Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

”ngủ với đàn ông” tương đương với “ăn thịt”. Mà “kết hôn” tương đương với “chăn heo”…

***

Hôm sau vẫn cần phải tập luyện, Cố Nghi Lạc không dám đến trễ, tới từ sớm ngồi trong sảnh lướt điện thoại.

Bành Châu cũng tới sớm, lấy cây vĩ ra vừa dùng nhựa thông (*) chà lên dây vừa ngó xem Cố Nghi Lạc đang nghịch gì, thấy người mẫu nam ăn mặc mát mẻ khoe tám múi cơ bụng trên màn hình, mắng mỏ: “Tớ biết ngay, vẻ mặt cậu càng nghiêm túc, thì chắc chắn là đang nhìn thứ gì không đứng đắn.”

(*) Nhựa thông thường dùng để khắc phục khi cây vĩ kéo trên dây đàn không tạo ra âm thanh hoặc chỉ tạo ra những âm thanh rè, yếu, sai cao độ.  Đối với người chơi đàn violin, nhựa thông cực kỳ quan trọng vì nó cần để tạo đủ ma sát cho cây vĩ. Người chơi đàn sẽ vặn căng trục đàn sau đó dùng cục nhựa thông chà dọc theo dây đàn, cuối cùng là dùng vải mềm lau bớt bụi khô đi.



“Sao lại không đứng đắn?” Cố Nghi Lạc quang minh chính đại phản bác, “Bình thường cậu cũng thích ngắm mỹ nữ ngực to còn gì?”

Nói rồi ấn mở mục bình luận, nhập “Không ngăn nổi dòng lệ chảy xuống khoé miệng”, nhấn gửi.

Thẳng nam sắt thép Bành Châu suy nghĩ chút chút, cảm thấy cũng có lý, thay đổi câu hỏi: “Thế sao cậu không tìm người yêu đi? Không chỉ có thể nhìn, còn có thể sờ đấy.”

Vẫn chưa thoả mãn phóng to bức ảnh kia lên để thưởng thức, Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Miễn đi, nhìn thôi không tốn tiền, yêu đương phiền phức lắm.”

Lúc này Lư Tiêu Địch sang bên này tìm bạn đi ngang qua, nghe thấy câu đó, nhịn không được tham gia câu chuyện: “Đàn em nói đúng, chân lý phải là: Thay vì nhốt mình vào nhà tù hôn nhân, chi bằng ngủ thêm với mấy soái ca.”

Bành Châu nhất thời không tiếp thu nổi cái logic này: “Cũng đâu thể nói như vậy…”

Lư Tiêu Địch tựa lưng vào ghế ngồi, bẻ ngón tay tính toán: “Mấy đứa coi, “ngủ với đàn ông” tương đương với “ăn thịt”. Mà “kết hôn” tương đương với “chăn heo”, đúng không?”

Cố Nghi Lạc phá lên cười, giơ ngón cái: “Quá đúng.”

Lư Tiêu Địch nói tiếp: “Cho nên, khi em muốn ăn thịt thì đi mua thịt là được.”

Cố Nghi Lạc bổ sung nốt nửa câu sau: “Không cần vì chuyên ăn thịt mà phải nuôi một con heo.”

Nói xong hai chị em vô cùng ăn ý đập tay với nhau.

Bành Châu có chút hoài nghi cuộc đời, ôm đàn gảy một khúc Heo Chi Ca (*), đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng phắt đầu lên: “Thế oắt con cậu còn đi xem mắt?”

(*) Heo Chi Ca (猪之歌 – Song of pigs): Là một ca khúc do Mao Tuệ (毛慧) sáng tác, Hương Hương (香香) trình bày, nằm trong album 猪之歌  phát hành năm 2005 (link)

“Đó chẳng phải do mẹ tớ giới thiệu à.” Cố Nghi Lạc mở wechat nhìn thử, “Đừng nói nữa, quý nhân người ta nhiều việc lắm, đến giờ còn chưa chịu add tớ.”

Lư Tiêu Địch học đàn cello, đang loay hoay nghịch đàn của Cố Nghi Lạc, trải nghiệm cảm giác nhẹ tênh, nghe vậy tò mò xen vào: “Quý cỡ nào? Có tiền không, có đẹp trai không?”

“Dựa theo miêu tả của mẹ em, anh chàng đó chính là cực phẩm nhân gian, còn rất trẻ, chỉ lớn hơn em một tuổi, non mềm đến độ có thể bóp ra nước.”

Bành Châu rùng mình một cái: “Cậu rõ ràng là đang tự khen chính mình non mềm.”

“Thế là con ông cháu cha rồi.” Lư Tiêu Địch nói, “Mà thế thì có gì hiếm lạ, con ông cháu cha trường mình chạy đầy đất.”

