Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 23

  Chiều hôm đó trời đổ mưa to, Đoàn Duệ Thanh về vừa vặn bị mắc mưa, về nhà lập tức tắm nước nóng, may là vẫn chưa bị đông cứng.

  Thay quần áo rồi, đi chợ mua đồ ăn về nhà làm xong, nhưng đợi đến chạng vạng, cũng không thấy tam cô cùng Vân Thiệu Thần trở về nhà. Hắn đơn giản ăn chút cơm, chuẩn bị đồ ăn bỏ vào hộp giữ ấm, một hộp đưa đến khách sạn, còn lại đưa đến sở cảnh sát.

  Đoàn Giai Thu tuy rằng có thể ăn cơm hộp ở khách sạn, nhưng cháu trai đưa đồ ăn đến hiển nhiên sẽ rất vui vẻ nhận lấy phần tâm ý của hắn.

  “Hôm nay về luôn à? Chuyện trong nhà con sắp xếp tốt chưa?” Nàng thấy bên tay Đoàn Duệ Thanh còn cầm một hộp giữ ấm, liễm hạ mắt, nhưng không có hỏi gì.

  “Dạ, tam cô đừng lo, con đều chuẩn bị tốt rồi.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm trả lời.

  “Vậy thì được rồi.” Đoàn Giai Thu cười gật đầu.

  “Tam cô, vậy người đi ăn đi, con đi trước, buổi tối sẽ đến đón người.” Đoàn Duệ Thanh tuy rằng để lại dù cho nàng, nhưng trời mưa thế này để cô một mình về nhà sao có thể yên tâm được.

  “Được, con về trước đi, cô có thể tự về nhà mà.” Đoàn Dao Nhàn cười vỗ vỗ vai hắn, đứng trước cửa nhìn theo hắn rời đi, mới thở dài một tiếng.

  Lúc Đoàn Duệ Thanh đem hộp cơm đến sở cảnh sát, lại không thấy Vân Thiệu Thần ở đó.

  “A, em không phải là em trai Thiệu Thần sao?” Cố Hải thấy đứa nhỏ cầm dù cùng hộp cơm đi vào trong, lập tức chạy đến hỏi.

  “Dạ phải.” Đoàn Duệ Thanh còn nhớ rõ người này, lần đầu tiên hắn đến đây liền gặp qua y.

  “Em nhanh đi gặp anh mình đi, hắn bị đưa đến bệnh viện nhân dân rồi.”

  Đoàn Duệ Thanh vừa nghe y nói xong cả người liền run lên, hộp cơm trong tay lập tức rơi xuống đất.

  “Ách!” Cố Hải ngược lại bị phản ứng của cậu dọa sợ, lấy lại tinh thần nghĩ lại những điều mình vừa nói, thiếu chút nữa cho bản thân một bạt tai, vội vàng giải thích: “Em đừng lo lắng, hắn chỉ là bị người ta cho thêm vài lỗ hổng trên người, không nghiêm trọng, không nghiêm trọng.” Y liên tục cam đoan, dọa đến đứa nhỏ sẽ không tốt.

  “Vài lỗ hổng?” Đoàn Duệ Thanh đúng là bị dọa đến, hắn tuy rừng chưa từng trực tiếp thấy qua, nhưng nghe người ta nói cũng không ít, ở kiếp trước Vân Thiệu Thần là bị những vết thương nhỏ nhỏ lớn lớn ra sao.

  “Chính là bọn tiểu lưu manh trong thành gây chuyện, hắn bị ngộ thương, em đừng quá lo lắng, không có chuyện gì đâu, đi bệnh viện băng bó qua miệng vết thương cũng không có vấn đề gì.” Cố Hải vội vàng ôn tồn giải thích cho cậu, dù sao đứa nhỏ trước mặt so với những nam nhân thô kệch cao lớn khác nhau, tiểu hài tử mềm mại, lúc y nói chuyện nên nhỏ nhẹ, không nên dọa cậu sợ.

  “Vậy em đi đây.” Đoàn Duệ Thanh vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài.

  Cố Hải đợi người đi mất, mới xoay người nhặt hộp cơm trên đất lên, mở ra ngửi thử, mùi vị không tệ, nghĩ thầm Vân Thiệu Thần mặt quan tài kia thật có phúc khí, bất quá hôm nay phúc khí này liền thuộc về y nha.

  Cố Hải cười tủm tỉm đem hộp cơm trở về văn phòng, nhặt được thứ tốt dại gì không ăn.

