Em Gái Của Gian Thần

Chương 131

Ngày tân đế đăng cơ, Lý Duy Nguyên cùng Thuần Vu Kỳ đứng trước đại điện cao cao tại thượng, đưa mắt nhìn về ánh mặt trời đang nhô lên từ phía Đông.

Trải qua một đêm cũng đủ thời gian để Tam Hoàng tử dọn sạch những chướng ngại trên con đường đăng cơ của mình. Hơn nữa lại thành công an vị trên ngôi Hoàng đế, cũng như chiếu cáo thiên hạ.

Nhưng quả thực việc đêm qua đều do một tay Lý Duy Nguyên làm chủ. Có thể nói khoa trương một chút chính là hắn nắm trong tay sự sống của đám đại thần trong cung, cũng như là vị tân đế mới đăng cơ.

Đôi tay Thuần Vu Kỳ hợp trong tay áo, trầm mặc nhìn về phía chân trời, cũng tiện thể nhìn ngắm mặt trời mọc, lại bước qua một ngày mới.

" Nếu đêm qua ngươi muốn ta chết chỉ dễ như trở lòng bàn tay, nhưng vì sao ngươi lại không ra tay?" Sau một lúc, Thuần Vu Kỳ chầm chậm lên tiếng hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng mình.

Căn bản hai người bọn họ như nước với lửa, hắn không tin Lý Duy Nguyễn bỗng nhiên có lòng tốt như vậy, một lòng hướng thiện mà buông tha cho hắn.

Lý Duy Nguyên chỉ cười không đáp. Hắn đối với Thuần Vu Kỳ làm sao không có sát tâm? Chỉ là hai ngày trước Lâm Uyển đã nói với hắn không được giết Thuần Vu Kỳ.

Nếu như Thuần Vu Kỳ chết, ai biết sau này lại phát sinh ra chuyện gì? Đối với tất cả mọi người đều không có lợi.

Lý Duy Nguyên biết rõ Lâm Uyển không muốn hắn giết chết Thuần Vu Kỳ, cho nên nàng mới tuỳ tiện tìm một cái cớ như vậy. Nhưng vô luận là cớ gì, hắn chỉ phải đồng ý với nàng.

Có thể đêm qua hắn mà ra tay giết chết Thuần Vu Kỳ, chỉ sợ rằng trong lòng nàng sẽ oán hận hắn mà thôi.

Dù sao nàng và hắn cũng đã giải quyết rõ những khúc mắc, nàng còn toàn tâm tin tưởng hắn. Vì vậy hắn đành tha cho Thuần Vu Kỳ một mạng.

Nhưng dù vậy, hắn cũng đã đào sẵn một cái bẫy cho Thuần Vu Kỳ. Căn bản hắn sớm đã thâu tóm mọi người trong cung, ngay cả việc lão hoàng đế truyền ngôi cho Đại hoàng tử hắn cũng có thể âm thầm không để thánh chỉ đó xuất hiện.

Thậm chí còn có thể trực tiếp đưa Tạ Uẩn lên ngôi, nhưng khi ấy hắn vẫn để nội thị thái giám đọc xong di chiếu mới ra tay.

Lão hoàng đế vì không chịu được tức giận nên đã băng hà, còn những người trong phòng đều biết việc hắn giả mạo di chiếu. Hiện giờ Tạ Uẩn vừa lên ngôi, tạm thời sẽ không ra tay với bọn họ.

Nhưng chờ sau khi hắn ta yên ổn ngồi trên vị trí này, tất nhiên hắn ta sẽ ra tay diệt trừ những người có mặt đêm hôm qua. Ngay cả Thuần Vu Kỳ người mà trước kia hắn ta xem trọng nhất khẳng định cũng không buông tha.

Cho nên việc lấy mạng Thuần Vu Kỳ cứ để cho Tạ Uẩn làm, còn cần gì đến hắn ra tay, như vậy trong lòng Lâm Uyển làm sao có thể sinh bất mãn với hắn?

Trong quảng trường đã có nội thị trải thảm đỏ. Tuy rằng tiên đế băng hà phải cử hành quốc tang, nhưng hôm nay cũng là ngày tân đế đăng cơ, người sống so với người chết vẫn quan trọng hơn.

Một đời vua là một đời thần, bất quá trong lòng Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, chuyện này đối với hắn cũng không còn quan hệ gì nữa.

Hắn xoay người đối mặt với Thuần Vu Kỳ, khó có khi hắn lại mỉm cười với Thuần Vu Kỳ: " Sau này chúng ta cách nhau núi cao sông dài, chỉ mong không hẹn ngày gặp lại."

Lý Duy Nguyên biết Thuần Vu Kỳ là kẻ thông minh, mọi chuyện không thể qua mặt được hắn ta.

Chỉ sợ hiện giờ Thuần Vu Kỳ đã biết Tạ Uẩn cùng Lý Duy Nguyên đã bí mật thỏa hiệp gì đó, bằng không đêm qua Lý Duy Nguyên cũng không dốc sức giúp đỡ Tạ Uẩn lên ngôi như vậy.

Nói xong câu đó, Lý Duy Nguyên liền xoay người nhấc chân bước xuống bậc thềm. Thuần Vu Kỳ hơi nhấp môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi im lặng.

