Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Đống cũng giơ tay lên, lòng bàn tay phất qua non nửa gương mặt vẫn vương nước mắt trên màn hình, …

***

Vì câu nói đó của Liang, cả đêm Cố Nghi Lạc nằm mơ chập chờn.

Chỉ còn chưa đến 40 tiếng nữa là phải lên bục biểu diễn, cậu kéo khúc nhạc mà đứa bé nào học đàn cũng phải kéo, 《Lightly Row》(*), Bành Châu  chơi piano đệm nhạc cho cậu.

(*) Lightly Row nằm trong cuốn Suzuki Violin School, do Shinichi Suzuki phổ lại theo bài hát dân gian Đức Hänschen klein, lời bài hát gốc thuộc về Franz Wiedemann.

Tưởng Du học xong chạy tới, đứng ở cửa giễu cợt: “Này là phản phác quy chân đấy à.”

(*) Phản phác quy chân (返璞归真 ): Quay trở lại trạng thái ban sơ, mộc mạc ban đầu.

Tai Cố Nghi Lạc rất thính, liếc cậu ta một cái: “Vậy cậu hát nhẩm theo nhạc phổ làm gì?”

“Hồi bé từng học, nên theo thói quen.” Tưởng Du đến cạnh đàn piano, vỗ vỗ vai Bành Châu: “Đàn khá đó, nên theo chuyên nghiệp, rồi làm bạn thép cho tôi (*).”

(*) Bạn thép (钢伴): Người đệm đàn piano.

Bành Châu vênh mặt: “Nhớ ngày xưa học đàn piano điện tử ở cung thiếu nhi, tớ là người đàn giỏi nhất trong tất cả đám trẻ con ở đó.”

“Há, vậy sao lại học violin?”

“Vì đàn piano đắt quá, nhà nghèo, không mua được.”

Cố Nghi Lạc tham gia: “Kết quả học violin cũng không tiết kiệm hơn chút nào.”

Bành Châu bi thương sâu sắc: “Chả thế, mỗi lần đổi đàn, cha mẹ tớ lại muốn ôm đầu khóc rống một trận.”

“Cậu kiên trì được đến bây giờ quả không dễ dàng.”

“Vẫn tạm, dù sao tớ cũng đã thề với Nightingale, sống là người của đàn dây, chết cũng là người của đàn dây.”

(*) Lời thề Nightingale: Là một tuyên bố về đạo đức và nguyên tắc trong ngành điều dưỡng, được lập vào năm 1893 bởi Lystra Gretter và ủy ban trường đào tạo Y tá Detroit Flanders. Nó được đặt tên là Lời thề Nightingale để tôn vinh Florence Nightingale (1820 – 1910), người sáng lập ra ngành điều dưỡng hiện đại cũng với vô số cống hiến vĩ đại. Năm 1935, Great đã mở rộng lời thề.

Lời thề Nightingale thường được đọc trong lễ tốt nghiệp của trường điều dưỡng, và vị thế của nó có thể so sánh với Lời thề Hippocrate trong ngành y tế.

“Nightingale mà nghe lời này cũng tức đến đội mồ sống dậy.”

Tất cả mọi người đều phì cười, trong phòng đàn tràn đầy không khí vui vẻ.

“Tóm lại, hôm nay chúng ta có thể đứng ở đây, đều là sự an bài của vận mệnh.” Lư Tiêu Địch làm tổng chỉ huy, giơ cao cây vĩ, “Nhóm đàn dây 4 người chúng ta là chính là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu ngày mai!”

Ngày mai trên sân khấu có sao sáng hay không không biết, dù sao thì hôm nay cũng mưa, chắc chắn không nhìn thấy sao trời.

Thành phố S thuộc vùng khí hậu Bắc Á nhiệt đới gió mùa, mùa đông hiếm khi có mưa, lúc ngoài trời có chút động tĩnh, đám sinh viên trong giảng đường đều tưởng là tuyết rơi, nhao nhao chạy ra nhìn, thấy cùng lắm chỉ là mưa tuyết, lại ỉu xìu thất vọng giải tán.

Không khéo là, lúc này mấy người Cố Nghi Lạc phải vật lộn trong đám người đang chạy về tòa giảng dạy.

