Trời cũng đã khuya Lý Duy Nguyên ở lại đây cũng khá lâu, cuối cùng mới chịu rời đi.
Bởi vì ban đầu Lý Duy Nguyên chưa trở về, trong lòng nàng có chút lo lắng nên không tài nào ngủ yên.
Nhưng bây giờ hắn đã trở về, nàng và hắn còn xác định rõ quan hệ với nhau, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào vì thế nàng lại mất ngủ.
Mặc dù bên ngoài trời mưa rất to, gió thổi qua những phiến lá vang lên từng tiếng xào xạt, nhưng nàng không hề cảm thấy ồn ào ngược lại tiếng động đó còn giống như một bản nhạc du dương.
Khoảng đến canh năm nàng mới mơ hồ thiếp đi, chỉ một lúc sau nàng lại bị Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc gọi thức dậy, bọn họ muốn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Hôm này là ngày mười lăm tháng chín, theo như quy định thì đây là ngày mọi người đến Thế An Đưởng thỉnh an lão thái thái.
Tiểu Thanh đem một chậu nước ấm đến cho nàng rửa mặt, nàng lại đưa mắt nhìn Tiểu Thanh một cái.
Nàng thấy sắc mặt Tiểu Thanh không tốt lắm, có lẽ đêm qua Tiểu Thanh quỳ trong sân viện quá lâu, cho nên đã bị nhiễm lạnh.
Hiện tại nàng và Lý Duy Nguyên đã hiểu rõ tình cảm của nhau, trong lòng nàng đang ngập trong hạnh phúc.
Cho dù sớm biết Tiểu Thanh luôn báo cho hắn biết nhất cử nhất động của mình, nhưng nàng cũng không muốn so đo hay tính toán nữa, ngược lại nàng còn quan tâm hỏi thăm Tiểu Thanh: " Tiểu Thanh, ngươi bị nhiễm lạnh sao? Có nặng lắm không?"
Tiểu Thanh có chút chột dạ nàng không dám nhìn thẳng vào Lý Lệnh Uyển, cứ cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng trả lời: " Không sao ạ. Đa tạ tiểu thư đã quan tâm."
Lý Lệnh Uyển vẫn nói tiếp: " Nếu ngươi đã bị bệnh còn đến đây làm gì? Mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta sẽ kêu Tiểu Ngọc đi đến phòng bếp bảo Trương tẩu tử nấu cho ngươi một chén canh gừng, chỉ cần uống xong ra mồ hôi sẽ khỏe lại thôi. Nếu ngươi cảm thấy không khỏe hơn, ta sẽ cho người mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi."
Tiểu Thanh xuất thân từ gia đình nghèo khó, từ nhỏ nàng đã bị phụ mẫu bán đi. Tuy ở trong Hoàng Cực Hội nàng được học một chút võ công, nhưng thật ra nàng cũng phải làm nhiều việc vất vả, rất ít người quan tâm đến nàng.
Cho nên khi nghe Lý Lệnh Uyển nói những lời này làm cho nàng vô cùng cảm động, vội nói: " Đa tạ tiểu thư. Nhưng nô tì không sao đâu."
Lý Lệnh Uyển vẫn lên tiếng thúc giục Tiểu Thanh mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi, vì vậy Tiểu Thanh đành phải quay về phòng. Trước khi đi nàng còn cung kính hành lễ với Lý Lệnh Uyển.
Sau khi Lý Lệnh Uyển rửa mặt xong, lại ngồi trước bàn trang điểm để Tiểu Ngọc vấn tóc cho mình.
Lúc này Tiểu Phiến liền hỏi: " Tiểu thư, hôm nay người muốn mặc y phục nào?"
Lý Lệnh Uyển suy nghĩ một lúc, trả lời: " Ta nhớ mình có một bộ y phục màu hồng viền kim tuyến, hôm nay ta sẽ mặc chúng."
Hôm nay trong lòng cực kỳ cao hứng, tất nhiên nàng phải mặc y phục có màu sắc tươi vui. Tiểu Phiến nhanh chóng đáp ứng, tay chân lanh lẹ lấy chúng đem đến đây tiện thể còn lấy thêm một cái áo choàng màu vàng.
Khi nàng đi đến Thế An Đường, lão thái thái nhìn thấy nàng mặc một bộ y phục tươi tắn như vậy, bà liền cười khen: " Hôm nay Uyển nhi ăn mặc quả là xinh đẹp thật giống một đóa hoa hải đường, cực kỳ kiều diễm."
