Là giấc mộng thoảng qua, là nỗi niềm toại nguyện, là cửu biệt trùng phùng…***
Bọn họ trao nhau một nụ hôn dài, ở góc khuất cầu thang gỗ chật hẹp.
Môi chạm môi, bóng tối phóng đại công năng của các giác quan, cũng giấu đi sự ngượng ngùng lóng ngóng. Hai người họ học cách quấn bện tay chân vào nhau, dần dần, chậm rãi hít lấy hương vị đặc thù trên người đối phương, chiếm làm của riêng.
Hơi thở nóng ướt vờn quanh làm không khí trở nên dinh dính, khi tách ra, Cố Nghi Lạc chống trán lên Lương Đống, cắn môi hít thở, khóe môi bị hôn đến mức đỏ lên lặng lẽ nhướn cao: “Tiến độ của chúng ta có phải hơi nhanh rồi không anh?”
Lương Đống: “Ừ.”
“Dựa theo kế hoạch ban đầu của anh, đáng lẽ bây giờ phải tiến hành đến bước nào?”
“Tiến hành đến bước đưa em tới nơi thi đấu.”
“Đưa em đến nơi, còn anh thì sao?”
“Anh đợi em bên ngoài.”
Cố Nghi Lạc giả vờ kinh ngạc “A” một tiếng: “Nhưng bây giờ em đang treo trên người anh.”
Tư thế này khiến chiều cao của hai người tương đương, Lương Đống nhìn Cố Nghi Lạc gần trong gang tấc, nói: “Không sao, thỉnh thoảng đổi trình tự các bước, thì phù hợp với logic phát triển câu chuyện hơn.”
Buổi tối trước khi ngủ, Lương Đống làm tròn lời hứa, cho Cố Nghi Lạc một dấu hôn hàng thật giá thật.
“Mình luyện tập trước một chút, đến khi đó tranh thủ một phát thành công luôn.” Luồng nhiệt làm váng đầu rút đi, Cố Nghi Lạc cũng bắt đầu nói logic rõ ràng, “Dù gì cũng là đi thi đấu, thi đấu mất một ngày, nhỡ hôn ác quá ảnh hưởng đến phong độ… Anh nói có đúng không?”
Lương Đống nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”
Cố Nghi Lạc giơ tay ra, mu bàn tay hướng lên: “Vậy anh hôn một cái vào chỗ này của em đi.”
Thế là Lương Đống nắm chặt tay cậu, trước tiên khẽ chạm môi, sau đó hơi dùng sức, như hút trà sữa, mút một cái lên lưng bàn tay của cậu.
Da Cố Nghi Lạc rất trắng, nhanh chóng hiện ra một dấu đỏ cỡ đồng xu.
Lương Đống cúi đầu hôn tay cũng chuyên tâm như làm thí nghiệm, Cố Nghi Lạc cảm thấy anh thật gợi cảm, đầu ngón tay cậu khẽ vuốt lên dấu vết mới mẻ trên mu bàn tay, cậu xấu hổ đưa một cái tay khác tới: “Bên này cũng muốn.”
Hôn xong ngắm đi ngắm lại, nhét tay vào chăn giấu đi, nhắm mắt một lát lại mở ra, Cố Nghi Lạc hỏi: “Lúc thi đấu, lỡ ban giám khảo hỏi, em nên trả lời lai lịch hai dấu hôn này thế nào đây?”
Lương Đống nằm bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, biểu tình có hơi mờ mịt, như thể không nghĩ tới vấn đề này.
“Đùa anh thôi.” Cố Nghi Lạc nhếch môi cười, “Lịch thi đấu được sắp xếp rất căng, không có thời gian tán gẫu mấy thứ này đâu.”
Lương Đống yên tâm, xoay người lại tiếp tục nhìn trần nhà chằm chằm.
Cảm giác bàn tay để dưới chăn được một bàn tay khác duỗi qua nắm chặt lấy, Cố Nghi Lạc thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Nhưng nếu có ai đó hỏi, em sẽ đáp đây là dấu hôn may mắn của bạn trai em.”
Tiếc là dấu hôn may mắn không giữ được lâu, sáng hôm sau tỉnh lại, vết đỏ trên mu bàn tay Cố Nghi Lạc đã biến mất không thấy tung tích.
