Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 31

Thẳng thắn liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trị nghiêm.

Sau khi Triệu Tử Mặc trở lại trường, trong phòng ký túc xá 0609 lập tức diễn ra một cuộc thẩm vấn khốc liệt, hay còn gọi văn hoa là “hầu hạ bằng đại hình” như thế này.

Thi Tiểu Phì bộ dạng khinh khỉnh, ngồi lắc tay lắc chân loạn cả lên: “Cố Thành Tây ơi Cố Thành Tây! Mi quả là không có nhân tính chút nào, cực phẩm đại thần mây trôi trên mây trôi là anh trai mi, vậy mà mi lại giấu kỹ đến độ trời đất không biết quỷ thần chẳng hay!”

Khương Khương cũng vồ tới chêm miệng tham gia: “Lần trước là Tiêu Sở Diễn, lần này lại là Cố Thành Ca, Tây Tây à, nhân phẩm của mi thật khiến cho người ta hết sức nghi ngờ đó!”

Chỉ riêng Triệu Tử Mặc không nói gì, cô im lặng ngồi bắt chéo chân trên giường, thề tuyệt đối sẽ không dại gì mà nhảy vào biển lửa cứu người nào đó, thậm chí còn ác liệt hy vọng, tốt nhất là hai vị mỹ nữ kia làm cho Cố Thành Tây hoảng quá mà cúi đầu van xin luôn đi, nếu không tiểu nha đầu kia sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cái gì gọi là con đường chính đạo!

Cố Thành Tây quả thực đã bị hai người kia làm cho phát hoảng lên thật, cô nàng hữu khí vô lực bắt đầu khiếu nại: “Các đồng chí, ta thậm chí còn oan hơn Đậu Nga (*) gấp mấy lần ấy, ta thừa nhận lần trước giấu giếm quan hệ với Tiêu Sở Diễn là ta không đúng, nhưng lần này chẳng phải ta đã sớm thừa nhận rồi sao, Cố Thành Ca đích thị là anh trai ruột thịt ruột thịt của ta đấy, là bọn mi không chịu tin thôi chứ…”

(*) Đậu Nga là nhân vật chính trong vở kịch “Oan Đậu Nga”, kể về cuộc đời bi thảm trái ngang của nàng.

Thi Tiểu Phì nhanh chóng thu hồi móng vuốt.

Khương Khương lập tức khịt mũi quay đi, rời xa cuộc náo nhiệt trong căn phòng nhỏ.

Triệu Tử Mặc rất biết điều ngồi ngay ngắn trở lại.

Ba người sáu con mắt liên tục đảo qua đảo lại mãnh liệt nhìn nhau.

Lần tra khảo này có cái gì đó không đúng, không giống Tây Tây ngày thường một chút nào…

Có điều Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức buồn bực: “Nhưng mà Tây Tây, chúng ta đã quen biết nhau sáu năm rồi…”

Vẻ mặt Cố Thành Tây thoắt cái chuyển thành hết sức nghiêm trọng, một hồi lâu sau mới khẽ cười buồn một tiếng: “A Mặc, tám năm trước, anh trai ta rời nhà, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, thời gian bọn ta gặp mặt cũng không có nhiều.”

Thi Tiểu Phì và Khương Khương đã bắt đầu yên tĩnh trở lại, có điều vẫn mờ mờ mịt mịt không hiểu đầu cua tai nheo ra thế nào, chỉ riêng Triệu Tử Mặc dường như nắm được chút đầu mối, tám năm trước, nữ cảnh sát Phó Khinh Chước ở cục điều tra chống tội phạm ma tuý bị người ta quy kết với tội danh kẻ phản bội, sau đó vì trúng đạn mà bỏ mạng, lại phát hiện ra ở nhà riêng của bà chứa một lượng lớn ma tuý…

Những thông tin này, đều là do Triệu Tử Mặc nghe lén được từ cuộc trò chuyện của ba mẹ sáu năm trước, cùng những bài báo cũ và tin tức trên mạng…

Chỉ có điều, tại sao đúng lúc đó Cố Thành Ca lại phải bỏ nhà mà đi?

