Em Gái Của Gian Thần

Chương 109

Lúc Lâm Uyển tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều. Những tia nắng cuối thu xuyên qua ô cửa sổ, trên lớp tuyết mỏng phủ ngoài cửa sổ cũng nhuộm một tầng sáng nhạt ấm áp.

Lâm Uyển cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung. Nàng từ trên giường ngồi dậy, quan sát mọi thứ xung quanh, nàng nhìn thấy trên trần nhà là một bóng đèn quang, đối diện là một cái bàn sách, trên mặt bàn còn có một hộp bánh quy ăn còn dang dở, nàng lại đưa mắt nhìn đến bức tranh treo trên tường.

Trên bàn sách còn có cái máy tính nàng từng dùng. Nàng nhớ rõ suốt cả đêm qua nàng luôn tập trung suy nghĩ viết kết thúc của quyển truyện < Em gái của gian thần>, đến gần sáng nàng mới bắt tay vào viết chương cuối.

Sau khi viết xong nàng liền đăng chương mới lên mạng. Sau đó nàng tắt máy tính đóng nó lại, buồn chán nằm trên giường, một lúc sau nàng liền chìm vào giấc ngủ.

Đây chính là căn phòng nhỏ mà nàng thuê, bỗng nhiên nàng giật mình, chuyện này là sao đây?

Rõ ràng trước đó nàng đã chết bởi mũi tên độc của Thuần Vu Kỳ, nàng còn trở thành linh hồn đi theo Lý Duy Nguyên, thậm chí nàng còn tận mắt chứng kiến Lý Duy Nguyên vì đau khổ bởi cái chết của nàng, sắc mặt hắn ngày càng tiều tụy, hắn còn muốn tự tử nữa.

Sau đó hắn bế thi thể nàng đi tìm Đại Giác Pháp Sư, cuối cùng hắn đã biết rõ thân thế nàng là ai.

Nàng còn nhìn thấy hắn căm hận đưa tay bóp cổ thi thể nàng, hắn nói nếu để hắn gặp lại nàng, tuyệt đối hắn sẽ không buông ta cho nàng.

Lúc ấy trong lòng nàng cảm thấy vô cùng áy náy, khóc lóc xin lỗi hắn. Theo sau đầu nàng rất đau, nàng không còn biết gì nữa, nhưng hiện giờ vì sao...

Bỗng nhiên Lâm Uyển bật dậy từ trên giường, cũng không màng mang dép đi chân trần đến trước tấm gương.

Lâm Uyển là một tác giả mạng, gần đây nàng chưa hoàn thành xong tác phẩm mà mình đang viết. Từ trước đến nay, nàng không có thói quen suy nghĩ trước kết truyện, cho nên mấy ngày qua tâm tình nàng luôn không tốt, căn bản nàng không còn tâm trạng làm việc nhà.

Vì thế căn phòng của nàng có chút bừa bộn, ngay cả tấm gương cũng không được lau chùi thường xuyên đã trở nên ố vàng.

Bất quá hiện giờ nàng không còn thời gian mà quan tâm chuyện đó, nàng nhanh tay lau mặt gương.

Trong gương hiện ra một người mặc áo ngủ con thỏ màu hồng, đầu tóc rối tung như cái ổ quạ.

Bởi vì do thức đêm nhiều quá trên mắt còn có quầng thâm to đùng. Không hề giống diện mạo của một mỹ nhân khả ái, ngược lại nhìn nàng như một đứa ngốc rất dễ bắt nạt.

Tuy rằng Lâm Uyển tự nhận diện mạo của mình không đến nổi quá tệ, cũng được xem là ưa nhìn mà không phải là quá xinh đẹp. Nhưng đây lại không giống diện mạo xinh đẹp của Lý Lệnh Uyển.

Lâm Uyển có chút bực bội, đưa tay gãy đầu mình. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng nàng đã xuyên vào truyện, thậm chí nàng còn trở thành nhân vật nữ phụ độc ác Lý Lệnh Uyển, nàng còn sống ở đó đến bảy năm.