Cố Nghi Lạc – gia cảnh miễn cưỡng đạt tới tầm trung “hừ” một tiếng: “Đúng vậy, chạy đầy đất, tiêu tiền như con bò rụng lông cây me rụng lá. Hôm qua em dạy thêm nửa tiếng ở cái nhà trong khu biệt thự Nam Sơn, phụ huynh nhà đó chớp mắt một cái là gửi gấp đôi tiền học phí theo giờ cho em.”

Nói rồi, Cố Nghi Lạc ấn mở khung chat của người nào đó dùng ảnh phong cảnh làm avatar, nhìn khung [Chuyển khoản:  ¥520], lơ đãng suy nghĩ.

Gấp đôi thì gấp đôi, sao phải gom cho đủ số đẹp?

(*) 520 trong tiếng Trung là wǔ’èr líng (五二零), đọc gần giống wǒ ài nǐ (我爱你) – I love you =]]]]] 

Có điều nói gì cũng là thành quả lao động của mình, Cố Nghi Lạc vẫn ấn nhận lì xì, nghĩ thầm nói không chừng đó vừa vặn là số lẻ dư ra trong thẻ ngân hàng của ông chú giàu có cũng nên.

Nhận xong cậu mở web lên, tìm chiếc đàn violin điện mình ưng ý mấy tháng trước.

Ba mẹ Cố Nghi Lạc đều là công nhân viên chức phổ thông, chi phí học nghệ thuật cao, tuy không đến nỗi phải đập nồi bán sắt, nhưng trong nhà cũng không dư dả gì.

Bởi vậy Cố Nghi Lạc chưa từng tuỳ tiện mở miệng xin tiền ba mẹ, những thứ ngoài nhu cầu cơ bản, tiết kiệm tiền tiêu vặt cũng được, làm thuê cũng được, tự cậu sẽ nghĩ cách.

Tối đến cậu mang tâm trạng kích động, tay chân run rẩy nhấn chọn thanh toán hoá đơn, thấy dòng thông báo “chuyển tiền thành công”, Cố Nghi Lạc vừa đau lòng vừa hạnh phúc, cậu kêu ngao ngao, theo thói quen nhảy lên giường lăn lộn như khỉ.

Sau đó quơ lấy điện thoại, bày tỏ sự cảm ơn với kim chủ ba ba: 【 Cảm ơn ngài, ngài thật sự quá hào phóng! 】

Không lâu sau, kim chủ ba ba trả lời:【 Đừng khách sáo. 】

Bắt người tay ngắn, Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, nói: 【 Lần sau tui sẽ dành thêm chút thời gian, luyện nhiều mới có thể tiến bộ được! 】

Liang: 【 Được. 】

Cố Nghi Lạc yên tâm thoải mái đặt điện thoại xuống, vừa đứng dậy, điện thoại lại vang lên.

Liang: 【 Ăn tối chưa? 】

Cố Nghi Lạc:?

Sao vẫn trò chuyện thế?

Được rồi, trả tiền chính là ba ba, tiếp chuyện thêm hai câu vậy.

Today Nghi Happy:【 Chuẩn bị ăn, ngài thì sao? 】

Liang:【 Tôi ở nước ngoài, vẫn chưa tới giờ cơm. 】

Hôm qua vẫn ở trong nước, chớp mắt một cái đã bay ra nước ngoài, có tiền thì tuỳ hứng thôi.

Có ranh giới đẳng cấp ngăn cách ở giữa, Cố Nghi Lạc thực sự không nghĩ ra nên nói gì, đành kiên trì đáp lại: 【 Vậy chúc ngài ăn cơm vui vẻ trước nhé! [cạn ly.jpg]/  】

Nếu biết ăn tối sẽ bị má mi đại nhân lôi kéo lải nhải lâu như vậy, có lẽ Cố Nghi Lạc đã lựa chọn trốn trong phòng nói chuyện với kim chủ ba ba.

“Thật sự đốt đèn lồng cũng không tìm ra đứa bé nào tốt như Tiểu Lương đâu. Cha nó xuất thân giàu có, trong nhà trừ nó ra chỉ có một em gái, kể cả tương lai chia đôi tài sản thì cũng không ít đâu. Nếu con với nó thành đôi, chính là chân chính thoát thai thoát cốt, đẳng cấp nhảy vọt đó.”

Cố Nghi Lạc ngồi phịch lên sô pha, không hứng thú: “Vẫn là tiêu tiền mình kiếm được an tâm hơn. Nói chứ tiền bạc chết rồi có đem theo được đâu, cần nhiều như thế để làm gì?”

Quản Mộng Thanh vẫn tiếp tục: “Tiểu Lương không chỉ học giỏi, dáng vẻ cũng rất điển trai, mẹ nó nói lúc thằng bé học cấp hai trong nước được rất nhiều con gái theo đuổi.”

Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Vạn nhân mê như thế càng không được. Đến một lúc nào đó biết đâu đỉnh đầu xanh rờn như thảo nguyên, con tìm ai kêu oan đây?”

Hai cách không thông, Quản Mộng Thanh đổi cách khác: “Không phải con thích trai trẻ cao lớn vạm vỡ à? Mẹ Tiểu Lương nói thằng bé cao 1m87. Con nghĩ mà xem, đi bên cạnh có cảm giác an toàn biết bao.”

Cố Nghi Lạc yên lặng giơ cánh tay lên, bày tỏ mình cũng có hai cục cơ bắp cong cong.

Quản Mộng Thanh vươn tay vỗ một chưởng: “Cái cẳng tay còi dí của con, bẻ cái là gãy.”

Cố Nghi Lạc rú lên, nhe răng trợn mắt xoa xoa cánh tay: ” Mẹ à người ra tay nặng thế… Con không phải do mẹ dứt ruột đẻ ra hả?”

“Nghe lời mẹ, vun đắp tình cảm với Tiểu Lương cho tốt, thì mày chính là con trai ruột của mẹ.”

“Anh ta còn không thèm add con, vun đắp kiểu quái gì được?”

“Vẫn chưa add à? Chờ mẹ chút để mẹ đi hỏi dì Phùng của con… Chắc là bận bịu quá, lại lệch múi giờ, sợ quấy rầy con nghỉ ngơi.”

Cố Nghi Lạc ngáp một cái: “Tri kỉ ghê ta.”

“Chả thế thì sao, đứa nhỏ này được giáo dục tốt lắm, từ nhỏ đã hiểu lễ phép, nhã nhặn như quý ông vậy.” Quản Mộng Thanh cầm điện thoại lên bấm bấm, miệng vẫn không nghỉ, “Nói chứ không phải lúc nhỏ hai đứa từng gặp nhau à? Đó là lúc cả nhà dì Phùng tới thành phố S chơi, con còn cầm đồ chơi đùa nghịch với Tiểu Lương đó.”

Có lẽ toàn bộ thiên phú ở phương diện trí nhớ đều dùng để nhớ nhạc phổ, Cố Nghi Lạc ngủ đẫy một giấc, cũng không nhớ nổi người bạn hồi nhỏ tới nhà chơi này có mấy lỗ mũi mấy con mắt.

Có điều nghĩ đến bút pháp nói quá của Quản Mộng Thanh nữ sĩ, mấy người lúc trước bà cũng miêu tả không kém là bao, mỗi lần Cố Nghi Lạc hào hứng muốn được mở rộng tầm mắt, chạy tới mới phát hiện hàng không như hình.

Ảnh chụp đã sớm không có tác dụng, đầu năm nay ngay cả gay cũng thành thạo kỹ năng P ảnh , có gì mà không dám tự tin khoe cá tính?

Bởi vậy Cố Nghi Lạc nghe tai trái ra tai phải, trong lòng tưởng tượng đồng chí Tiểu Lương thành một chàng trai học kỹ thuật có tướng mạo thường thường.

Nghe nói anh ta dùng thực lực để giành được tư cách đi du học diện trao đổi với nước ngoài, tạm thời coi là một chàng trai học kỹ thuật khá thông minh đi.

Nếu quả thật tốt đẹp như lời đồn, thì đám tiểu 0 đói khát trong giới đã tranh giành  sứt đầu bể trán giành miếng bánh ngon là anh ta từ lâu, sao không tìm được người yêu, lụn bại đến độ phải xem mắt từ xa với mình?

Cái gọi  là “nhã nhặn” quá nửa chính là ít nói, ít nói tương đương với “trạch”, mà trạch nam quá nửa là không thú vị, người quảng giao phóng khoáng như Cố Nghi Lạc không yêu nổi.

Ví dụ như vị kim chủ ba ba ngốc nghếch lớn hơn cậu 1 tuổi này.

Rửa mặt xong. Cố Nghi Lạc cắn bánh bao cầm điện thoại lên, đột ngột trên màn hình xuất hiện một tin nhắn vô cùng nhã nhặn nhưng lại khiến người không hiểu ra sao.

Liang: 【 Chào ngài, buổi sáng tốt lành.】



Bên này là một buổi sáng ánh nắng chiếu rọi, bên kia nửa đêm canh ba lại mất ngủ cả đêm.

Lương Đống canh thời gian gửi tin nhắn xong, mở notebook lên gõ báo cáo, đôi mắt nhức mỏi chua xót, anh lấy kính xuống định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thì tiếng điện thoại vang lên.