Tất nhiên những người khác cũng ra sức phụ hoạ, chỉ còn nửa tháng nữa nàng sẽ xuất giá, cho nên thái độ của mọi người đối với nàng khá tốt.
Lão thái thái còn bảo nàng ngồi bên cạnh mình, sau đó bà lệnh cho hai nha hoàn đem một rương gỗ to vào đây, bà nói đây là do Vĩnh Hoan Hầu sai người đưa đến còn có cả y phục cưới.
Mọi người trong phòng đều muốn xem chúng. Vì vậy lão thái thái sai người mở rương ra bên trong chính là hỉ phục đỏ thắm, đóa hoa mẫu đơn trên áo còn được dùng kim tuyến thêu thành, đồ trang sức bên trong rương lại vô cùng quý giá và chói mắt.
Từ Thị liền cảm thán: " Vĩnh Hoan Hầu thế tử đối với Uyển nhi của chúng ta thật có lòng. Còn đích thân chuẩn bị một bộ hỉ phục quý giá như vậy, chẳng khác nào hỉ phục của công chúa khi xuất giá sao?"
Chu Thị nghe xong tất nhiên cũng cảm thấy cao hứng. Xem ra vị hiền tế này rất quan tâm đến nhi nữ của mình, người làm nương như nàng cũng cảm thấy vui mừng.
Lão thái thái cười càng tươi, Thuần Vu Kỳ đối với Lý Lệnh Uyển càng tốt, tất nhiên hắn sẽ rất xem trọng lời nói của Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa một khi nhi nữ được gả đi luôn luyến tiếc nhà mẹ đẻ, chẳng phải sau này việc hắn ra tay giúp đỡ cho Lý gia cũng là việc đương nhiên?
Trong lòng lão thái thái cực kỳ cao hứng, liền phân phó Song Hồng đi vào kho đem một hộp trang sức quý giá đến đây, bà muốn tặng chúng cho Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển cũng không thể từ chối, cho nên đành nhận lấy. Theo sau đại gia đình lại nói đến chuyện của Lý Duy Nguyên.
Sáng sớm hôm nay Cẩn Ngôn đến đây báo với lão thái thái việc đêm qua Lý Duy Nguyên đã trở về.
Hơn nữa hắn ta còn nói thời điểm Lý Duy Nguyên trở về đã là giữa đêm, hắn ta không dám đánh thức lão thái thái.
Cho nên sáng sớm hôm nay hắn ta vội vàng đi đến đây báo lại, còn nói buổi tối Lý Duy Nguyên sẽ đến đây thỉnh an bà.
Ban đầu Cẩn Ngôn cũng đi cùng với Lý Duy Nguyên đến Giang Tô. Thế nên lão thái thái đã giữ hắn ta lại hỏi rõ tình hình ở nơi đó, bà biết được lần này đi trị thủy Lý Duy Nguyên lập không ít công lao, Công Bộ Thượng Thư càng xem trọng Lý Duy Nguyên. Lão thái thái nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng.
Trước kia Lý Duy Nguyên đã dâng một bản tấu chương nêu lên cách trị thủy ở Thái Hồ cho Hoàng Thượng xem xét.
Hoàng Thường khi xem xong hết lời khen ngợi hắn, còn tiếp thu ý kiến của hắn. Thậm chí Hoàng Thượng còn ra chỉ thị muốn hắn cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến Thái Hồ trị thuỷ.
Hiện tại hắn đã lập công, Công Bộ Thượng Thư lại xem trọng hắn như vậy, chẳng phải sẽ nhanh chóng thăng chức thôi sao? Bởi vì điều này, lão thái thái càng cảm thấy tâm trạng vui vẻ càng cười càng tươi.
Về phần Lý Lệnh Uyển cả một đêm tâm tình y như đi trên mây. Vài ngày trước Lý Duy Nguyên không có ở đây nàng vẫn luôn nhớ thương hắn, khi đi ngủ cũng sẽ nằm mơ thấy hắn, nhưng bây giờ có thể nói là một ngày không gặp như cách ba thu.
Sau một thời gian khá dài, liền có một tiểu nha hoàn vẻ mặt tươi cười tiến vào thông báo đại thiếu gia đã đến.
Tuy rằng đêm qua có mưa lớn, nhưng thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh nắng chiều ấm áp chiếu khắp nơi nơi.
