Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Chương 41

Tịch Mộ Thiên không nói nửa lời,nhanh chóng cởi từng lớp quần áo ướt đẫm trên người Hạ Tử Khâm. Áo phông, quần bò, thậm chí là áo lót.

Hạ Tử Khâm để mặc cho anh làm, cô đang hoảng loạn, toàn thân lạnh cóng, giống như một con rắn bị chết cóng ở trong hang.

Tịch Mộ Thiên lấy tấm chăn trong ba lô quấn quanh người Hạ Tử Khâm, anh kéo khóa áo khoác leo núi ra, ôm cô thật chặt trong lòng. Cơ thể anh rất ấm, nhưng Hạ Tử Khâm vẫn run lên cầm cập.

Hạ Tử Khâm hoàn toàn chẳng còn sức lực đâu mà phản kháng. Trên thực tế, kể từ lúc phát hiện ra mình lạc đường, cô đã bắt đầu sợ hãi. Lúc đầu cô trốn trong cái hang ở ngọn núi đằng sau cô nhi viện, đến khi trời sáng, sợ Tịch Mộ Thiên sẽ tìm đến, dù gì Mẹ viện trưởng cũng hiểu rất rõ về cô, thế nên cô đã một mình đi vào trong núi.

Hạ Tử Khâm luôn cho rằng mình là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, không ngờ mẹ cô lại ở ngay trước mắt. Cô không thể nào hiểu được, tại sao bà nhìn cô lớn lên từng ngày, vậy mà lại nhẫn tâm không chịu nhận cô?

Mẹ viện trưởng rất thương cô, rất chiều cô, nhưng bà không nhận cô. Hạ Tử Khâm nghĩ mãi mà không hiểu, do đó cô không muốn gặp họ, cô cũng không biết phải đi về đâu. Nếu xuống núi sẽ bị họ tìm ra, sau đó Tịch Mộ Thiên lại đối xử thật tốt với cô, lại giải thích, thế là cô sẽ ngốc nghếch tin theo.

Hạ Tử Khâm thấy mọi người xung quanh quá thông minh, bản thân cô lại ngu ngốc hết thuốc chữa. Hạ Tử Khâm trong cơn tức tối đã đi thẳng vào trong núi, ban đầu chỉ là đi mà không có đích đến, nhưng chưa được bao xa thì phát hiện mình bị lạc đường, không thể nào phân biệt được phương hướng trước mặt.

Cô bắt đầu lo lắng và sốt ruột, càng đi càng thấy lạnh. Bên ngoài mặc dù trời đang là mùa xuân, nhưng ở trong núi, thời tiết mới chỉ như chớm đông, cô lại mặc quá ít áo, quần áo và tay chân đều bị gai cào rách.

Đã thế trời còn bắt đầu mưa to, trong cơn hoảng loạn, Hạ Tử Khâm đã chui vào một cái hang để tránh mưa, cái hang lại rất nông, cô sợ hãi co mình nép chặt vào trong góc, vừa đói vừa mệt, vừa lạnh vừa đau.

Khi Tịch Mộ Thiên tìm thấy Hạ Tử Khâm, cô đang lên cơn sốt mê man, miệng chỉ biết lảm nhảm gọi tên Tịch Mộ Thiên mà không hề nghe thấy tiếng anh đang thét gọi cô

Tịch Mộ Thiên ôm cô ở trong lòng, nhưng cô vẫn mê man, Tịch Mộ Thiên cảm thấy hình như kiếp trước mình nợ cô một món nợ lớn, thế nên kiếp này cô đến tìm anh để đòi lại, nhân tiện đòi cả gốc lẫn lãi.

Nói như vậy, nhưng Tịch Mộ Thiên biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, anh sẵn sàng chấp nhận để cô giày vò cả đời. Tịch Mộ Thiên dán miếng giảm sốt lên trán cô, bây giờ dùng thuốc cũng không tùy tiện được nữa, dù gì trong bụng cô cũng có một sinh mạng bé nhỏ, đứa bé rất hiểu chuyện, bị mẹ “hành hạ” như vậy vẫn ngoan ngoãn nằm trong bụng.

Đêm nay là đêm dài nhất, thấp thỏm nhất trong cuộc đời Tịch Mộ Thiên. Cứ được vài giây anh lại áp trán mình vào trán cô để thử xem cô còn sốt không, miệng thì ngậm nước mớm vào miệng cô, còn mớm cả orezon để chống mất nước.

Đến tận khi trời sáng, Hạ Tử Khâm mới giảm sốt và ngủ ngon trong lòng anh. Lúc này Tịch Mộ Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, anh dựa lưng vào vách núi, khẽ nhắm mắt rồi thiếp vào giấc ngủ.