Bữa sáng vẫn là Lương Đống làm, Cố Nghi Lạc tranh thủ lúc bạn trai thích ghen tuông đang ở trong phòng bếp, lên diễn đàn trò chuyện với bạn tốt.
Today Nghi Happy: Té ra dấu hôn tan nhanh đến vậy, trên TV toàn lừa đảo
Dong: Những chỗ dưới da có nhiều mỡ thì lâu tan.
Today Nghi Happy: A Đông bé bỏng của chúng ta lén lút xem tài liệu học tập kìa [/dòm trộm]
Dong: Ừ, xem thử.
Today Nghi Happy: Ầy, biết vậy đã bảo anh ấy hôn gốc đùi của tui, chỗ đó nhiều thịt, lại còn kín đáo [/xấu hổ]
Tin nhắn này vừa gửi đi, chợt nghe thấy trong bếp xoảng một tiếng, Cố Nghi Lạc vội vàng đứng dậy chạy tới xem, chỉ thấy nồi niêu rơi xuống đất, Lương Đống đang tìm giấy dùng nhà bếp ở khắp nơi.
Thấy điện thoại bị vứt bên cạnh nồi, Cố Nghi Lạc hiểu ra rồi.
Cậu học theo Quản Mộng Thanh, như người từng trải, phê bình: “Đã nói bao nhiêu lần không được ôm điện thoại khư khư cả ngày, nhìn xem, gặp chuyện chưa?”
Bạn học Lương khiêm tốn nghe dạy bảo, nộp điện thoại cho lãnh đạo: “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Tuy Cố Nghi Lạc không có thói quen kiểm tra điện thoại của người yêu, nhưng đã dâng tới cửa, không nhìn há chẳng phải lỗ to à.
Điện thoại của Lương Đống ngay cả mật khẩu cũng không cài, giao diện rất đơn giản, ngoài mấy chức năng cơ bản như máy ảnh, gọi điện và nhắn tin ra, chỉ có trình duyệt web, email và wechat, đừng nói trò chơi, ngay cả app nghe nhạc cũng không có.
Lần đầu tiên làm lãnh đạo “thị sát dân tình”, Cố Nghi Lạc không muốn tra xét riêng tư, chỉ bấm vào thư viện ảnh xem thử. Bên trong ngoài tài liệu học tập ra, chỉ có những trang sách được scan, gần đây nhất, chỉ có mấy bức ảnh đời thường được chụp vào chuyến đi chơi hôm kia, nhân vật chính trong đó toàn là Cố Nghi Lạc.
Cố Nghi Lạc hoàn toàn không biết mình bị chụp lúc nào, tận mắt nhìn mới thấy, hóa ra hôm đó lúc nhìn đàn thiên nga Hoàng gia, vẻ mặt cậu lại thèm thuồng rỏ dãi như thế.
Nhẫn nhịn mãi mới không xóa bức ảnh lịch sử đen này đi, Cố Nghi Lạc nghĩ bụng bây giờ tui không thèm thiên nga nữa, đổi sang thèm muốn thân thể người chụp ảnh rồi, tên ngớ ngẩn trong bức ảnh còn lâu mới là tui.
Tự an ủi mình như thế, lúc thoát khỏi thư viện ảnh định đặt điện thoại xuống, thân máy rung lên vài hồi, có hai tin nhắn mới được gửi đến.
Mật khẩu Lương Đống cũng chẳng thèm cài, tất nhiên là sẽ không ẩn tin nhắn gì đó, thế là Cố Nghi Lạc vừa nhấc mí mắt lên, đã thấy nội dung tin nhắn phía trên cùng.
Di:【 Những chuyện Đổng Tuấn Triết nói là thật ư? 】
Di:【 Lẽ nào anh muốn tránh né em, nên cố ý bảo cậu ấy nói vậy? 】
Cảm giác nhập vai rất mạnh, trước sau chưa được 2 phút, Cố Nghi Lạc đã bắt đầu tức xì khói.
Cậu quay lại bếp, đặt bụp điện thoại lên bàn bếp: “Có người tìm anh.”
Lương Đống cho trứng đã đánh tan vào chảo: “Ai vậy?”
“Chắc là cô gái hôm qua, tên Lý Gia Di đúng không?”
“Ừ.” Lương Đống chăm chú nhìn trứng, không ngẩng đầu lên, “Anh bảo Đổng Tuấn Triết nhắn với cô ấy.”
