Triệu Tử Mặc còn chưa kịp có thời gian mà thương cảm
mà khóc lóc ỉ ôi, thì điện thoại di động đã đột ngột vang lên, người gọi là tổ
trưởng tổ ký giả Trịnh Nhược Du, chị ta vô cùng hưng phấn mà thông báo cho cô
biết, sáng sớm nay cô sẽ được mời đến tham quan đài truyền hình trung tâm thành
phố Anh Phong một chuyến.
Trịnh Nhược Du vì chuyện này mà tỏ ra cực kỳ cao hứng:
“Triệu Tử Mặc, Tổng giám đốc Vu Ngạo bảo em trực tiếp đi tìm ông ấy, chị đoán
có lẽ ông ta muốn thực hiện lời hứa đó, em sẽ có cơ hội trở thành thành viên
chính thức của đài truyền hình trung tâm nha!”
Tin tức kia lập tức khiến cho tinh thần Triệu Tử Mặc
trở nên phấn chấn một phen, trong chớp mắt liền đem những cảm xúc vừa bi thương
vừa u sầu vừa ảo não gác tạm sang một bên, tâm tình lên cao liền lôi ba vị mỹ
nữ cùng phòng ra ngoài ăn mừng một chuyến.
Cố Thành Tây mãnh liệt cảm thấy, dựa theo những cung
bậc cảm xúc thất thường lúc lên voi lúc xuống chó này của A Mặc… hẳn có lẽ cô
chỉ cần đứng ngoài xem kịch không cần nhúng tay vào nữa rồi.
Đồng thời bên kia, Khương Khương và Thi Tiểu Phì lại
nhất trí cho rằng, toàn bộ những lo lắng trước đây của bọn cô đều dư thừa, bởi
vì cho dù là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, thì A Mặc sẽ mãi vẫn là A Mặc,
một cô gái hồn nhiên tràn đầy sức sống không gì có thể quật ngã được.
Triệu Tử Mặc sau khi ăn xong bữa sáng, liền phấn khởi
bừng bừng, vô cùng khoái trá tót đến đài truyền hình trung tâm thành phố. Có
điều Tổng giám đốc Vu Ngạo lại không nhận cô vào làm thành viên chính thức của
đài truyền hình như Trịnh Nhược Du đã nhắc tới.
Vu Ngạo nói: “Cô Triệu ạ, mặc dù ban đầu tôi hứa rằng,
người nào thuyết phục được Cố Thành Ca sẽ trở thành một thành viên của đài
truyền hình trung tâm, nhưng mà bây giờ, tôi muốn tăng thêm một điều kiện.”
Triệu Tử Mặc: “Điều kiện gì?”
“Bây giờ tôi nói, chuyện biên tập tư liệu về Cố Thành
Ca, toàn bộ phải do cô lo liệu xử lý, đợi đến lúc chuyên mục đó đã được lên
hình phát sóng, cô mới có thể chính thức gia nhập vào đài truyền hình trung tâm
thành phố này.”
Vì thế cho nên, Triệu Tử Mặc kể từ ngày hôm đó đã trở
thành một con người vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều làm việc không ngừng không
nghỉ đến tận khuya.
Một phần là vì kỳ thi cuối kỳ không còn xa nữa, bây
giờ lịch học còn dày đặc hơn so với trước kia nhiều, nên không tránh khỏi tình
trạng nước đến chân mới nhảy.
Mặt khác, muốn trở thành biên tập viên, thực chất mà
nói không phải điều dễ dàng gì, có được cơ hội này hiển nhiên cô không thể từ
chối, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Trạng thái bận rộn như vậy vẫn cứ kéo dài, bởi vì công
việc ngập đầu, cho nên cô cũng ít thời gian nhớ tới Cố Thành Ca, mặt khác cô
không muốn nhớ đến anh để tránh ảnh hưởng đến tâm tình, làm tụt dốc kết quả học
tập, cố gắng hết sức không đụng vào mấy cái tư liệu trước đây cô thu thập được
về anh nữa.
Cho đến sát ngày thi học kỳ, cô mới bắt đầu biên tập
lại toàn bộ chuyên mục, đồng thời cũng khiến cho tâm tình ngày càng xuống thấp,
bởi vì hình ảnh của anh, cùng với những tư liệu ghi chép được về anh, đều gợi
cô nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm đó, bất chợt không khỏi cảm thấy đau lòng cùng
chua xót.
Những thứ này trước kia khi nhìn vào quả thật không có
cảm xúc buồn bã gì, mà nay hồi tưởng lại, đúng là không tránh khỏi vừa ngọt
ngào vừa thương cảm tận sâu trong tim, chỉ là, bao nhiêu lần muốn gọi đến cho anh,
lại không có đủ dũng khí để chạm vào phím “gọi” nhỏ bé đó.