  Lúc Đoàn Duệ Thanh chạy đến bệnh viện tìm được Vân Thiệu Thần, y đã băng bó xong rồi, trên cánh tay quấn một vòng băng gạc, trên tay áo còn dính không ít máu tươi.

  “Anh.” Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy người nọ không có việc gì, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, thả chậm cước bộ đi đến bên cạnh anh.

 “Sao em lại ở đây?” Vân Thiệu Thần thấy cậu, rất kinh ngạc, nhìn thấy bả vai cùng tay áo đứa nhỏ đều ướt mèm, dính đầy nước mưa, mày liền nhíu lại, từ trên giường bệnh đứng dậy lấy áo khoác để bên cạnh đưa cho cậu, một bên còn thấp giọng giáo huấn “Tại sao đem dù theo rồi còn để ướt như vậy?”

  Đoàn Duệ Thanh không dám đẩy ra áo khoác anh đưa tới, đành phải mỉm cười giải thích: “Chạy hơi nhanh, nên không chú ý, vết thương của anh không nặng chứ?” Hắn nói xong nghiêng đầu nhìn cánh tay anh.

  “Đừng lo.” Vân Thiệu Thần không dấu vết bỏ tay áo xuống ngăn trở tầm mắt cậu, không muốn làm cậu lo lắng.

  “Sao anh lại để bị thương như vậy được, thật không cẩn thận gì cả.” Đoàn Duệ Thanh trong lòng vẫn còn lo lắng, miệng vết thương kia nhìn cũng không nhẹ, chân mày nhịn không được cũng nhíu chặt.

  Vân Thiệu Thần kéo đứa nhỏ đến ngồi trên giường, mới nói: “Lúc về không được nói với mẹ anh, nàng sẽ lo lắng.”

  “Dạ, em sẽ không nhiều lời.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, đạo lý không thể để người lớn lo lắng hắn tự nhiên hiểu.

  Vân Thiệu Thần lúc này mới gật đầu, sờ đầu cậu nói: “Vậy em mau trở về đi, nói với mẹ tối nay anh tăng ca ngủ lại sở.” Trước khi Đoàn Duệ Thanh đến ở nhà y, y cũng thường suốt đêm tăng ca, sau này Đoàn Duệ Thanh đến đây, y luôn tận lực về nhà ăn cơm chiều rồi mới trở lại sở, đến giờ tan tầm cũng sẽ về nhà.

  “Anh, anh nói thật cho em biết, vết thương của anh có phải rất nặng không, phải nằm viện sao?” Lúc này Đoàn Duệ Thanh ngược lại bắt đầu lo lắng hơn, đứng lên nghi hoặc nhìn anh.

  “Không có.” Vân Thiệu Thần lắc đầu, thấy không thể gạt được cậu, đành phải giải thích “Lát nữa anh còn phải trở về sở…..”

  Lúc y đang nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, hai người theo bản năng quay đầu nhìn qua.

  Cửa phòng bị người đẩy ra, một người con gái diện mạo thanh tú đưa đầu dò xét nhìn vào, nhìn hai người, cuối cùng dừng ở trên người Vân Thiệu Thần, cười nói: “Thiệu Thần, nguyên lai anh ở đây a.”

  Đoàn Duệ Thanh nhìn mặt người kia, nguyên bản không có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy nàng cười thập phần vui vẻ bước vào, trong lòng giống như bị người khác nhéo một cái, hung hăng kinh ngạc một chút, người này, người này là……

  “Sao ngươi lại đến đây?” Vân Thiệu Thần thấy người đến, mày không dấu vết cau lại.

  “Tới thăm anh a, nghe nói anh thập phần anh dũng cùng kẻ bắt cóc chiến đấu, còn bị thương, em đương nhiên phải đến đây xem thử a.” Cô nàng cười khanh khách đi vào phòng bệnh, dáng người cao gầy, cũng rất xinh đẹp.

  Nhưng mặt khác hai người đàn ông trong phòng cũng không cho nàng chút mặt mũi, Đoàn Duệ Thanh còn đắm chìm trong khiếp sợ chưa hồi thần được, mà Vân Thiệu Thần nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn cô gái ngẩn người nên cũng nhíu chặt mày.

  “Đây là đứa em trai nhỏ của anh sao, bộ dạng thật đáng yêu.” Cô gái lúc này cũng chú ý đến Đoàn Duệ Thanh, liền cười với cậu.