“Nhắn gì?”
“Anh có bạn trai rồi.”
“Nhưng cô ta không tin.”
“Cô ấy tin hay không thì tùy.”
Lương Đống nói tùy, nhưng Cố Nghi Lạc thì không tùy được.
“Biết đâu cổ cho rằng anh lấy em làm bia đỡ đạn.” Đảo hai vòng quanh phòng bếp chật chội, Cố Nghi Lạc chua loét hỏi, “Em thấy anh đối phó khá thành thạo, thường xuyên gặp phải chuyện này đúng không?”
Khá lắm chàng của em, hèn gì trong giấc mơ xe phun nước có màu xanh lè xanh lét!
Lương Đống không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn là dáng vẻ không chút hoảng loạn, lấy cái xẻng nấu ăn vừa rửa được sạch sẽ xúc trứng ra đĩa.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Nghi Lạc: “Nếu em nguyện ý hợp tác, anh có thể khiến họ tin tưởng ngay lập tức.”
Ăn sáng xong, khi trên đường tới nơi thi đấu, Cố Nghi Lạc ôm điện thoại ngồi trong xe, vụng trộm lưu bức ảnh Lương Đống vừa đăng lên vòng bạn bè về điện thoại.
Đó là một bức ảnh tự chụp, hai người, phông nền là tủ bát đĩa, người cao hơn ôm lấy người thấp hơn từ phía sau, tư thế thân mật, bố cục ấm ấp, miễn là không đui mù, thì đều có thể nhận ra hai người con trai trong bức ảnh có quan hệ thế nào.
Huống chi caption còn thêm một trái tim, ngụ ý là —— Có người yêu rồi, đừng làm phiền tôi.
Để chế độ công khai, cũng tức là tất cả bạn bè có thể nhìn thấy, Cố Nghi Lạc hài lòng hết sảy, gật gù đắc ý hát khẽ.
Ngâm nga tới lui bỗng nghĩ đến gì đó, hỏi Lương Đống: “Hình như Đổng Tuấn Triết không biết Lý Gia Di có ý với anh, anh nói với anh ấy thế nào?”
Lương Đống lời ít ý nhiều: “Nói thẳng.”
Cố Nghi Lạc khó xử: “Như vậy không hay lắm đâu, anh là bạn của anh ấy, anh ấy thích cô gái thích anh, hơi bất cẩn, là hai anh trở mặt thành kẻ thù đấy.”
Lương Đống đáp: “Không đến mức ấy.”
“Ấy khoan!” Cố Nghi Lạc lại phát hiện ra, “Bảo sao hôm nay anh thuê xe khác, có phải Đổng Tuấn Triết giận đến nỗi không muốn cho anh mượn xe không?”
“Nếu bất hòa chỉ vì chuyện này, vậy không cần làm bạn với người như vậy.”
Giọng Lương Đống rất bình tĩnh, dường như không bận tâm đến những chuyện mà người thường đau đầu này.
Không quá ngạc nhiên, vốn dĩ anh là người như vậy.
Chỉ có điều khi anh lạnh lùng với Cố Nghi Lạc, luôn lộ ra một khe hở không rõ ràng.
Bởi vậy khi anh trả lời câu hỏi tiếp theo, Cố Nghi Lạc cảm nhận rõ ràng Lương Đống đang rất nghiêm túc, anh hi vọng được thông cảm và hồi đáp.
“Anh thuê xe vì có thể chiếc xe kia sẽ làm em không vui.” Ngừng một lát, Lương Đống nói tiếp, “Với lại, em thích màu lam, thuê một chiếc xe màu lam, em sẽ thích.”
Cố Nghi Lạc không hiểu lắm: “Điều này rất quan trọng ạ?”
“Rất quan trọng.” Lương Đống nói, “Nếu em thích nó, tâm tình sẽ tốt hơn, từ đó giúp ích cho việc phát huy phong độ, thậm chí nâng cao xác suất tranh được giải thưởng.”
“Anh cũng hi vọng em đoạt giải à?”
Lương Đống lắc đầu: “Nếu so sánh với hi vọng em đoạt giải, thì điều anh quan tâm hơn cả là sau khi đoạt giải, em có thể ở đây thêm mấy ngày.”
