sẽ tức giận.”

“Cậu thật đáng sợ!” Tâm Tâm nhìn thoáng qua sắc mặt Hạ Minh Du, lập tức chui vào trong ngực Phương Vũ, tiếp tục thì thầm với cậu: “Cậu nhất định là thích chú Tiểu Vũ. Bởi vì cậu trông thấy chú ôm con liền rất không vui, mẹ nói cái này gọi ghen.”

Trẻ con chính là trẻ con, suy nghĩ rất đơn thuần. Đừng bảo là mình, ngay cả Hạ Minh Du đang ở đây nó cũng không thèm để ý, huống chi vẫn còn là một đứa trẻ. Hắn không ghét cậu đã là tốt lắm rồi, ghen, tuyệt đối không có khả năng.

“Tâm Tâm, chú nói cho con biết nha, chú và cậu của con chỉ là bạn thôi, cậu của con nha, đã có người thích rồi.”

Vì sao nói chuyện này với một đứa bé, trong lòng lại có chút đau xót.

“Vậy, là cậu con không thích chú Tiểu Vũ ạ?” Tâm Tâm lại rất ngạc nhiên với vấn đề này.

“Ừ… Đúng vậy…” Phương Vũ thật sự không biết tại sao lại cùng một đứa bé nói những thứ này.

“Vì sao cậu lại không thích chú Tiểu Vũ, chú Tiểu Vũ vừa đáng yêu, vừa tốt bụng, vừa dịu dàng, lại còn rất thơm.” Tâm Tâm trưng ra vẻ mặt người lớn nhỏ. “Đây là mẹ con nói, nhưng mà con cũng rất thích chú Tiểu Vũ.”

Cậu thật sự được như vậy sao? Trẻ con bây giờ thật là…… Phương Vũ chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

“Chú Tiểu Vũ cũng thích Tâm Tâm.”

“Con biết từ lâu rồi, hắc hắc.” Tâm Tâm cười. Nằm trong ngực Phương Vũ chốc lát liền ngủ mất. Phương Vũ nhẹ nhàng thả nhóc lại trên giường.

Phương Vũ cũng không có phát giác Hạ Minh Du vẫn đứng bên cạnh giường nghe cậu và Tâm Tâm nói chuyện. Biểu tình trên mặt hắn, cậu tuyệt đối chưa bao giờ thấy.

– Hết chương 7 –
Bình Luận (0)
Comment