Lúc này tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên, Lý Duy Nguyên cúi đầu từ từ tiến vào thời tiết bên ngoài thật trong lành làm sao.
Tất nhiên hắn tan triều vừa trở về không kịp thay y phục, đành mặc quan phục tối hôm qua đến đây. Bất quá biểu tượng áo quan trước đó là cò trắng lại đổi thành bạch nhạn. Biểu tượng này chỉ có những người có chức quan ngũ phẩm mới có thể mặc chúng.
( Bạch nhạn: chim nhạn đó.) Lão thái thái nhìn thấy hắn lập tức kinh hỉ hỏi: " Thế nào, cháu có được thăng chức không? Hiện tại cháu đã thăng lên chức quan gì?"
Sau mấy tháng không gặp Lý Duy Nguyên lập tức quỳ gối trước mặt lão thái thái thỉnh an và hỏi thăm bà, sau đó hắn mới trả lời: " Tổ mẫu vạn phúc, buổi sáng tôn nhi đã đi đến gặp Hoàng Thượng, ngài ấy còn hạ chỉ thăng chức cho tôn nhi thành Công Bộ lang trung."
Công Bộ lang trung chính là chức quan ngũ phẩm. Hơn nữa Công Bộ đứng nhất trong sáu bộ, cũng là một bộ vô cùng quan trọng trong triều đình, tiền đồ sau này của hắn chắc chắn rất rộng mở.
Trong lòng lão thái thái cực kỳ vui mừng cười càng tươi. Bà vội vàng bảo Lý Duy Nguyên đứng lên, lại sai người đem ghế cho hắn ngồi, theo sau liền có nha hoàn lập tức dâng trà cho hắn.
Ngày hôm qua lão thái thái đã phân phó nhà bếp chuẩn bị vài món ăn, hiện giờ bà nhanh chóng bảo mọi người cùng nhau dùng bữa tối, cũng coi như là tiệc tẩy trần cho Lý Duy Nguyên, đồng thời chúc mừng hắn thăng chức.
Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng dậy, cúi người đa tạ lão thái thái. Sau đó lại ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khí phách cùng hăng hái.
Lý Lệnh Uyển cũng không hiểu vì sao lại chợt nhớ đến những năm trước, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ của hắn đến đây thỉnh an lão thái thái.
Khi ấy ngoài trời tuyết rơi rất lớn, hắn chỉ là một vị thiếu niên thân hình cao gầy, y phục bần hàn. Lão thái thái đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt, mọi người trong phòng luôn miệng chế nhạo hắn, thế mà hôm nay mọi chuyện đều đã thay đổi thái độ với. Hiện giờ bọn họ phải nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy kính nể còn luôn miệng khen ngợi hắn.
Đồng thời Lý Lệnh Uyển lại cảm thán kỳ thật con đường thăng tiến của Lý Duy Nguyên cũng không mấy dễ dàng. Nhưng may mắn thay mọi khổ cực đều đã qua hết rồi, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
Trong lòng nàng cũng vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ. Lúc này nàng liền nhìn thấy hắn đang âm thầm quan sát mình. Hắn hơi mỉm cười tựa như cơn gió thoáng qua mặt hồ gợn sóng, thật là động lòng người.
Nàng cảm thấy nội tâm mình ngọt ngào, vì thế nàng cũng lén nhìn hắn, mỉm cười với hắn. Nếu nói bọn họ tâm linh tương thông thì cũng không có gì sai cả.
Hiện giờ lão thái thái vẫn đang hỏi Lý Duy Nguyên những chuyện ở Giang Tô, sau đó tiểu nha hoàn lập tức tiến đền mời mọi người đến dùng bữa tối.
Lý phủ trước kia rất đông người, mỗi dịp lễ lạc hay tết nhất thường tụ tập dùng cơm với nhau cũng coi như khá náo nhiệt.
Nhưng hiện giờ Lý Tu Tùng đã quy ẩn nơi khác, đám người Nhị phòng cũng đã rời đi, Lý Duy Hoạ thì mất, vì thế hôm nay cũng chỉ còn có vài người đến đây.
Lão thái thái cũng đã lớn tuổi tất nhiên thích nhất là náo nhiệt, con cháu tụ hợp cùng nhau một bữa. Bất quá khi nhìn thấy trong phòng chỉ có vài người không khỏi có chút buồn bã cùng chua xót.
