(~~> Ờ, như chú thích ở chương 20 đó, “ngữ xuất
kinh nhân” tức là mở miệng ra thì toàn nói những thứ động trời )
Khi Triệu Tử Mặc hoành tráng mang tin “đã thu phục
được cực phẩm” trở về ký túc xá, đã khiến cho đông đảo quần chúng nhân dân lại
được một phen xúc động không thôi
Thi Tiểu Phì vẫn là người dẫn đầu, cô nàng lao đến với
tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, liều sống liều chết vươn móng vuốt ra mãnh liệt
lắc lắc Triệu Tử Mặc: “A Mặc A Mặc ơi, vậy anh ấy đến lúc nào mới chịu mời ba
vị mỹ nữ chúng ta ăn cơm đây???”
Khương Khương hai mắt loé sáng như đèn pha cũng gật
đầu phụ hoạ: “Đúng đó đúng đó, hôm nào rảnh mi mời mấy người bạn của anh ấy đến
ăn cơm nha?”
Triệu Tử Mặc gãi gãi đầu vẻ lúng túng: “Tại sao ta lại
phải mời bạn của cực phẩm đến đây ăn cơm? Mà cực phẩm hà cớ gì cũng phải mời
bọn mi chứ?”
Khương Khương nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn
chòng chọc vào Triệu Tử Mặc y như đang nhìn đứa nhà quê lên thành phố, còn Thi
Tiểu Phì thì bạo lực hơn, tiện tay vớ lấy cái gối đánh cô túi bụi, điệu bộ vừa
tức giận vừa đau đớn: “Mi không phải thu phục được Cố Thành Ca rồi sao! Đáng ra
cũng phải đem bạn trai mi giới thiệu chính thức cho bọn ta chứ, mà anh ấy cũng
phải giới thiệu mi cho bạn anh ấy mà, giống như lần trước Tiêu Sở Diễn mời
chúng ta đi ăn cơm đó, đã hiểu chưa hả A Mặc ngốc A Mặc thúi!”
Đám hắc tuyến trên mặt Triệu Tử Mặc nhất thời trượt
xuống sâu vạn trượng, nhanh tay nhanh mắt quắp cái gối đang thân mật ôm ấp hôn
hít với khuôn mặt của mình ra, yếu ớt hỏi lại Thi Tiểu Phì: “Nhưng mà Chu Đôn
Nho của mi có mời bọn ta ăn cơm lần nào đâu…”
Chu Đôn Nho, cũng chính là Chu Đại trong truyền thuyết
được quần chúng nhân dân đông đảo biết đến, bởi vì Thi Tiểu Phì mở miệng ra là
khen hắn dịu dàng đôn hậu, cho nên Triệu Tử Mặc cũng rất chi là hào sảng mà đặt
luôn cho hắn ta cái biệt danh đó.
Liếc thấy đôi mắt Thi Tiểu Phì đã loé lên những tia
sáng dã man, móng vuốt lại bắt đầu vươn qua túm lấy chiếc gối chuẩn bị màn hành
hạ, cho nên Triệu Tử Mặc rất biết điều lập tức đứng đắn giải thích: “Tiểu Phì
cô nãi nãi à, thực ra chuyện thu phục cực phẩm mà ta nói chỉ là nhiệm vụ của
đài truyền hình trường giao cho ta…” vừa nói cô vừa lách qua trốn thoát sự truy
đuổi ráo riết của chiếc gối cùng móng vuốt của Thi Tiểu Phì, tiện thể phun thêm
hai chữ: “…mà thôi.”
Cố Thành Tây nãy giờ vẫn đứng một bên với điệu bộ xem
kịch vui, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “A Mặc, mi rốt cục làm sao mà thu phục
được anh trai ruột thịt ruột thịt của ta thế?”