Cố Nghi Lạc bị một bầy chen lấn đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, dính một mặt toàn nước mưa, trong lúc hỗn loạn ngẩng đầu lên nhìn, Bành Châu đang che ô rướn cổ ra phía sau gọi: “Tưởng thủ tịch, mau tới đây!”

Tiếp đó tay trái của Cố Nghi Lạc được người phía sau nắm chặt, quay đầu lại nhìn, Tưởng Du đang xông về phía trước gào lên: “Bành Châu, tôi bắt được tay cậu rồi!”

“Cậu xác định đó là tay của tôi chứ?”

“Đầu ngón tay có vết chai do chơi đàn, khẳng định là cậu!”

Thế là Cố Nghi Lạc mặt mũi ngơ ngáo bị Tưởng Du lôi xềnh xệch đến dưới tán ô, kẹp giữa hai người “hữu tình”, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, tình cảnh sao mà xấu hổ quá chừng.

Cố Nghi Lạc: “… Các cậu hạnh phúc là được, không cần nhắn nhủ cụ thể với tớ.”

Không tới hai tiếng đồng hồ, chuyện Cố Nghi Lạc bị kéo nhầm tay đã lan truyền hết cả khoa nhạc dây. Vì nhân duyên tốt, nên đến trưa, điện thoại của cậu leng keng lang bang không ngừng, tất cả đều là hỏi han (chao) quan tâm (xiao) an ủi.

(*) chao xiao (pinyin của 嘲笑): Cười nhạo, cười trên nỗi đau của người khác.

Đặt điện thoại xuống, nhìn hai kẻ dở hơi hại cậu rơi vào cơn bão dư luận đang ngồi bên cửa sổ “anh anh em em” luyện song tấu, Cố Nghi Lạc càng giận không chỗ trút.

Ngày mai có buổi buổi diễn, bây giờ đánh tụi nó tàn phế cũng không đáng.

Làm sao bây giờ tức chết rồi, lông đầu cũng sắp tóe lửa.

Lần đầu tiên Cố Nghi Lạc dám đăng lời lả lơi lên vòng bạn bè, có chút kích động có chút thẹn thùng, tick vào mục những ai có thể thấy xong, đăng thành công là bỏ chạy vội.

Lúc cầm điện thoại lên lần nữa, phát hiện trượt tay tick thêm một nhóm, túm cả nhóm người nhà bạn bè bỏ vào.



Mặc dù cậu chỉ đăng mỗi một câu: Rất muốn vùi trong cơ ngực của bạn trai khóc lớn một trận ”TAT”

Bình luận để lại thì bốn năm chục cái.

Bành Châu: ?

Tưởng Du: Chua quá đi

Lư Tiêu Địch: Hừ

Đàn em A: Quào, cao giọng comeout luôn [/tung hoa]

Em gái B: Cái gì??? Sư huynh có bạn trai!!!

Họ hàng C: Vậy còn gặp chàng trai lần trước giới thiệu cho con không con?

Quản Mộng Thanh nữ sĩ: Con trai có tiền đồ [/cười trộm]



Trái lại người mà cậu hi vọng nhìn thấy nhất thì không để lại bình luận, chỉ thả tim.

Cố Nghi Lạc tủi thân lắm lắm đuổi tới khu chat riêng:【 Bọn họ bắt nạt vì người yêu em không ở bên TAT 】

Có lẽ bên kia Liang vừa rời giường, trả lời coi như kịp thời:【 Muốn anh về không? 】

Nếu như nhớ không lầm, đây là lần thứ 2 Liang hỏi như vậy.

Phàm là người có chút thường thức đều biết, khoảng cách gần vạn cây số, quay về một chuyến nào có dễ dàng như vậy.

Nhưng dù biết có thể đối phương chỉ thuận miệng nói ra, nhưng trái tim Cố Nghi Lạc vẫn loạn nhịp một cách vô lý.

Lúc nhận được tin nhắn trả lời, Lương Đống kiểm tra một lần cuối cùng đồ trong va li, sao đó đeo ba lô lên lưng, ra ngoài đi về phướng tòa nhà thí nghiệm.

Điện thoại rung hai lần trong túi, anh vừa đi vừa lấy ra nhìn, dù đáp án nằm trong dự đoán, nhưng khi Lương Đống nhìn màn hình, đáy mắt vẫn nhiễm một tia mất mát nhỏ bé khó thấy.