Tin nhắn đến từ em gái Lương Viện: 【 Vừa quen biết đã gửi lì xì cho người ta, cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì kì [Người da đen chấm hỏi.jpg]/ 

Lương Đống gõ chữ trả lời: 【 Anh không có kinh nghiệm, như cậu ấy nói, cần luyện tập nhiều.】

Lương Viện: 【 !!! 】

Lương Viện: 【  Anh hai anh vẫn chưa ngủ?? 】

Hai anh em đổi sang trò chuyện video.

Bởi vì Lương Đống ít khi sử dụng wechat, video vừa kết nối là thấy một gương mặt to đùng choán cả camera, Lương Viện vỗ vỗ trái tim nhỏ bé: “Nếu không phải mặt anh đẹp, chắc em đã thét thành tiếng rồi.”

Lương Đống lui về phía sau hai bước: “Vị trí này thì sao?”

“Khá hơn rồi… Ấy, đừng lui nữa, rời khỏi khung hình bây giờ.”

Bỏ chút thời gian dạy anh trai dùng góc độ nào để hoàn hảo lộ ra mỹ nhan thịnh thế, Lương Viện quay lại chủ đề chính: “Tối qua mới nói được một nửa đã ngủ… Anh hai bên chỗ anh bây giờ là hơn hai giờ sáng rồi? Sao vẫn chưa ngủ.”

“Không buồn ngủ.” Lương Đống đáp.

Lương Viện líu lưỡi: “Em đã ngủ được mấy giấc rồi, sao vậy, vẫn suy nghĩ về chuyện lì xì?”

“Ừ.” Lương Đống thẳng thắn gật đầu, “Anh và cậu ấy đã không gặp nhiều năm, hình như như thế hơi đường đột.”

“Đúng đó, hôm qua tự dưng anh hỏi em chuyển tiền trong wechat kiểu gì, doạ em một trận, còn tưởng anh bị hack nick.” Lương Viện mới dậy chưa lâu, nghiêng ngả ở đầu giường ngáp ngủ, “Có điều không ngờ thế mà cậu ấy nhận thật.”

“Qua 22 tiếng cậu ấy mới nhận, đồng thời nói cảm ơn với anh.”

“Cậu ấy hàm súc đến lạ nhỉ.”

Lương Đống nhớ lại những đoạn trò chuyện tới ngưỡng là ngừng trong hai ngày qua, tán thành: “Cậu ấy là người nội liễm.”

Lương Viện đỡ trán: “Xong rồi, ít nói đụng trúng nội liễm, hai anh ở bên nhau chắc ngột ngạt chết.”

Trên thực tế Lương Đống không hề lo lắng về vấn đề này.

Lúc nhận được phương thức liên lạc với Cố Nghi Lạc, anh đã dùng số điện thoại đó tìm ra acc clone của Cố Nghi Lạc trên một trang web giao lưu đồng tính.

Trang cá nhân của Cố Nghi Lạc là công khai, bên trong đăng rất nhiều nội dung liên quan đến sở thích, trong đó có sở thích sửa chữa và lắp mô hình rất hợp với Lương Đống, anh tin sau này khi họ quen nhau, sẽ có nhiều chủ đề chung nói không hết.

Thành phố L rạng sáng 2 giờ 40, Lương Đống nhớ nửa tiếng trước đối tượng hẹn hò hàm súc nội liễm của anh trả lời “Buổi sáng tốt lành” sau đó thêm một cái icon mặt trời, anh lật người trên giường, vẫn không ngủ được.

Có một vĩ nhân nào đó từng nói, khi mất ngủ đừng ép buộc bản thân phải ngủ, chi bằng rời giường làm chuyện gì đó có ý nghĩa.

Lương Đống bèn ngồi dậy, mở diễn đàn trên điện thoại ra.

Anh nhấn vào trang cá nhân của “Today Nghi Happy”, xem lại một lần những nội dung hôm qua đã xem, lúc chuẩn bị thoát ra, ánh mắt Lương Đống bị một biểu tượng dấu chân dưới góc phải màn hình hấp dẫn.

Vì bảo vệ quyền riêng tư, đa số người dùng lựa chọn tắt tính năng này đi, đồng thời đổi chế độ comment thành ẩn danh. Tuy Cố Nghi Lạc nội liễm nhưng lại là người ngay thẳng vô tư, hoàn toàn không sợ lịch sử hoạt động bị người khác nhìn thấy.

Thế là trong trang của một người tên “Linh の khoái lạc viên” (*) đăng toàn ảnh chụp của mãnh nam cơ bắp, Lương Đống nhanh chóng tìm được bình luận mười lăm phút trước Cố Nghi Lạc gửi lên.

(*) Linh の khoái lạc viên (零の快乐园): Vườn hạnh phúc của 0.

Today Nghi Happy:  Xin cảm ơn, người vẫn trên giường, vừa tỉnh ngủ, cảm giác nhập vai rất mạnh, đã bắt đầu nôn nghén [/liếm màn hình  ]

Lương Đống: …
Bình Luận (0)
Comment