Sau này, Cố Nghi Lạc luôn nghĩ, nếu Lương Đống nói câu này sớm hơn, cậu đã chăm chỉ luyện tập hơn, e rằng giải nhất cũng là chuyện trong tầm tay.
Suy cho cùng, tình yêu là thứ kỳ diệu, điều kỳ diệu đó là, nó có thể chuyển hóa thành động lực, để người ta sẵn sàng tranh thủ từng giây từng phút, xông pha khói lửa quyết không chối từ vì nó.
Tiếc là Cố Nghi Lạc tỉnh ngộ trễ quá, lúc ngồi ở hậu trường cuộc thi mới cảm nhận được áp lực, nhìn những gương mặt khác nhau đi tới đi lui, có mấy người thậm chí đã mở được cả buổi hòa nhạc ở trường họ, cậu ôm đàn run như cầy sấy.
“Bây giờ em mới bắt đầu muốn tranh giải.” Cố Nghi Lạc hơi mê mang hỏi, “Điều này có bất công với những thí sinh đã chuẩn bị từ rất nhiều năm kia không?”
Lương Đống ngồi bên cạnh cậu đáp: “Không, đây là dục vọng cá nhân của em, không liên quan đến người khác.”
Sắc mặt Cố Nghi Lạc nghiêm trọng: “Em vẫn luôn cho rằng động lực giúp em kiên trì chơi violin là tình yêu và mộng tưởng, không ngờ em cũng chỉ là một kẻ phàm tục có dục vọng.”
Lương Đống an ủi cậu: “Dục vọng là động lực để xã hội phát triển, để thỏa mãn dục vọng, cá thể sẽ cố gắng thúc đẩy văn minh quần thể, cho nên về lý thuyết mà nói, có dục vọng là chuyện tốt.”
“Được rồi.” Cố Nghi Lạc đành phải tiếp thu lý luận hoàn hảo kín kẽ này, đồng thời đổi đề tài, “Chúng ta nên nói về chuyện khác thôi.”
Bọn họ nói về chuyện hồi nhỏ.
“Mẹ em kể hồi bé em từng gặp anh, còn chơi đùa với anh nữa.” Nói đến đây, Cố Nghi Lạc lộ vẻ buồn rầu, “Nhưng em không nhớ nổi gì cả.”
Lương Đống lên tiếng, đáp: “Khi ấy em còn nhỏ, không nhớ rõ là chuyện rất bình thường.”
Cố Nghi Lạc bĩu môi: “Anh chỉ hơn em 1 tuổi.”
“Khi ấy anh cao hơn em từng này.” Lương Đống áng khoảng chiều cao hơn nửa cái đầu, “Em còn rất nhỏ.”
“Được rồi được rồi, em nhỏ.” Cố Nghi Lạc dứt khoát thừa nhận, lại không nhịn được, vớt vát mặt mũi. “Đó là vì chậm lớn, trước kia em từng chơi trong đội bóng rổ của trường đấy.”
Nghĩ nghĩ, cậu không chịu thua, bổ sung thêm một câu: “Cũng được rất nhiều cô gái yêu mến.”
Lương Đống nhếch môi cười: “Ừ.”
Khi còn bé Cố Nghi Lạc được nhiều người yêu thích thế nào, sao anh lại không biết?
Năm 7 tuổi, Lương Đống theo cha mẹ tới thành phố S ở miền Nam, gọi là đi du lịch, thực chất là tới gặp một chuyên gia tâm lý học ở đó để chữa bệnh.
Lương Đống không thấy mình mắc bệnh gì, nhưng gần đây mẹ luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh, đêm đến thường xuyên ngồi khóc thút thít bên cạnh giường anh.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, tất cả mọi người đều thấy anh không bình thường, càng ngày càng ít người muốn nói chuyện với anh, tuy vậy, anh cũng không thấy cô đơn cho lắm.
Khi đó Lương Đống nghĩ, có lẽ mình mắc bệnh thật. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời có thể khiến mẹ vui hơn một chút, không rơi nước mắt nữa, vậy anh chấp nhận tới bệnh viện khác, chấp nhận trả lời những vấn đề kỳ quái mà mấy cô chú khác đưa ra.
Trên sách nói, để có thể nhớ kỹ một chuyện nào đó, một cảnh tượng nào đó, phải nhờ vào sự kích thích của các giác quan, ví dụ như màu sắc và mùi vị khác thường chả hạn.