Triệu Tử Mặc thật thà đáp ngay: “Ta thật sự không nghĩ
đến luôn, mới nhắc đến một cái mà anh ấy đã lập tức đồng ý ngay rồi…”
“À —”
Cố Thành Tây cố ý kéo dài giọng điệu, sau đó bình tĩnh
quay sang nhìn Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì: “Hai người bọn mi yên tâm đi,
ta dám đảm bảo không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ được thực hiện giấc mơ
ăn một bữa tiệc lớn!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Khương Khương: “…”
Thi Tiểu Phì: “…”
Đến ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc tức tốc đem tin cực
phẩm đã đồng ý tham gia chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” thông báo cho Trịnh
Nhược Du, Trịnh Nhược Du sau khi nghe xong không khỏi ngẩn ngơ sững sờ mất một
hồi lâu. Cuối cùng cô ta chỉ hít sâu một hơi, thiên ngôn vạn ngữ đúc kết một
câu thế này:
“Triệu Tử Mặc, bây giờ tôi phát hiện ra, tôi không
cách nào có thể ghen tỵ với cô được nữa.”
“Á…” Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy chả hiểu mô tê
gì.
Giọng điệu của Trịnh Nhược Du lần này rất mực ôn hoà,
tĩnh lặng như nước: “Trước kia sở dĩ tôi cảm thấy cô được người đó thích, cũng
như vụ cô dính vào lời đồn với Tiêu Sở Diễn, tất cả đều chỉ là do ưu thế vẻ đẹp
nghiêng nước nghiêng thành của cô thôi, nhưng thật không ngờ bây giờ cô còn có
thể thuyết phục được cả Cố Thành Ca mây trôi trên cả mây trôi, chứng tỏ cô phải
có khả năng đặc biệt nào đó mà những kẻ đứng ngoài như chúng tôi không biết,
hơn nữa cô lại không chỉ mạnh ở một điểm, bởi vì dù sao, Cố Thành Ca vẫn là
kiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong, xưa nay chưa từng có ai đoán
biết được anh ta đang nghĩ gì.”
Triệu Tử Mặc bất giác thấy đầu ong ong, trong thâm tâm
cực kỳ xấu hổ, thực ra chuyện thu phục cực phẩm lần này, đúng là cô không lợi
dụng ưu thế sắc đẹp gì thật, nhưng cô cũng nào có điểm mạnh hay điểm đặc biệt
gì đó đâu, cực phẩm chỉ đồng ý một cách đơn giản vậy thôi mà…
Chỉ là hôm qua sau khi theo cực phẩm đi dạo một vòng,
hấp dẫn không biết bao nhiêu là ánh mắt của người đi đường, vậy mà Triệu Tử Mặc
nhà ta lại tỏ ra cực kỳ mất hình tượng, thấy đống đồ ăn vặt thì mắt sáng lên
như đèn pha, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng ròng ròng nữa thôi, cùng lúc đó
trong thâm tâm không khỏi gào thét về thái độ của cực phẩm: thì ra mây trôi
trên mây trôi cũng biết giận như người bình thường á!!!
Nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc mà Cố Thành
Ca ngồi ở một quán ăn ven đường, phong thái tao nhã của anh vẫn thừa sức đè bẹp
những người xung quanh.
Triệu Tử Mặc bất tri bất giác cảm thấy cực kỳ kinh
hãi, chẳng lẽ, đây chính là cái gọi “lấy vô chiêu thắng hữu chiêu” trong truyền
thuyết hay sao?? Nhưng mà có phải cái thái cực kia quá xuất thần nhập hoá rồi
không, cho nên đầu óc khù khờ ngu ngơ của cô vẫn không cách nào tiếp thu nổi?
Tuy nhiên Triệu Tử Mặc vẫn thấy rất khó hiểu, chuyện
cô thu phục được cực phẩm với chuyện Trịnh Nhược Du có ghen tỵ hay không thì
liên quan gì đến nhau?
Trịnh Nhược Du tiếp tục bình tĩnh giải thích: “Cô biết
không, trên đời này có một nhóm người như vậy đấy, chỉ cần cô thông minh hơn
họ, đẹp hơn họ một chút thôi, ngay lập tức họ sẽ sinh lòng đố kỵ với cô, nhưng
nếu cô lại lợi hại hơn họ quá nhiều, trong lòng họ tự nhiên sẽ chỉ còn cảm giác
hâm mộ mà thôi! Giống như tổng thống Mỹ ở trong Nhà Trắng vậy đó, cô tất nhiên
không thể sinh lòng ghen tỵ với ông ta được.”
