Em Gái Của Gian Thần

Chương 103

Tuy rằng đêm qua Lý Duy Nguyên đã an bài tất cả mọi chuyện đâu ra đó, nhưng trước khi hắn đi đến Công Bộ cũng phải ghé đến Di Hoà Viện một chuyến. Hắn đã dặn dò Mộc Hương vài lời.

Bất quá hắn vẫn cảm thấy không yên tâm để Lý Lệnh Uyển ra ngoài một mình, vì vậy khi vừa rời khỏi Công Bộ, hắn đã nhanh cưỡi ngựa quay về Lý phủ.

Vừa bước xuống ngựa hắn đã hỏi gã sai vặt, liền biết được Lý Lệnh Uyển vẫn chưa trở về. Hắn chỉ trầm mặc không nói lời nào, lưu loát leo lên lưng ngựa đi đến chùa Thừa Ân.

Hắn muốn đích thân đi đến đó đón Lý Lệnh Uyển trở về. Tóm lại chỉ khi nhìn thấy nàng hắn mới cảm thấy yên tâm.

Hắn cưỡi ngựa không ngừng nghĩ đi đến nơi đó, bất quá trên đường đi hắn lại nhìn thấy phía trước có một đám người đang giao đấu.

Những người khác có đánh nhau như thế nào, hắn cũng không hề bận lòng, nhưng khi hắn nhìn thoáng qua một đã có thể phát hiện Thuần Vu Kỳ đang ra sức lôi kéo Lý Lệnh Uyển về phía mình.

Không biết Thuần Vu Kỳ đã nói gì đó vào tai nàng. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng hắn vô cùng tức giận, nắm chặt roi ngựa trong tay dường như hắn sắp bóp nát chúng ra thành từng mảnh.

Hắn hung bạo quất roi vào mông ngựa, con ngựa vì quá đau liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía trước, chỉ trong giây lát hắn đã đi đến trước mặt bọn họ.

Không đợi con ngựa ổn định cơ thể, Lý Duy Nguyên đã vội vàng nhảy xuống. Sau đó hắn tiền về phía Thuần Vu Kỳ, sắc mặt giận đến tái mét, nói: " Mau buông Uyển Uyển ra."

Vừa rồi Thuần Vu Kỳ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa, hắn cũng đã quay đầu nhìn lại sớm biết người đang tiến đến đây là Lý Duy Nguyên.

Trong lòng Thuần Vu Kỳ cực kỳ căm hận Lý Duy Nguyên, vì sao Lý Duy Nguyên có thể đối xử với Lý Lệnh Uyển như vậy.

Hắn hận không thể lập tức giết chết Lý Duy Nguyên ngay tại đây, không ngờ Lý Duy Nguyên lại tự mình dẫn xác đến đây.

Cái này chính là tính huống khi hai kẻ thù chạm mặt nhau, cả hai người đều tức giận đến đỏ mặt.

Thuần Vu Kỳ sao có thể giao Lý Lệnh Uyển lại cho Lý Duy Nguyên? Hắn không chỉ không buông tay Lý Lệnh Uyển ra, ngược lại còn đưa tay đặt lên vai nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Lập tức có một âm thanh vang lên, Lý Duy Nguyên tức giận bóp nát cả phiến gỗ trên roi ngựa. Những mảnh vụn đâm sâu vào lòng bàn tay hắn, máu tươi từ từ chảy ra.

Nhưng Lý Duy Nguyên không hề cảm thấy đau đớn, cũng không cảm nhận máu mình đang chảy. Hắn càng trầm mặc, ánh mắt lạnh thấu xương, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo vang lên: " Buông nàng ra."

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy tay phải của Lý Duy Nguyên đang chảy máu, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất. Từ nãy đến giờ, ánh mắt nàng luôn tập trung nhìn về hắn.

Trên người hắn vẫn là bộ quan phục ban sáng, có lẽ hắn vừa từ Công Bộ trở về đã nhanh chân đi đến đây.

Hắn cau mày, ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén, nhìn bộ dạng này của hắn, nàng biết rõ hắn đang cực kỳ tức giận. Tay phải của hắn...

Nàng nhìn về phía tay phải của Lý Duy Nguyên, từng giọt máu đỏ tươi đang rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất còn vươn lại một ít tuyết trắng, màu máu đỏ thẳm ánh trên nền tuyết trắng nhìn thật rất đáng sợ.