Mấy ngày qua hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện của mình và Lâm Uyển. Bảy năm trước hắn luôn có một tâm nguyện nếu khi ấy hắn là người đầu tiên gặp nàng, tất nhiên hắn sẽ yêu thương nuông chiều nàng cả đời.

Quả thực bảy năm sau hắn đã có cơ hội gặp mặt nàng trước Lý Duy Nguyên, nàng còn bên hắn nửa tháng, nhưng hắn vẫn không nhận ra nàng. Lý Duy Nguyên thì khác chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

Chỉ dựa vào chuyện này thì hắn đã thua rồi. Còn tranh giành làm gì nữa? Cứ như vậy chỉ làm cả ba cùng đau khổ, không bằng cứ để một mình hắn đau khổ là đủ rồi.

Quan trọng nhất là hắn không muốn nhìn nàng không vui. Nếu thực sự nàng ở bên cạnh Lý Duy Nguyên làm nàng vui vẻ, vậy hắn nên thành toàn cho bọn họ. Cả đời này hắn sẽ đem tình cảm của mình giấu tận sâu trong đáy lòng, âm thầm chúc phúc cho bọn họ.

Mặt trời dần lên cao, Thuần Vu Kỳ đưa mắt nhìn thân ảnh của Lý Duy Nguyên biến mất sau cửa cung, theo sau hắn cũng lẳng lặng xoay người bước vào trong đại điện.

Nếu không thể hoạn nạn nâng đỡ, chi bằng quên nhau trong giang hồ. Gặp nhau coi như không quen biết, núi cao sông dài không hẹn ngày tái ngộ.

Nhưng Uyển Uyển à! Hắn cúi đầu cười nhạt, cho dù như thế nào, suốt đời này hình bóng nàng vẫn luôn khắc sâu trong trái tim ta.

*

Lý Duy Nguyên cưỡi ngựa thật nhanh trở về Lý Phủ, không đợi con ngựa bình ổn, hắn đã nhảy người xuống ngựa, vội vàng bước vào trong phủ.

Bên trong tiểu viện, Lâm Uyển vẫn đang đứng chờ hắn trước cửa viện, trong lòng nôn nóng nhìn về phía xa.

Cả một đêm qua nàng không ngủ được, chỉ lo lắng không biết tình hình trong cung ra sao, Lý Duy Nguyên có bình an hay không.

Nàng không ngừng sai người đi ra ngoài tìm hiểu, nhưng mọi tin tức trong cung đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, làm sao người ngoài có thể biết?

Quả thực Lâm Uyển đứng ngồi không yên, mặc cho Tiểu Phiến khuyên nhủ như thế nào, nàng vẫn kiên trì đứng trước cửa viện. Nếu Lý Duy Nguyên trở về, nàng có thể lập tức nhìn thấy hắn.

Một đêm trôi qua, trong lòng nàng càng thêm lo lắng nhịn không được liền tiến về phía trước một chút quan sát xung quanh xem Lý Duy Nguyên đã về chưa.

Lúc này nàng liền nhìn thấy phía xa xa thân ảnh của hắn đang tiến đến đây. Nàng quá căng thẳng, ngay sau đó trên mặt liền nở nụ cười. Nàng nhìn thấy hắn đang bước nhanh về phía mình.

Lâm Uyển tươi cười chạy đến bên hắn, đồng thời cũng dang tay ra. Lý Duy Nguyên bước nhanh về phía nàng, gắt gao ôm nàng vào lồng ngực mình, còn hôn lên tóc nàng, gương mặt tuấn tú cũng khẽ mỉm cười.

" Uyển Uyển," Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt toàn là ý cười, "Sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa."

Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, cười thật tươi gật đầu: " Vâng. Sau này ca ca đi đâu, ta sẽ theo chàng đến đó."

Lý Duy Nguyên ôm chặt lấy nàng, thoải mái cười tươi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhẹ nhàng và vui sướng như lúc này, cũng chưa bao giờ cảm thấy viên mãn như vậy.

Hắn gắt gao nắm tay Lâm Uyển, đầu kề sát vào mặt nàng nở một nụ cười mị hoặc: " Uyển Uyển, đi thôi, ca ca dẫn nàng rời khỏi nơi này."

Hắn sớm đã tìm được một nơi phong cảnh hữu tình. Bây giờ hắn sẽ dẫn nàng đi đến nơi đó sinh con dưỡng cái, bên nhau đến già.

Cho dù nhân gian này khổ đau tang thương như thế nào, tất cả đều không liên quan đến bọn họ nữa. Ước nguyện chỉ cần cùng nhau trải qua ngày tháng bình yên, sống đến hết đời.

HOÀN CHÍNH VĂN

—————-//——//—————

* Tác giả có lời muốn nói: Rối rắm cả ngày, cảm thấy cuối cùng vẫn nên để cho Thuần Vu Kỳ chủ động buông tay thôi, đối với mọi người mới tốt.

Vâng, bộ truyện Em gái của gian thần đến đây là kết thúc. Bỗng nhiên cảm thấy thực luyến tiếc nha. Phiên ngoại sẽ là cuộc sống ngọt ngào của Nguyên ca và Uyển Uyển, còn có đám người Lương Phong Vũ, Thuần Vu Kỳ và Chu Thị nữa.

* Editor: Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến bây giờ! Cúi đầu cảm ơn!!! Mình bắt tay vào làm ngoại truyện đây.
Bình Luận (0)
Comment