Em Gái Của Gian Thần

Chương 123

Thực sự Lâm Uyển đã bị bộ dạng vừa rồi của Lý Duy Nguyên dọa sợ, cho nên khi nhìn thấy hắn lại đây, theo bản năng liền co rúm người lại lùi về phía sau.

Nhưng Lý Duy Nguyên cũng không màng nàng

trốn tránh, hắn cúi người đưa tay bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.

Lâm Uyển vẫn cứ giãy giụa, hoảng sợ hỏi: " Lý Duy Nguyên, chàng lại muốn làm gì?"

Lý Duy Nguyên xụ mặt nói: " Gọi ta là ca ca."

Lâm Uyển nhấp môi không lên tiếng, đôi mắt to tròn vẫn ướt đẫm nước mắt. Mí mắt cũng sưng lên. Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, vừa đau lòng.

Không để ý đến sự tránh né của nàng, hắn đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt nàng. Còn lên tiếng: "Khóc khó coi quá đi, xấu chết được."

Nhưng động tác của hắn vô cùng dịu dàng. Sau đó hắn bế nàng đặt lên ghế, rồi bày thức ăn lên bàn Kháng Trác.

Thức ăn rất phong phú đều là những món nàng thích. Đặc biệt trên cái đĩa sứ trắng kia có bốn miếng thịt cua sư tử đầu. Còn có một đĩa mì xào trang trí rau củ xanh xanh đỏ đỏ, nhìn thôi cũng đã thèm ăn.

Lý Duy Nguyên múc một chén cơm đặt trước mặt nàng, lại gắp một miếng thịt cua sư tử đầu vào trong chén, ngẩng đầu nhìn nàng: " Ăn cơm đi."

Nhưng Lâm Uyển vẫn không động đũa. Này là gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao? Ta không cần.

Lâm Uyển muốn khóc, khoé mắt lại đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng lại khóc, vội buông đũa, bất đắc dĩ nói: " Nàng làm bằng nước sao? Vì sao lại có nhiều nước mắt như vậy?"

Lại nhẹ giọng nói với nàng: " Sau này ta sẽ không ức hiếp nàng nữa, được không?" Kỳ thật vừa rồi hắn cũng có cưỡng bức nàng thành công đâu.

Bất luận ra sao, chỉ cần nhìn thấy nàng khóc cho dù trong lòng hắn có tức giận như thế nào cũng sẽ tiêu tan. Tóm lại hắn không có ý nghĩ mạo phạm nàng.

Lâm Uyển lắc đầu, khụt khịt: " Ta không tin. Trước đây ta đã nói với chàng rất nhiều lần, nhưng có khi nào chàng nhớ rõ?"

Lý Duy Nguyên thấy nàng nói như vậy càng muốn cười: " Thường ngày nàng nói rất nhiều chuyện, nhưng nàng lại có thể nhớ rõ ràng vậy sao."

Lại hơi trầm mặc nói: " Mau dùng cơm thôi. Chờ dùng bữa xong ta còn có chuyện muốn hỏi nàng."

" Hỏi cái gì?" Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, " Sao ta xứ cảm thấy bữa cơm này giống như Hồng Môn Yến vậy? Bây giờ chàng cứ hỏi luôn đi."

Lý Duy Nguyên rất muốn bật cười: " Nói như vậy nàng cũng không phải là một kẻ ngốc."

Vẫn thúc giục nàng: " Mau dùng cơm đi. Nàng không đói, nhưng ta đói."

Dứt lời, hắn không để ý đến nàng nữa, cầm đũa bắt đầu dùng cơm. Nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho nàng.

Lâm Uyển nhìn thấy chén mình toàn đồ ăn, lại lén nhìn đến Lý Duy Nguyên đang tập trung dùng cơm. Sau một lúc, nàng cũng cầm đũa bắt đầu ăn.

Lăn lộn cả một buổi thực sự nàng cũng cảm thấy mệt mỏi và đói bụng.

