Ngày hôm sau trở về trường, Triệu Tử Mặc đột nhiên gặp
phải phiền toái, thậm chí còn là phiền toái cực khó giải quyết.
Chuyện là thế này.
Buổi sáng hôm đó, từ khoa Luật bỗng nhiên truyền ra
một tin đồn cực kỳ chấn động tâm kinh: giáo sư Trình Tấn Nam đức cao vọng trọng
làm chuyện mờ ám gì đó với một nữ sinh nào đó, bị một người vô danh đi ngang
qua chớp được ảnh, bắt tận tay day tận mặt, báo cáo lên tận đài truyền hình
trường.
Tấm hình người vô danh kia chụp được thực ra cũng
không rõ ràng lắm, từ ánh sáng trong ảnh có thể đoan chắc lúc đó đang là buổi
tối, còn lại người trong hình thì rất mơ hồ. Tuy nhiên căng mắt ra thì vẫn có
thể nhận ra Trình giáo sư đại danh đỉnh đỉnh cùng ngôi biệt thự đồ sộ của ông,
riêng cô nữ sinh dường như rất gầy, bị hai bàn tay to của Trình giáo sư nắm
chặt lấy vai, tư thế mờ ám vô cùng.
Phiền toái của Triệu Tử Mặc chính là ở chỗ, bởi vì đài
truyền hình trường có quy định phải “làm rõ mọi chuyện tốt xấu trong trường”,
cho nên nhiệm vụ lần này cô được Trịnh Nhược Du giao cho, chính là điều tra cặn
kẽ sự việc trong tấm hình, hoặc là đi hỏi thẳng Trình giáo sư, hoặc là dùng bất
cứ thủ đoạn nào, miễn có thể tra ra được chân tướng nhân vật chính của lời đồn,
bắt họ phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Triệu Tử Mặc không khó khăn lắm để nhận ra nữ nhân vật
chính là Tùng Dung, người cô có gặp qua vài lần trước đây, chẳng qua là cô cảm
thấy cực kỳ khó hiểu, một nữ sinh yêu ghét rạch ròi như vậy, huống chi nay đã
làm hoà với Chu Đại, sao có thể gây ra chuyện bất chính với một người đáng tuổi
cha tuổi chú như thế chứ!
Nghĩ nghĩ một hồi, cô quyết định trước tiên vẫn là nên
tìm Trình giáo sư nói chuyện thì tốt hơn.
Thật không nghĩ tới, Trình giáo sư ôn thuận nho nhã
như vậy, lại có thể đứng ngay tại chỗ, mặt đỏ tới mang tai mà xé nát tấm hình:
“Vu tội, quả thực là vu tội!”
Triệu Tử Mặc bị bộ dạng bại hoại của Trình giáo sư làm
cho điếng người, mãi một lúc sau mới trấn tĩnh mở miệng: “Trình giáo sư, thầy
nói đây thực sự là vu oan cho thầy, xin hỏi liệu thầy có thể phát biểu đôi lời
chứng minh được không?”
Giáo sư Trình Tấn Nam đại danh đỉnh đỉnh lúc này đây
không ngờ lại ra vẻ đạo mạo một cách cực kỳ nguỵ quân tử như vậy, cho dù thế
nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể tin tưởng ông ta!
Nhưng cũng thật không ngờ, câu trả lời của Trình giáo
sư lại tiếp tục khiến cho Triệu Tử Mặc trợn tròn mắt: “Tôi đây không có gì phải
giải thích, em có thể đi.”
Cho nên mỹ nữ A Mặc nhà chúng ta cứ như vậy mà oanh
oanh liệt liệt bị đá ra khỏi cửa, Trình giáo sư sau khi dã man đẩy cô đi, vẫn
còn tức giận đùng đùng đóng sầm cánh cửa lại, một tiếng ầm kinh thiên động địa
vang lên, sau đó bốn bề lại tiếp tục rơi vào yên tĩnh.
Nhìn nắm cửa, Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực đi tìm
người trong cuộc thứ hai nhằm tìm hiểu rõ tình huống.