Trong bảy năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi chuyện đều hiện rõ trong đầu nàng, nhưng vì sao khi nàng vừa tỉnh lại, nàng đã không còn là Lý Lệnh Uyển nữa rồi, ngược lại đã trở lại thành chính mình?

Lâm Uyển xoay người đi đến cạnh giường, nàng ngã người lên giường, thuận tay bắt lấy con khỉ bông nhỏ ôm vào ngực, vừa vuốt ve nó vừa suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy chỉ có hai khả năng. Một là, thực sự nàng đã xuyên vào truyện còn sống ở đó bảy năm, bất quá chết đi do trúng tên độc của Thuần Vu Kỳ, lại trở thành linh hồn đi theo bên cạnh Lý Duy Nguyên mấy ngày, không hiểu do nguyên nhân gì nàng lại nghe thấy một trận kinh phật, sau đó nàng trở về thế giới hiện thực. Tuy nàng sống trong truyện bảy năm nhưng đối với thế giới hiện thực chỉ là một ngày.

Còn khả năng thứ hai, tất cả mọi chuyện đều không phải là sự thật, có lẽ do nàng quá nhập tâm suy nghĩ đến quyển truyện này, cho nên nàng đã nằm mơ, trong giấc mơ nàng cho rằng bản thân đã xuyên vào truyện còn trở thành Lý Lệnh Uyển.

Lâm Uyển quay đầu nhìn cây sơn trà bên ngoài cửa sổ. Tuy đã cuối thu nhưng cây vẫn xanh tươi vô cùng. Ánh hoàng hôn còn nhẹ nhàng chiếu lên những phiến lá, nhìn cảnh tượng này làm cho tâm tình nàng thoải mái hơn một chút. Sau đó nàng quay đầu nhìn khắp phòng.

Năm nay Lâm Uyển mười tám tuổi đang học đại học năm nhất. Bởi vì quá đam mê sáng tác, cho nên nàng đã đăng ký một tài khoản trên trang mạng văn học Tấn Giang, nàng bắt đầu trở thành một tác giả mạng.

Viết nhiều liền trở thành nghiện, mỗi ngày nàng luôn dành thời gian để sáng tác truyện. Nàng thường viết truyện vào ban đêm, nhưng vì lo sợ tiếng gõ máy tính sẽ gây ảnh hưởng đến các bạn cùng phòng, vì thế nàng dứt khoát thuê một căn phòng ở bên ngoài, từ đó về sau nàng luôn sống ở đây.

Ban đầu khi dọn đến căn phòng này nó không được đẹp cho lắm, nàng lại vô cùng ghét bỏ nó. Sau đó nàng bắt tay vào trang hoàn lại mọi thứ. Trên vách tường còn có vài chỗ sơn bị bong tróc, sàn nhà có chút bụi bậm. Bên trong tủ quần áo chỉ có vài bộ quần áo nàng mới mua hôm trước, chưa mặc qua một lần nào...

Vì vậy nàng cảm thấy có thể khả năng thứ hai là thích hợp nhất. Tất cả mọi chuyên chỉ là một giấc mơ, trong giấc mơ nàng mơ thấy mình xuyên vào truyện còn sống ở thế giới đó bảy năm.

Nàng ôm con khỉ bông nằm trên giường một lúc, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút đói bụng. Nàng liền ngồi dậy đi đến bàn sách, tiện tay cầm lấy phần bánh quy còn dang dở đặt trên bàn mà ăn. Nhưng ăn vài cái nàng lại cảm thấy nuốt không trôi.

Tuy rằng hiện giờ nàng đã khẳng định bản thân mình vừa nằm mơ một giấc mơ hoang đường. Hơn nữa nàng còn vô cùng đặt tâm tư vào quyển truyện này, cho nên nàng vẫn chưa tài nào thoát khỏi ảo giác.

Nhưng mỗi lần nàng nhớ đến Lý Duy Nguyên, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy trái tim mình đau nhói giống như có con dao đang đâm sâu vào trái tim mình.