Triệu Tử Mặc cảm thấy đã hiểu đôi chút, yên lặng tự
bành trướng chính bản thân mình: Ha hả, không ngờ Triệu Tử Mặc bổn cô nương đây
lại bò được tới địa vị ngang hàng với tổng thống Mỹ nha!!
Trịnh Nhược Du không thèm để ý đến phản ứng của cô,
tiếp tục cảm thán: “Triệu Tử Mặc, bây giờ ở trong mắt tôi, cô cũng là mây trôi
cuối chân trời!”
Nói xong, chị ta cụp mắt xuống, cũng không còn tâm tư
nào nữa để hỏi Triệu Tử Mặc làm cách nào thu phục được Cố Thành Ca, chỉ khẽ nhẹ
giọng lẩm bẩm: “Hắn đối với cô vẫn một mực chung tình, tôi cũng chẳng có gì
phải ghen tỵ nữa, bởi vì cô đáng giá.”
Hắn?
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy thì nháy nháy mắt mấy cái,
cuối cùng cũng hiểu ra: “Chị đang nói Kỷ An Thần sao? Chẳng lẽ chị còn thích
anh ta?”
Trịnh Nhược Du kinh hãi ngước mắt lên nhìn: “Làm sao
cô biết!”
Triệu Tử Mặc ngó đăm đăm vào nét mặt của Trịnh Nhược
Du, trong lòng thấy khó hiểu lạ thường: “Em vốn biết mà.”
Thấy Trịnh Nhược Du vẫn còn vạn phần kinh ngạc, cô mới
từ tốn giải thích: “Lần đầu tiên em bị nghi ngờ là nghi phạm trong vụ trộm
laptop, lúc bị giáo sư Bùi Mẫn gọi lên phòng họp của đài truyền hình trường,
thấy chị và Kỷ An Thần ngồi đó, em đã bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ rồi, sau này
thiên hạ lại đồn đại mấy tin bát quái về em và Kỷ An Thần, lúc đó chị tỏ ra
“đặc biệt chiếu cố em”, cho nên em lập tức xác định chắc chắn…”
Đến lúc này sắc mặt của Trịnh Nhược Du đã trở nên
trắng bệch: “Cô cũng biết tôi cố ý gây khó dễ cho cô từ lâu rồi, vậy mà tại sao
cho tới tận bây giờ vẫn không khiếu nại phản kháng gì?”
Triệu Tử Mặc quái dị nhìn chòng chọc vào chị ta: “Chỉ
là chuyện nhỏ tí thôi mà, chị nghĩ cần thiết phải so đo như thế sao?”
Đối với người từng là đối tượng để bắt nạt, từng là
tấm bia để trút giận, bây giờ người đó lại tỏ ra nhân từ độ lượng với mình như
thế, thử hỏi làm sao có thể không sinh ra cảm động cho được! Vì thế cho nên,
Trịnh Nhược Du lập tức gật đầu một cái, đồng thời quyết định sẽ rũ sạch mọi sự
ghen ghét đố kỵ thấp hèn của mình đi, tự hứa về sau sẽ đối xử với Triệu Tử Mặc
như một người bạn thân vậy.
Tình bạn giữa con gái vốn dĩ vừa kỳ diệu vừa khó hiểu
như thế đấy, một khi lòng ghen ghét đố kỵ đã biến mất, con người ta lại hoàn
toàn có thể tự nhiên mà đối xử rất chân thành với nhau.
Triệu Tử Mặc thật ra cũng không cao thượng như Trịnh
Nhược Du nghĩ, cô chẳng qua là có thói quen biến sự bắt nạt của người khác
thành niềm vui của mình mà thôi, bởi vì khi Trịnh Nhược Du giao cho cô một
nhiệm vụ khó khăn nào đó, mỗi lúc làm xong đều là một cảm giác thành tựu và
hoan hỉ ùa đến từ sâu trong trái tim, mệt nhọc cực khổ cũng vì thế mà biến
thành niềm tự hào của bản thân. Chính vì thế, cô cũng đem cái sự “làm khó” của
Trịnh Nhược Du biến thành cơ hội rèn luyện của riêng mình, cũng rất tự nhiên mà
thổi phù hết mọi bực bội tức tối vào không trung.