Lý Lệnh Uyển cố gắng thoát khỏi tay Thuần Vu Kỳ, nàng thấp giọng quát: " Huynh mau buông ta ra."

Nhìn thấy Lý Duy Nguyên chảy nhiều máu như vậy, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng. Hiện giờ nàng muốn nhanh đi đến bên hắn, băng bó vết thương cho hắn.

Nhưng Thuần Vu Kỳ một mực không chịu buông tay, cho dù nàng có cố gắng giãy giụa như thế nào, thậm chí là đưa tay gạt tay hắn ra khỏi cơ thể mình thì hắn vẫn không chịu buông nàng ra.

Trong lúc đó, Thuần Vu Kỳ vẫn luôn âm thầm đánh giá thế lực của Lý Duy Nguyên. Trước đó bên cạnh Lý Lệnh Uyển luôn có mười mấy người hộ vệ theo sát, ngay cả Lý Duy Nguyên cũng dẫn theo ba bốn người nữa.

Còn hắn mang theo khoảng hai mươi lăm hộ vệ. Hơn nữa những người đó đều là những hộ vệ tinh nhuệ nhất trong đám hộ vệ của Vĩnh Hoan Hầu Phủ, cho nên hắn tin chắc hôm nay hắn sẽ giành phần thắng.

Trong lòng hắn cực kỳ căm hận Lý Duy Nguyên, giờ phút này hắn chợt có một ý định chính là giết người.

Hắn lại thầm suy nghĩ, nhân cơ hội này hắn sẽ ra tay giết chết Lý Duy Nguyên. Sau đó sẽ cho người giết hết đám hộ vệ của Lý Duy Nguyên để diệt khẩu.

Cứ tạo ra một tình huống ngoài ý muốn, chỉ cần cẩn thận một chút để cho tránh người khác nghi ngờ về cái chết của Lý Duy Nguyên có liên quan đến hắn là được.

Chỉ cần Lý Duy Nguyên chết đi, cho dù Lý Lệnh Uyển vẫn trong thời gian chịu tang không thể cùng hắn thành thân. Nhưng lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy nàng.

Thậm chí hắn còn có thể đường đường chính chính đưa nàng đến Vĩnh Hoan Hàu Phủ, mỗi ngày hắn đều có thể gặp mặt nàng.

Quan trọng nhất chính là, từ nay về sau sẽ không còn ai làm những chuyện đồi bại với nàng như vậy nữa. Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện đó, lại nhớ đến những dấu hôn đỏ thẳm trên cổ nàng.

Trong lòng hắn vô cùng đau đớn càng căm hận Lý Duy Nguyên hơn, cho nên hắn nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mặt tràn đầy hận ý.

" Lý Duy Nguyên," Hắn thấp giọng gằn từng chữ. Có thể nói giọng điệu cực kỳ căm phẫn, " Hôm nay ta sẽ không để ngươi sống sót."

Trong cơn tức giận, Thuần Vu Kỳ sao có thể giữ được dáng vẻ thanh nhã lịch sự như trước? Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nội tâm cực kỳ căm phẫn.

Thê tử của hắn, làm sao có thể để người khác tự tiện làm nhục? Tuyệt đối hắn không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Cho nên Lý Duy Nguyên phải chết.

Giờ phút này, tâm tư của Lý Duy Nguyên cũng giống như Thuần Vu Kỳ. Hắn nhìn đôi tay Thuần Vu Kỳ đang đặt trên vai nàng, hắn càng nắm chặt roi ngựa.

Những phiến gỗ trên roi ngựa sớm đã bị hắn bóp nát trong lúc tức giận. Hiện tại hắn càng dùng sức, những mảnh gỗ nhọn càng đâm sâu vào lòng bàn tay hắn, máu càng chảy ra nhiều hơn.

Bất quá Lý Duy Nguyên không hề cảm thấy đau đớn, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn giết chết Thuần Vu Kỳ. Không người nào có thể được đụng vào Uyển Uyển của hắn.

Ánh mắt Lý Duy Nguyên vô cùng lạnh lùng: " Để xem rốt cuộc hôm nay ai sẽ là người chết ở nơi đây."