Trong giấc mơ Lý Lệnh Uyển đã chết, thiếu chút nữa Lý Duy Nguyên đã tự tử theo Lý Lệnh Uyển. Sao hắn lại làm như vậy? Rốt cuộc vì sao hắn lại làm như thế?

Nàng lại nghĩ đến kết cuộc của hắn trong truyện, cuối cùng hắn sẽ trở thành một kẻ điên loạn, còn bị Thuần Vu Kỳ giam ở đại lao, suốt đời không nhìn thấy ánh mặt trời...

Bỗng nhiên Lâm Uyển vứt bánh quy lên bàn, nàng ngồi xuống bàn mở máy tính lên. Không được, nàng không thể Lý Duy Nguyên có kết thúc như vậy.

Tuy rằng nàng cảm thấy bản thân mình cũng điên mất rồi, cũng không hiểu vì sao nàng lại muốn sửa lại kết cuộc của Lý Duy Nguyên. Tuyệt đối nàng không thể để hắn trở thành người điên, sống suốt đời trong ngục tù, quả thực là sống không bằng chết.

Chỉ cần nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên trở nên như vậy, nàng cảm thấy trái tim mình thật đau nhói. Nhưng kết thúc của quyển truyện này nàng đã hoàn thành, Lý Duy Nguyên chỉ là nam phụ thứ ba, nếu muốn chỉnh sửa kết cuộc của hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả mạch truyện.

Hơn nữa Lâm Uyển cũng muốn thay đổi cả cuộc sống thê thảm lúc thiếu niên của hắn, cũng muốn sửa cả kết cuộc của Chu Thị.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng áy náy với hai người bọn họ, cho nên nàng muốn bọn họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp.

Mặc dù biết thay đổi cả cốt truyện là một điều không mấy dễ dàng, nhưng dù có như thế nào nàng cũng phải thử một lần.

Nàng sửa lại toàn bộ chương truyện mất hết sáu ngày. Trong những ngày qua nàng luôn suy nghĩ sẽ viết cho Lý Duy Nguyên và Chu Thị có một kết thúc viên mãn nhất, có thể nói nàng đã vắt hết chất xám để viết chúng.

Lúc đói bụng nàng dứt khoát kêu cơm hộp bên ngoài về ăn, quá mệt mỏi thì nằm trên giường nghỉ một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc.

Hơn nữa không hiểu vì sao mỗi lần nàng ngủ đều mơ thấy Lý Duy Nguyên. Đôi lúc nàng nhìn thấy hắn sẽ ngồi ở thứ án điêu khắc một cây trâm hoa ngọc lan, còn luôn miệng nói: " Uyển Uyển, mấy ngày nữa là đến sinh thần của nàng, nàng từng nói mỗi năm sinh thần muốn ta làm một cây trâm tặng cho nàng, năm nay ta làm tặng nàng một cây trâm hoa ngọc lan nhé?"

Có lúc nàng mơ thấy hắn đến Di Hoà Viện, bên ngoài trời đang mưa rất to, hắn đứng trong phòng nhìn ngắm bầu trời ảm đạm, khi hắn quay người lại nàng nhìn thấy ánh mắt cô đơn tĩnh mịch của hắn, hắn còn thấp giọng nói: " Uyển Uyển, vì sao nàng vẫn chịu chưa trở lại?"

Trong giấc mơ Lâm Uyển luôn nhìn thấy hắn. Hằng đêm trong giấc mơ của Lâm Uyển đều xuất hiện những cảnh tượng khác nhau, bình thường sau khi tỉnh lại nàng liền đưa tay sờ mặt mình chỉ toàn là nước mắt.

Lâm Uyển cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch. Mỗi một lần nằm mơ thấy Lý Duy Nguyên, nàng đều muốn chạy đến ôm lấy hắn, nàng muốn nghe theo lời hắn trở về bên cạnh hắn.