Lúc này Lý Duy Nguyên hơi cong khoé môi. Bất quá hắn cũng không nói gì thêm nữa, hai người cứ im lặng dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong, Lý Duy Nguyên thu dọn chét đũa cùng thức ăn thừa đem ra ngoài. Một lúc sau hắn lại cầm một thau nước ấm tiến vào.

Hắn vắt khô khăn tay trong thau nước, đưa tay thử độ ấm của chiếc khăn, xác định không quá nóng, lúc này mới dùng nó lau cằm của nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Lâm Uyển vẫn luôn tránh né, nhưng cằm đã bị hắn giữ lại, còn có thể trốn nơi nào?

Trong lòng nàng buồn bực, giận dỗi nói: " Lý Duy Nguyên, chàng vừa nói sẽ không ức hiếp ta."

" Ta không nghĩ tới miệng lưỡi của nàng cũng thực lợi hại." Lý Duy Nguyên hừ nhẹ, động tác càng ngày càng ôn nhu, " Vậy nàng nói xem, hiện giờ ta ức hiếp nàng cái gì? Là ức hiếp hay là đang hầu hạ nàng?"

Nói xong, hắn lại nhúng khăn vào thau nước, vắt khô lau tay cho nàng. Làm xong mọi việc, hắn cúi người bế nàng lên.

Trong lòng Lâm Uyển liền cảnh giác, vẻ mặt đầy đề phòng nhìn hắn: " Lý Duy Nguyên, chàng muốn làm gì?"

" Hiện giờ nàng gọi tên ta thuận miệng quá nhỉ." Lý Duy Nguyên hừ nhẹ, " Trước kia nàng chỉ gọi ta là ca ca."

Nhưng bước chân không ngừng lại, một mạch tiến về phía giường đặt nàng xuống đó.

Lâm Uyển vội vàng muốn nhảy xuống giường chạy trốn, nhưng lại bị Lý Duy Nguyên ra tay chặn lại: " Bên ngoài viện có một đám ám vệ, nàng muốn chạy đi đâu? Ta nói cho nàng biết, nếu một khi ta muốn bắt nàng lại, cho dù chân trời góc biển, nàng có thể chạy thoát sao?"

Lâm Uyển có chút ngẩn người, nếu như lời nói của Lý Duy Nguyên, chẳng phải nhiều ngày qua nhất cử nhất động của mình hắn đều biết rõ?

Thì ra, hắn đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện, bằng không Tiểu Phiến làm sao có thể để cho nàng sống một mình trong Di Hoà Viện?

Ngay cả Liễu tẩu tử cũng không thể nhiệt tình với nàng như vậy, còn làm những món ăn nàng thích?

Lâm Uyển nghĩ đến đây, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Lúc này Lý Duy Nguyên chậm rì lên tiếng: " Ta sẽ không mạo phạm nàng, nàng hãy ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi."

Lâm Uyển quay đầu nhìn hắn, hung hăng trừng mắt với hắn.

Lý Duy Nguyên liền cười: " Ta đã nói không mạo phạm nàng là sẽ không mạo phạm nàng, ta còn có chuyện muốn hỏi nàng."

Ánh mắt sáng quắc nhìn đến nàng, nói: " Nàng che giấu nhiều chuyện với ta như vậy, chẳng lẽ nàng không muốn nói rõ ràng sao? Hay là nàng vẫn muốn chúng ta cứ như vậy mà sống chung?"

Tất nhiên là phải nói rõ ràng. Ít nhất Lâm Uyển cũng phát hiện ra, phạm là chuyện gì Lý Duy Nguyên đều sẽ nghĩ nàng luôn đặt tâm tư lên người Thuần Vu Kỳ.

Hắn đối với mối quan hệ của nàng và Thuần Vu Kỳ vẫn luôn có hiểu lầm lớn như vậy.

Vì thế Lâm Uyển liền ngồi ngay ngắn xuống giường: " Muốn hỏi gì, chàng hỏi đi."

Nàng biết hắn có tính đa nghi, lại biết hắn không có cảm giác an toàn. Cho nên nàng muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, bằng không mối quan hệ của nàng và hắn chỉ càng tồi tệ hơn.