Cố Thành Tây lúc này đây tâm tình đã xuống dốc không phanh: “Chuyện cũng đã qua rồi, bọn mi đừng hỏi nữa có được không? Ta không muốn phải nhớ lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.” Nói xong, cô nàng miễn cưỡng quay sang Triệu Tử Mặc gượng cười một cái: “A Mặc, thật ra thì mi cũng không thể trách ta được, từ rất lâu rất lâu trước kia ta đã muốn giới thiệu cho mi một người ưu tú, ưu tú vô cùng ấy, có điều mi không chịu thôi.”

Quả thật trước kia cô bé Cố Thành Tây cũng từng có ý định này, chỉ là không thể nào thực hiện nổi mà thôi.

Triệu Tử Mặc im lặng không nói gì, bình tĩnh nhớ lại toàn bộ sự việc lúc đó.

Cô bé Triệu Tử Mặc ngịch ngợm cười hì hì, liên tục thổi phù phù vào mặt cô bé Cố Thành Tây: “Cố Thành Tây mi đúng là quá thâm hiểm, người ta yêu sớm đã bị gọi là hồng thuỷ mãnh thú rồi, nay mi mười ba tuổi mà biết yêu thì càng là mãnh thú trong mãnh thú, mi đừng hòng kéo ta làm bạn với mãnh thú như mi, ta là đứa trẻ ngoan, không màng đến thế sự, càng không quan tâm đến tình yêu, mi cứ một mình mà tự do chiến đấu đi ha!”

Nhớ tới đây, Triệu Tử Mặc lập tức u ám kết luận: Chẳng lẽ người mà lúc đó Cố Thành Tây muốn giới thiệu cho cô, lại chính là cực phẩm sao?

Ai da, Boss, bà chủ…

Nấu phu, nấu phụ…

Tây Tây rất lâu trước kia đã muốn giới thiệu anh ấy cho cô…

Triệu Tử Mặc yên lặng cúi đầu, nhảy lên giường chui tọt vào ổ chăn.

Không được rồi, nhịp đập của tim cô đúng là không bình thường, hơn nữa máu lưu thông cũng nhanh hẳn lên, không thể chịu nổi nữa rồi!!

Song đến chiều ngày hôm sau, người nào đó – kẻ khiến cô biến thành không bình thường, rất nhanh đã gọi điện thoại tới.

Nhìn cái tên Cố Thành Ca đang liên tục liên tục loé lên trên màn hình di động, Triệu Tử Mặc cố gắng hít sâu vài cái, sau đó mới run run cầm lấy chiếc điện thoại, hành động này của cô khiến cho ba vị mỹ nữ ngồi bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết quay đầu khó hiểu nhìn nhau.

Triệu Tử Mặc ấn nút nghe đưa lên sát tai, sau khi nghe xong một lúc thì giọng điệu đột nhiên trở nên hết sức vui vẻ: “Đống đồ bị mất của em đã tìm lại được rồi sao, cực phẩm cực phẩm, em muốn lập tức đến sở cảnh sát nhận về, ha ha ha ha!”

Ba vị mỹ nữ không hẹn mà hắc tuyến cùng rơi xuống vạn trượng: Triệu mỹ nữ ơi Triệu mỹ nữ, mi có thể bỏ ngay cái điệu cười vừa khả ố vừa hung hăng ngang ngược đó được không!

Nhưng mà Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục khả ố, vẫn tiếp tục hung hăng ngang ngược cười lớn, nhanh như chớp chạy đến chỗ hẹn cùng cực phẩm.

Bởi vì được trang bị bên người một quả bom kích thích mang tên “Mất đã tìm lại”, cho nên Triệu Tử Mặc cực kỳ tự nhiên vứt luôn mấy thứ bát quái đã hoành hành trong đầu cô suốt cả ngày trời nay sang một bên, vừa nhìn thấy Cố Thành Ca cô liền nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, suốt dọc đường đi cũng hưng phấn bừng bừng, liên tục ríu rít không ngừng không nghỉ.