“Nhưng mà em vẫn có một chuyện muốn khiếu nại!” Triệu
Tử Mặc bỗng nhiên tỏ ra nghiêm nghị lạ thường: “Kỷ Tài Tử đúng là có nói muốn
theo đuổi em thật, nhưng hình như anh ta chỉ đùa cho vui thôi, cho nên là, thật
ra chị không cần phải…ghen tỵ với em…”
Lúc này người giương mắt lên nhìn chòng chọc một cách
quái dị lại đổi thành Trịnh Nhược Du: “Đùa cho vui? Không thể nào, Kỷ An Thần
từ dạo đó đến giờ vẫn không thèm kiếm thêm bạn gái nào nữa, hơn nữa gần đây hắn
trông có vẻ như rất hoang mang…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Trời ạ, việc đó thì có liên quan gì đến cô cơ chứ???
***
Sau khi chào tạm biệt Trịnh Nhược Du, Triệu Tử Mặc đạp
xe lang thang trên con đường nhỏ đi về khu ký túc xá Mẫu Đơn, đột nhiên nhìn
thấy bóng lưng cao gầy của Kỷ An Thần ở phía xa xa, hắn đang chậm rãi bước đi
bên cạnh những gốc cây long não cao lớn, đầu hơi cúi xuống, những ngọn gió nhẹ
của ngày thu khẽ xào xạc, luồn qua từng tán cây, thổi bay mấy lọn tóc trên
khuôn mặt điển trai của hắn, Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, khung cảnh này sao
mà giống mỹ thiếu nam trong tranh vẽ đến lạ lùng…
Cô đạp xe chậm lại, từ khi suy nghĩ thấu đáo rằng hắn
chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn cô một chút cho vui cửa vui nhà mà thôi, cô đã
quyết định từ đó về sau sẽ tìm cách tránh mặt hắn, nhưng đúng là ông trời trêu
ngươi, cô càng lẩn trốn, thì hắn lại càng xuất hiện trước mặt cô.
Đúng lúc này Kỷ An Thần tựa như có dự cảm liền ngẩng
đầu lên, ánh mắt lập tức chạm trúng bóng dáng xinh đẹp của cô, đôi chân đang
bước đi chậm rãi cũng vì thế mà dừng hẳn lại.
Ở khoảng cách năm trăm mét, ánh nhìn của hắn lại càng
dài thêm ra, vừa sâu thẳm vừa thâm trầm, đợi đến khi cô đạp xe lại gần, hắn
bỗng như tỏ ra do dự, cuối cùng nghiêng người, bước nhanh qua hàng cây long não
phía bên kia đường.
Triệu Tử Mặc vạn phần khó hiểu, chỉ có điều cô là kiểu
người rất lười suy nghĩ, lúc nãy cô vừa khai báo với Trịnh Nhược Du rằng cực
phẩm yêu cầu chương trình chỉ được phép làm hình thức, Trịnh Nhược Du liền chộp
lấy điện thoại gọi điện hỏi ý kiến Tổng giám đốc đài truyền hình, không ngờ ông
ta vẫn một mực hào phóng, chỉ thản nhiên nói: “Cậu ta có yêu cầu gì thì cứ làm
theo yêu cầu đó, tuyệt đối không được khước từ!”
Sau đó, ông ta còn nói thêm, mọi chuyện chụp hình quay
phim làm tài liệu cho lần xuất hiện này của Cố Thành Ca, tất cả đều giao cho
Triệu ký giả chịu trách nhiệm, đồng thời còn hứa hẹn thêm: “Sau khi chuyên mục
này được chính thức phát sóng, ký giả Triệu Tử Mặc lập tức sẽ được nhận làm
thành viên của đài truyền hình trung tâm!”