Hắn sẽ càng ngày càng đa nghi, cũng cảm thấy không có cảm giác an toàn, như vậy chỉ làm cho nàng thêm mệt mỏi.

Hiện tại nàng vẫn luôn cảnh giác hắn, lại còn ngồi cách xa hắn. Nhưng hắn không cho phép nàng ngồi xa mình như vậy.

Hắn đứng dậy cúi người ôm nàng vào lòng, tất nhiên nàng vẫn muốn cự tuyệt.

"Nàng trốn cái gì?"Hắn nhẹ nhàng ôm nàng nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng, còn dùng chân ngăn cản thân mình lộn xộn của nàng.

Lâm Uyển không thể nào ngờ tới hắn lại làm như vậy.

" Lý Duy Nguyên," Lâm Uyển nổi giận, " Chàng đang muốn làm cái gì? Không phải chàng muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng sao? Chẳng lẽ nằm như vậy mà nói?"

Lý Duy Nguyên rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ mang theo ý cười: " Vẫn là tính tình nóng nảy như vậy, không thay đổi một chút nào."

Lâm Uyển cực kỳ giận dữ, muốn dùng tay đánh vào lưng hắn, nhưng lại bị hắn nhanh tay bắt lại đè chặt trong chăn.

Thân mình hắn gắt gao đè trên người nàng, cho dù hiện tại trời rất lạnh, có mặc y phục dày đến đâu nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nơi đùi mình có thứ gì đó kề sát vào.

Nàng vừa xấu hỗ vừa bực bội, nhưng tay chân đều bị Lý Duy Nguyên giam cầm không thể cử động, cuối cùng trong mắt nàng lại ẩn một chút nước mắt.

Lý Duy Nguyên âm thầm thở dài một hơi. Hắn rất sợ nhìn thấy nàng khóc. Hơn nữa nhìn nàng khóc hắn lại mềm lòng, nếu cứ như vậy, làm gì còn tâm trí nào hỏi rõ mọi chuyện?

Sau khi suy nghĩ, hắn liền lấy trong áo mình ra một chiếc khăn tay, muốn bịt mắt nàng lại. Đây chính là khăn tay trước kia nàng từng dùng, mấy năm qua hắn vẫn mang theo trong người.

Tất nhiên Lâm Uyển lại bị hắn dọa sợ, run rẩy hỏi: " Lý Duy Nguyên, chàng lại muốn làm gì?"

Lý Duy Nguyên ôn nhu nói với nàng: " Đừng sợ, ca ca sẽ không làm tổn thương nàng."

Hắn đem khăn lụa bịt mắt nàng lại, sau đó liền buông nàng ra đỡ nàng ngồi dậy.

Bỗng nhiên trước mắt toàn một màu đen, Lâm Uyển rất sợ theo bản năng muốn cởi nó ra, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Duy Nguyên vang lên: " Nếu nàng muốn ta trói cả tay nàng, thì nàng cứ việc cởi nó ra."

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Uyển làm sao dám cởi nữa? Đành phải buông tay xuống, nghẹn ngào nói: " Chàng có chuyện gì muốn hỏi, mau hỏi đi."

Lâm Uyển rất có khí thế thấy chết không sợ. Nhưng đáng tiếc thanh âm của nàng mang theo vài phần run rẩy, cho nên khí thế cũng giảm đi khá nhiều.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy đôi môi hồng phấn non mềm của nàng, ánh mắt cũng u ám. Một lúc sau hắn từ từ lên tiếng: " Vì sao hôm nay nàng lại muốn bỏ trốn?"

Sắc mặt Lâm Uyển có chút kỳ quái hỏi: " Ai nói với chàng ta muốn bỏ trốn? Ta bỏ trốn khi nào?"

" Không muốn bỏ trốn vậy nàng trèo lên cây làm gì? Chẳng phải nàng đang thăm dò địa hình bên ngoài sao?" Lý Duy Nguyên truy vấn, " Thậm chí khi thấy ta trở về vẻ mặt nàng lại khiếp sợ như vậy, không phải nàng đang lo lắng ta đã phát hiện ra kế hoạch của nàng?"