  Đoàn Duệ Thanh lấy lại tinh thần miễn cưỡng cười với nàng, gật đầu nói: “Xin chào.” Sau đó cảm thấy không biết nói gì nữa, cô gái này kiếp trước hắn đã từng gặp qua, nhưng…. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Thiệu Thần, thấy đối phương nhíu mày nhìn mình, lại không để ý cô gái kia, trong lòng đột nhiên hiểu được ý tứ của anh. (Chắc nghĩ Thần ca ghen, mà chắc là nghĩ lầm đối tượng bị ghen rồi… ha ha…)

  “Quả nhiên rất ngoan, em học lớp mấy rồi? Còn chưa lên đại học đi.” Cô thấy cậu không nói gì nhiều, chỉ nghĩ là tiểu hài tử thẹn thùng, không để ý mấy.

  “Em không đi học.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười lắc đầu với nàng.

  “A, nguyên lai là như vậy a.” Cô gái rốt cục cảm thấy xấu hổ, tươi cười cũng có phần mất tự nhiên.

  Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, cũng không biết Vân Thiệu Thần là bận tâm mặt mũi cô ta, hay nguyên nhân khác, mở miệng nói: “Ngươi không bận gì ở đây à?”

  “Không bận a, như thế nào, hạ lệnh đuổi khách sao?” Cô gái đối mặt với Vân Thiệu Thần tự nhiên không ít, trên mặt luôn cười tủm tỉm, tựa hồ cũng không sợ y mất hứng với mình.

  Vân Thiệu Thần không để ý nàng, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy cánh tay Đoàn Duệ Thanh, ý muốn đi ra ngoài, đồng thời nói: “Nếu không có việc thì trở về đi, chúng ta cũng phải đi.”

  Y nói trắng ra như vậy, có ngốc cũng hiểu được ý tứ của y, huống chi cô gái cũng không phải đứa ngốc, nàng chỉ là một người trẻ tuổi, có dũng khí, cho rằng bất cứ chuyện gì chỉ cần cố gắng, không vứt bỏ thì một ngày nào đó sẽ thu được kết quả tốt, nên mới cố ý xem nhẹ những thứ khác.

  Nhưng là đối mặt với sự cự tuyệt thẳng thừng của y, trong lòng đương nhiên cảm thấy không tốt, cho nên lúc này sắc mặt nàng cũng không khá bao nhiêu.

  Đoàn Duệ Thanh đương nhiên sớm cảm giác được anh họ mình đối với cô gái kia không có ý tứ, đành phải giúp đỡ, tìm bậc thang cho hai người bước xuống: “Hôm nay mưa lớn như vậy, buổi tối tam cô một mình về nhà khẳng định không an toàn, anh, chúng ta đi đón nàng đi.”

  “Được.” Vân Thiệu Thần nhìn cậu, gật đầu.

  Cô gái nhìn hai bóng người trong phòng, cảm thấy không cam lòng, liền đuổi theo hai người, nói vào: “Tam cô của em là mẹ Thiệu Thần phải không? Nàng làm việc ở đâu? Chị có thể đi theo gặp nàng không?”

  Đoàn Duệ Thanh lúc này chỉ hận bản thân nói sai, hắn hẳn nên nói sang chuyện khác, trực tiếp nhắc đến tam cô không phải là càng cho cô ta có cơ hội chen vào nói chuyện sao?

  “Không cần, ngươi trở về đi, muộn rồi.” Vân Thiệu Thần biết cô ta có người đưa đón, cho nên không cần lo đến an toàn của cô, nói chuyện cũng là kiểu hoàn toàn cự tuyệt.

  Lại một lần nữa trực tiếp bị cự tuyệt, cô gái hào phóng cỡ nào cũng sẽ cảm thấy bị mất thể diện, huống chi nàng lại được mọi người chiều chuộng, sủng ái mà lớn lên, sắc mặc lúc này liền suy sụp.

  Đoàn Duệ Thanh trong lòng thập phần rõ ràng, hai người kiếp trước cùng một chỗ cuối cùng cũng không có kết quả, cho nên trong lòng hoàn toàn không có ý gán ghép hai người, lại đối với thái độ của anh họ mình không hiểu sao cảm thấy kính nể, này là tố chất tâm lý như thế nào a, lại có khả năng tỏ ra cứng rắn với một nữ hài yếu ớt.

  “Đi thôi.” Vân Thiệu Thần nắm lấy cánh tay Đoàn Duệ Thanh không buông, không chú ý đến cô ta, dẫn người rời khỏi phòng bệnh.

  Đoàn Duệ Thanh lúc rời khỏi nhà đem theo hai cây dù, đã đưa cho Đoàn Giai Thu một cây, nên hai người hiện tại cùng che chung một cây, nếu không muốn bị mưa văng trúng, bắt buộc phải đi sát vào nhau, như vậy cũng không thể đi nhanh được.
Bình Luận (0)
Comment