Tịch Mộ Thiên bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo bên ngoài, anh vội vàng cúi đầu nhìn xuống, áp má vào trán cô, thử xem cô còn sốt không.

Đã mát hơn rồi, Tịch Mộ Thiên cầm chai nước, kề vào đôi môi đang khô nứt của cô, khẽ nói: “Uống chút nước nhé?”

Anh thẳng thừng bóc mẽ Hạ Tử Khâm, anh biết cô đã tỉnh nhưng vẫn giả bộ ngủ. Mặt Hạ Tử Khâm đỏ bừng lên, cổ họng cô đúng là đang khô rát, cô muốn tự uống nước nhưng phát hiện ra tay mình bị cuốn chặt ở trong chăn. Trông cô bây giờ giống như một con nhộng được anh ôm gọn, do đó, cô để mặc anh chăm sóc như một phế nhân.

Tịch Mộ Thiên cho cô ăn một ít bánh quy, ép cô uống hết hộp sữa nhỏ xong đội cứu hộ mới đến. Anh bế cô xuống núi, lên xe về bệnh viện rồi cũng nhất định không chịu buông cô ra.

Cô nằm trong phòng kiểm tra, anh cũng ở bên cạnh cô, từ đầu đến cuối không nói nửa lời, vẻ mặt vô cùng

Sau một loạt các kiểm tra, Hạ Tử Khâm được Tịch Mộ Thiên bế thẳng về phòng bệnh, anh giúp cô tắm rửa rồi thay cho cô một bộ quần áo sạch mà Tiểu Dương mới mang vào.

Hạ Tử Khâm xưa nay luôn sợ anh, cho dù cô cảm thấy lỗi sai không phải do mình, nhưng cô vẫn sợ Tịch Mộ Thiên như thế này. Lúc cầm kết quả kiểm tra vào phòng bệnh, Viện trưởng Sở thấy Hạ Tử Khâm len lén đưa mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, rồi lại cúi gằm đầu xuống, không biết đang nghĩ cái gì. Trong khi đó, Tịch Mộ Thiên đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Viện trưởng Sở không khỏi cười thầm, bộ dạng này của Tịch Mộ Thiên chỉ dọa được cô vợ bé bỏng kia thôi, chứ lúc bế Hạ Tử Khâm vào bệnh viện, Tịch Mộ Thiên hoang mang ra sao những người có mặt đều có thể cảm nhận.

Tịch Mộ Thiên đứng dậy, hỏi: “Thế nào rồi? Có vấn đề gì không ạ?”

Giọng nói của anh thoáng vẻ căng thẳng, Viện trưởng Sở lắc đầu:

“Thanh niên các cô cậu đúng là biết bày trò, cũng may đứa bé không sao!”

“Đứa bé? Đứa bé nào nào ạ?”

Hạ Tử Khâm ngạc nhiên, Viện trưởng Sở cũng ngây ra, Tịch Mộ Thiên nói:

“Cám ơn bác Sở, thế bây giờ chúng cháu có thể về nhà rồi chứ ạ?”

Tịch Mộ Thiên hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Hạ Tử Khâm, Viện trưởng Sở gật đầu: “Đương nhiên! Sức khỏe của Tử Khâm đều bình thường, phải nhớ chú ý dinh dưỡng, ăn nhiều hoa quả và rau tươi, có thể ăn thêm các loại hạt cứng, trong thời gian mang bầu cần bổ sung thêm axit folic, đến khám thai định kì là được rồi.”

Tịch Mộ Thiên tiễn Viện trưởng Sở ra ngoài, lúc quay lại, Hạ Tử Khâm đã đi xong giày. Cô đứng ở đầu giường, tay đặt lên bụng, mắt mở to nhìn anh:

“Em có thai rồi, có thật không?”

Tịch Mộ Thiên lại gần dắt tay cô, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Về nhà thôi!”

Hạ Tử Khâm thấy rất bức bối, giữa cô và Tịch Mộ Thiên như rơi vào một bầu không khí kì quặc. Mặc dù chăm sóc cho cô rất tốt, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, bữa tối là sữa bò mật ong, tất cả đều được anh tự tay mang đến,thậm chí anh còn giúp cô tắm giặt, thế nhưng anh vẫn không chịu đếm xỉa đến cô.

Mặt Hạ Tử Khâm ngay lập tức tối sầm, anh vẫn không đoái hoài gì đến cô, một câu cũng không chịu nói:

“Đang nghĩ gì vậy? Mặt lúc đỏ lúc đen, trông như con mèo lem nhem ấy!”

Mạch Tử huơ huơ tay trước mặt cô. Cô béo ra rồi, kể từ sau khi ở trên núi về, chỉ mới có mấy ngày mà Hạ Tử Khâm đã béo lên như một quả bóng bị bơm đầy khí. Thực ra không hẳn là béo, nhưng trông khá tròn trịa, mặt mũi mũm mĩm, mái tóc mượt mà buông xõa, tóc mái hơi dài ra, che đi cặp lông mày cong cong.