Nhưng mỗi lần tỉnh lại nàng phải nói với chính mình, tất cả chỉ là một giấc mơ không có thật, nàng không nên nghĩ nó là sự thật.

Đến buổi sáng ngày thứ sáu, cuối cùng nàng cũng đã thay đổi xong những chuyện liên quan đến Lý Duy Nguyên và Chu Thị, nàng vội vàng đăng chúng lên mạng.

Bởi vì kết thúc cuối cùng của truyện đã hoàn thành, nhưng những chương liên quan đến hai ngươi bọn họ không ít, nàng cân nhắc đến việc thay đổi luôn cả cốt truyện, cho nên nàng cũng không dám tuỳ tiện lưu vào bản thảo trên mạng, nàng quyết định thống nhất sửa lại hết toàn bộ các chương truyện trong máy tính, sau đó mới đăng lên mạng.

Nhưng thật quái lạ không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mỗi lần nàng đăng chương lên đều không thành công. Giao diện trên máy tính chỉ hiện ra một cửa sổ báo lỗi, không lẽ mạng nhà nàng có vấn đề.

Mặc dù nàng cố gắng đăng suốt một ngày đều chỉ là báo lỗi. Nàng đã thử hết mọi cách từ sửa lỗi chính tả, đến cả nội dung bản thảo đều cũng không thể đăng lên, nàng cũng đã kiểm tra đường truyền mạng ngay cả một chút vấn đề đều không có.

Sau đó Lâm Uyển cảm thấy có chút sợ hãi. Chuyện này thật là kỳ quái. Chẳng lẽ cốt truyện không thể thay đổi được sao?

Hay là có những nguyên nhân khác? Như vậy việc nàng trở thành nhân vật Lý Lệnh Uyển ở trong truyện đó không phải là một giấc mơ, tất cả đều là sự thật?

Bởi vì điều đó làm nàng cảm thấy quá sợ hãi, suốt đêm không thể nào chợp mắt. Đến sáng hôm sau, đầu tóc nàng rối bù như tổ chim, mắt còn xuất hiện quầng thâm to tướng. Nàng cố gắng suy nghĩ cách khác, nếu đã không thể sửa lại cốt truyện vậy thì nàng viết thêm ngoại truyện không được sao?

Trước nay ngoại truyện luôn được các độc giả ưu ái. Trong chính truyện cuối cùng nữ chính và nam chính sẽ ở bên nhau, nhưng đôi lúc độc giả vì quá thích nam phụ, cho nên ngoại truyện có thể viết nữ chính cùng nam phụ ở bên nhau, mà nam chính sẽ bị dẹp sang một bên chuyện này cũng có thể xảy ra.

Dù sao ngoại truyện chỉ là phần để thoả mãn độc giả mà thôi tuỳ tiện viết cũng được, nếu có thể điều đó thay đổi nhiều nội dung trong phần chính truyện cũng là một chuyện bình thường.

Cho nên nàng sẽ viết cho Lý Duy Nguyên và Chu Thị một phần ngoại truyện. Nàng viết suốt một ngày, khi đói chỉ ăn tạm một tô mì gói. Chờ sau khi viết xong ngoại truyện cho hai người bọn họ, nàng liền đem chúng đăng lên mạng.

Trong lúc tệp tin đang được tải lên, nàng khẩn trương đến phát run, thầm nghĩ ngoại truyện cũng có một số chi tiết liên quan đến việc thay đổi cốt truyện, chẳng lẽ lại không đăng lên được sao?

Nhưng không ngờ tới mọi chuyện không giống như nàng đã ý nghĩ, cuối cùng cũng đã đăng lên thành công. Trong lòng nàng vô cùng vui sướng, mọi chuyện đã kết thúc viên mãn thật rồi, nàng cảm thấy khối đá lớn trong lòng mình cuối cùng cũng đã được bỏ xuống, bụng lại bắt đầu kháng nghị.

Nhưng bây giờ cũng đã khuya những quán ăn xung quanh đây cũng không còn mở cửa, Lâm Uyển đành ăn tạm mì gói. Chờ sau khi ăn xong nàng lại cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát không để ý gì nữa leo lên giường ôm con khỉ bông ngủ.