Trừ một chút tiền mặt ra thì toàn bộ chi phiếu trong ví, điện thoại di động và máy ảnh kỹ thuật số đều đã lấy lại được, Triệu Tử Mặc hứng chí thiên ân vạn tạ, ngồi hàn huyên trên trời dưới đất cả buổi trời với chú cảnh sát trẻ tuổi tài cao.

Cố Thành Ca rốt cục nhịn không được, vỗ nhẹ lên gáy cô: “A Mặc, khiêm tốn một chút.”

Triệu Tử Mặc ấm ức trợn mắt quay sang: “Anh đánh em làm gì? Lấy được đồ về rồi em cảm thấy rất rất vui vẻ đấy, nhất là máy ảnh kỹ thuật số, đây là tài sản của đài truyền hình trường, mất phải bồi thường đó…”

“Được rồi, đi thôi.” Cố Thành Ca cầm lấy tay cô, anh còn đang định xoay người bước đi thì bỗng nhiên đứng khựng lại.

Phòng làm việc của Trưởng cục cảnh sát bất chợt mở ra, một vị cảnh sát trung niên thân hình cao lớn, khoác bên ngoài một chiếc áo gió màu đen chầm chậm bước ra, cả người tản ra một loại khí thế uy nghiêm mà dũng mãnh, đi đằng sau là mấy vị cảnh quan khác, ai nấy đều cười híp mắt, điệu bộ khoái chí vô cùng.

Đôi mắt tràn ngập ý cười của Cố Thành Ca đột nhiên trở nên lạnh hẳn đi.

Triệu Tử Mặc không biết từ đâu chui ra, nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát uy nghiêm kia, nở một nụ cười vô cùng xán lạn: “Bác Vương!”

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi lập tức nhìn sang, khuôn mặt nghiêm túc liền trở nên rất mực hiền hoà, trên môi ông còn lộ ra tia cười: “Là nha đầu Mặc Mặc sao.”

Ông từ từ tiến lại gần, ánh mắt tinh nhuệ khẽ quét qua Cố Thành Ca cùng vị cảnh sát trẻ tuổi phía sau, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Mặc nha đầu, sao lại nghịch ngợm đến nỗi phải vào cả sở cảnh sát thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Triệu Tử Mặc còn chưa kịp mở miệng kêu oan, một vị cảnh quan khác đã nhanh chóng tiến đến, nghiêm nghị nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi phía sau: “Tiểu Lưu, Vương cục trưởng hỏi cậu kìa, sao còn chưa chịu trả lời!”

Vị cảnh sát trẻ tuổi này lập tức ngoan ngoãn báo lại đầy đủ chi tiết toàn bộ sự việc, Vương cục trưởng sau khi nghe xong, thái độ liền trở nên hoà hoãn trở lại: “Mặc nha đầu, tiểu tử Tiêu Sở Diễn kia đâu, tại sao nó lại không đi cùng cháu hả?”

Nụ cười tươi trên khuôn mặt Triệu Tử Mặc trong chớp mắt liền biến thành cứng ngắc: “Bác Vương, Sở ca ca đúng lúc này lại có việc bận…” Xong đời xong đời rồi, ai bảo phấn khởi hứng chí cho lắm vào, bác Vương vẫn còn tưởng rằng cô cùng Tiêu Sở Diễn đang yêu nhau sao…

May mà bác Vương cũng không có ý định truy cứu, hẳn là ông bận rộn lắm, cho nên nói được vài câu liền chào tạm biệt rồi đi, chỉ có điều Triệu Tử Mặc quen biết với sếp to là ông, cho nên lúc đi ra khỏi sở cảnh sát vẫn được cả đám “tuỳ tùng” đi theo hộ tống.

Sau khi lên xe, Cố Thành Ca vô tình như cố ý hỏi: “A Mặc, em quen cục trưởng sở cảnh sát Vương Cức Chính sao?”

“Dĩ nhiên quen, hơn nữa còn rất thân ấy!” Triệu Tử Mặc không chút quan tâm, đáp ro ro như cái máy: “Ông ấy là ba của Tiêu Sở Diễn mà, trước kia cùng ở chung một chỗ với gia đình em nữa.”

Cố Thành Ca chậm rãi gật đầu một cái, hoàn toàn không nói thêm gì nữa.