Thì ra một Triệu Tử Mặc ngày thường hung hãn, cuối
cùng cũng chỉ là một tiểu quỷ nhát gan.
Tình trạng nhát gan và buồn bã của cô vẫn kéo dài mãi,
cho đến một ngày trước khi thi học kỳ, cô tình cờ gặp phải một người ở đài
truyền hình trung tâm.
Thật ra nếu nói “tình cờ gặp”, thì không bằng nói Trầm
Tích Vi cố ý đứng đợi cô ở đó còn hơn.
Lúc tan ca làm, khoác trên người một bộ đồng phục tao
nhã khiến cho Trầm Tích Vi lại càng toát lên khí chất ưu nhã, tài trí hơn
người, cô ta lẳng lặng đứng chờ ở hành lang đài truyền hình.
Đợi đến khi Triệu Tử Mặc bước ra ngoài, cô ta liền giữ
lại rồi nói thẳng: “Triệu Tử Mặc, có rảnh không ăn với chị một bữa cơm đi? Chị
có việc muốn nhờ em.”
Trầm Tích Vi, người dẫn chương trình của chuyên mục
‘Tiểu hà tiêm tiêm’, đồng thời cũng là nhân vật phong vân lọt top cực kỳ hoành
tráng của đại học Phong Đại, không chỉ nổi tiếng bởi khuôn mặt xinh đẹp và tài
trí hơn người, mà còn được người đời biết đến nhiều với danh là kẻ từng bị cực
phẩm không chút lưu tình mà cự tuyệt, có điều cô ta vốn là thành viên của đài
truyền hình trung tâm, năm thứ tư cũng ít xuất hiện ở trường học, cho nên Trầm
Tích Vi đối với Triệu Tử Mặc mà nói, chỉ là người xa lạ không hơn không kém,
tuy đã từng nghe danh của nhau, nhưng quả thật trước giờ chưa từng nói chuyện
câu nào.
Mặc dù như thế, trong lòng Triệu Tử Mặc vẫn đầy rẫy
nghi ngờ, một nhân vật phong vân như sư tỷ Trầm Tích Vi đây, hà cớ gì lại phải
tìm một kẻ vô danh tiểu tốt như cô nhờ giúp đỡ chứ!
Hai người đến một nhà hàng đồ ăn Tây sang trọng, trước
khi ăn, Trầm Tích Vi còn không thèm do dự mà trực tiếp nói thẳng: “Chị muốn nhờ
em thuyết phục Cố Thành Ca chính thức tham gia vào chuyên mục, đến lúc ghi hình
có thể trực tiếp phỏng vấn cậu ta.”
“A…”
Không ngờ lại là việc có liên quan đến cực phẩm sao…
Giờ phút này Triệu Tử Mặc cảm thấy cực kỳ do dự, cô
thật sự không biết nên nói thế nào mới đúng…
Trầm Tích Vi ưu nhã mỉm cười một cái: “Chị thực sự hy
vọng cậu ta có thể đích thân đến tham dự chuyên mục này, có điều nếu em không
muốn, chị cũng không miễn cưỡng làm gì, bây giờ em có thể quên luôn lời đề nghị
ban nãy của chị đi cũng được, dù sao thì nghe tiếng em đã lâu, lần này coi như
là một cơ hội để làm quen với em đi.”
Ui cha, quả nhiên là người vô cùng thẳng thắn, tính
cách thanh thoát thấu triệt như kia, trong lòng Triệu Tử Mặc có không muốn sinh
ra hảo cảm cũng không được, hơn nữa, nếu lần này cô mượn cơ hội đó để đi tìm
cực phẩm, vậy thì có thể giải quyết…
Ừm.. giải quyết nỗi khổ tương tư.
Triệu Tử Mặc lập tức để lộ ra một nụ cười thanh vũ
sáng ngời: “Không cần đâu chị, để em thử một lần xem sao.”
Trầm Tích Vi như trút được gánh nặng: “Nếu như em đồng
ý rồi, vậy thì coi như đã thành công được một nửa.”
Triệu Tử Mặc nhăn trán vẻ không tán thành: “Cũng không
nói trước được đâu, nếu như anh ấy đồng ý đến tham gia chuyên mục, thì ban đầu
đã không ra điều kiện rằng chỉ cho phép chụp hình và ghi chép tài liệu mà
thôi.”
“Nếu như là người khác, quả thật rất khó nói trước,
nhưng đổi lại là em, chị tin chắc rằng kết quả nhất định vô cùng khả quan.”