Hắn và Thuần Vu Kỳ suốt đời này quyết không đội trời chung.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, Lý Lệnh Uyển nhìn thấy cả hai bọn họ đều bừng bừng sát khí, chẳng ai muốn buông tha cho ai. Nhân lúc Thuần Vu Kỳ không kịp đề phòng, nàng cắn thật mạnh vào cánh tay của hắn.

Thuần Vu Kỳ không nghĩ tới nàng lại hành động như vậy, vì quá đau đớn hắn lập tức thả lỏng tay.

Vào thời điểm dầu sôi lửa bổng này, nàng nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của Thuần Vu Kỳ chạy thật nhanh về phía của Lý Duy Nguyên.

Thuần Vu Kỳ muốn đưa tay bắt nàng lại, nhưng ngay sau đó Mộc Hương lập tức vung kiếm về phía Thuần Vu Kỳ, trong lúc cấp bách hắn đành phải thu tay lại.

Nếu Thuần Vu Kỳ không nhanh thu tay lại, có lẽ hắn sớm đã không giữ lại được cánh tay của mình. Thật sự hắn không có ý định thu tay về.

Mắt thấy Mộc Hương vung kiếm về phía Thuần Vu Kỳ. Trong nháy mắt, Trường Thanh đã nhanh tay ngăn cản thanh kiếm của Mộc Hương.

Nhưng lúc này Lý Lệnh Uyển đã chạy nhanh về phía của Lý Duy Nguyên. Bởi vì quá vội vàng, nàng vô tình đạp vào góc váy, loạng choạng té xuống đất.

Cũng may Lý Duy Nguyên nhanh tay đỡ lấy nàng, ôm nàng thật chặt, cúi đầu hôn lên tóc nàng, nhẹ giọng kêu nàng: " Uyển Uyển."

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng đau xót cùng vui sướng. Giờ phút này nàng không bận tâm đám người kia giao đấu như thế nào, nàng nhanh tay nâng tay phải của hắn lên, nhìn thấy trong lòng bàn tay toàn những mảnh gỗ vụn đâm sâu vào da thịt, bàn tay hắn toàn là máu, từng giọt máu chảy xuống mặt đất.

Nàng cảm thấy trái tim mình như có ai đó dùng dao đâm vào, đau đớn vô cùng. Nàng liền bật khóc.

Sau đó nàng nhanh tay lấy ra một chiếc khăn tay, nàng muốn băng bó vết thương cho hắn. Nàng phải làm sao cho đúng?

Tuy rằng thời gian gần đây, hắn luôn muốn khống chế nàng. Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn bị thương, nàng sẽ cảm thấy đau lòng.

Lý Duy Nguyên đưa tay sờ mặt nàng, hắn cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng. Lúc này hắn mới phát hiện nàng đang khóc.

" Uyển Uyển," Tuy rằng tay hắn rất đau, nhưng nội tâm vô cùng vui sướng. Hắn biết nàng vẫn còn quan tâm đến hắn. Thậm chí, hắn còn nhìn thấy nàng cắn mạnh vào cánh tay của Thuần Vu Kỳ, chỉ vì muốn chạy đến bên hắn.

" Ca ca không đau." Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, " Nàng đừng khóc."

Nhưng Lý Lệnh Uyển càng khóc lớn hơn. Nàng không biết phải giải quyết cục diện hiện giờ như thế nào.

Nàng cẩn thận băng bó vết thương cho Lý Duy Nguyên, sau đó nàng lại nhìn về phía Thuần Vu Kỳ.

Hiện giờ, vẻ mặt của Thuần Vu Kỳ vô cùng khó coi, hắn cũng đang nhìn về phía nàng.

Vừa rồi, nàng cắn mạnh hắn một cái rồi nhanh chân chạy đi, hắn còn nhìn thấy Lý Duy Nguyên ôm chặt lấy nàng. Thậm chí nàng còn cẩn thận băng bó vết thương cho Lý Duy Nguyên.

Chuyện gì đang xảy ra? Trong lòng hắn vô cùng câm hận Lý Duy Nguyên, ban đầu hắn không hiểu vì sao Lý Duy Nguyên lại có thể đối xử với nàng như vậy. Hắn chỉ cho rằng chính Lý Duy Nguyên ép buộc nàng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng quan tâm Lý Duy Nguyên như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng cũng có tình cảm với Lý Duy Nguyên, có đúng không? Vậy tình cảm nàng dành cho mình là gì?