Nên khi nhìn thấy đứa bé nguyện ý nắm lấy tay anh, chia sẻ đồ chơi với anh, Lương Đống đã nhớ kỹ ngay lập tức.
Nhớ kỹ viên kẹo rất ngọt ngào mà bàn tay nhỏ xíu nần nẫn thịt đưa cho, nhớ kỹ món đồ chơi bọn họ cùng nhau chơi gọi là Transformers, nhớ kỹ em bé thấp hơn anh một chút tên là Lạc Lạc, nhớ kỹ trong mắt bé có ánh sáng rực rỡ, trên người bé có hương vị của ánh mặt trời.
Đó cũng là lần đầu tiên Lương Đống biết, khóc, không phải là vì khổ sở, mà có thể là vì truy tìm mộng tưởng.
Cố Nghi Lạc 6 tuổi kéo chiếc đàn 1/4 (*), vì đàn không hay như trong ghi âm của giáo viên, khóc như chú mèo mướp nhỏ, khóc xong lấy tay áo quệt quệt mặt, nâng đàn lên tiếp tục luyện.
(*)Đàn violin có kích thước 1/4 phù hợp với chiều dài cánh tay 47-52cm, độ tuổi từ 4 – 7 tuổi.Bé tự tin vô cùng, nói: “Đợi sau này, em sẽ kéo khúc nhạc hay cho anh nghe.”
Kéo đàn được một chốc, bé lại tức nổ phổi vung vẩy cây vĩ: “Không cho ngủ, không cho phép anh ngủ! Anh mà ngủ em không chơi với anh nữa!”
Từ đó, Lương Đống nhìn thấy màu sắc, nếm được đắng cay, hiểu được cô đơn, ôm niềm khao khát.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Đống chưa từng so đo được mất, nhưng ngay lúc này, anh xâu chuỗi quá khứ và hiện tại, mới phát hiện ra tất cả là một vòng tuần hoàn nhân quả ——
Cố Nghi Lạc hứa sẽ tấu một khúc nhạc hay cho anh, nên 12 năm sau anh được nghe ở cổng học viện âm nhạc thủ đô.
Anh 7 tuổi kiên trì không ngủ gật, nên Cố Nghi Lạc tuân thủ lời hứa, 15 năm sau, cậu đã ở bên anh.
Hậu trường, tiếng người huyên náo, có người đọc thứ tự ra sân bằng tiếng Anh, Cố Nghi Lạc đứng lên: “Đến lượt em rồi.”
Lương Đống cũng đứng lên, chỉnh lại nơ cho cậu, vuốt phẳng nếp uốn ở cổ áo, bảo cậu không cần căng thẳng.
“Vâng.” Cố Nghi Lạc phối hợp ngước cổ lên, “Lát nữa tự giới thiệu, em sẽ nói, em tên là Cố Không Căng Thẳng.”
Sửa soạn tươm tất, xách cổ đàn đi ra ngoài được mấy bước, Cố Nghi Lạc lại vòng về, giọng nói có chút đáng thương: “Nếu em không đoạt giải, anh sẽ cho em sờ cơ bụng chứ?”
“Sẽ.”
“Hôn môi thì sao?”
“Có thể.”
Cố Nghi Lạc hạ thấp giọng: “Vậy… ấy ấy thì sao?”
Lương Đống trả lời: “Được.”
Cố Nghi Lạc hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh.
Bước mấy bước, lại quay đầu: “Không cho phép anh ngủ, chí ít khi em biểu diễn, anh không được ngủ. Nếu không em sẽ…”
Lề mà lề mề một lúc, không tìm ra chuyện gì đủ để uy hiếp, Cố Nghi Lạc hừ một tiếng khỏi lỗ mũi.
Dù vậy, nhưng Lương Đống vẫn gật đầu đáp ứng.
Chung quy, từ trước tới nay, anh luôn không có lý do gì để từ chối cậu.
Chung quy, giờ đây có thể đứng ở chỗ này, làm người đồng hành đưa mắt dõi theo Cố Nghi Lạc bước lên sân khấu, với anh, nó là giấc mộng thoảng qua, là nỗi niềm toại nguyện, là cửu biệt trùng phùng… Cũng là, thầm mến thành sự thật.
Hết chương 29.