Trầm Tích Vi nháy nháy mắt mấy cái, ý cười ngày càng thêm sâu: “Tin chị đi, chị
hiểu cậu ta mà.”
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy, lập tức nhảy thẳng vào
những chữ trọng điểm: “Chị hiểu anh ấy?”
Á, vậy thì cái tình nhân chi toạ trong truyền thuyết
của cực phẩm, có khi nào chính là chị ta không…
“Ừ, chị biết cậu ta bảy năm rồi.” Trầm Tích Vi
nghiêm túc gật đầu một cái: “Chị với cậu ta là bạn học từ thời cấp hai, học
cùng lớp, ngồi cùng bàn.”
Nụ cười của Triệu Tử Mặc bắt đầu khô héo: thì ra hai
người bọn họ có quan hệ sâu xa như vậy, hơn nữa Trầm Tích Vi từng dũng cảm tỏ
tình với cực phẩm, phải chăng chính là…
Dư tình chưa dứt?
Tựa hồ như đọc được suy nghĩ của cô, Trầm Tích Vi bỗng
nhiên bật cười: “Triệu Tử Mặc, có phải em cũng tin vào cái tin đồn bịa đặt
trong truyền thuyết kia không?”
Triệu Tử Mặc nhất thời ngẩn ra: Bịa đặt?
Trầm Tích Vi lại càng cười lớn hơn: “Lúc đó chị chỉ
đưa giấy mời của hội học sinh cho cậu ta, tiện thể gửi giúp thư tình của một cô
bạn cùng ký túc xá thôi mà, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại thành ra tỏ tình
bị cự tuyệt nữa.”
Triệu Tử Mặc càng cảm thấy kinh ngạc: “Vậy tại sao đến
tận bây giờ chị vẫn chưa lần nào đứng ra giải thích?”
“Giải thích thì có gì tốt chứ.” Trầm Tích Vi khẽ mím
môi cười: “Chị còn đang cảm ơn chưa hết về tin đồn đây, đem cậu ta ra làm bia
đỡ đạn cũng tốt, chị sớm đã thích người khác rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Một dự cảm xấu đột nhiên ùa về trong lòng cô, đêm
Giáng sinh hôm đó, cực phẩm từng nói, người anh nhớ mãi không quên, cho đến tận
lúc ấy vẫn không thuộc về anh…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là nhân vật phong vân Trầm
Tích Vi này sao!
Hơn nữa Trầm Tích Vi tài trí hơn người, dung mạo
nghiêng nước nghiêng thành như trong tranh vẽ, tính cách lại bộc trực thẳng
thắn, thanh thoát thấu triệt, vả lại còn…
Triệu Tử Mặc không dám nghĩ tiếp.
Mộng đào hoa của cô, sao mà càng ngày càng bi thương
thế này…
Sau khi chào tạm biệt Trầm Tích Vi, Triệu Tử Mặc vẫn
tiếp tục bi ai ngồi suy ngẫm, cô cuối cùng là có nên đi gặp cực phẩm hay không
đây?
Đợi đến khi đã hoàn toàn hồi phục lại thần trí, mới
phát hiện ra cô đã đứng trước cửa nhà anh từ bao giờ.
Triệu Tử Mặc luôn luôn nghĩ gì làm nấy, trước giờ hành
động đều rất quyết đoán, vậy mà lần này cô chỉ đứng trước cửa nhà anh không dám
làm gì, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ngẩn ngẩn ngơ ngơ
suốt cả buổi trời.
Kể từ sau khi làm rõ được tình cảm của mình, cô sợ nếu
gặp anh rồi, sẽ không biết phải nói gì cho đúng, hơn nữa, nếu như người trong
lòng cực phẩm đích thực là Trầm Tích Vi, vậy thì cô còn đến gặp anh làm gì đây?
Đang lúc chuẩn bị xoay người bỏ đi, bất chợt một chiếc
xe từ trong ngõ nhỏ chạy ra ngoài, người lái xe mắt vẫn nhìn thẳng, không thèm
để ý đến ai khác, người đó một thân khí chất hơn người, mặc một chiếc áo khoác
ngoài màu xám tro, chiếc khăn tuỳ ý quàng trên cổ, cả người toát lên một phong
thái trang nhã khó tả, trên chiếc mũi cao cao xinh đẹp là một gọng kính đen tri
thức, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ phong tình ẩn hiện trên khoé mắt.
Triệu Tử Mặc nghẹn họng nhìn trân trối: Đây chẳng phải
là cực phẩm đó sao? Anh ăn mặc như vậy ra ngoài là muốn làm gì?
Chẳng thèm nghĩ nhiều, cô lập tức ấn số gọi đến cho Cố
Thành Ca.