Trong lòng Thuần Vu Kỳ cực kỳ ghen ghét cùng căm phẫn, đôi tay hắn giận đến phát run, hắn nắm chặt thành đấm.

" Uyển Uyển." Tuy hắn đã cố gắng khống chế sự tức giận, nhưng giọng nói vẫn ngăn không được sự lạnh lùng, " Hắn là ca ca của nàng. Còn ta, mới chính là phu quân tương lai của nàng."

Lý Lệnh Uyển thầm thở dài, nàng tiến lên một bước. Nhưng Lý Duy Nguyên nhanh tay bắt lấy cánh tay nàng, ngăn cản nàng tiến về phía trước.

Lý Lệnh Uyển không thể đi tiếp, đành phải đứng yên tại chỗ. " Thuần Vu công tử, chuyện hôm nay đã nháo loạn như vậy, ta không biết nên giải thích với huynh như thế nào. Ca ca của ta, chàng," Nàng quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên một lúc

Thật sự nàng không muốn mang trên người tội danh loạn luân, nhưng nàng không thể nói cho Thuần Vu Kỳ biết thân phận thật sự của Lý Duy Nguyên.

Cho nên nàng chỉ thở dài, hàm hàm hồ hồ nói, " Mọi chuyện không phải như huynh suy nghĩ đâu."

Thuần Vu Kỳ cứ cố lừa dối bản thân mình, căn bản nàng cùng Lý Duy Nguyên không phải quan hệ yêu đương, ngay cả những vết đỏ thẳm trên cổ nàng cũng không phải là dấu hôn?

Nhưng vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến, Lý Duy Nguyên ôm chặt Lý Lệnh Uyển, còn hôn lên tóc nàng.

Tuyệt đối hắn không nhìn lầm. Tình ý của Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển rõ ràng như vậy, phàm không phải người mù đều có thể nhìn ra được.

" Không như ta nghĩ, vậy hành động vừa rồi là thế nào?" Thuần Vu Kỳ vẫn ôm vài phần hy vọng.

Hắn giơ tay lên, nhẹ giọng dụ dỗ nàng, "Uyển Uyển, đến đây với ta. Ta mới chính là phu quân của nàng. Nàng biết rõ, ta yêu nàng nhiều như thế nào mà, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến nàng."

Lúc này Lý Duy Nguyên nắm chặt cánh tay Lý Lệnh Uyển, kéo nàng về phía mình: " Nàng cần gì phải nói những lời vô nghĩa với hắn? Uyển Uyển, đi theo ta."

Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn bất động không chịu đi. Nàng cảm thấy bản thân mình chịu đựng đủ lắm rồi.

Những lời nói vừa rồi của Đại Giác Pháp Sư đã cho nàng biết đáp án. Nàng hiểu rõ cho dù bản thân mình có cố gắng thay đổi mọi chuyện như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cái chết, chỉ sợ rằng nàng sẽ có một cái chết thê thảm hơn cái chết ban đầu. Nếu đã nhất định phải chết, nàng còn phải sợ điều gì nữa?

———————//——//—————-

* Editor: Em chết rồi bỏ Nguyên ca cho ai!!?!

À mình giải thích một vấn đề, có bạn hỏi mình chẳng phải mình đã edit xong truyện rồi à. Mình xin trả lời rõ nhé, hiện tại mình đã edit xong các chương còn lại, nhưng những chương đó mình vẫn chưa chỉnh lại cho hoàn chỉnh nên mình ko thể đăng lên một lượt. Ban đầu do ko có kinh nghiệm cho nên vừa edit xong mình liền up lên ko kiễm tra lại câu cú cũng như lỗi chính tả, qua những chương sau mình đã rút kinh nghiệm từ một số nhà khác nên mình đang cố gắng sửa lại toàn bộ những chương đầu tiên, cũng như dành thời gian để chỉnh lỗi những chương cuối cùng. Vì vậy mong các bạn thông cảm cho những sai xót của mình nhé! Mình luôn cố gắng làm hoàn thiện nhất bộ truyện này.
Bình Luận (0)
Comment