Mạch Tử hiểu được sự khó chịu của Hạ Tử Khâm, dù gì cũng mang tiếng là trẻ mồ côi hai mươi sáu năm trời, vậy mà đột nhiên phát hiện ra, mẹ đẻ của mình ở ngay trước mặt, bố đẻ thì là tài phiệt, lại cả một người anh trai cùng cha khác mẹ nữa, người anh ruột này ôm trong lòng sự đố kị yêu đương với cô, bản thân cô lại lấy chính anh rể của mình.

Mạch Tử cảm thấy cuộc đời Hạ Tử Khâm có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết lằng nhằng, mọi chuyện lằng nhằng đều tập trung hết trên người Hạ Tử Khâm.

Cô không phải là trẻ mồ côi, mà là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Vinh Thị, đúng là một tình tiết như trong chuyện cổ tích, cô bé lọ lem vốn là một nàng công chúa.

Từ nhỏ Mạch Tử đã cảm thấy trên người Hạ Tử Khâm có nét gì đó rất giống một nàng công chúa. Mạch Tử thậm chí không kiềm chế được bản thân muốn bảo vệ cô, giống như bảo vệ em gái của chính mình vậy.

Cô giống như bông hoa hồng đang chúm chím yếu ớt, được Mẹ viện trưởng bao bọc trong nhà kính, may mắn thay gặp được Tịch Mộ Thiên, một người biết thương hoa tiếc ngọc. Trước đây có thể Mạch Tử còn chút hoài nghi,nhưng từ sau hôm nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bế Hạ Tử Khâm từ trên núi xuống, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi mà vẫn nhất định không chịu bỏ Hạ Tử Khâm ra, Mạch Tử biết, Mẹ viện trưởng của mình có thể yên tâm được rồi. Tịch Mộ Thiên hoàn toàn đáng tin cậy, anh ta yêu Tử Khâm, yêu hơn bất cứ thứ gì.

Hạ Tử Khâm chu môi: “Mạch Tử, anh ấy không đoái hoài đến tớ, cả tuần nay rồi chẳng nói với tớ nửa câu.”

Mạch Tử nhướn mày nói vẻ đùa bỡn:

“Như thế này là bạo lực gia đình đấy, cậu có thể tố cáo anh ta rồi!”

Hạ Tử Khâm gõ đầu Mạch Tử: “Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà!”

Mạch Tử thu lại nụ cười trên môi, thở dài rồi trịnh trọng:

“Tớ cũng nói nghiêm túc với cậu, giữa vợ chồng có hiểu lầm thì nên nói thẳng ra, chứ cứ để ở trong lòng, với tính cách của cậu chắc chắn sẽ nghĩ ngợi vẩn vơ, mà kết quả của việc nghĩ ngẩn ngơ là nghi ngờ. Hôn nhân và tình yêu không giống nhau, quan trọng nhất là sự tin tưởng, có tin tưởng mới có hạnh phúc. Tử Khâm, hôn nhân cần dùng trái tim để vun đắp!”

Hạ Tử Khâm đột nhiên cười: “Mạch Tử cậu giống như chuyên gia tư vấn tâm lí trên ti vi ấy. Thế nào? Cậu cũng muốn kết hôn rồi chứ gì? Là ai đấy? Anh chàng đại minh tinh của cậu à”

“Anh ta á?”

Mạch Tử nói vẻ độc địa: “Cho dù đàn ông trên đời có chết hết, tớ thà làm ni cô chứ không lấy anh ta, loại công tử đào hoa, “cái đó” của anh ta sớm muộn gì cũng nát bét cho xem!”

“Mạch Tử độc mồm quá đấy!”

Mạch Tử bụm miệng cười, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chàng nhà cậu sắp về rồi, tớ phải đi thôi, còn phải qua bệnh viện nữa!”

Nụ cười trên mặt Hạ Tử Khâm như đông cứng lại. Mạch Tử đứng dậy, nhìn cô hồi lâu rồi vỗ vai cô, nói:

“Mặc dù cũng hiểu được những khúc mắc trong tim cậu, nhưng Tử Khâm này, bao nhiêu năm nay ngoài việc không nói rõ chân tướng với cậu ra, Mẹ viện trưởng đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ rồi. Hơn nữa tớ không hi vọng sau này cậu phải hối hận, con muốn chăm nhưng cha mẹ chẳng còn, Mẹ viện trưởng không còn nhiều thời gian, mặc dù mẹ không nói gì nhưng tớ nhận ra mẹ rất nhớ cậu, rất rất nhớ!”
Bình Luận (0)
Comment