Chẳng qua là, phản ứng của nữ nhân vật chính Tùng Dung
khiến cho cô không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Tấm hình này tôi có nhìn qua rồi.” Ngữ điệu của Tùng
Dung toát lên một vẻ đạm mạc xa cách, trong trẻo lạnh lùng mà thong dong: “Thật
ra thì cũng không có gì để giải thích cả, chỉ là tôi đi tìm Trình giáo sư vì
chuyện thi cử. Nếu bọn ký giả báo trường các cô nhàm chán quá không có việc gì
làm, tôi cũng có thể thẳng thắn mà nói cho các cô biết, tôi là giúp Chu Đại đi
cửa sau.”
A a a, thái độ khinh thường như vậy, ngôn ngữ trắng
trợn như vậy, thử hỏi Triệu Tử Mặc có thể không cảm thấy kinh dị được sao! Đây
nên nói là Tùng Dung thật vĩ đại, thật tình thâm ý trọng, hay là thiếu não đến
mức phát điên rồi? Tình yêu hoá ra lại như thế sao?
Còn nữa, Trình giáo sư đức cao vọng trọng nổi danh như
cồn bấy lâu nay, hoá ra lại là nguỵ quân tử?
Tùng Dung tiếp tục mở miệng nói: “Tôi không quản
chuyện đám ký giả các cô ăn no rỗi việc, nhưng Trình giáo sư quả thực thiết
diện vô tư, thầy ấy không hề đồng ý với tôi. Về phần chuyện bức hình thì, chỉ
là sự tiếp xúc đơn giản giữa vãn bối và hậu bối thôi mà, có gì phải ngạc nhiên
đâu?”
Triệu Tử Mặc hoàn toàn hết chỗ nói, một người đàn ông
đem cả hai tay nắm lấy vai một nữ sinh, thế mà dám gọi là tiếp xúc đơn giản
sao?
Có điều, không lâu sau cuối cùng cô cũng biết, hoá ra
Tùng Dung ngày hôm đó nói ‘tự mình đi tìm Trình giáo sư’ với ‘đi cửa sau cho
Chu Đại’, cộng thêm ‘hậu bối’ và ‘vãn bối’, rốt cục là có ý tứ gì.
Mà tin tức này sau khi truyền ra ngoài, Chu Đại hiển
nhiên là người phải đứng mũi chịu sào, rất nhiều người rỉ tai nhau rằng hắn chỉ
vì muốn gian lận trong thi cử mà đem bạn gái mình ra bán, là loại bại hoại nhất
trong đám bại hoại trên thế gian này!
Sự việc không ngờ lại liên quan đến người thứ ba,
Triệu Tử Mặc cũng nhanh chân nhanh tay chạy đi tìm Chu Đại, nhưng hắn như cũ
vẫn một mực giữ vững trầm mặc, không hề giải thích bất cứ điều gì, tất nhiên
loại trầm mặc này không do dự gì nữa mà bị quy thành cam chịu chấp nhận, hắn
một lần nữa lại trở thành nhân vật cực đoan trong trường, thậm chí còn bị người
đời phỉ nhổ hơn cả vụ hút thuốc phiện lần trước.
Tùng Dung thái độ thản nhiên, Chu Đại giữ vững trầm
mặc, Triệu Tử Mặc đành phải đi tìm Trình giáo sư tìm hiểu cho ra lẽ, dù sao
xuất hiện “gièm pha” lớn như vậy, thân là thầy giáo như ông ta ít nhất cũng
phải có một lời giải thích rõ ràng, mà nặng hơn nữa thì là nai lưng ra đỡ.
Nhưng mà, Trình giáo sư quả là một nhân vật khó lường.
Sau khi tan học, Triệu Tử Mặc bước đi trên một con
đường khá yên tĩnh trong trường, không ngờ đột nhiên lại nhìn thấy Trình giáo
sư không biết từ đâu chui ra, cô liền vội vàng chạy đến chặn lại.
Triệu Tử Mặc lập tức lấy đại cuộc làm trọng: “Trình
giáo sư, nếu như thầy làm ngơ mọi chuyện, chỉ sợ rằng lời đồn sẽ ngày càng lan
truyền, một ngày nào đó nhất định sẽ phá huỷ thanh danh của thầy!”
Lần này Trình giáo sư hoàn toàn mất đi vẻ phong độ nho
nhã, đôi mắt thâm thuý khắc đầy dấu vết của thời gian nay đã ánh lên những tơ
máu: “Đừng nói nữa, em đi đi, tôi không có gì để giải thích, cho dù tôi có thân
bại danh liệt thì cũng không liên quan tới em!”