Từ Thị nhìn thấy bộ dạng này của lão thái thái, nàng liền lên tiếng kể một số chuyện vui. Nàng nói lão thái thái về việc hiện giờ Lý Duy Nguyên đã được thăng chức thành Công Bộ lang trung, sau này con đường làm quan của hắn sẽ vô cùng thuận lợi, cho nên tâm tình của lão thái thái cũng có chút hứng thú, theo sau bà nói chuyện vui vẻ cùng các vãn bối.
Chuyện Lý Lệnh Uyển bị Lý Lệnh Yến đẩy ngã xuống nước đã làm cho lão thái thái cực kỳ tức giận.
Vì thế khi ấy bà đã ra lệnh bắt Lý Lệnh Yến đến từ đường quỳ gối, còn cấm túc Lý Lệnh Yến không được rời khỏi Kim gia uyển nửa bước, nhưng hiện tại cũng đã hơn một tháng.
Hơn nữa Lý Tu Bách cũng đến trước mặt lão thái thái cầu xin cho nàng ta, cho nên bà đành tha cho Lý Lệnh Yến một lần.
Hôm nay Lý Lệnh Yến cũng có mặt ở đây, nàng ta ngồi yên lặng ngoan ngoãn dùng bữa tối.
Lý Lệnh Uyển cũng không muốn nói gì với Lý Lệnh Yến. Đối với một người đã có dã tâm hại chết mình lại còn động thủ với mình, thì nàng còn có thể hoà thuận với người đó được sao?
Nàng không đến trước mặt Lý Lệnh Yến táng một cái, hay nhấc chân đá một đá, thậm chí là cầm dao đâm một nhát thì cũng coi như là tốt tính lắm rồi.
Nhưng Lý Duy Nguyên lại không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Thỉnh thoảng hắn sẽ liếc mắt nhìn Lý Lệnh Yến bằng ánh mắt sắc bén như đao, cho dù Lý Lệnh Yến vẫn luôn cúi đầu dùng bữa vẫn có thể cảm nhận được điều đó, vì vậy trong lòng nàng ta cũng bắt đầu có chút lạnh lẽo.
Bất quá mỗi lần Lý Lệnh Yến ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Lý Duy Nguyên ân cần gắp thịt cua sư tử cho Lý Lệnh Uyển.
Mới vừa rồi lão tháo thái hỏi Lý Duy Nguyên thích ăn món nào, hắn liền trả lời là món thịt cua sư tử.
Tất nhiên trong lòng Lý Lệnh Uyển hiểu rõ hắn nào thích ăn món này, rõ ràng là món đó là món nàng thích ăn nhất.
Chỉ là món thịt cua sư tử lại cách nàng khá xa lại không thể với tới, cũng không thể đứng lên cúi người mà gắp, cho nên Lý Duy Nguyên liền dùng đũa của mình gắp chúng bỏ vào chén nàng.
Trong phòng bếp dựa vào số người có mặt mà làm món thịt cua sư tử. Tổng cộng trên bàn có chín người, vì vậy chỉ có chín miếng thịt cua sư tử. Nhưng Lý Duy Nguyên đã gắp hai miếng thịt cua bỏ vào trong chén của Lý Lệnh Uyển, hiển nhiên hắn đã gắp luôn phần của mình cho nàng.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thấy ngọt ngào nghiêng đầu cười với Lý Duy Nguyên, đôi mắt cong cong tựa như một vầng trăng khuyết. Lý Duy Nguyên thấy thế cũng mỉm cười, đôi mày cũng từ từ giãn ra.
Lý Lệnh Yến nhìn thấy hai người bọn họ cử chỉ thân mật như vậy, trên mặt nàng ta vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong nội tâm thì tựa như lửa đốt vô cùng khó chịu.
Vì điều gì mà mọi người lại đối xử với Lý Lệnh Uyển tốt như vậy? Rõ ràng Lý Lệnh Uyển mọi mặt đều không bằng nàng kia mà.
Vì sao khi ấy Lý Lệnh Uyển không chết đi? Trong lòng Lý Lệnh Yến tàn nhẫn nghĩ, không ngờ Lý Lệnh Uyển nhờ hoạ mà được phúc lại có thể kết duyên cùng Thuần Vu Kỳ, còn định ra hôn sự cùng với hắn.