***

Đêm đông luôn đặc biệt đến sớm, giờ phút này sắc trời đã bắt đầu tối dần, từng ngọn đèn nhỏ trên đường cao tốc ở thành phố lần lượt được thắp sáng, tạo thành một bức tranh lung linh mà rực rỡ, dọc suốt đường đi, các cửa hiệu đã bắt đầu rối rít nhộn nhịp treo đèn và biển hiệu đón chào Giáng sinh.

Triệu Tử Mặc lúc này mới bất chợt nhớ ra: “Ngày mốt là Giáng sinh rồi sao?”

Hỏi xong một câu, cô lập tức cảm thấy vô cùng buồn bực, Cố Thành Tây có Tiêu Sở Diễn, Thi Tiểu Phì có Chu Đại, còn Khương Khương thì, đại khái thể nào cũng chạy đi tìm Tề Lỗi.

Ai da, tại sao một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như cô lại trở thành kẻ duy nhất cô đơn chứ!

“Giáng Sinh chẳng có gì vui, ba đứa kia thể nào cũng ném em sang một bên cho mà coi.”

“Không sao.” Cố Thành Ca lập tức đáp lời.

“Hả?”

“Các em ấy ném em sang một bên cũng không sao.” Anh bình tĩnh giải thích tường tận cho cô: “Anh đi cùng em là được.”

Triệu Tử Mặc kinh ngạc tột độ, sững sờ quay đầu nhìn sang.

Anh đi cùng em…

Không được rồi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh quá, máu trong người cô dồn hết lên đầu rồi, những lời này của anh… quả thực khiến người ta muốn không suy diễn lung tung kể ra cũng khó.

Có điều Triệu Tử Mặc không tự mình đa tình đến mức đó, ánh mắt len lén đảo qua đảo lại, âm thầm đánh giá Cố Thành Ca: ha ha, có vẻ như cực phẩm cũng là người cô đơn…

“Được rồi, cực phẩm, nếu anh đã sợ Giáng sinh mà chỉ cô đơn tịch mịch thui thủi một mình đến mức đó thì…”

Cô còn đang nói dở, bỗng nhiên chiếc xe bị nhấn phanh đột ngột dừng lại.

Triệu Tử Mặc theo quán tính chúi đầu về phía trước, đến lúc đã hoàn toàn định thần, lại bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe khiến cho kinh hồn bạt vía.

Chiếc xe cô đang ngồi lúc này đây, hiện tại đang bị một đám côn đồ tay cầm hung khí chặt chẽ bao vây.

Đây đây đây chẳng lẽ là chính là bọn lưu manh trộm cướp trong truyền thuyết hay sao??

“Đừng sợ.” Cố Thành Ca vẫn rất mực tỉnh táo, anh từ từ siết chặt lấy tay cô: “Em ngồi yên trên xe, hứa với anh đừng ra ngoài. Còn nữa, mở DV lên đi.”

Triệu Tử Mặc từ bé đã cùng Tiêu Sở Diễn lộng hành giang hồ thành quen, đánh nhau cũng là chuyện bình thường ở huyện, chỉ có điều lúc đó mới mười ba tuổi, cái gọi là đánh nhau rất đơn giản chỉ túm chặt lấy bọn nhóc lóc chóc ở mấy nhà xung quanh, người nào bị đè trên mặt đất không bò dậy nổi thì coi như tính thua, còn bây giờ bị bao vây bởi một đám côn đồ tay cầm hung khí như thế này, quả thực là lần đầu tiên cô gặp phải…

Nhưng mà, nếu cực phẩm vẫn rất mực bình tĩnh thong dong như vậy, cô tốt nhất vẫn cứ im lặng ngoan ngoãn mà nghe theo đi.

Cố Thành Ca xuống xe, nhẹ nhàng chậm rãi đóng cửa xe lại, bình tĩnh thong thả bước qua, trong nháy mắt đã tới gần một tên thanh niên vừa thấp vừa gầy đứng trong đám côn đồ đó.