【 Không không không, em vừa nói đùa đấy 】

【 Anh học tập cho giỏi, tốt nghiệp rồi về [ 刚把爹. gif (*)】

(*) 刚把爹 (Cương bả đa – gāngbǎdiē): là phiên âm tiếng Trung của cụm tiếng Nhật が ん ば っ て (Ga n ba tte), nghĩa là cố lên.



Anh không biết Cố Nghi Lạc dùng tâm tình gì khi gõ xuống hai dòng chữ này.

Tất nhiên trong đó có sự suy nghĩ vì anh, không mong anh phải đi lại vất vả, nhưng thực ra là lo lắng nhiều hơn, cảm thấy gặp mặt bây giờ hơi sớm, hoặc căn bản là không muốn gặp mặt.

Đó không phải hiện tượng tốt. Lương Đống có thể dự đoán, dù cho đến lúc thời cơ chín muồi, thì muốn hẹn được em ấy ra cũng phải phí rất nhiều công phu.

Có lẽ bởi vì sốt ruột muốn có được, hoặc có lẽ sợ em ấy chạy mất, nên đối mặt với Cố Nghi Lạc, sự kiên nhẫn của anh ít hơn bất cứ lúc nào khác.

Lương Đống hít sâu một hơi, khuyên nhủ bản thân không được nóng vội. Cố Nghi Lạc đang học cách tiếp nhận và ỷ lại, một ngày nào đó, em ấy sẽ không còn chút gánh nặng nào, thoải mái mở lòng với anh.

Sáng nay có buổi nghiên cứu nhóm, xem như một phần bài tập về nhà trong kỳ nghỉ.

Lúc tới nơi thì 5 người chỉ có 3, còn 2 người khác đã về nhà.

“Nhà Lương ca ở thủ đô à? Có máy bay thẳng.” Đổng Tuấn Triết cố hết sức chuyển những vật liệu lấy được từ công xưởng trước mấy hôm nghỉ lên bàn, miệng không chịu yên, “Tất cả mọi người đều về nhà nghỉ lễ, trong trường vắng tanh vắng ngắt, sao, có muốn về nhà mấy ngày không?”

Lương Đống thay đồng phục thí nghiệm, đi tới chỗ Đổng Tuấn Triết hỗ trợ mỗi người một bên khiêng đồ lên bàn.

“Mua vé rồi.” Anh đáp, “Ban đêm xuất phát.”

Đổng Tuấn Triết sững sờ: “Còn tưởng kì nghỉ này ông không về nhà cơ, ai ngờ im ỉm.”

“Quyết định đột xuất, chỉ ở được một ngày.”

“Bay đi bay lại trên trời một vòng cũng hết 24 tiếng, sao không dứt khoát ở nhà thêm mấy hôm?”

“Không được.” Lương Đống cầm găng tay lên đeo, “Quay về làm ít chuyện, không phải về nghỉ ngơi.”

Vừa đúng lúc phòng thí nghiệm bên này không thể bỏ không, toàn bộ nhóm của họ dựa cả vào Lương Đống, nếu anh không ở đây, nói không chừng hạng mục này phải kéo dài đến lúc vào học.

Nghĩ đến đây, Đổng Tuấn Triết đại diện toàn thể cá nhân trong nhóm bày tỏ lòng cảm tạ chân thành với Lương Đống: “Cảm ơn Lương ca hi sinh bản thân để thành toàn tập thể, nếu sau này chị dâu đến đây thăm ông, tụi tôi nhất định sẽ ôm đồm hết việc, để ông thảnh thơi mười ngày nửa tháng hưởng tuần trăng mật!”

Lương Đống cười cười, không đáp lời.

Khi công việc nghiên cứu buổi sáng kết thúc, Lương Đống cầm điện thoại lên, lưỡng lự nghĩ có nên nói cho Cố Nghi Lạc biết là anh về nước một chuyến hay không.

Lần này về là vì đại thọ 80 tuổi của ông nội.

Vốn dĩ đã nói không cần anh về, nhưng hôm qua nhận được điện thoại của mẹ, nói từ đầu năm thân thể ông cụ đã ngày càng sa sút, lớn tuổi rồi đa sầu đa cảm, suốt ngày nhắc tới cháu trai, lúc bấy giờ cha Lương Đống mới hạ mệnh lệnh cho Lương Đống mua vé máy bay quay về.