Quả thực Lâm Uyển sắp bị những lời này làm cho tức chết: " Trốn cái đầu chàng đấy. Ta trèo cây vì muốn hái quả đào tiên thôi, thế mà chàng lại suy diễn nhiều chuyện như vậy. Lý Duy Nguyên, chàng không đi làm tác giả truyện thực đúng là quá đáng tiếc nha."

Vừa nghe nàng nhắc đến tác giả truyện, Lý Duy Nguyên liền hừ nhẹ: " Nàng còn dám nhắc đến điều này. Ta hỏi nàng, có phải ta chính là nhân vật do nàng viết ra?"

Lâm Uyển lại co rúm thân thể, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: " Rốt cuộc ngày đó Đại Giác Pháp Sư đã nói gì với chàng?"

Lý Duy Nguyên phát hiện trong lời nói này của nàng cónchút ý tứ, hắn vội truy vấn: " Vì sao nàng lại biết ngày đó ta gặp mặt Đại Giác Pháp Sư? Chẳng phải lúc ấy nàng đã..."

Nghĩ đến chuyện này, Lâm Uyển thầm thở nhẹ một hơi, cũng có chút mềm lòng.

Khi ấy Lý Duy Nguyên đau lòng đến muốn chết đi, còn ôm nàng nằm trong quan tài tay cầm thanh đao nhỏ định tự sát. Nếu không có những lời của Đại Giác Pháp Sư, có lẽ hắn sớm đã chết rồi.

Trong lòng nàng vừa cảm động, lại cảm thấy ái náy, nàng giơ tay lần mò tìm bàn tay của Lý Duy Nguyên, thấp giọng nói: " Tuy rằng lúc ấy ta đã chết, nhưng ta không hiểu vì sao linh hồn ta vẫn luôn đi theo chàng. Ta chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, còn nghe thấy hết những lời chàng đã nói, nhưng chàng không thể nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy ta nói gì."

Nói đến đây, ngữ khí có chút đau thương: " Ta biết khi ấy chàng cực kỳ đau khổ, cũng có ý định tự sát. Ca ca, ta, kỳ thật trong lòng ta rất cảm động."

Bỗng nhiên nàng lại mở miệng gọi hắn là ca ca, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh. Một lúc sau mới phản ứng lại, đôi mắt cũng phiếm hồng.

" Nếu nàng đã biết rõ tâm ý của ta, vì sao qua bảy năm mới quay trở lại? Vì sao thấy ta lại chạy trốn? Vì sao nàng không nhận lại ta?" Trong lòng Lý Duy Nguyên có chút chua xót, thanh âm nghẹn ngào, mơ hồ có vài phần ủy khuất, "Nói cho ta biết vì sao đi? Có phải trong lòng nàng đối với Thuần Vu Kỳ..."

Lâm Uyển vội vàng nắm chặt tay hắn, giải thích: " Chuyện này có liên quan gì đến Thuần Vu Kỳ? Ai da, ca ca, ta phải nói với chàng bao nhiêu lần chàng mới chịu tin ta, trong lòng ta không có bất kì tình cảm nào với Thuần Vu Kỳ. Còn việc vì sao qua bảy năm ta mới trở lại, ta, bản thân ta cũng không biết chuyện này là thế nào. Khi ta trở về thế giới thực chỉ có bảy ngày, nhưng không ngờ tới ở thế giới này lại là bảy năm. Sau đó còn bị Thuần Vu Kỳ nhận lầm là biểu muội của hắn..."

Sau đó Lâm Uyển kể rõ mọi chuyện khi ấy trong lòng nàng khiếp sợ như thế nào, do chạy trốn lại vô tình té ngã sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã ở Vĩnh Hoan Hầu Phủ, còn bị người khác nhận lầm là biểu muội của Thuần Vu Kỳ.