Thuần Vu Kỳ lại là một nam tử xuất sắc như vậy. Hơn nữa hắn còn là Vĩnh Hoan Hầu thế tử, nếu như nàng có thể gả cho hắn...
Trên mặt Lý Lệnh Yến có chút hốt hoảng. Nhưng lúc này nàng ta liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Duy Nguyên liếc nhìn mình, đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo cùng sắc bén làm cho nàng ta lạnh cả sống lưng. Sau đó nàng ta vội vàng cúi đầu. Bất quá trong lòng vẫn luôn căm hận.
Chờ sau khi dùng bữa tối xong, đại gia đình lại cùng nhau đến đại sảnh vừa uống trà vừa trò chuyện. Chủ yếu bọn họ chỉ nói về ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, nửa tháng sau Lý Lệnh Uyển sẽ xuất giá. Chuyện thứ hai, hiện giờ Lý Duy Nguyên đã được thăng chức thành Công Bộ lang trung. Việc cuối cùng mấy ngày nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của lão thái thái.
Ngày mười chín tháng chín này là đại thọ bảy mươi tuổi của lão thái thái. Dù sao bà cũng đã sắp gần đất xa trời, tất nhiên cũng muốn làm cho bản thân mình một bữa tiệc đại thọ thật hoành tráng.
Vì vậy Từ Thị đã sai người mời một gánh hát đến đây, nàng còn sai người đưa thiếp mời cho các bạn bè thân hữu của Lý phủ.
Lúc này Từ Thị nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Ban đầu còn nghĩ rằng Nguyên nhi không thể về kịp mừng đại thọ của lão thái thái, trong lòng chúng ta đều cảm thấy tiếc nuối. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Nguyên nhi đã trở về còn được thăng chức."
Tuy rằng mấy năm nay trong lòng Từ Thị cũng không cũng không hề yêu thích Lý Duy Nguyên, nhưng hiện tại hắn đã có tiền đồ rộng mở như vậy, còn Lý Tu Tùng cũng đã bỏ mẫu tử bọn họ mà xuất gia làm tăng nhân.
Cho nên tương lai của Đại phòng chỉ còn biết trông cậy vào Lý Duy Nguyên mà thôi, làm sao Từ Thị dám lạnh nhạt với hắn như ngày xưa?
Vì vậy thường ngày Từ Thị không hề nói chuyện nhiều với hắn, bất quá hôm nay nàng lại nói nhiều hơn.
Sau đó Từ Thị lại nói: " Hiện nay gia đình của chúng ta chính là tam hỉ lâm môn. Chuyện vui thứ nhất là đại thọ bảy mươi tuổi của lão thái thái, thứ hai là Nguyên nhi đã được thăng chức, cuối cùng chính là ngày tám tháng sau Uyển nhi sẽ xuất giá, thật đúng là chuyện tốt nối tiếp nhau mà."
Dừng một chút, Từ Thị lại cười nói tiếp: " Ban đầu chúng ta còn bàn luận, chờ ngày Uyển nhi xuất giá. Nếu Nguyên nhi vẫn không kịp quay về thì Lương nhi thân làm đệ đệ sẽ thay Nguyên Nhi cõng Uyển nhi ra cửa. Bây giờ thì tốt rồi, Nguyên nhi đã trở về thân làm đại ca, lại là Công Bộ lang trung cho nên ngày xuất giá của Uyển nhi, Nguyên Nhi có thể cõng Uyển nhi ra cửa, đại gia đình chúng ta sẽ vô cùng vinh quang."
Theo quy định từ xưa đến nay, ngày xuất giá nữ tử không được đi bằng chân bước ra khỏi nhà mẹ đẻ, bằng không sẽ đem hết tất cả phúc khí của nhà mẹ đẻ đi theo, cho nên trong ngày đó phải để huynh trưởng hoặc đệ đệ cõng ra cửa ngồi lên kiệu hoa. Vài ngày sau mới có thể trở về nhà mẹ đẻ.
Lão Thái Thái cùng đám người Chu Thị nghe xong liền cười, bọn họ nói Lý Duy Nguyên trở về rất đúng lúc.
Nhưng trên mặt Lý Duy Nguyên không hề có chút ý cười nào, vẻ mặt vô cùng điềm nhiên bình tĩnh. Chỉ là bàn tay giấu trong áo khẽ nắm chặt.