Ông mạnh bạo đẩy chiếc DV đang giơ lên của cô ra, vì
khí lực hơi mạnh so với bình thường, cho nên nhất thời đẩy ngã cả Triệu Tử Mặc
xuống luôn vũng bùn gần đó. Cô ngồi bệt trên mặt đất, cực kỳ buồn bực không
muốn ngồi dậy, chỉ có thể trợn mắt nhìn Trình giáo sư đang ngày càng đi xa.
Đúng là cái đồ dã man, có gì thì cứ từ từ mà nói, lại
chẳng thèm để mắt liếc nhìn người khác mà thô lỗ đẩy đối phương ngã xuống đất,
có điểm nào là giống với bốn chữ ‘ôn thuận nho nhã’ trong truyền thuyết chứ!
Cô còn đang âm thầm gào thét oán thán trong lòng, trên
đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhè nhẹ: “Em lại ngã rồi?”
Hử hử hử, cái gì gọi là “lại”???
Triệu Tử Mặc buồn bực ngoảnh đầu, đối mặt với dáng
người cao ngất phóng khoáng tuấn tú của anh, trong lòng cô lại càng buồn bực:
trời ạ, không ngờ lại tiếp tục làm mất mặt chính mình trước anh rồi!
Cô yên lặng lồm cồm bò dậy, cố gắng làm ra vẻ như chưa
từng xảy ra chuyện gì: “Ha ha, cực phẩm, sao lại vừa vặn gặp phải anh thế này…”
Tại sao ở trên một con đường vắng vẻ như thế này cũng có thể gặp được, tại sao
bộ dạng chật vật của cô luôn bị anh nhìn thấy a a a a???
Cô Thành Ca đưa mắt liếc nhìn cô một cái, tựa hồ như
nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu cô, chỉ là anh không muốn vạch trần, đưa mắt
nhìn theo bóng lưng xa xa của Trình giáo sư: “Anh muốn thử vận may, xem không
biết có gặp được thầy giáo hay không.”
Triệu Tử Mặc sửng sốt một chút, cuối cùng cũng hiểu
ra, thì ra Trình giáo sư chính là thầy giáo dạy cực phẩm, cho nên cực phẩm chắc
chắn đã nghe qua những lời “gièm pha” của người đời rồi, nghĩ vậy cô cũng chỉ
híp mắt cười gian: “Cực phẩm, đối với chuyện này, em tạm gọi là chuyện “gièm
pha” đi ha, xin phép cho em được hỏi một câu, thân là học trò cưng của Trình
giáo sư, anh có thể phát biểu một chút suy nghĩ của mình được hay không?”
Cố Thành Ca lại nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, vốn
định không mở miệng trả lời, nhưng sau lại nhìn thấy những tia sáng rực rỡ đầy
hy vọng và mong chờ trong mắt cô, anh mới khẽ đáp một câu: “Những tin đồn đó,
không phải là sự thật.”
Hử hử hử, cực phẩm lại dám khẳng định chắc nịch như
thế sao?
Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tại sao anh
lại nghĩ vậy?”
“Đoán.” Mỗ cực phẩm thật đúng là tích chữ như vàng.
Triệu Tử Mặc âm thầm cảm thán: đầu óc cực phẩm quả
nhiên cấu tạo không giống người bình thường, coi như là đoán đi, nhưng sao lại
có thể nói với giọng điệu chắc chắn như thế chứ, làm người ta có muốn nghi ngờ
cũng lực bất tòng tâm!
Hai người đi cùng nhau tới trước cửa phòng Trình giáo
sư, Cố Thành Ca từ từ gõ cửa, còn Triệu Tử Mặc đứng một bên muốn mượn cớ theo
vào, không ngờ lại bị người nào đó đưa tay chặn lại đẩy ra.
Triệu Tử Mặc không nhịn được trợn mắt lên nhìn anh
trừng trừng: “Anh làm gì đó?”
Cố Thành Ca lạnh lẽo liếc mắt nhìn cô, không cần nói
lời nào vẫn dư sức khiến toàn thân cô như bị đóng băng.
Sau khi cửa được mở ra, Cố Thành Ca bước vào, lúc xoay
người đóng cửa lại thì nhìn thấy bộ dạng oan ức đáng thương của Triệu Tử Mặc,
rốt cục cũng chịu mở miệng nói một câu: “Em đứng chờ bên ngoài đi.”
