Edit: Sơ NgọcBeta: Sơ Bạch, Sơ Nặc. *************************
“Nhị ca, đó là đứa trẻ nhà ai, có đẹp như em, đáng yêu như em không?” Y Y nâng khuôn mặt nhỏ, muốn đem lực chú ý của Nhị ca đặt ở trên mặt mình, mà không phải là chiều cao hay là ở trên đùi.
Nhắc tới giá trị nhan sắc, Mục Vân Tu liền không có cách nào phản bác, bạn nhỏ này thực sự có bản lĩnh để tự tin.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp không kém phần đáng yêu, một đôi mắt sáng lấp lánh như sao, nhìn liền cảm thấy hải không thiên thanh*, làn da trắng nõn, nhìn thấy tay liền ngứa, muốn chọc!
Hải không thiên thanh: Trời biển không xanh bằng. Hơn nữa còn có một đôi lúm đồng tiền đáng yêu, lại càng muốn chọc!
Nói thật ra có đứa trẻ phát triển tốt như vậy, quả đúng là hiếm thấy.
Đối mặt với tiểu gia hỏa, Mục Vân Tu ngay cả một câu trái lương tâm cũng không nói nên lời.
“Đẹp, đáng yêu, Nhị ca của em tung hoành giới giải trí nhiều năm, chưa bao giờ được thấy qua bạn nhỏ nào chân ngắn đáng yêu như em.”
Y Y nhấp môi.
Nhị ca thật vô tình.
Bánh ngọt làm gì một hai phải kẹp pha lê.
Nhìn đôi chân dài của nhị ca, Y Y cũng không tự ti, ngược lại càng thêm tự tin mà đá đá đôi chân ngắn nho nhỏ của mình.
Chân ngắn chân nhỏ thì làm sao, chân ngắn thì càng có lực!
Chân ngắn chính là tinh hoa, ta thấp ta vui sướng!
"Em đẹp, em đáng yêu, phương hướng phát triển của em không giống người khác, phương hướng phát triển của người khác cũng không giống em, không thể so.”
Mục Vân Tu xì cười, tiểu gia hỏa tuy không lớn, nhưng ngụy biện rất giỏi.
Bị tiểu gia hỏa làm gián đoạn, chút tàn nhẫn đè nặng trong lòng tuyệt nhiên đã biến mất, nếu mọi người đều không đồng ý cái nhìn của hắn, có tiếp tục bàn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Mục Vân Tu đột nhiên tới gần đại ca, một tay đem vật nhỏ ở trong lòng ngực đại ca cướp đến trên tay mình, mang theo vẻ mặt cười xấu xa, trên tay dùng sức, tung tiểu gia hỏa lên trên cao, lại vững vàng đón lấy.
“Đi, đêm nay ngủ cùng nhị ca, nhị ca kể chuyện cho em nghe.”
Vốn cho rằng khi bị vứt lên cao, tiểu gia hỏa sẽ bị dọa cho sợ, ai ngờ tiểu gia hỏa lại vô cùng bình tĩnh, Mục Vân Tu càng thêm cảm thấy tiểu gia hỏa có ý tứ, làm lơ những ánh mắt không tán đồng của mọi người, nhanh chóng mang theo tiểu gia hỏa rút lui khỏi hiện trường, để lại ba cha con đang muốn đoạt người lại chưa kịp mà hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi đối với cái nhìn của kẻ thù, Y Y cảm thấy cô cùng nhị ca vẫn là có tiếng nói chung, cô cũng không bài xích nhị ca, nhưng cô bài xích câu chuyện trước khi ngủ.
“Nhị ca, chúng ta thương lượng chút.”
“Em nói đi.” Mục nhị thiếu rất có hứng thú mà nhướng mày
Tò mò tiểu gia hỏa muốn nói cái gì, không muốn cùng hắn ngủ? Hay là sẽ tiểu dầm?
Đứa trẻ vào tuổi này sẽ tiểu dầm sao?
Hình như là có đi.
“Tiểu dầm sao, nếu như em tiểu dầm, vậy thì không có vấn đề gì, nhị ca đưa em về phòng em ngủ.”
Lời thương lượng của Y Y còn chưa nói khỏi miệng, đã nhận lấy vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của nhị ca.
“Em không tiểu dầm, thì ra khi Nhị ca bằng tuổi em vẫn còn biết tiểu dầm, xấu hổ xấu hổ!”
Mục nhị thiếu:……
“Nói đi, em muốn thương lượng cái gì?”
“Em vẫn nên tự về phòng ngủ đi.”
“Không được.”
“Vậy có thể đừng kể câu chuyện đáng sợ lần trước được không.” Câu nói ngoài ý muốn còn đáng sợ hơn.
“Không được.”
Mục nhị thiếu trả lời leng keng hữu lực, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Y Y:……
Buổi tối, Y Y bị cưỡng chế ở trong phòng nhị ca, chiếm cứ phân nửa chiếc giường lớn, nhưng cô cũng không cao hứng nổi.
Từ lúc bắt đầu đắp chăn lên, vẻ mặt của nhị ca cực kỳ tà ác nhìn chằm chằm cô, giống như con sói xám nhìn chằm chằm vào tiểu bạch thỏ.
“Nhị ca, em chuẩn bị tốt rồi, anh đọc đi, có thể bỏ câu chuyện rùa đen thi chạy đi không, cái này mẹ đã đọc qua rồi.” Cô không muốn lại làm con rùa đen bất động chân cả một đêm.
Biểu tình tà ác của Mục Vân Tu đột nhiên biến mất, trên mặt hiện lên sự ôn nhu hiền lành nhất.
“Hôm nay không đọc câu chuyện đó.”
Y Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Vân Tu đột nhiên thay đổi ngữ khí, giọng nói âm trầm khàn khàn khuếch tán trong phòng.
“Bởi vì, anh chuẩn bị đọc cho Y Y truyện ma nha……”
“……”