Cuối cùng nguyên nhân gì mà không nhận lại Lý Duy Nguyên, Lâm Uyển cười khổ nói: " Lúc ấy sau khi chàng rời khỏi phòng của Đại Giác Pháp Sư, ta biết chàng đã biết hết mọi chuyện. Hơn nữa khi ấy chàng còn bóp cổ thi thể của ta, nói nếu như chàng gặp lại ta sẽ không bao giờ buông tha cho ta. Sau khi xuyên trở vào đây, còn biết được chuyện chàng thiêu thi thể ta, không phải trong lòng chàng rất hận ta sao cho nên chàng mới làm như vậy? Ta làm sao dám nhận lại chàng? Trốn chàng còn không kịp đấy."

Lý Duy Nguyên nghe xong, tức giận mắng nàng: "Nàng là đồ ngốc sao? Lúc ấy không phải ta đã từng nói nếu nàng quay trở lại ta sẽ không tính toán gì nữa? Còn việc thiêu thi thể của nàng là bởi vì ta làm sao có thể chịu đựng nỗi việc nhìn thấy nàng cô đơn chôn dưới nền đất lạnh lẽo? Ta muốn đem tro cốt của nàng đặt trong phòng ta, ngày đêm có thể trò chuyện cùng nàng, ôm nàng ngủ."

" Ta, ta không nghe thấy chàng nói câu nói ấy. Hơn nữa việc thiêu thi thể ta thành tro, làm sao người khác có thể hiểu nội tình bên trong?" Lâm Uyển cũng cảm thấy ủy khuất, " Nếu chàng đã biết ra trở lại, vì sao chàng không đến tìm ta, nói rõ những lời này với ta? Bằng không ta cũng không đến mức nhìn thấy chàng giống như nhìn thấy cọp mà chạy trốn, trong lòng ta cũng sợ hãi mà."

Lý Duy Nguyên không nói gì, kỳ thật khi ấy hắn cũng đang giận nàng.

Hắn giận nàng qua bảy năm mới chịu trở lại, giận nàng vì vừa nhìn thấy hắn đã chạy đi, giận nàng mấy ngày qua luôn ở bên Thuần Vu Kỳ, còn không chịu nhận lại hắn.

Cho nên hắn vẫn luôn chờ nàng chủ động đến tìm hắn, xin hắn tha thứ, nói với hắn không bao giờ rời xa hắn nữa....

Nhưng chung quy hắn vẫn thua trước nàng. Cũng may là hắn thua, bằng không nếu làm nàng càng giận dỗi không biết nàng lại trốn đi nơi nào.

" Uyển Uyển," hắn tiến gần hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói, " Là ca ca không tốt, ca ca không nên đa nghi như vậy, ca ca sai rồi."

Thái độ Lý Duy Nguyên nhận sai thành khẩn như vậy, trong nháy mắt Lâm Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng tất cả hiểu lầm cũng đã được giải thích rõ ràng. Sau đó nàng lại thầm nghĩ, nói như vậy lúc nàng rời khỏi đây chỉ có bảy ngày mà thôi, nhưng Lý Duy Nguyên đã phải khổ sợ chờ đợi nàng bảy năm...

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy rất đau lòng. " Ca ca," nàng thấp giọng gọi Lý Duy Nguyên, " Bảy năm qua, chàng đã chịu khổ rồi."

Động tác của hắn chợt dừng lại, theo sau lại càng mãnh miệt hôn môi nàng.

" Uyển Uyển," hắn đặt nàng dưới thân mình, đưa tay cởi áo nàng ra, dịu dàng nói: " Ca ca đã chịu khổ bảy năm như vậy, nàng muốn bù đắp cho ta thế nào, hả?"

——————//——-//—————

* Tác giả có lời muốn nói: Mỗi một bình luận của các bạn, ta đều xem qua. Không phải ta không tôn trọng các bạn, không chịu trả lời. Mà ta không biết nên nói như thế nào, trong người ta cũng có chút mệt mỏi. Hiện giờ truyện đang đi đến hồi kết, ta đang cân nhắc sẽ kết truyện như thế nào. Dù sao ta cũng phải cảm ơn các bạn. Cúi người, cảm ơn!!

*Editor: sóng gió đã qua đi!!
Bình Luận (0)
Comment