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Cố Thành Ca từ trong
phòng đi ra, liền thấy Triệu Tử Mặc còn đang ôm DV đứng di di chân vẽ vẽ cái gì
đó trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết như nước mà tính tình lại vô
cùng trẻ con, khiến cho anh không tự chủ được mỉm cười một cái.
Triệu Tử Mặc hốt nhiên ngẩng đầu, nụ cười kia giống ảo
giác quá, bộ dạng bình thường của anh chẳng phải là luôn luôn lạnh lùng xa cách
sao?
“Này, cực phẩm, Trình giáo sư bây giờ sao rồi?”
Cô nhảy mấy cái, loi choi tiến đến gần cực phẩm.
“Ông ấy đang suy nghĩ, có lẽ hai ngày sau sẽ công bố
chân tướng vụ việc.”
Triệu Tử Mặc vui mừng nhướn mày, bất chợt lại cảm thấy
có gì đó không đúng: “Cực phẩm, anh thật ra đã biết rõ chân tướng rồi có đúng
không?”
Cố Thành Ca lại không tự chủ được đưa mắt nhìn cô một
cái, cô quả là một người rất nhạy cảm.
“Biết.”
“Có thể tiết lộ trước cho em được không?” Trong đôi
mắt của Triệu Tử Mặc lập tức loé lên tia hưng phấn bừng bừng, rạng rỡ khôn
cùng, mang theo vẻ nghịch ngợm của một đứa trẻ con.
“…” Cố Thành Ca chần chừ một chút, rồi khẽ lắc đầu:
“Đây là chuyện riêng của Trình giáo sư, anh không thể nói được.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Anh chỉ có thể giúp em
như vậy thôi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Trình giáo sư bước ra
ngoài, nhìn thoáng qua Triệu Tử Mặc: “Em vào đây.”
Cứ như vậy, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng biết rõ chân
tướng sự tình.
Trình giáo sư nói: “Tùng Dung là con gái tôi.”
Xem đi xem đi, chỉ cần một câu nói này liền lật đổ
ngay lời đồn “Giáo sư cùng nữ sinh làm chuyện mờ ám với nhau” nha, nhưng mà,
Triệu Tử Mặc trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, nếu chỉ một câu đơn giản như
thế này, tại sao Trình giáo sư không nói toẹt ngay ra từ đầu, mà Tùng Dung cũng
chưa bao giờ nhắc tới?
Trình giáo sư từ tốn bổ sung thêm: “Là con riêng của
tôi.”
Cho nên, hết thảy cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Tùng Dung là con riêng của giáo sư Trình Tấn Nam, chị
ta bởi vì chuyện thi cử của bạn trai là Chu Đại, cho nên mới tới tìm gặp Trình
giáo sư nhằm “đi cửa sau”, lại vô tình bị chụp ảnh, rồi trở thành nhân vật
chính trong tin đồn, mà Trình giáo sư đại khái sợ một khi công khai quan hệ với
Tùng Dung, sẽ khiến cho thanh danh của mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng…
Chỉ là một chuyện đơn giản, vô cùng đơn giản như thế
thôi, vậy mà sau khi tin này được truyền ra lại khiến cho cả đám người phải
bàng hoàng xôn xao, bởi vì từ trước đến nay chưa một ai từng nghĩ rằng, Trình
giáo sư cùng Tùng Dung lại là quan hệ cha con! Mà cũng từ đó suy ra, việc Chu
Đại sử dụng thân thể bạn gái mình để trao đổi, tất thảy đều là nghi oan cho
người ta.
Triệu Tử Mặc lúc bấy giờ mới hỏi Cố Thành Ca: “Cực
phẩm a cực phẩm, anh làm sao mà biết được quan hệ của bọn họ thế?”
Cố Thành Ca vân đạm phong khinh trả lời: “Vô tình
biết.”
Triệu Tử Mặc phồng mang trợn mắt nhìn anh, đúng là
kiểu trả lời điển hình của cực phẩm, đơn giản là nói với không nói cũng chẳng
khác gì nhau.Cái cô muốn là chi tiết, là chi tiết ấy!