Mẹ Lương biết con trai không muốn về, cố gắng thoái thác giúp con, nhưng cuối cùng không thể đối phó với áp lực. Hôm qua bà nghẹn ngào vài lần trong điện thoại, nói ông cụ hồ đồ, năm đó sống chết không chịu nhận đứa cháu này vì Lương Đống comeout, bây giờ thân thể yếu ớt lại nhớ thương, cuối cùng bà dùng một câu “Chung quy ông vẫn là ông nội của con”, khiến Lương Đống triệt để đánh mất lập trường phản bác.

Đêm đó Lương Đống mua vé máy bay khứ hồi trên trang web của hãng hàng không, chiều 24 về đến thủ đô, khuya về nhà, trưa hôm sau tham gia tiệc mừng thọ, đến tối bay về sân bay thành phố L, sắp xếp thời gian rất chặt chẽ, không thừa một khe hở nào.

Nguyên nhân sắp xếp như vậy rất đơn giản, thứ nhất, anh không muốn ở nhà lâu; thứ hai, anh lo nhỡ dư dả thời gian, sẽ không nhịn được có tâm tư khác, ví dụ như xem thử vé máy bay từ thủ đô đến thành phố S ra sao.

Lương Đống đè ý nghĩ này xuống, nghĩ thầm sắp đến lúc đăng ký thủ tục thì gửi tin nhắn cho Cố Nghi Lạc, nói anh phải tới công xưởng khảo sát thực địa, chỗ đó tín hiệu kém, sẽ mất liên lạc mười mấy tiếng đồng hồ.

So với thời gian ngắn không thể gặp nhau, thì anh càng không muốn khiến Cố Nghi Lạc sợ hãi.

Nhưng kế hoạch luôn luôn không đuổi kịp biến hóa, đang lúc Lương Đống sắp xếp xong xuôi tất cả, buổi trưa định ăn cái sandwich cho chắc bụng, tranh thủ kết thúc công việc sớm một chút rồi ra sân bay, thì điện thoại của anh vang lên.

Đầu tiên rung lên mấy giây sau đó dừng, lặp đi lặp lại như thế ba lần.

Lương Đống gỡ găng tay ra mở khóa điện thoại, lúc thấy cuộc gọi tới là gọi video chứ không phải gọi thoại anh còn nghi hoặc, Đổng Tuấn Triết bên cạnh nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, bèn thức thời ra chỗ khác cho anh không gian riêng.

Ra tới cửa vẫn thấy Lương Đống thất thần, Đổng Tuấn Triết thúc giục: “Lương ca mau nghe máy đi, đừng để chị dâu chờ sốt ruột.”

Lương Đống bèn nghe máy.

Tín hiệu vô tuyến của phòng thí nghiệm khá tốt, vừa kết nối là có thể nhìn thấy hình ảnh.

Có điều rất hỗn loạn, âm thanh cũng tạp nham, không biết là ai đang cầm máy, có lẽ tay che đi camera, màn hình đen sì, thỉnh thoảng có tia sáng hiện ra cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, đừng nói bóng người, ngay cả đường viền cũng không thấy rõ.

Lương Đống nghe thấy có người đang nói “Có đau không”, “Sao ảnh vẫn chưa nghe máy”, có người đang nói “Kết nối rồi kết nối rồi”, “Lạc ca mau nhìn kìa một chiếc soái ca bự chà bá.”

Còn có một người, hình như đang nức nở đứt quãng, hòa trong tiếng nghẹn ngào là vài câu như là “Không muốn đâu”, “Cúp máy”, “Tớ không nhìn” các kiểu kháng cự.

Chat voice liên tục trong nhiều ngày khiến Lương Đống có thể nhanh chóng phân biệt được giọng nói thuộc về Cố Nghi Lạc trong mớ ồn ào, xác nhận người đang khóc chính là cậu, trong lòng Lương Đống hốt hoảng, không nhịn được, gọi: “Lạc Lạc.”

Không được đáp lại, anh hỏi tiếp: “Lạc Lạc, em sao vậy?”

Bên đầu dây bên kia lại vang lên một tràng sột sột soạt soạt, Lương Đống nghe thấy tiếng một cô gái nói “Ảnh đang gọi em kìa”, lại nghe thấy một giọng đàn ông hơi ồm ồm nói “Mau vùi mặt vào cơ ngực của anh ấy đi kìa”.