Miếng mồi ngon béo bở như thế làm sao có thể bỏ qua,
vì thế cho nên, Triệu mỹ nữ nhà chúng ta lập tức trở về ký túc xá soạn thảo cặn
kẽ bản kế hoạch, hừ hừ, tất cả vì tiền đồ sáng lạng của cô, vì tương lai con em
chúng ta!!
Tối hôm đó, trong ký túc xá sớm đã tắt đèn, Cố Thành
Tây, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì cũng đã lăn ra ngủ say hết cả rồi, duy chỉ
còn Triệu Tử Mặc vẫn tinh thần phấn chấn, hưng phấn bừng bừng, ngồi gõ lạch
cạch bàn phím máy tính suốt cả đêm, hồn nhiên như cô tiên quên béng luôn cả
khái niệm thời gian.
Sau khi bản kế hoạch đã được lên khung hoàn chỉnh, chỉ
còn phần tuyên truyền giới thiệu công ty phần mềm máy tính và sở vụ luật của
cực phẩm mới là công đoạn quan trọng nhất, bởi vì quá trình trưởng thành và gây
dựng sự nghiệp của anh tất nhiên là điều không thể thiếu rồi, hơn nữa mây trôi
trên mây trôi xưa nay vẫn một mực thần bí, bây giờ cô “lột trần” được chiếc mặt
nạ huyễn hoặc bí ẩn của anh, nhất định sẽ được đông đảo quần chúng nhân dân
nhiệt liệt hoan nghênh…
Cho đến lúc Cố Thành Tây mơ mơ màng màng giật mình
tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở vẫn còn thấy một ánh sáng màu xanh yếu ớt chiếu rọi
một góc phòng, trong lúc nhà nhà tắt đèn, người người say giấc thì Triệu Tử Mặc
vẫn một bộ dạng cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn bừng bừng, Cố
Thành Tây lúc đó mới sợ hãi yếu ớt than: “A Mặc, tại sao còn chưa đi ngủ…”
Triệu Tử Mặc như cũ vẫn không thèm quay đầu lại: “Ngủ
ngay đây, ngủ ngay đây.” Nếu như cực phẩm đồng ý đem mọi chuyện đời sống riêng
tư của anh ấy ra ngoài ánh sáng, vậy thì ngay lập tức, kế hoạch của cô sẽ được
viên mãn rồi! Ha ha ha, nhưng mà, trước tiên phải được cực phẩm cho phép đã…
Nghĩ tới đây, cô liền quay phắt đầu lại: “Tây Tây, tấm
danh thiếp Cố Thành Ca đưa cho mi để ở đâu rồi?” Anh có đồng ý hay không, gọi
điện thoại hỏi một cái là ra liền hà!
“Trong túi áo khoác…” Cố Thành Tây mơ mơ màng màng trả
lời, sau đó lại lăn quay ra ngủ tiếp.
Triệu Tử Mặc lập tức đứng dậy, rón ra rón rén nhảy đến
chỗ treo áo lấy tấm danh thiếp ra, lặng lẽ lấy điện thoại di động soi soi chiếu
chiếu dãy số được in trên đó, rồi lại lặng lẽ nhón chân bước ra ngoài sân
thượng ký túc, ngồi xổm xuống một góc tường.
Điện thoại của cực phẩm không có nhạc chờ màu mè sôi
động gì, chỉ đơn giản là mấy tiếng tút tút kéo dài đều đặn, nhưng trong màn đêm
yên tĩnh lại bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng, khiến cho Triệu Tử Mặc đột nhiên
cảm thấy âm thanh này sao mà hay đến lạ.
Tút một hồi dài, cuối cùng phía đầu bên kia cũng
truyền đến một giọng nói.
“Ai vậy?”
Tiếng nói trầm thấp lạ kỳ, không còn nhẹ như gió
thoảng như lúc bình thường nữa, thậm chí còn nhuốm chút vẻ bất cẩn mơ hồ, rõ là
chủ nhân của nó vừa bị đột ngột đánh thức xong.