Nhưng thực ra đối với cực phẩm cô vẫn hiểu biết chút
chút, người này tích chữ như vàng, đã không muốn nói thì còn lâu mới cạy được
từ miệng anh lấy một chữ, cho nên Triệu Tử Mặc cũng vô cùng biết điều mà quay
sang hỏi vấn đề khác, thậm chí còn trưng ra một vẻ mặt rất chi là sáng lạn:
“Cực phẩm a cực phẩm, anh làm sao khuyên được Trình giáo sư công khai mọi
chuyện nha?”
Lúc đó là buổi chiều ngày tin tức được chính thức
truyền ra, Triệu Tử Mặc lần này lại lảng vảng nơi cổng Tây vắng tanh, không ngờ
gặp được cực phẩm, cuối cùng không nhịn nổi buột miệng hỏi luôn hai vấn đề này.
Cố Thành Ca nhẫn nại trả lời vấn đề thứ hai: “Tình
thân còn quan trọng hơn rất nhiều so với danh dự.”
“Chỉ vậy sao?”
“Đại khái là thế.”
Triệu Tử Mặc lại tiếp tục cảm thấy vô cùng khó hiểu,
cô còn cứ tưởng anh nhất định phải tốn một đống nước miếng mới thuyết phục được
Trình giáo sư chứ: “Vậy anh ngồi mốc trong phòng Trình giáo sư tận nửa tiếng
đồng hồ làm cái gì?”
“Đánh cờ.”
Cực phẩm quả nhiên cao minh, chỉ cần hai ván cờ xuống
tới, Trình giáo sư liền thần kỳ tắt bếp…
Cố Thành Ca cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay:
“Anh còn chuyện quan trọng phải làm, gặp lại sau.” Nói rồi anh nhàn nhạt gật
một cái, sau đó đi thẳng vào trường.
***
Triệu Tử Mặc nhảy lên xe bus đến viện dưỡng lão trong
thành phố, hôm trước cô ở lại cùng Phó nãi nãi ngủ một đêm, đến hôm sau, Phó
nãi nãi tựa hồ như cực kỳ lưu luyến, muốn cô thường xuyên tới thăm bà, vì thế
cho nên cô không hề do dự mà đồng ý bỏ thời gian rảnh còn sót lại của ngày cuối
tuần đến viện dưỡng lão.
Dù sao vào thứ bảy cô cũng không có việc gì làm, thỉnh
thoảng về nhà, còn lại thì toàn giam mình trong thư viện hoặc lớp tự học, trong
khi đó Phó nãi nãi lại có cả một giá sách quý hiếm khiến cô phải thèm thuồng,
đem toàn bộ thời gian rảnh đến đây, cũng không có gì gọi là hoang phí.
Thực lòng mà nói, viện dưỡng lão kia cách khá xa so
với học viện Phong Đại, lúc Triệu Tử Mặc đặt chân đến nơi cũng đã tới giờ ăn
tối, cả thành phố lúc này đã sáng đèn, mang theo một loại không khí vừa rực rỡ
vừa chói loà.
Trong phòng của các cụ già trong viện dưỡng lão cũng
đã sáng đèn hết cả rồi, phòng Phó nãi nãi lại trông có vẻ tương đối vắng, Triệu
Tử Mặc nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa, đến khi cánh cửa phòng được mở ra, cô lập tức
nở một nụ cười tươi rói mang theo vẻ bướng bỉnh thường ngày: “Phó nãi nãi, cháu
tới…”
Giọng nói đột ngột dừng lại giữa không trung, Triệu Tử
Mặc há hốc miệng đứng nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn bất phàm trước mặt:
“Cực phẩm, tại sao lại gặp anh ở đây?”
Cái gì gọi là “lại”?
Tia kinh ngạc trong mắt Cố Thành Ca rất nhanh đã biến
mất, anh nghiêng người cho cô bước vào phòng: “Thì ra người khiến cho tâm tình
bà ngoại trở nên tốt như thế lại là em. Vào đi.”
Bà ngoại bà ngoại…
Thì ra Phó nãi nãi lại chính là người bà cùng cực phẩm
sống nương tựa lẫn nhau trong truyền thuyết sao…
Phó nãi nãi vừa bưng mấy món ăn đi ra ngoài, nhìn thấy
cô thì liền ôn hoà cười một tiếng: “A Mặc cháu tới rồi, vào đây, chúng ta cùng
ăn cơm.”
Trong đầu Triệu Tử Mặc lúc này đây chỉ còn sót lại một
cảm giác duy nhất: Cái thế giới này thật huyễn hoặc a a a!!!