Đợi ước chừng nửa phút, điện thoại được một người khác nhận lấy, ống kính chậm rãi hứng ánh sáng, trong màn hình xuất hiện một phần cổ trắng bóc và một đoạn cằm hơi đỏ lên.

Một giọt chất lỏng trông giống như nước mắt đang treo trên chiếc cằm nhọn, bị bàn tay hơi run rẩy lau đi.

Giọng nói vì vừa khóc nên không còn trong trẻo như thường ngày, mà trở nên nghèn nghẹn, nhưng Lương Đống vẫn có thể khẳng định là ai đang nói chuyện với anh.

“Em nói không cần gọi điện cho anh, bọn họ càng muốn gọi.” Thân thể trong màn hình hơi lay động theo tiếng nấc, thỉnh thoảng lộ ra cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở, “Em không sao, chỉ là, chỉ là lúc chỉnh lại trục đàn thì dây đàn bị đứt, bật vào mặt, có hơi, hơi đau một tẹo.”

Thấy cậu có thể cầm điện thoại nói rành mạch, Lương Đống thoáng yên tâm, nói: “Lui ra sau, để anh nhìn xem.”

Xung quanh Cố Nghi Lạc bao vây cả một vòng người, cũng giục cậu mau mau cho anh nhìn.

Cô gái nói: “Em soi thử đi, đâu có hủy dung đâu.”

Cậu trai khuyên: “Không sao thật mà, chỉ hơi đỏ thôi, ngủ một giấc là ổn.”

Còn có một người dùng kinh nghiệm bản thân để an ủi cậu: “Lần trước tớ bị dây đàn bị bật vào tay, cũng chỉ tê rát hai tiếng, đến tối về nhà là không sao.”

Nghe những lời này, Cố Nghi Lạc càng không thể bình tĩnh, vành mắt đỏ lên lại muốn rơi nước mắt: “Xấu xí chết mất xấu xí chết mất thôi, tớ không muốn gọi video, ngày mai cũng không muốn lên sân khấu!”

Lương Đống hiểu rồi, hóa ra là sợ xấu.

Anh không nhanh không châm nói: “Làm phiền các bạn học xung quanh tránh ra một chút, tôi muốn nói riêng vài lời với Cố Nghi Lạc.”

Người bao vây xung quanh lần lượt rời đi, không khí yên tĩnh xoa vuốt nỗi nóng nảy.

Cứ thế trôi qua hai, ba phút, rốt cuộc Cố Nghi Lạc không nhịn được: “Anh muốn nói gì với em?”

Lương Đống nhìn nửa gương mặt rất nhỏ trong màn hình, hỏi: “Bật vào chỗ nào, mặt à?”

“Ừa.” Cố Nghi Lạc gật đầu như đứa bé chịu ấm ức, lộ ra cánh mũi đầy đặn mềm mại, “Má trái, vừa tê vừa đau, chắc phá tướng rồi.”

“Văng vào mắt không?”

“Không ạ.”

“Vậy thì không sao rồi.” Lương Đống dịu dàng nói, “Nếu có phá tướng thật, thì y học làm đẹp hiện đại phát triển, nhất định có thể chữa trị không còn vết tích gì.”

“Nếu, nếu kỹ thuật của bác sĩ bên này không đủ thì sao?”

“Anh đưa em ra nước ngoài chữa trị.”

“Nước ngoài cũng không được thì sao?”

“Vậy cũng không việc gì. Người thích em, sẽ không vì chuyện này mà không thích em nữa.”

Dường như đã được an ủi, Cố Nghi Lạc an tĩnh một lát, lúc cất tiếng lần nữa, đã hùng hổ có lý chẳng sợ: “Nhưng anh không giống với ảnh chụp… Anh lừa em, anh đẹp hơn ảnh chụp nhiều.”

Cho dù để ý đến quan hệ logic trước sau, Lương Đống vẫn đáp: “Em cũng đẹp hơn ảnh chụp.”

“Nói bậy.” Cố Nghi Lạc nâng một tay lên che khuất nửa bên mặt, “Anh có nhìn rõ đâu, với cả em cũng, cũng phá tướng rồi.”

Lương Đống cũng giơ tay lên, lòng bàn tay phất qua non nửa gương mặt vẫn vương nước mắt trên màn hình, miêu tả dáng vẻ trong trí nhớ.