Trong lúc ngủ nàng lại mơ thấy Lý Duy Nguyên. Hắn mặc y phục màu xanh đen, đứng trước cửa sổ, thân hình cao gầy lại đầy cao ngạo. Cảnh tượng này nhìn thật thân thuộc.

Phía trước cửa sổ có đặt một cái lu lớn, bên trong còn có nuôi hoa sen và cá vàng. Hai bên đường trồng hai cây hoa quế, ven tường lại là một chậu mộc hương, bên cạnh là một gốc cây hoa đào, nơi góc tường là một cây mai.

Hiện giờ là mùa đông tuyết rơi đầy trời. Cho nên những cây cảnh ở đây đều tàn úa, chỉ có cây hoa quế còn vươn ít lá xanh, hơn nữa cây mai đã có một ít nụ hoa, tuyết trắng phủ khắp nơi cảnh tượng như một viên pha lê trong suốt.

Lý Duy Nguyên cứ đứng trước cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nàng chỉ có thể nhìn thấy phía sau của hắn, không tài nào nhìn thấy mặt hắn.

Trong lòng nàng có chút nóng lòng, nàng rất muốn nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng hắn vẫn đứng quay lưng về phía nàng, dường như hắn cũng không cảm thấy lạnh cứ đứng trước cửa sổ mở toang, chỉ đứng yên lặng nhìn tuyết rơi.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng xoay người lại, từ từ tiến đến thư án ngồi xuống.

Trên thư án còn có một hộp gỗ, Lý Duy Nguyên đặt tay lên nhẹ vuốt nắp hộp. Sau đó hắn sờ lên khoá hộp, có ý mở nó ra.

Bỗng nhiên hắn lại thu tay, đứng dậy đi tìm chìa khoá, theo sau hắn khoá hộp gỗ lại cất vào tủ sách. Còn chiếc chìa khoá kia hắn ném vào lu hoa sen.

Lâm Uyển không rõ việc làm này của hắn có ý gì. Mới vừa rồi khi hắn đưa tay vuốt hộp gỗ sắc mặt rõ ràng rất bi thương, nàng còn nhìn thấy đôi mắt hắn ẩn chút nước mắt.

Nhưng sau khi hắn khoá hộp gỗ lại, đồng thời cũng ném chìa khoá đi, sắc mặt hắn lại vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng lãnh đạm, dường như hắn vừa hạ quyết tâm vứt bỏ điều gì đó.

Giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng hốt hoảng. Nàng muốn tiến về phía hắn, ôm lấy hắn gọi một tiếng ca ca.

Trong đầu nàng luôn có nghĩ như vậy, nàng rất muốn ôm hắn. Tuy rằng nàng biết rõ trước mắt mình có muôn ngàn trở ngại nhưng nàng vẫn cố gắng tiến về phía hắn.

" Ca ca." Nàng khóc lớn, giơ tay muốn ôm lấy hắn. Nhưng nàng chưa kịp chạm vào hắn, đột nhiên nàng lại nghe thấy một trận kinh phật vang bên tai, cũng giống như lần trước, đầu nàng đau đớn như muốn nổ tung, cuối cùng nàng không còn ý thức gì nữa.

Cùng lúc đó bên trong thiện phòng, Đại Giác Pháp Sư vẫn luôn nhắm mắt ngồi thiền, đột nhiên ông ta từ từ mở mắt nhìn đến Lý Duy Nguyên đang ngồi phía đối diện, bình thản nói: " A di đà phật! Ngài ấy đã trở lại."

————————//—-//——————

* Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Uyển Uyển cũng đã trở lại, ta muốn suy nghĩ một chút nên viết tâm trạng của Nguyên ca như thế nào. Mặt khác, đã sắp hoàn chính văn rồi nha các độc giả! Thế là truyện sắp kết thúc rồi.
Bình Luận (0)
Comment