Tuy nhiên từng tế bào, từng dây thần kinh trong người
Triệu Tử Mặc giờ phút này vẫn đang duy trì ở trạng thái cực kỳ phấn khích, cho
nên cô cũng chả thèm để ý mình có đang phá người ta hay không, chỉ vui vẻ nói:
“Cực phẩm, em là Triệu Tử Mặc.”
Người bên kia hình như hơi ngẩn ra một chút, sau đó
giọng nói có vẻ như đã tỉnh táo hơn nhiều, rồi ngáp một cái cho đỡ cơn buồn
ngủ: “A, có chuyện gì…”
Triệu Tử Mặc hưng phấn bừng bừng ngồi kể lể cực kỳ chi
tiết bản kế hoạch của mình, đặc biệt nhấn mạnh ở đoạn tìm hiểu về đời sống
riêng tư của anh, sau đó ngừng lại một chút, lẳng lặng nghe ngóng phản ứng của
đối phương.
Cố Thành Ca: “…”
Đầu bên kia điện thoại vẫn rất yên tĩnh, chỉ truyền
tới tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều, Triệu Tử Mặc đợi một hồi lâu vẫn không thấy
có tiếng trả lời, cứ cho là yêu cầu này có vẻ hơi quá phận đi, nhưng mà đã làm
thì phải làm đến cùng chứ!
“Cực phẩm, thế nào, anh có đồng ý hay không?”
Đầu bên kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Cố Thành Ca thấp giọng gọi: “A Mặc.”
“…Vâng.” Triệu Tử Mặc đột nhiên có chút thất thần,
giọng nói của cực phẩm trong điện thoại thật quá quyến rũ a a a!! Giọng nói ấy
bây giờ trầm ấm lạ thường, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày nữa,
thực khiến cho người ta chịu không nổi mà!
Cố Thành Ca: “Em thức để viết bản kế hoạch đến tận bây
giờ sao?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Bây giờ…Nhìn ra ngoài khoảng trời bao la đen đặc bên
ngoài sân thượng, cô đột nhiên cảm thấy, hành động của mình hình như không được
đúng đắn lắm thì phải…
Cố Thành Ca từ tốn nói tiếp: “Cũng hơn một giờ sáng
rồi, mau đi ngủ đi, có gì ngày mai hẵng nói.”
Triệu Tử Mặc 囧, lập tức quýnh quáng tắt
điện thoại.
Ngày hôm sau vừa thấy cực phẩm, Triệu Tử Mặc đã chạy
đến như bay với khuôn mặt tội lỗi cực độ: “Cực phẩm, chuyện tối hôm qua rất xin
lỗi, em nhất thời quá phấn chấn nên quên để ý luôn cả thời gian…”
“Không sao.” Cố Thành Ca liếc nhìn cô một cái, vẫn duy
trì vẻ thản nhiên xa cách ngày thường: “Tối qua không gặp ác mộng.”
Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực nháy mắt mấy cái, cực
phẩm lẽ nào lại coi cú điện thoại của cô là hung linh giữa đêm chứ, tại sao cô
lại bị biến thành cơn ác mộng a a a!! Nhưng mà, cũng do cô không đúng trước,
đêm hôm khuya khoắt lại bật người ta dậy, cực phẩm tỏ ra khó chịu như thế cũng
là rất đỗi bình thường mà thôi, buồn bực trong lòng thì vẫn cứ để trong
lòng đi.
“Sau này em nhất định sẽ chú ý, sẽ không gọi điện
thoại cho anh trễ như vậy nữa!” Triệu Tử Mặc giơ hai ngón tay lên, vẻ mặt cực
kỳ thật thà cam đoan: “Em sẽ gọi sớm một chút, sẽ tận lực một chút!”
Vã mồ hôi, cô đang nói cái gì thế…
“Ừ.” Cố Thành Ca vẫn chỉ nghiêm túc gật đầu, đôi mắt
xinh đẹp của anh nghiêng nhìn về phía cô, trầm tĩnh như mặt hồ, phẳng lặng như
ánh trăng, thấp thoáng một tia dịu dàng sâu trong đáy mắt.