Làm sao hắn có thể cõng Lý Lệnh Uyển lên kiệu hoa gả cho người khác? Trừ khi là hắn chết, nếu không hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút chột dạ, lặng lẽ quan sát Lý Duy Nguyên. Nàng nhìn thấy vẻ mặt hắn trầm tĩnh, bộ dạng cực kỳ hờ hững làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Vì thế chờ sau khi mọi người lần lượt rời khỏi Thế An Đường, nàng muốn cùng Lý Duy Nguyên trở về tiểu viện của hắn.
Bất quá khi nàng vừa bước đến cửa thì Chu Thị lại kêu nàng đi cùng, cho nên Lý Duy Nguyên đành phải quay về một mình.
Nhưng sau khi hắn đi được một đoạn không xa, hắn liền nghe được Lý Lệnh Uyển phía sau lưng hổn hển gọi hắn: " Ca ca."
Hắn quay đầu nhìn lại liền thấy trong tay nàng đang cầm một chiếc đèn lồng từ từ tiến về phía hắn.
Lý Duy Nguyên vội xoay người bước gần về phía nàng, hắn hỏi: " Không phải vừa rồi nàng đã đi cùng Tam thẩm sao? Hiện tại còn theo ta làm gì?"
Hắn lại nhìn về phía sau lưng nàng, nhíu mày nói với nàng: " Vì sao nàng không mang theo nha hoàn, lại một mình cầm đèn lồng đi đến đây? Trời đã tối không cẩn thận sẽ bị té ngã."
Vừa rồi Lý Lệnh Uyển vội vàng đi thật nhanh đến đây, cho nên nàng vẫn còn thở gấp nghe hắn nói thế, nàng có chút bất mãn nhìn hắn, tức giận nói: " Còn không phải vì ta muốn gặp chàng sao, cho nên ta mới vội vàng đi tìm chàng."
Kỳ thật trong lòng nàng rất muốn gặp mặt Lý Duy Nguyên, vì thế nàng cùng Chu Thị trò chuyện vài câu liền tìm lý do để rời đi.
Theo sau nàng lại lệnh cho Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh quay về trước, còn chính mình tự cầm đèn chạy đi tìm hắn.
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói thế, ngữ khí của nàng có chút nũng nịu cũng có chút giận dỗi, hắn cảm thấy trái tim mình dường như có móng vuốt mèo cào vào, cả người đều tê dại cùng ngứa ngáy.
Nếu không phải hắn sợ có người đi ngang qua nhìn thấy hai người bọn họ, thì có thể hắn đã trìu mến hôn nàng một lúc.
Bất quá hắn vẫn phản nhẫn nhịn, tiếp đến hắn đưa tay nhận lấy lồng đèn trong tay nàng, nắm tay dẫn nàng tiến về phía trước.
Buổi tối hôm qua hai người bọn họ vừa mới xác định mối quan hệ, tuy rằng nàng không muốn nghĩ nhiều về hắn nhưng cả ngày hôm nay nàng lại vô cùng nhớ hắn.
Cho nên khi hai người bọn họ đi cùng nhau, hắn lại còn nắm tay nàng như vậy, nàng nhịn không nổi liền cảm thấy cực kỳ thẹn thùng khuôn mặt cũng nóng bỏng một mảng.Nàng cúi đầu, không dám nhìn đến hắn.
Lý Duy Nguyên lại nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù nàng đã cúi thấp đầu nhưng với ánh sáng của lồng đèn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nàng đang ửng đỏ.
Đêm này là mười lăm trăng rất tròn. Lý Duy Nguyên trực tiếp thổi tắt nến trong lồng đèn,lại ngắm nhìn nàng.
Thật sự đúng như câu mỹ nhân dưới trăng, càng nhìn càng thấy kiều diễm không gì sánh bằng.
Trong lòng Lý Duy Nguyên chợt rung động, hẳn liền đưa ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay nàng.
Lý Lệnh Uyển càng cảm thấy xấu hổ khuôn mặt càng đỏ bừng, lại càng cúi thấp đầu. Trong nội tâm nàng dường như có một con thỏ nhỏ đang nhảy thật nhanh.
Máu trong cơ thể tựa như sôi sục, cảm thấy khắp cơ thể đều nóng lên. Đôi chân nàng lại không còn sức lực, bước đi cũng không vững.
Cũng may đường đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên không còn xa nữa, không bao lâu bọn họ đã đến nơi.
Lý Duy Nguyên giơ tay gõ cửa, Cẩn Ngôn nhanh chóng bước ra mở cửa, kêu một tiếng đại thiếu gia.
Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đứng phía sau Lý Duy Nguyên, hắn ta vội vàng kêu một tiếng Tứ tiểu thư.
Trên mặt Lý Lệnh Uyển vẫn đỏ bừng như cũ, cho nên nàng không dám ngẩng đầu vì sợ Cẩn Ngôn nhìn thấy, vì vậy nàng chỉ cúi thấp đầu ừ một tiếng.
Trong lòng Cẩn Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Tứ tiểu thư xưa nay rất hoà đồng, mỗi lần Tứ tiểu thư nhìn thấy hắn luôn cười chào hỏi, nhưng vì sao hôm nay Tứ tiểu thư lại cúi đầu như vậy?
Bất quá Cẩn Ngôn cũng không dám đánh giá Lý Lệnh Uyển quá lâu. Phàm chỉ cần hắn ta nhìn nàng thì Lý Duy Nguyên lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn đến mình. Vì thế hắn ta vội vàng rời tầm mắt khỏi người nàng.
Lý Duy Nguyên đem lồng đèn trong tay mình đưa cho Cẩn Ngôn. Chỉ là Cẩn Ngôn chưa kịp lên tiếng thì Lý Duy Nguyên đã nắm tay lôi kéo Lý Lệnh Uyển vào phòng, còn nhanh tay đóng cửa phòng lại.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp này của Lý Duy Nguyên, trong lòng Cẩn Ngôn lại nghĩ, chẳng lẽ Tứ tiểu thư lại làm chuyện gì chọc giận đến đại thiếu gia sao, cho nên đại thiếu gia mới muốn một mình giáo huấn Tứ tiểu thư như vậy?
Nhưng kỳ thật sau khi Lý Duy Nguyên đóng cửa phòng, hắn lập tức đưa tay đẩy nhẹ Lý Lệnh Uyển dựa vào vách tường.
Lý Lệnh Uyển không lường trước hắn sẽ làm như vậy, liền khẽ kêu lên một tiếng. Bất quá tiếng kêu chưa kịp vang lên, thì đôi môi đã bị Lý Duy Nguyên ngậm lấy.
Mỗi lần Lý Duy Nguyên hôn nàng đều thích dùng tay vuốt ve khuôn mặt nàng, hận không thể hoà cơ thể nàng vào trong máu thịt của hắn, cho nên hắn cực kỳ mãnh liệt tàn sát đôi môi nàng.
Căn bản Lý Lệnh Uyển chỉ bị động tiếp nhận. Đến cuối cùng cả cơ thể nàng đều mềm nhũn, đôi chân cũng không thể đứng vững, hít thở không thông, lúc này hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Sau khi môi hắn rời khỏi đôi môi nàng, cơ thể nàng tựa như sợi mì mềm nhũn từ vách tường trượt xuống, cũng may hắn nhanh tay đỡ lấy nàng. Cho nên nàng mới tránh khỏi kết cuộc phải ngồi trên mặt đất.
" Nàng vẫn vô dụng như vậy." Lý Duy Nguyên vùi đầu vài xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, dùng răng nhẹ ma sát, cười nói: " Chỉ mới thân mật một chút mà nàng đã như vậy, nếu sau này chúng ta có những hành động thân mật hơn thì nàng phải làm sao?"
Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, thật sự nàng muốn đưa tay hung hăng đánh cho hắn một trận. Nhưng hắn vẫn còn dùng răng cắn nhẹ trên vành tai nàng, khiến cho nàng cảm thấy ngưa ngứa, làm sao còn sức lực nào mà đánh hắn đây?
Nàng chỉ có thể bất lực bị hắn ôm vào trong lồng ngực, thậm chí ngón tay nàng còn không nâng nỗi. Hắn còn thổi nhẹ vào tai nàng, khiến cho nàng rên nhẹ một tiếng.
Bình thường giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, hiện giờ nàng lại rên rỉ động tình như vậy, càng mang theo mấy phần kiều mị.
Khi Lý Duy Nguyên nghe thấy, máu huyết trong người thoáng chốc như muốn sôi trào, cả cơ thể đều nóng bừng thật sự chỉ muốn bế nàng lên giường lăn lộ một phen.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, hiện nay nàng chưa đến tuổi cập kê vẫn còn quá sớm để làm chuyện đó, như vậy đối với cơ thể nàng không tốt.