“A Mặc.”
Đầu bên kia rất nhanh đã có người nghe điện, trực tiếp
gọi tên cô không chần chừ, trong ngữ điệu thấm đượm mấy phần vui vẻ sung sướng.
Triệu Tử Mặc cũng trực tiếp hỏi: “Cực phẩm, anh đi đâu
đó?”
“… Em đang ở đâu?”
“Ở ngoài cửa nhà anh…”
Điện thoại bỗng dưng bị ngắt đứt, Triệu Tử Mặc còn
đang định gọi lại, thì chiếc xe mới vừa đi khỏi đột nhiên quay trở lại.
Cố Thành Ca từ trên xe bước xuống, sau khi đóng cửa
xe, động tác của anh có vài phần chậm lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô đang
đứng, một lúc lâu sau mới chậm rãi thong thả bước lại gần cô.
Anh dừng lại trước mặt cô, khoé môi khẽ nhếch tạo thành
một đường cong rất nhỏ, đáy mắt loé lên những tia sáng dữ dội sắc bén: “Sao em
lại tới đây? Ngày mai chẳng phải bắt đầu thi học kỳ rồi sao?”
“Em em em…”
Cho dù chính miệng anh thừa nhận rằng đã có bạn gái
rồi, nhưng quả thật em không thể khống chế được trái tim mình, rất muốn đến gặp
anh!
Trong đầu chỉ quanh quẩn những lời này, Triệu Tử Mặc
ấp úng mãi không nói ra câu, cuối cùng đành lôi ra một lý do khác: “A, là sư tỷ
Trầm Tích Vi nhờ em đến hỏi anh một tiếng, xem anh có thể tự mình đến tham dự
chuyên mục đó hay không…”
Tia sáng trong đáy mắt anh lập tức lặng lẽ biến mất,
anh chỉ chăm chú nhìn vào cô: “Là chuyện này sao?”
Triệu Tử Mặc chần chừ một chút, sau đó gật đầu.
Ánh mắt Cố Thành Ca đột ngột trở nên thản nhiên bình
tĩnh hơn hẳn, vẻ mặt cũng trở về vân đạm phong thanh như bình thường: “Lúc đầu
anh rõ ràng chỉ đồng ý cho phép chụp hình và ghi chép lại tài liệu mà thôi, em
về nói với Trầm Tích Vi, cô ta muốn anh đích thân đến tham dự chuyên mục đó,
không cần bàn thêm nữa, có lẽ mấy cái tài liệu trước kia cũng nên bỏ luôn đi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Này này, cái gì thế, Trầm Tích Vi chẳng phải nói hiểu
anh rất rõ sao, còn nói gì mà chỉ cần cô đồng ý giúp, thì coi như đã thành công
được một nửa, bây giờ lại biến thành thế này, vậy thì mọi công sức ngày đêm vất
vả chụp hình ghi ghi chép chép toàn bộ tài liệu về anh, chẳng phải đều đổ sông
đổ bể hết cả sao!
Vẻ mặt vừa vô tội vừa ấm ức của cô, cuối cùng cũng
khiến cho thâm tâm Cố Thành Ca trở nên mềm nhũn.
“Thôi quên đi, nha đầu ngốc này.” Anh nghiến răng
nghiến lợi, hận bản thân không thể làm được gì: “Tối nay anh còn có việc, anh
đưa em về trường trước.”
Nói gì thế? Tại sao lại biến cô thành ‘nha đầu ngốc’
rồi?
Triệu Tử Mặc lập tức trưng ra một bộ mặt giận dỗi: “Em
không muốn về trường! Anh muốn đi đâu? Em đi theo anh!”
“Không được!”
Giọng điệu thật là chém đinh chặt sắt mà…
Tâm tình Triệu Tử Mặc liền vô cùng khó chịu: “Tại
sao?”
Người nào đó không chút lưu tình mà ném cho một câu:
“Em sẽ gây chuyện!”
Nói gì thế! Triệu Tử Mặc không phục, thật sự không
phục, cô ngoan ngoãn cô hiền lành như thế này, làm sao có chuyện đi gây loạn
khắp nơi như anh nói được!
Anh dũng tiến lên phía trước, Triệu Tử Mặc hùng hổ
chui tọt vào trong xe: “Vậy thì em lại càng muốn đi!”
Cố Thành Ca nhất thời vừa buồn bực lại vừa buồn cười,
nhìn chằm chằm vào cô nàng bướng bỉnh cứng đầu cứng cổ kia một hồi lâu, cuối
cùng không còn cách nào khác, đành phải lắc đầu chịu thua tiến vào trong xe.