Triệu Tử Mặc vội lảng sang chuyện khác: “Cực phẩm,
chuyện tối hôm qua em hỏi anh đó, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tối hôm qua?” Cố Thành Ca nhíu mày khó hiểu, anh chỉ
nhớ cô nói rất nhiều về vấn đề bản kế hoạch, nội dung cụ thể thế nào thì anh
không nghe nên không biết, bởi vì giọng nói hưng phấn bừng bừng của cô khi
truyền vào tai anh lại biến thành một loại giai điệu du dương thúc giục anh
tiến vào giấc ngủ, đến một lúc lâu sau không nghe thấy cô nói gì nữa, anh mới
bắt đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại đôi chút…
Triệu Tử Mặc không nhắc thì thôi, chứ càng nhắc cô lại
càng thấy buồn bực, thì ra đống nước miếng khổng lồ của cô ngày hôm qua đều trở
thành công cốc hết cả, nhưng dù có buồn bực cách mấy đi nữa cũng không thể
trách cực phẩm được, dù sao đều là do cô chọn sai thời gian.
“À, lúc đó em hỏi anh, anh muốn chụp hình cho chuyên
mục lần này như thế nào?” Cô ngắn gọn đặt một câu hỏi khác.
Cố Thành Ca vẫn một mực vân đạm phong thanh: “Em quyết
định, anh phối hợp.”
Trong tích tắc đó, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tử Mặc
bỗng nhiên sáng bừng lên một cách dị thường, giống hệt như ánh mặt trời rọi
sáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh.
Nếu đã trả lời như vậy, một khi cô yêu cầu “moi móc”
đời sống cá nhân của anh, nhất định sẽ không bị từ chối chứ? Hừ hừ, rốt cuộc là
kẻ nào dám nói cực phẩm thanh cao ngạo mạn, xa cách lạnh lùng? Cố thấy cách nói
chuyện của anh rất tốt đó chứ, trừ khuôn mặt khi nói vẫn không đổi sắc kia ra,
thì quả thực anh rất rất hoà hợp rất êm thấm mà!
Người nào đó hưng phấn bừng bừng, miệng nhanh hơn não
nói ra còn không kịp suy nghĩ: “Nói cách khác, anh đồng ý trở thành chú cừu nhỏ
để em tuỳ ý đùa giỡn sao?”
Ngay lập tức, trong đầu của người nào đó liền hiện lên
một cảnh tượng thế này.
Trên một bãi cỏ xanh mơn mởn đẹp tuyệt vời, Triệu Tử
Mặc ôm chiếc DV, đứng đối diện với một chú cừu nhỏ mang bộ lông trắng muốt như
cực phẩm của thế gian, cô vênh mặt hất cằm liên tục sai khiến:
“Cừu, ăn cỏ!”
“Cừu, chổng ngược lại!”
“Cừu, kể mấy cái thành tích lập nghiệp vĩ đại của
ngươi cho ta nghe chút coi!”
“Cừu, nhìn vào ống kính máy quay cười một cái đi…”
“Cừu, nói cho tỷ tỷ ta nghe, trong bầy cừu kia người
có ưng ý con cừu nào không thế…”
Trí tưởng tượng của Triệu Tử Mặc cứ như thế mà chớp
nhoáng một đường như sấm rền chớp giật, cuối cùng trực tiếp đưa đến một kết quả
là, những hình ảnh trong đầu cô, ngày một mờ ám, ngày một quái dị, hơn nữa lại
còn…
Cố Thành Ca: “…”
Cho dù thần kinh của anh có bền có dai đến mấy, cũng
đều bị hai chữ “cừu nhỏ” kích thích hoàn toàn, hơn nữa Triệu Tử Mặc lại ngày
càng tiến đến gần anh với vẻ mặt siêu siêu quái dị thế kia, bên trong đầu đang
nghĩ cái gì tựa hồ như đều hiển hiện ra ngoài mặt hết, khoé miệng của anh vì
thế mà cũng trở nên có chút co giật…