Anh vô cùng tự nhiên lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, tự lấy cho mình một cái, tiện tay đưa luôn cho tên thanh niên lưu manh kia một cái, sau đó vẫn một mực thong dong đánh lửa cho cả hai, khiến cho hai chấm đỏ kia lập loè lúc sáng lúc tối, bọn họ hình như đang cùng nhau nói chuyên gì đó thì phải.

Đột nhiên tên thanh niên lưu manh cười một tiếng vô cùng gian xảo tà ác, hơn nữa còn quay sang nhìn chiếc xe của cực phẩm mà cười cười, Cố Thành Ca cũng cười, có điều chỉ là một nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng, trong màn đêm lập loè đốm lửa đỏ, thần thái của anh thật khiến cho người ta cảm thấy giật mình run sợ.

Bất chợt, tên thanh niên nhảy chồm lên túm chặt lấy cổ áo Cố Thành Ca, khuôn mặt tươi cười thoắt cái trở nên vô cùng dữ tợn, mấy tên lưu manh khác đồng thời cũng chạy tới gần chiếc xe nơi Triệu Tử Mặc đang tạm lánh.

Triệu Tử Mặc sợ đến rụng rời chân tay, hai mắt láo liên nhìn ngó quanh quất lên kế hoạch, có điều cô thấy Cố Thành Ca vẫn một mực mỉm cười thản nhiên như vậy, hình như anh đang nói cái gì đó, khiến cho tên thanh niên lưu manh kia bất chợt từ từ buông tay.

Sau đó, tên kia dẫn cả bầy côn đồ bỏ đi.

Cố Thành Ca bình tĩnh thong dong sửa lại cổ áo bị tên lưu manh làm nhăn, thản nhiên quay trở vào chiếc xe.

Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy có chút sợ hãi: “Bọn họ là ai? Tại sao muốn chặn anh lại?”

Cố Thành Ca bất động thanh sắc, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, anh chần chừ một chút, sau đó mới thành thật trả lời: “Tên kia tên Dương Bất Phàm, là đàn anh của bọn côn đồ khu vực Hải Anh, chuyên thu tiền cho chị em Chu gia, hắn ta muốn ngăn anh làm luật sư cho vụ kiện của Tùng Chúc Chi.”

Đối diện với loại người này, Cố Thành Ca vẫn có chút sợ hãi, bởi vì Dương Bất Phàm năm lần bảy lượt nhìn về phía người đang ngồi trong xe để uy hiếp anh, khiến toàn thân anh liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Bất luận là thế nào đi nữa, xét về sức lực một mình anh vẫn không thể địch lại được cả đám côn đồ như thế.

Nhưng cũng thật may mắn, trong tay anh còn đang nắm giữ điểm yếu của Dương Bất Phàm. Em gái của hắn là Dương Di Phỉ mắc tội danh giết người, mà Hà Tất Tranh lại là luật sư bên phía cô ta.

Lúc đó, Cố Thành Ca chỉ mỉm cười thản nhiên nói: “Hà luật sư rất có thể sẽ thua vụ kiện lần này, nghe nói luật sư bên phía đối phương đã tìm được chứng cứ buộc tội Dương tiểu thư…”

Dương Bất Phàm quả nhiên nổi giận, cực phẩm của chúng ta tất nhiên sẽ không bỏ dầu vào lửa thêm nữa, anh chỉ nhàn nhạt phang cho một câu: “Cũng không chắc, dĩ nhiên nếu cậu không nhúng tay vào chuyện của Chu gia nữa thì…”

Triệu Tử Mặc vô cùng ngạc nhiên: “Anh cứ như thế mà đánh lui kẻ địch sao?”

Cố Thành Ca nhàn nhạt gật đầu một cái.

Triệu Tử Mặc thoắt cái đã biến thành điệu bộ cực kỳ sùng bái: “Cực phẩm ơi anh thật lợi hại!”

Cố Thành Ca: “…”

Được rồi, anh thừa nhận, mặc dù ban nãy khi đối mặt với bọn côn đồ, quả thật anh có chút sợ hãi, nhưng mà lúc này đây, hưởng thụ cái cảm giác được cô sùng bái như vậy cũng không tồi chút nào…
Bình Luận (0)
Comment