Em Là Ai Trong Anh

Chương 3

Thông cảm cho tôi nếu bạn thấy tôi không đường hoàng khi xem trộm đồ của người khác như thế này. Nhưng nếu một chiếc hộp đề tên bạn, người gửi trùng tên với crush cũ của bạn, sẽ thật kì quặc nếu bạn nói bạn không-làm-gì-cả.

Tính tò mò của tôi sẵn có bây gìơ được dịp nổi dậy. Thế là tôi giấu chiếc hộp đi, đem giỏ đồ vào cho bệnh nhân, gõ cửa thông báo.

“Cô Froster, đồ của cô tôi để ngoài cửa.”

“Vâng. Cảm ơn anh.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng và đầy mệt mỏi vang lên.

Nghe giọng nói này, tôi chợt thấy xót. Tôi đã quên mất bệnh nhân của bạn tôi là người ngất xỉu trong phòng làm việc vì xuất huyết dạ dày. Những năm tháng qua rút cục cô ấy sống ra sao?

Cô ấy vẫn không thay đổi là mấy. Chỉ có mái tóc nâu là dài hơn, và cũng không còn được che giấu dưới lớp mũ len dày cộp như trước. Thì ra chất tóc của cô ấy rất đẹp, khiến tôi nảy ra mong muốn được luồn tay qua rồi hít hà mùi hương ngọt ngào của nó. Ngoài ra thì dáng cô ấy vẫn nhỏ bé, dễ thương, trong chiếc áo bệnh nhân như thể bị nuốt trọn. Có điều khuôn mặt cô ấy tôi không thể nhìn thấy, bởi cô ấy đang đứng quay lưng lại phiá tôi, mặt hướng ra cửa sổ phòng khám.

Tôi về nhà trong tâm trạng không mấy vui vẻ, có hơi thất vọng khi cô ấy không nhận ra giọng tôi.

Nhìn chiếc hộp trên tay, tôi có cảm thấy chút lăn tăn. Chiếc hộp này quan trọng với cô ấy như vậy, lúc nào cũng mang bên mình.

Tôi bắt đầu có ảo tưởng là mình quan trọng với cô ấy. Các bạn biết đấy, tên tôi ở trên đó mà.

Chần chừ một lúc, tôi quyết định mở chiếc hộp đó. Bên trong là những phong bì làm bằng giấy kraft. Và tất cả đều không được dán lại mà để mở nguyên.

Trên từng phong bì cũng đề người gửi và người nhận. Vẫn là Colleen gửi tới Jake D. Còn có cả ngày tháng năm. Tôi lật phong bì đầu tiên, có vẻ như được viết lần gần nhất. Cái ở dưới cũ hơn. Như vậy tôi đoán cái ở dưới cùng sẽ là cái đầu tiên.

Tôi lấy tấm phong bì ở cuối lên, mở ra. Tôi đã đọc nó.

Vâng, và tôi có thể khẳng định, cái hộp này là gửi đến tôi.
Bình Luận (0)
Comment