“Không sao.” Lần thứ ba anh nói như vậy trong ngày hôm nay, “Anh sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này, mà không thích em nữa.”

Sắc trời thành phố S tối dần, trong tiếng đàn đinh đinh đông đông của phòng đàn sát vách, Cố Nghi Lạc nói liên miên lải nhải với Lương Đống.

Ví dụ như chiếc đàn viola này đã nhiều năm không tu sửa, dây đàn lại dùng thép kém chất lượng, cộng thêm việc vặn trục đàn bất hợp lý cả buổi, bằng không thì cũng sẽ không đột nhiên đứt như thế.

Ví dụ như cái bị đứt lại là dây đàn to nhất kia, Tưởng thủ tịch của đoàn nhạc hàng xóm nói xác suất này còn thấp hơn cả việc thiên thạch đập trúng đầu, tối nay cậu nên đi mua ngay mấy tờ xổ số, nói không chừng có thể thoát kiếp nghèo từ đây.

Lại ví dụ như ngày mai còn phải lên bục biễu diễn, để tránh cho khuôn mặt xấu xí không bị quay video, cậu định ngồi vào vị trí song song với sân khấu, toàn bộ quá trình sẽ không xoay cổ, cũng sẽ không mở mắt ra, nếu trường hợp bắt buộc thì sẽ đeo mặt nạ chẳng biết chừng.

Nói nói một hồi, Cố Nghi Lạc chậm lụt nhớ lại cảnh mình vừa khóc sướt mướt mất mặt biết bao, lau khóe mắt đỏ rực, không có chút uy hiếp nào, ra lệnh: “Quên hết chuyện này đi, ngày mai là quên hết đi.”

Lương Đống nói được.

“Còn có chuyện vùi cơ ngực ban sáng, cũng quên hết đi.”

Lương Đống vẫn nói được.

Cố Nghi Lạc vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, đang là lúc cần người bên cạnh, lần đầu tiên hai người trò chuyện quá nửa tiếng, ai cũng không muốn cúp máy trước.

“Ngày mai sẽ là đêm Giáng Sinh.” Cố Nghi Lạc vừa nói, vừa dùng con mắt ngoài màn hình nhìn quanh bốn phía, tai cũng phiếm hồng, “Trường các anh có tổ chức hoạt động gì để chúc mừng không?”

Nghĩ ngày mai đang ở trong nước, Lương Đống thành thật trả lời: “Không biết.”

“Ngày lễ phương Tây mà, hẳn là có hoạt động.” Cố Nghi Lạc cảm thấy Liang một mình tha hương có chút đáng thương, cho nên hôm qua còn ngăn anh xã giao, hôm nay đã nhả răng, “Nếu có, anh đi tham gia đi.”

Lương Đống đáp ứng, Cố Nghi Lạc còn nói: “Nếu quả thật không có gì, thì anh đi McDonald’s gọi một phần khoai tây chiên cùng một cái kem ốc quế.”

“Không phải anh thích ăn ngọt à? Có thể dùng cọng khoai tây chấm vào kem để ăn, em ăn thử giúp anh rồi, ngon lắm.”

Thật ra Lương Đống biết cách ăn chấm cọng khoai tây vào kem.

Rất nhiều ngày trước đó, lúc Cố Nghi Lạc không chịu tiếp nhận anh đã gửi cho anh một bức ảnh chụp như vậy, tuy nhanh chóng bị thu hồi, nhưng Lương Đống vẫn nhìn thấy, cũng nhanh tay lưu lại.

Sau đó, anh không trả lời tin nhắn của Cố Nghi Lạc.

Thật sự anh rất muốn trả lời, vì mỗi một câu một chữ của Cố Nghi Lạc cũng khiến anh cảm thấy vui sướng từ sâu thẳm trong nội tâm.

Nhưng anh không thể trả lời, bởi vì một khi đáp lại, có thể dẫn hướng sang một kết quả khác anh không muốn.

Tựa như sau khi kết thúc cuộc gọi video, anh đã đổi điểm đến của vé máy bay từ thủ đô thành thành phố S.

Chuyện này, trước khi Cố Nghi Lạc tự phát hiện ra, thì tuyệt đối không thể nói cho Cố Nghi Lạc nghe.
Bình Luận (0)
Comment