Mặc dù nội tâm hắn rất mong muốn, bất quá lý trí lại không cho phép, vì vậy hắn đành cố gắng nhẫn nhịn.
Có lẽ tạm thời chỉ có thể thân mật như thế này mà thôi. Lý Duy Nguyên lập tức đưa tay đỡ lấy khuôn mặt nàng cúi đầu hôn thật sâu lên môi nàng.
———————//——//———————-
* Tác giả có lời muốn nói: Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Uyển Uyển tiếp nhận tình cảm của Nguyên ca quá nhanh, cho nên ta có đôi lời giải thích.
Kỳ thật ở những chương trước ta cũng đã nói sơ qua tình cảm của nữ chính, bất quá ta chỉ nói sơ lược, cho nên mọi người không thể hiểu rõ có đúng không?
Ví như nữ chính cảm thấy nơi nào có Lý Duy Nguyên thì đều sẽ an tâm. Bao gồm việc Đỗ Thị đánh Lý Duy Nguyên ở những chương trước, nàng cũng cảm thấy đau lòng thay hắn, còn giận dữ chạy đi tìm Đỗ Thị.
Căn bản nữ chính là một người khá nhút nhát cho nên nàng không thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng nàng lại vì hắn mà lại hành động theo cảm tính thế kia. Thậm chí sau khi Lý Duy Nguyên rời đi nàng thường xuyên nằm mơ thấy hắn, chương trước ta đã đề cập qua.
Còn về chương này, nữ chính cũng có nói mỗi lần ca ca đối xử tốt với mình như vậy, nàng không thể chịu đựng nỗi. Nàng chợt nhớ về lúc trước khi hắn biết rõ thân phận của nàng, hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, cho dù nàng biết rõ lý trí của nàng luôn nhắc nhở nàng không thể đồng ý, nhưng con tim thì...Kỳ thật nàng không thể không thừa nhận bản thân mình thích Lý Duy Nguyên.
Bất quá ta không miêu tả sâu sắc nội tâm của nàng, cho nên khi mọi người đọc chương này sẽ cảm thấy nữ chính chấp nhận quá tình cảm này quá nhanh.
Ta cho rằng chuyện tình cảm không thể nói trước được điều gì, hơn nữa Lý Duy Nguyên đã chủ động nói rõ ràng mối quan hệ của hai người bọn họ, vì vậy nàng cũng không còn lý do gì để cự tuyệt.
Chính nàng cũng hiểu rõ bản thân mình rất nhớ nhung Lý Duy Nguyên, bằng không nàng sẽ không thường xuyên nằm mơ thấy hắn. Thậm chí trong lúc nàng bị thương còn nằm mơ thấy Lý Duy Nguyên xảy ra chuyện không may, nàng đã khóc rất nhiều còn cầu xin hắn đừng chết.
Bởi vì nàng biết bản thân mình bài xích khi ở cạnh hắn, mỗi khi có hắn ở bên nàng lại cảm thấy an ổn, sau khi hắn rời đi nàng sẽ thương nhớ nằm mơ thấy hắn.
Hiện tại hắn đã chủ động bày tỏ tâm ý của mình, còn cầu xin nàng yêu hắn, gả cho hắn, vĩnh viễn đừng rời xa hắn. Vậy thì Uyển Uyển còn có lý do nào có thể cự tuyệt đây?
Nàng căn bản là một người rụt rè, nếu Nguyên ca không trực tiếp nói rõ thì có lẽ suốt đời nàng cũng không dám đối diện với chuyện này, cho nên hiện tại ta cảm thấy việc này chính là nước chảy thành sông thôi.
Đến nỗi đối với nam phụ, dù cho hắn có đẹp trai như Cổ Thiên Lạc. Nhưng nếu có một ngày hắn chọc giận ta thì khẳng định ta cũng sẽ không động tâm với hắn đâu, ta chính là một con người tục tằng như thế đấy. Tuyệt đối ta cũng sẽ không gả cho hắn. Đại khái mọi chuyện là như vậy đó.
Hơn nữa nam phụ còn cứu Uyển Uyển một mạng, hắn đối xử với nàng cũng vô cùng tốt. Nếu không phải do Nguyên ca nói rõ ràng với nàng trước, có lẽ nàng cũng không dám đối diện với tình cảm của Nguyên ca. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã thay đổi, sau này nam phụ lại chọc giận nàng khẳng định nàng sẽ không nhu nhược như trước nữa đâu.